• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì ──── hả?!! Lam Lưu và Lâm Dương cũng là chủ lực trong đội!?” Hàn Kì ngồi ở trên sô pha, uống đến một nửa bia lại dừng ngay trong cổ họng.

“Úc, ngươi quả nhiên là không nhớ……” Phương Vu Hi nhìn bộ dáng Hàn Kì kinh ngạc như vậy, bỗng nhiên đối với tính cách lấy mình làm trung tâm này cảm thấy quả thật bất đắc dĩ, ngay cả đồng đội suốt ba năm đều không nhớ được……= =| thật không biết trong não hắn còn có thể nhớ cái gì……

“Không biết a, lúc chơi bóng ở quốc trung ta chỉ nhớ rõ bộ dáng chơi bóng của mình, đồng đội bên cạnh ta đều không có xem qua nha……” Hàn Kì gãi gãi cằm, mày kiếm nhíu chặt, dường như đang đau khổ nhớ lại tình hình khi còn học quốc trung.

“Nếu thực theo như lời ngươi, xem ra ngươi có cố cũng không thể nhớ ra cái gì nổi……” Phương Vu Hi thản nhiên nói, hảo tâm khuyên Hàn Kì đừng có hành động vọng tưởng muốn nhớ tới gì đó.

“Ân, nói đúng, vẫn là không nghĩ, không nghĩ! Nghĩ đến là đau đầu muốn chết!” Hàn Kì gật gật đầu, lời của Phương Vu Hi thật là hợp ý hắn.

Bất quá…… Nếu Phương Vu Hi nói là thật như vậy [- – quả nhiên một chút ấn tượng cũng không có ]…… Như vậy kĩ thuật của Lam Lưu cùng Lâm Dương cũng không thể coi khinh? Ta cùng họ Phương địch với bọn họ, vậy còn tứ mắt tử thì ở đâu? Có nhìn sao cũng cảm thấy ông già lắc lư gầy yếu so với tứ mắt tử ở trước mắt còn lợi hại hơn nhiều! Chẳng lẽ nói một người động núi ngay cả bóng rổ cũng không biết là cái gì so với một người bình thường thì đánh bóng rổ càng hay sao? Không, đương nhiên không! Có nghĩ sao cũng đều cảm thấy không có khả năng! Vậy làm sao đây? Vậy không phải đã định trước là thua rồi sao?

Gì?! Thua?! Hừ! Không! Không được! Trong tự điển của Hàn Kì hắn hoàn toàn không có từ này, hiện tại không có! Sau này cũng không có!

Long nhãn quét qua bóng dáng đang co chân ngồi ở trên ghế phía sau, Hàn Kì buông lon bia xuống đứng lên, một bên tự hỏi gì đó một bên ở bên cạnh Hoắc Mẫn Lăng ngồi xuống.

“Ai……”

“Xoát ──”

Hắn vừa mới ói ra một từ, nguyên bản Hoắc Mẫn Lăng còn đang chuyên tâm đọc sách lập tức hồi hồn về, hơn nữa còn đem bảo bối thư thư hôm nay đã bị đoạt tới n lần nhét vào trong lòng, giống như bảo hộ gà con cảnh giác trừng Hàn Kì.

= =|| Uy……Xú tiểu tử này đây là biểu tình gì a…… Nhìn thấy phản ứng bài xích lẫn kịch liệt của Hoắc Mẫn Lăng đối với mình, Hàn Kì tâm lý cực không tốt, khó chịu rút tay đang hướng về cuốn sách tham khảo,[- -+ ngươi quả nhiên là muốn giựt sách tham khảo đi?], vỗ vỗ, tỏ vẻ chính mình khinh thường chạm vào cái thứ thấp kém kia.

“Tốt lắm! Tiểu Tứ mắt, bản đại thiếu gia tới tìm ngươi không phải cùng với ngươi đấu võ mồm …… Ai, ta hỏi ngươi…… Ngươi thật sự không biết bóng rổ là cái gì sao?” Hàn Kì chuyên chú nhìn mặt Hoắc Mẫn Lăng, lại không tin hỏi.

Hoắc Mẫn Lăng ánh mắt hạ thấp, cân nhắc chốc lát liền nói:

“Nghe qua, chưa thấy qua.”

“Úc…… Này cũng còn không quá tệ……” Hoàn hảo, tối thiểu là có nghe nói qua, nếu ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, này cũng tính là kỳ tích thế giới đi…… Hàn Kì thoáng cái thở hắt ra.= =+ kỳ thật hắn không biết, hai chữ ‘Bóng rổ’ này là Hoắc Mẫn Lăng vừa mới từ trên quyển sách ôm trong lòng kia nhìn thấy ……

“Kỳ thật a, diện mạo của trái bóng rổ bất quá cùng dưa hấu……” Nói đến đây, Hàn Kì bỗng nhiên ngừng lại, dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng,

“Ngươi…… Biết dưa hấu đi?”[= =|| vấn đề này cũng……]

“Biết.” Hoắc Mẫn Lăng gật gật đầu.

“Nga, hoàn hảo……” Thở một hơi.

“Kia kỳ thật bóng rổ a, tựa như dưa hấu…… Tròn tròn, mặt trên còn có hoa văn màu đen…… Hiểu chưa? Chính là cùng dưa hấu không khác biệt lắm ……”

“Nga……” Nhẹ nhàng gật gật đầu, Hoắc Mẫn Lăng dường như là một bộ dáng hiểu biết, Hàn Kì nhìn thấy hắn gật đầu, trong lòng không khỏi có cảm giác tạo dựng được thành tựu…… Ha ha, quả nhiên, xem ra năng lực giảng giải của bổn thiếu gia vẫn là thực không tồi.

Ai biết, lặng yên vài giây sau, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên chen vô thêm:

“Nói như thế, bóng rổ cũng có thể ăn……”

─_─|||…… Yên tĩnh……

“Phốc ──” thanh âm Hàn Kì hộc máu……

“Này! Buông! Phương Vu Hi! Không cần trói ta! Ta muốn giết tên tứ mắt tử này!! Đáng giận! Cố ý muốn tức chết ta a!!!” Bị trói ở trên băng ghế, Hàn Kì hổn hển hướng về phía lưng của Phương Vu Hi rống to.

“Cứ trói hắn như vậy đi…… Ân, ta còn có việc phải đi ra ngoài một chuyến, nhớ không cần tháo ra dây thừng……” Hướng Hoắc Mẫn Lăng mỉm cười, công đạo xong, Phương Vu Hi không thèm nhìn người bị trói đang mắng to bên cạnh, nhàn nhã đi ra phòng ngủ.

Hoắc Mẫn Lăng liếc mắt nhìn Hàn Kì một cái, mày nhíu lên, xoay người xuất ra một quyển sách tham khảo khác……

Một giờ sau ──

Hừ! Đáng giận! Đừng tưởng rằng kỹ xảo đào thoát của bổn thiếu gia là lừa gạt! Bỏ ra dây thừng trên tay, Hàn Kì nhìn cửa làm cái mặt quỷ.

Bất quá qua một giờ tức giận của hắn cũng tiêu không ít, nhìn nhìn Hoắc Mẫn Lăng ở bên kia, hắn chỉ phải giật nhẹ khóe miệng, nhàm chán ngồi xuống, đánh giá bốn phía.

Đánh giá đến đánh giá đi…… Ánh mắt bỗng nhiên lại dừng ở trên người Hoắc Mẫn Lăng……

Từ trên lưng, thẳng chuyển qua cái eo nhỏ……

Trong đầu bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh hôm nay khi ở trong tiểu trúc lâm, Phương Vu Hi ôm cái eo nhỏ này……

Sách, thật sự là nhìn không vừa mắt…… Có cái gì hảo ôm, dáng vẻ gầy không thon, bộ dạng lại không có tư sắc gì, nhìn bộ dáng hôm nay của tên họ Phương kia dường như thực thích, hừ…… Thật sự là không thể hiểu……

Trong lòng mặc dù đối với hình ảnh Phương Vu Hi ôm Hoắc Mẫn Lăng cực kỳ phản cảm, nhưng đôi mắt này lại vẫn không có từ bên hông Hoắc Mẫn Lăng rời đi.

Bất quá…… Thật sự thực thích sao? Muốn hay không thử xem ôm…… Một chút……?

Không biết là muốn quá nhiều hay là như thế nào, trong đầu Hàn Kì bỗng nhiên toát ra ý tưởng này, sau một lúc lặng yên, do dự, lưỡng nan….. Đại khái là chỉ muốn chiến thắng kiêu ngạo, Hàn Kì đứng lên, nhẹ nâng bước chân, đi đến phía sau Hoắc Mẫn Lăng.

Bàn tay to lén đi xuống, nắm chặt đường cong bị bao vây dưới bộ đồng phục..

Thật sự rất nhỏ nga…… Cứ như vậy mà luồn tiếp xuống dưới…… Sờ lên còn có cảm giác lành lạnh, ẩm ẩm a?

Hạ thấp thắt lưng, tùy tay kéo cái ghế dựa ngồi ở phía sau Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì càng bạo gan tiến thêm một bước, đem cả thân mình dán về phía trước, hai khuỷu tay chặt chẽ ôm lấy thân hình không gầy không mập kia.

Oa…… Cư nhiên vừa vặn thích hợp nga…… Nhìn thân thể trong lòng, hai tay bỏ qua cho cái ngực kia, vừa mới hoàn toàn ôm trọn một vòng không muốn buông nhanh, xúc cảm gầy gầy vừa vặn, còn có mùi khô thoáng dịu dịu từ trên đồng phục truyền đến, sạch sẽ làm cho người ta thần thanh khí sảng…… Phi thường phi thường thoải mái……

Tựa đầu lên cần cổ của Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì thích muốn chết, tay hết ôm lại ôm ôm, đem toàn bộ thân thể hướng trước ngực mình oa tới, cọ cọ cằm lên tấm lưng, khóe miệng Hàn Kì bỗng nhiên kéo ra một cái tươi cười, nhắm mắt lại, hảo hảo dựa vào ở mặt trên, hưởng thụ cảm giác thoải mái kỳ diệu này……

Thật lâu thật lâu trôi qua…… Hoắc Mẫn Lăng nhìn lên đồng hồ trên bàn, bất tri bất giác đã sắp đến chín giờ……

Khép lại sách vở, nhu nhu hai mắt có chút phát đau, Hoắc Mẫn Lăng như thường lệ muốn đứng lên……

Nhưng là……

“Ách? Ngươi đang làm cái gì?!” Đột nhiên phát giác mình đứng lên khó khăn, Hoắc Mẫn Lăng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Hàn đại thiếu gia như bạch tuộc tám chân bám trên người mình.

Từ trong lúc ngủ mơ ngọt ngào bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Hoắc Mẫn Lăng kinh ngạc trương miệng nhìn mình, trong lúc nhất thời bỗng nhiên nhớ tới mình vừa mới làm chuyện gì, đối mặt với chất vấn này không khỏi ngốc sững sờ……

= =|| xong rồi…… Cư nhiên bị đương sự bắt được …… Bối rối loạn nhìn chung quanh, Hàn Kì lắp bắp nói:“Ách…… Ta, cái kia ta…… Ta…… Ta đang giúp ngươi bắt sâu……”

“Bắt sâu?” Nhíu nhíu mày, Hoắc Mẫn Lăng thế nhưng không có thần sắc tỏ vẻ hoài nghi.

“Ân, a, đúng vậy, bắt sâu, ta vừa rồi nhìn thấy trước ngực ngươi có một con sâu, cho nên liền……” vế sau không tiếp tục nói nữa, Hàn Kì cũng biết, Hoắc Mẫn Lăng sẽ minh bạch những lời hắn sắp sửa nói là cái gì.

Không có chút hoài nghi, đối với lời giải thích của Hàn Kì, Hoắc Mẫn Lăng không có suy tưởng nhiều lắm, sau khi biết liền ‘Nga’ một tiếng, còn gật gật đầu nói ‘Cám ơn’, rồi mới cúi đầu cầm lấy áo ngủ, hướng phòng tắm vội vàng đi đến……

─ ─|| hô…… Hù chết hắn …… Thấy Hoắc Mẫn Lăng không có hoài nghi, Hàn Kì nhìn theo hắn tiến vào phòng tắm, kinh hồn táng đảm nhẹ nhàng thở ra.

Thật sự là…… Chính mình cư nhiên lại làm loại sự tình này……

Bất khả tư nghị gãi gãi đầu, cởi bỏ quần áo, ngay cả tắm cũng không có tâm tình, Hàn Kì xoay người liền chui vào trong chăn………

Đêm ── yên tĩnh……

Nhìn người bên cạnh đang lẳng lặng ngủ, Phương Vu Hi chống đầu, trên mặt là vẻ trầm tĩnh túc mục (nghiêm túc, chuyên chú).

Khi hắn xong chuyện thuận tiện đi thăm dò tư liệu của cái tên Lưu Viễn Phi kia, không nghĩ tới, cậu ta ở trường học cũ cũng là chủ lực của đội, nói như thế…… Xem ra phần thắng của bọn họ càng trở nên nhỏ bé……

Nhưng là……

Ta sẽ không để bọn họ mang ngươi đi ……

Đầu ngón tay mơn trớn hai má Hoắc Mẫn Lăng, vẻ mặt Phương Vu Hi bỗng nhiên trở nên ôn nhu, hắn cũng không biết, chính mình vì cái gì không muốn để con mọt sách này rời đi như thế……

Ngủ còn mang kính mắt a…..

Nhìn thói quen kỳ quái của Hoắc Mẫn Lăng, Phương Vu Hi cúi đầu, phượng nhãn nheo lại, khẽ cười.

Thật đáng yêu……

Một lần vẽ ra bộ dáng gương mặt nho nhỏ kia, chăm chú nhìn vẻ mặt yên tĩnh khi ngủ của nam nhân dưới ánh trăng, ma xui quỷ khiến, cúi người xuống……

Đôi môi đỏ mọng từng chút hạ thấp xuống, nửa đường bỗng nhiên lệch khỏi quỹ đạo, chỉ ở trên má của Hoắc Mẫn Lăng ấn xuống cái hôn nhẹ nhàng.

Xúc cảm mềm mại, làm cho hắn dừng lại không chịu rời đi.

…………

Sẽ không cho ngươi đi ……

Ta sẽ không cho phép……

Giơ lên một cái tươi cười, hàng lông mi thật dài hợp lại cùng nhau, đôi phượng nhãn dưới ánh trăng chiếu rọi nhẹ nhàng mà nhắm lại, cả người nằm xuống……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK