• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió đầu thu có chút hơi se lạnh nhưng phả vào người ta không thấy lạnh, chỉ thấy sảng khoái. Mặt trời lúc ẩn lúc hiện, sóng biển khẽ lay con thuyền chài, mặc dù ở trên con thuyền cá hôi tanh Hứa Bán Hạ vẫn thoải mái vui vẻ ôm bụng ngủ, nhưng không dám xem thường, do sức nặng cơ thể nên cô vẫn dựa chắc chiếc ghế xếp vải trên ván thuyền. Cô từng đến hòn đảo đó rồi. Đi đường phải tốn gần ba tiếng, không ngủ thì biết làm gì bây giờ? Chẳng lẽ nhìn một nam một nữ mà Triệu Lũy đưa đi cùng liếc mắt đưa tình nhau hay gì? Cô gái đi cùng Triệu Lũy rõ ràng không phải là Bao tiểu thư. Lần này không biết là Bối tiểu thư hay Giang tiểu thư đây.

Có vẻ như Triệu Lũy này còn lợi hại hơn Lưu Bị, Lưu Bị từng nói "Huynh đệ như thủ túc, thê tử như y phục" *, Triệu Lũy áp dụng lý thuyết vào thực tế, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo. Chẳng qua ai bảo hắn là thời hoàng kim của nam nhân? Chẳng phải đầu năm chưa nghe nói nam nhiều hơn nữ sao? Sao mà cứ gặp phải cái tình cảnh chúng nữ nhân tranh nhau đàn ông vậy? Hứa Bán Hạ rất phiền muộn, cúi gằm mặt ngủ, dưới mũ là cái miệng nhỏ cong lên.

*[Trích một câu nói của Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, anh em như tay như chân, Lưu Bị khá coi nhẹ tình cảm vợ chồng, đây là quan điểm riêng của ông.]

Điện thoại di động đến một vị trí nhất định sẽ không có tín hiệu, như vậy cũng tốt, không ảnh hưởng đến giấc ngủ. Thời điểm Hứa Bán Hạ mơ thấy Chu công, hơn nửa người trên thuyền đã say sóng, Triệu Lũy với đôi trai xinh gái đẹp đều dính chiêu, hại Tiểu Trần cùng cô bạn gái nhỏ Chu Thiến của anh ta luống cuống tay chân, Đồng Kiêu Kỵ cũng chạy tới lui lấy nước cho bọn họ súc miệng. Hứa Bán Hạ vẫn chưa tỉnh lại, trong mộng đang cười ha hả trêu chọc lão Tô, lão thiện lương muốn khóc không được cười cũng không xong. Khuôn mặt dưới mũ cuối cùng cũng mỉm cười.

Khi thuyền cập bến, Hứa Bán Hạ cũng tỉnh dậy, nắm chặt lấy mũ, ánh mặt trời chiếu vào mắt rất khó chịu, chớp chớp mắt vài cái để thích ứng, vừa mới xoay xoay đầu đứng lên, liền kinh ngạc nhìn bốn người, người không ra người trên thuyền: "Sao lại thế này? Say sóng sao?"

Không ai trả lời cô, hai người đàn ông say sóng nhưng vẫn còn sức để tự nhảy lên bờ, hai cô gái còn lại chỉ có thể nhờ Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ kéo đi, sau đó Chu Thiến phải chống đỡ khá khó khăn, cả đám đều bận rộn. Hứa Bán Hạ nhìn thấy liền cười thầm, nhảy lên bến tàu, giúp Chu Thiến đỡ một cô gái, có vẻ như là người của Triệu Lũy. Đương nhiên, Hứa Bán Hạ cố ý chọn cô ta.

Đỡ cô gái đến gần Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ cười nói: "Ngại quá, Triệu tổng, tôi ngủ nên không biết chuyện gì."

Tuy rằng nét mặt Triệu Lũy khá mệt mỏi, vẫn cố đứng thẳng người nói: "Không ngờ lại nghiêm trọng như vậy, tưởng chỉ như đi ở trên phà gì đó thôi, hẳn thuyền đánh cá cũng không có việc gì, sớm biết sẽ thế này đã mang theo thuốc chống say."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Dù sau nôn ra thì ăn vào cũng không hết được, nên ăn trước khi lên thuyền, rồi giống như tôi, ngủ một giấc sẽ không có chuyện gì. Chờ khi nào về nhà ngư dân, uống một ít nước nóng, nghỉ ngơi một chút, không có vấn đề gì lớn. Các cô gái bây giờ thậm chí còn vì muốn giảm cân mà không uống thuốc để nôn ra đó."

Triệu Lũy mỉm cười, nhìn Hứa Bán Hạ nói: "Nói như vậy người nên nôn chưa nôn rồi?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Triệu tổng nói ra thay tôi lại tốt quá, nếu tôi không nói ra chắc mấy người lại đắc chí nói tôi ăn no không biết đói là gì." Giữa tiếng cười lớn, Triệu Lũy nhẹ nhàng quay đầu nhìn người mình đang đỡ. Cô gái nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng, coi như giảm cân thành công, quay về ăn uống bình thường và ngủ một giấc cho khỏe là được."

Cô gái nhỏ đỡ trên vai không còn chút sức lực để đáp lại, chỉ có thể chớp chớp mắt, nước da tái nhợt càng làm cho nước da trắng hồng khỏe mạnh của Hứa Bán Hạ nổi bật, có điều cái này gọi là điềm đạm đáng yêu, Lâm muội muội có phong cách của riêng mình.

Hai cô gái vào ngủ trong nhà ngư dân đã đặt trước, bị Hứa Bán Hạ chặn lại, tận tình khuyên bảo bắt phải húp mấy ngụm cháo nóng mới cho đi. Triệu Lũy cùng bạn của anh ta nhất định không chịu đi ngủ, nhưng cũng không còn nhiều sức lực để đi lang thang, chỉ ngồi trên sân thượng nhìn về biển rộng xa xăm. Nước biển ở khu này không có màu vàng đục như ở vùng duyên hải, trời xanh mây trắng tĩnh mịch, cùng với lá cây màu đỏ vàng như nhiễm sắc thu, nhìn qua thật khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Đồng Kiêu Kỵ, Tiểu Trần và Chu Thiến đã không nhịn nổi, hăng hái vác cần câu theo sự hướng dẫn của ngư dân, tìm chỗ trũng thấp để câu cá. Hứa Bán Hạ một nửa là chủ nhà, phải đi cùng mấy người già, câu được câu không ngồi ăn cá khô mấy ngư dân tặng cho, rất ngon, cô vừa ăn vừa nghe Triệu Lũy cùng anh bạn kia nói chuyện, xem ra anh bạn kia làm trong ngân hàng. Hứa Bán Hạ không nhớ là có quen người đó, cô cũng có bạn bè làm ở ngân hàng, giao tình nhiều năm, thiên kim không đổi.

Đột nhiên Triệu Lũy hỏi: "Tiểu Hứa, cô gần đây làm gì vậy? Có ý định sẽ làm gì hay không?"

Hứa Bán Hạ mất một lúc mới nhận ra Triệu Lũy đang nói chuyện với mình, vừa rồi cô suýt nữa ngủ gật. Vừa mới đó thôi cô liền tươi cười nói: "Vẫn như cũ, lấy sắt thép phế liệu. Chẳng qua gần đây tôi đang nghĩ đến việc nhập khẩu hàng từ Nga, đều liên lạc ổn thỏa rồi, trước mắt giá báo ra cũng ổn, tính ra thì không mắc hơn tiền thu mua sắt thép phế liệu và lấy nguyên liệu tại chỗ, quan trọng là bớt lo, còn có thể làm ăn với số lượng lớn. Nếu lấy về dự trữ ở kho bãi, kiếm mối quan hệ rồi gửi vào nhà máy luyện thép, hẳn sẽ kiếm được nhiều hơn chút."

Triệu Lũy nghe xong, khuôn mặt vừa say sóng tái nhợt hiện ra ý cười, anh bạn kia thấy chủ đề không liên quan gì đến mình, liền tìm đường đi xem bọn Tiểu Trần câu cá. "Tôi nghe nói thu mua phế liệu có rất nhiều mánh khóe, vậy chính xác là có gì?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Làm gì có chuyện thần kỳ như trong truyền thuyết vậy, người trong nhà máy luyện thép đâu không phải là người bất tài, đều đã kiểm kê chặt chẽ. Hiện tại chuyện thường thấy nhất là bên trong liên thông với bên ngoài, đổ thêm vài tấn nước vào xe kéo phế liệu. Mấy người kiểm tra ở phòng cân không thấy đâu, cân xong thì tìm chỗ yên tĩnh để thoát nước, số tiền kiếm được là lượng nước." Thực ra còn nhiều chiêu trò nữa, nhưng cái này là công cụ kiếm cơm, Hứa Bán Hạ sao có thể mồm năm miệng mười nói hết ra? Cái chiêu thêm nước mờ ám này có lẽ cả ngành phế liệu đều biết rồi, nói ra cũng chẳng sao, chắc Triệu Lũy chưa nghe qua bao giờ.

Quả nhiên Triệu Lũy nghe xong kinh hãi cười: "Còn có chuyện như vậy? Phải chăng mấy xe chở đều được đặc chế?"

Hứa Bán Hạ vẫn nở nụ cười, vẻ mặt ngây thơ nói: "Chính xác, đặc chế thì đặc chế thật, nhưng không yêu cầu kỹ thuật đặc thù gì, chỉ cần hàn chắc, chịu được áp lực của vật chứa."

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười một tiếng, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Vậy thì tại sao không làm? Nắm bắt thời cơ."

Hứa Bán Hạ trong lòng có chút hồi hộp, nghe được lời nói của Triệu Lũy có chút ý bóng gió: "Không phải là tôi không muốn làm. Chủ yếu là loại hình vận chuyển quốc tế này, mà còn là hàng rời, trọng tải vận chuyển rất cao. Giống như công ty của Triệu tổng thường làm vậy vật liệu cần vận chuyển từ ba nghìn tấn phải không? Tôi hiểu, thép phế phải vận chuyển từ năm nghìn tấn. Tôi không phải là không lấy được khoản tiền này, chỉ là hiện tại không có cách nào vay được vốn từ phía ngân hàng, nếu đem toàn bộ gia sản đưa cho ngân hàng làm tiền cọc, thời gian nhập khẩu thép phế liệu lại dài quá, trong thời gian đó tôi phải mất công đi làm các ngành khác, không thể như" gấu bẻ bắp ngô "*, được một cái lại mất một cái? Lại nói mới nhớ, sau khi vận chuyển phế liệu về còn phải đưa tới nhà máy, chờ vật tư xuất ra, chu kỳ này không ngắn chút nào, tôi không thể đổ cả gia tài vào được. Cho dù hiện tại bắt đầu làm, chờ toàn bộ vật tư xuất ra, đến đó thì đã là cuối năm rồi, khoảng thời gian đó doanh thu và giá cả của năm ngoái đều thấp gấp đôi. Tôi nghi là năm nay sẽ cao lên, nên đã do dự rất nhiều." Hứa Bán Hạ không hề che giấu điều gì, từ giọng điệu hay nội dung đều rất thành thật.

*[Điển cố được dùng để chỉ những người không chuyên nhất trong công việc, ôm đồm quá nhiều thứ, cái gì cũng muốn làm cuối cùng cũng chỉ được một chút ít.]

Triệu Lũy chỉ nói ngắn gọn một câu: "Đúng vậy, đây là một vấn đề, tất cả đều có vấn đề."

Hứa Bán Hạ yên lặng chờ Triệu Lũy nói tiếp, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có phản hồi, cô có chút thất vọng liền chuyển chủ đề khác, "Tôi nói với Quách tổng, anh ấy nói cuối tuần có thể dành ra một ngày nhưng hai ngày thì không được, việc trong công ty không thể thiếu anh ta."

Một hồi lâu Triệu Lũy mới đáp: "Tôi cũng từng nói chuyện với A Quách, phương thức quản lý của anh ta không giống tôi, anh ta thích nắm bắt tất cả."

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, đương nhiên anh ta phải nắm bắt tất cả, bởi vì vàng anh ta kiếm được đều từ đó mà ra. Tuy nhiên Triệu Lũy là bạn của Quách Khải Đông, không thể nói bừa được. "Chẳng trách Quách Tổng lại gầy như vậy."

Không nghĩ tới Triệu Lũy lại trầm ngâm một lúc mới nói: "Một nhà quản lý chuyên nghiệp muốn giữ được vị trí của mình, thì phải làm một số việc. Một là luôn nắm bắt cơ sở hạ tầng cơ bản, và tràn đầy năng lượng vì sự cân nhắc của ông chủ. Thực ra ông chủ, ông ta muốn thanh khoản luôn lưu động. Không dám sa thải ông ta, vì sợ người mới tiếp quản sẽ làm đứt chuỗi vốn đó. Một người không mang lại thắng lợi, lợi nhuận và cuộc sống eo hẹp. Người quản lý đương nhiên không thể tham lam được. Sếp an tâm hơn nhưng cũng không được lâu, nếu không thì lại đánh mất lòng tin từ sếp, không sớm thì muộn cũng sẽ đổi người. Thứ ba là kiếm doanh thu nhưng không lỗ cũng không lời, không ai thèm muốn cái vị trí này và sẽ không vu khống trước mặt ông chủ, chỉ cần ông chủ không muốn phiền phức, thì mọi chuyện sẽ bình yên."

Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, Triệu Lũy nói với cô chuyện này làm gì? Nói như vậy, có nghĩa là anh ta đang ngồi trong miệng núi lửa rất rõ ràng, vậy tâm lý của người ngồi trong miệng núi lửa là như thế nào? Hầu như không cần phải hỏi vì chỉ có một cách: Tìm lối thoát. Triệu Lũy nói chuyện với Hứa Bán Hạ, đồng nghĩa với việc anh ta có ý định hợp tác với cô, Hứa Bán Hạ đổ thêm dầu vào lửa nói: "Khi nói đến tiền, đặc biệt là khi liên quan đến một khoản tiền lớn, không thể vì những người sống quá tách biệt, hầu như không ai có thể thực sự dung người mà chúng ta nghi ngờ, và nghi ngờ thì không thể hợp tác. Trừ khi có nhiều nhà đầu tư và các ông chủ kiểm tra nhau, các nhà quản lý chuyên nghiệp cũng là một con bài mặc cả, không thể tùy tiện di chuyển miếng bánh."

Triệu Lũy kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, gần như không chút nghĩ ngợi nói: "Đúng vậy, cô nói rất đúng."

Hứa Bán Hạ không ngờ Triệu Lũy lại thẳng thắn như vậy, còn có chút kinh ngạc nhìn Triệu Lũy, hai người nhìn nhau một hồi, Hứa Bán Hạ nói: "Đây là theo quan điểm của tôi hoặc là muôn thuở thì người quản lý và nhà đầu tư luôn có những mâu thuẫn. Thật phức tạp. Haha, Triệu tổng, đừng ngạc nhiên, tôi xem nó từ một tạp chí như Giới kinh doanh thôi"

Triệu Lũy chuyển sắc mặt từ ngạc nhiên sang cười tươi, nói: "Tôi còn tưởng rằng 'Giới kinh doanh' là sách truyền cảm hứng cho giới trẻ vẽ cái bánh kem lên tường. Hóa ra vẫn còn cái hay, phải xem thử, sau này nhất định phải xem lại. Tiểu Hứa, tôi không biết cô nghĩ thế nào về những điều mà Ngũ Kiến Thiết đã nói về tôi lúc ở Hàng Châu, A Quách rất tức giận khi nghe điều đó."

Hứa Bán Hạ nghe Triệu Lũy nói chính là A Quách, kỳ thật chính anh ta hôm nay cố ý nhắc tới, chỉ muốn dùng A Quách để thử thái độ của Hứa Bán Hạ. "Triệu tổng, Ngũ tổng đã nói như vậy này:" Người khác nhau nói ra có tác dụng khác nhau, nếu Quách tổng nói với giúp cho người này có nghĩa là thông cảm, nhưng khi Ngũ tổng nói ra, mùi vị lại đi theo hướng ngược lại. Tuy nhiên, những gì Lão Ngũ nói không phải là sự thật. "Hứa Bán Hạ hiểu những gì mình nói lúc này rất quan trọng, Triệu Lũy là người thông minh, có thể nghe được lời nói của cô là giả hay thật, trong tình huống mặt đối mặt như vậy, tốt hơn hết là nói ra sự thật, thẳng thắn và cảm thấy đúng.

Triệu Lũy trầm mặc không nói gì, cầm lấy điếu thuốc trong hộp thuốc trên bàn hít sâu, từ trong tiếng thở dốc, Hứa Bán Hạ như nghe thấy tiếng thở dài trong lòng, không biết tại sao Hứa Bán Hạ cảm thấy có chút đau lòng, muốn thốt lên:" Lại đây, có chuyện gì phiền muộn, hãy cùng nhau nói chuyện đi ", nhưng Hứa Bán Hạ biết rất rõ trong đầu Triệu Lũy, thân phận của Hứa Bán Hạ không thể ngang hàng với anh ấy, có thể hai người nên thành thật với nhau thay vì gay gắt như vậy. Triệu Lũy có thể nói với Hứa Bán Hạ. Một là kế hoạch cho tương lai của anh ta, hai là trọng lượng Hứa Bán Hạ không đáng kể, nói với cô chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Triệu Lũy, thậm chí có thể dùng nó như một việc nhỏ để lấy lòng người. Càng nghĩ sâu xa càng cảm thấy Triệu Lũy không có đạo đức. Triệu Lũy, có lẽ đến Quách Khải Đông cũng không hiểu hết được.

Vì vậy, Hứa Bán Hạ cũng không nói chuyện, híp mắt nhìn về phía biển, phơi nắng, cũng không quấy rầy suy nghĩ của Triệu Lũy, mà Hứa Bán Hạ nghĩ đến Quách Khải Đông liền liên tưởng tới quản lý của Triệu Lũy và chủ đầu tư. Mối quan hệ giữa mèo và chuột. Quách Khải Đông thực sự có những khó khăn không thể kể ra. Cừu tổng không có chí cầu tiến nhưng lại muốn làm lão đại. Nhất cử nhất động của anh ta đều bị quan sát chặt chẽ bởi một số quản lý ở cấp thấp, Quách Khải Đông kiêu ngạo không kể xiết, một lần thì được, hai ba lần cũng không tránh khỏi dị nghị.

Hứa Bán Hạ tự liên hệ giao cho Tiểu Trần lo việc thu mua phế liệu, thật ra cô vẫn đang âm thầm theo dõi. Đội xe vận chuyển của Đồng Kiêu Kỵ cô cũng biết rõ ràng là đang làm gì. Không biết Tiểu Trần và A Kỵ trong lòng có chán ghét gì không, cứ nuôi hận trong lòng càng nhiều cuối cùng hai huynh đệ trở mặt với nhau? Không phải là không có, xem ra chuyện của Quách Khải Đông cũng vậy. Quay lại xem xét kỹ càng, đồng ý với Tiểu Trần và A Kỵ Về việc truyền bá, ai cũng có trách nhiệm rõ ràng, thu hoạch rõ ràng. Tuy trước mắt sẽ gây ra bất tiện nhưng để phát triển lâu dài, nếu thật sự không có quy tắc rõ ràng, chắc chắn sẽ dẫn đến việc Tiểu Trần và A Kỵ giống như Quách Khải Đông sẽ đào tường như vậy, không phải vì cái gì nhưng tình cảm huynh đệ nhiều năm như vậy nếu bị điều này hủy đi, đây mới là điều không thể tha thứ nhất.

Hứa Bán Hạ tuy rằng không nuốt mây mù sương khói, nhưng những thanh âm trầm bổng trong lòng cũng không kém gì Triệu Lũy, bọn họ đều là nghĩ đến cục diện tương lai.

Khi Triệu Lũy đứng dậy tìm chỗ bỏ tàn thuốc, ném vào cái thùng rác trong nhà ngư dân, Hứa Bán Hạ nói:" Triệu tổng, nghe nói Quách tổng toàn là dùng người cũ, chắc cũng bớt đi một chút lo lắng vậy tại sao anh ấy lại bận rộn hơn anh? Có phải do hai người có quan điểm khác nhau dùng người khác nhau không? "

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười đầy ẩn ý, nói:" Tính cách của A Quách chính là một kỹ thuật viên giỏi cần phải nói. Anh ấy theo đuổi sự hoàn hảo và yêu cầu tốt nhất trong mọi việc, vì vậy anh ấy sẽ không bao giờ nhàn hạ. Tôi lười biếng. "Triệu Lũy đã nói xong còn hiểu như thế nào thì phải tùy Hứa Bán Hạ, Hứa Bán Hạ nghe xong liền cười nói:" Triệu tổng có tính cách Viên Thông, mạnh mẽ, không đi đến cực đoan. Nó thuộc về tư duy quản lý của Bình Lữ. "Nói xong, cô thầm cắn lưỡi, nói bậy bạ về Trần Bình Lữ, bây giờ không thể dùng tới" Giới kinh doanh "được rồi.

Cũng may Triệu Lũy không có phản ứng gì quá lớn, chỉ cười nói:" Nắm tình hình tổng thể, quản lý một vài mắt xích chính ảnh hưởng đến lợi nhuận, còn những chi tiết nhỏ khác. Miễn không quá bất thường là được, cô phải cho nhân viên một con đường nhỏ để tồn tại? Hãy nhớ, bất kể chi tiết nào, chi phí quản lý cũng sẽ tăng lên và thu nhập có thể không đủ trả cho việc thua lỗ. Điều đó cũng khiến công ty trở thành một vũng trì trệ. Nhân viên thiếu năng động, chủ quan, chúng ta lại thêm rắc rối. Làm như vậy có ích gì? "

Hứa Bán Hạ nghe xong vội vàng nói:" Đúng vậy, giữa được và mất đều là học vấn. "Trong lòng thầm cảm ơn Triệu Lũy, lại không nghĩ tới Trần Bình Lữ nữa.

Triệu Lũy có vẻ cảm kích trước lời nói của Hứa Bán Hạ, nhưng thật sự là nịnh nọt, đành phải lên tiếng, sau lưng truyền đến giọng nói của cô gái đi cùng anh ta:" Anh không đi câu cá à? "

Triệu Lũy quay đầu lại cười nhẹ:" Thoải mái hơn chưa? Em nằm trên giường nôn nãy giờ, sao anh lại chơi một mình được? "

Cô gái đi tới, nằm trên vai Triệu Lũy nhẹ nhàng trêu ghẹo:" Chơi mệt quá phải không sao? Đừng giả vờ làm người tốt. "

Hứa Bán Hạ thấy hai người tán tỉnh nhau nên đứng dậy nói:" Được rồi, trong nhà còn một chút việc, anh lo cho cô ấy đi. Tôi nóng lòng muốn đi câu cá lắm rồi. "

Cô gái nhìn Hứa Bán Hạ bước đi, sau đó nhẹ giọng nói:" Vừa rồi ở bên trong em nghe cả rồi, cô béo này thật giỏi nịnh nọt anh. "

Triệu Lũy cười nói:" Làm người không nên quá chính trực, theo quan hệ giữa cô ấy và anh, cô ấy chỉ có thể làm như vậy, may mà lời nịnh hót của cô ấy khôn khéo hơn nên sẽ không phản cảm. Tuy rằng Tiểu Hứa không có học thức cao, nhưng cô ấy vẫn có kiến thức, cô ấy chân thành, và điều quan trọng nhất là biết quy tắc. Cô ấy còn trẻ và có khả năng vận động mạnh mẽ, nhưng dù sao thì cô ấy cũng ít kinh nghiệm và dễ thao túng hơn. Sẽ ít lo lắng hơn khi hợp tác với cô ấy. Giao cho cô ấy việc gì đó cô ấy sẽ chỉ nhận khi có khả năng và đủ năng lực. Nếu không, anh sẽ bày ra những mánh khóe nhỏ trong lời nói của cô ấy, làm sao cô ấy dám đến gần anh? Nước trong thì không có cá và không có kẻ vô dụng khi có nước trong. "

Cô gái hết sức thán phục, hôn nhẹ Triệu Lũy một cái, nói:" Anh thật là mưu mô, làm sao có thể giấu được thứ gì trong mắt anh? Tội nghiệp cô mập, em đã bắt đầu có cảm tình với cô ấy rồi. "

Triệu Lũy cười nói:" Hợp tác với anh, Tiểu Hứa sao có thể đáng thương được. Anh là người công bằng nhất, bằng không hợp tác sẽ không phải chuyện một sớm một chiều? Gặp được người có thể hợp tác cũng không dễ dàng chút nào. Không dễ gặp được một người có thể hợp tác, anh sẽ không đối xử tệ với Tiểu Hứa. "

Cô gái ngượng ngùng nói:" Em cũng rất ngoan, sao anh không hợp tác cùng em? Em cũng đã làm rất tốt. Em cũng có thể nhờ bố và các bạn của ông ấy giúp đỡ. "

Triệu Lũy nghĩ thầm, cô có chút tài năng nào mà nói, lời trong lòng là như vậy nhưng anh lại nói ra khác:" Anh, anh đúng là có phúc không hưởng, làm ăn kiểu gì đấy không biết? Những việc đòi hỏi thấp kém như thế này nên để người khác làm. Anh thậm chí còn không muốn làm nữa là đằng khác. "

Nhìn bộ dạng của Hứa Bán Hạ đi xuống, Triệu Lũy nghĩ cô béo này xem ra cũng ít mưu mô một chút, cô vẫn là người lương thiện, đối với việc cô giúp đỡ Lão Tống, cô cũng rất siêng năng. Để bù đắp cho cô vì sự thiếu thốn về thân phận có một số vấn đề Triệu Lũy vẫn làm không được. Nếu như anh ta giúp cô một tay khi cô còn làm ăn nhỏ thì Hứa Bán Hạ sẽ biết ơn, phải không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK