“Mẫn Lăng, ngươi mở cửa được không……” Phương Vu Hi gõ gõ gõ cánh cửa trúc nhắm chặt, nhẹ nhàng mà cầu xin.
Hoắc Mẫn Lăng đứng ở bên trong cửa phòng, không nói một câu.
“Mẫn Lăng, thực xin lỗi…… Chúng ta không phải cố ý …… thực xin lỗi……” Đại thiếu gia làm sao ăn nói khép nép qua như vậy, Phương Vu Hi dán tại cạnh cửa, một lần lại một lần lặp lại mấy câu nói đó, trong phượng mâu là run rẩy đau thương.
“Tiểu Tứ mắt, ngươi đi ra nhìn chúng ta được không? Ta rất nhớ ngươi……” Hàn Kì dán ở bên kia cửa, ngón tay cào ván cửa, hé ra khuôn mặt tuấn tú đã không có huyết sắc. Đúng vậy, hắn hảo nhớ…… Mới vài ngày không thấy, cứ như ngăn cách mấy đời……
Ngoài cửa thanh âm mềm nhẹ mà sám hối, gằn từng tiếng gõ đánh vào trong lòng Hoắc Mẫn Lăng, đưa hắn nhiễu loạn không biết làm sao.
Xuyên thấu qua tầng lớp cửa trúc, Hoắc Mẫn Lăng còn có thể mơ hồ nhìn thấy hai gương mặt tiều tụy kia.
Phương Vu Hi tựa hồ càng trắng, đôi mắt đen thật to không chút nào lưu tình bị khắc lên quầng thâm đen như gấu mèo, phượng nhãn xinh đẹp ảm đạm như trúc khô, chờ đến khi hắn không nói lời nào, thân hình lẳng lặng đứng ở ngoài cửa kia dường như tùy thời sẽ vỡ vụn……
Mà Hàn Kì cũng là như vậy, trên mặt đường nét kiên cường dính vụn cháo hỗn độn mà vô quy tắc, mũi cốt nhợt nhạt hõm xuống, vô tự sách tham khảo sức sống mười phần, trong một đêm liền biến thành = = râu rậm sách tham khảo……
Hoắc Mẫn Lăng ngừng nhìn qua, có chút không đành lòng với thảm trạng hai bản sách tham khảo này, ai, vốn là sinh vật có gương mặt so với sách tham khảo còn đẹp hơn …… Hiện tại cư nhiên ngay cả sách tham khảo toán học còn không bằng……
Buồn bực khẽ thở dài, tinh thần Hoắc Mẫn Lăng không tự giác lại nhớ tới trên sách tham khảo.
Đúng rồi, gần đây dường như đã quên đọc sách ……
Nguy rồi nguy rồi, vậy thành tích nhất định sẽ trượt, khai giảng làm sao đây?
Đột nhiên nhớ lại bảo bối thư thư không biết tại sao lại bị chính mình vắng vẻ bỏ quên, Hoắc Mẫn Lăng vì mình cư nhiên lâu như thế không đọc sách mà kinh ngạc há miệng to hít khí, hai mắt vừa nhấc, ngắm hướng giá sách bên tường, lập tức chạy vội đi qua.
Chính mình cư nhiên không có đọc sách?! Rất bất khả tư nghị …… Ngay cả chính hắn đều cảm thấy khó có thể tin…… Hắn không đọc sách?! Thật là chuyện đáng sợ…… sao lại phát sinh loại sự tình này a?
Hoàn toàn không biết suốt một đoạn thời gian lực chú ý tất cả đều ở trên người nhị thiếu, Hoắc Mẫn Lăng ngồi xuống vỗ vỗ bảo bối thư thư dính đầy tro bụi, đau lòng vô cùng.
Xem…… Đều tràn đầy tro bụi …… Thương tâm đem sách đều nhất nhất phủi sạch, mở ra trang sách tán mùi mực, Hoắc Mẫn Lăng lại một đầu chui vào trong biển sách khôn cùng, thư thư phục phục du lịch.
Không nghĩ qua là, hoàn toàn quên còn có hai người bên ngoài chờ hắn……
─ ─|| Đáng thương nhị thiếu……
“Ai……” Phương Vu Hi thất vọng thở hắt ra, ở trước cửa phòng đợi sáng sớm, Hoắc Mẫn Lăng vẫn là không có mở cửa, tâm tình hiện tại vừa đau vừa lạnh lại buồn bực, làm cho hắn hảo muốn chết……
Hàn Kì muốn nói cái gì, lại phát hiện chính mình trừ bỏ thở dài đã không còn có thể làm gì, chỉ phải hé miệng đem khẩu khí kia nuốt trở vào.
Bên người rừng trúc xinh đẹp như tiên cảnh, hai người lại vô tâm thưởng thức.
Chậm rãi ở trong trúc phòng chậm chạp đi, chọn cầu thang cách cửa lớn gần nhất ngồi xuống, hái được nhúm cỏ, nhị thiếu lại lâm vào thấp mê.
Phòng trong ngẫu nhiên có người đi qua, nhưng không có đi quấy rầy bọn họ. Bởi vì hắn biết, hai người kia nhất định là vì tiểu Lăng tâm phiền ý loạn, cho nên…… bọn họ liền thức thời rời đi……
Phương Vu Hi cầm khúc gỗ mục ở trên mặt đất chọt chọt, đông nhất hoa tây nhất hoa (nhất hoa: vẽ loạn), vô ý thức hành hạ lớp đất vô tội.
Ai biết, chờ đến khi hắn thấy rõ hình vẽ trên đất, mày ngật đáp (nhíu thành cuộn)nhíu càng sâu.
‘Mẫn Lăng’── hai chữ cong vẹo trên đất làm cho Phương Vu Hi tâm lại đau xót, trên mặt là một loại rất lớn sầu bi lẫn đau lòng……
“Nên làm sao đây a?……” Phương Vu Hi ngơ ngác nhìn, ánh mắt liếc về hướng Hàn Kì cũng đang vẻ mặt buồn bực.
“Ta cũng không biết…… Đáng giận!” Dùng sức giật tóc, Hàn Kì vẻ mặt nản lòng âm trầm, long mâu nửa khép, tựa hồ gấp đến độ đều sắp phải khóc ra.
“Mẹ nó!” Hung hăng ném khúc gỗ khô trên đất, Phương Vu Hi thống khổ mà tự trách nhắm mắt lại, lại nổi lên gương mặt Hoắc Mẫn Lăng tuy bình thường lại làm hắn thích vô cùng……
Ngay khi hai người không ngừng nhớ Hoắc Mẫn Lăng cho qua ngày, hai chiếc xe hơi hoa lệ vượt trên gò đất bùn lầy lội, tiếng động cơ chói tai ở trong rừng trúc yên tĩnh cao vang, làm cho hai người đem ánh mắt chuyển qua……
Một đề này…… Ngô, là như thế này đi……
Ngồi ở trên ghế trúc, Hoắc Mẫn Lăng cầm sách tham khảo trên tay, trầm tẩm ở bên trong giải đề, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thường thường giơ lên một cái cười đạm, nhưng cũng không vì vậy mà trên tướng mạo thêm cái gì sức quyến rũ.
Trừ bỏ cảm thấy hắn còn có thể cười ra, tựa hồ cũng không thể làm cho người ta có cảm giác kinh diễm.
Ngòi bút bay nhanh trên giấy vũ động, tế bào não không ngừng chuyển động, hồi lâu không có lời giải, quả nhiên cảm thấy có chút chút cố hết sức.
Cho nên nói…… phải mỗi ngày kiên trì ôn tập…… Nếu không học sẽ quên……
Hảo, từ hôm nay trở đi hắn sẽ hảo hảo đọc sách ……
Ân.
Âm thầm hạ quyết tâm, Hoắc Mẫn Lăng lại đầu nhập vào trong học tập của mình, cái loại cảm giác đã lâu này làm hắn có chút chua xót, cũng có chút bình tĩnh……
Chua xót, là vì bỗng nhiên lại nhớ tới những ngày ở phòng ngủ 3p, nhớ tới phòng ngủ sẽ nhớ tới hai bản sách tham khảo kia…… Nhớ tới hai bản sách tham khảo kia hắn lại là hảo phiền a ~~! Quả nhiên…… Bọn họ chính là phiền toái……… Hai cái đại phiền toái……
Lắc lắc đầu, Hoắc Mẫn Lăng lắc rơi hai gương mặt trong đầu, tâm tình lại chui vào trong đôi ‘Núi cao’ sách của mình.
Chậm rãi trầm nhập trong sách tham khảo của mình, cứ thế Hoắc Mẫn Lăng không có nghe thấy ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ……
“Bính! Bính!” Cửa trúc đóng bị người hơi thô bạo đẩy ra, lưỡng đạo bóng dáng tao nhã xâm nhập phòng Hoắc Mẫn Lăng.
Hoắc Mẫn Lăng đang chuẩn bị hảo hảo đọc sách sửng sốt, còn tưởng rằng là nhị thiếu, ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy hai gương mặt xa lạ lại có điểm nhìn quen mắt.
“Ngươi chính là Hoắc Mẫn Lăng sao?” thanh âm lạnh như băng, từ trong miệng nam nhân xa lạ vang lên.
Hoắc Mẫn Lăng ngẩn người, khi đang tự hỏi có phải đáp hay không, cửa lại bỗng nhiên vọt vào hai người, lúc thấy rõ là nhị thiếu, tay nắm bút khẽ run lên, lại thấy hai người mỗi người một bên túm lấy hai cái người xa lạ kia, chắn ở phía trước hắn.
Tuy rằng không biết bọn họ vì cái gì phải làm như thế, bất quá có một chữ có thể cho độc giả hiểu được nguyên nhân.
Đó là khi Phương Vu Hi cùng Hàn Kì dùng từ kêu hai nam nhân xa lạ kia ──── Ba!!
“Cha!! Các ngươi sao lại đến đây?” Phương Vu Hi che ở trước mặt hai vị trưởng bối, kéo một cái tươi cười, ý đồ muốn đem lực chú ý của hai người chuyển qua một bên, nhưng mà dưới đáy phượng nhãn che không được khiếp sợ cùng sợ hãi.
Hắn chưa từng nghĩ tới cha cư nhiên sẽ đến……
Trong một khắc khi hắn thấy cha từ trên xe xuống dưới, hắn có loại cảm giác thế giới sẽ hỏng mất……
Lai giả bất thiện, thiện giả vô lai. (người đến không có ý tốt, người tốt thì không đến)
Hắn lúc tới nơi này căn bản là không có nói cho cha biết, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn ngỗ nghịch như thế, nhưng mà hiện tại…… cha đang đứng ở trước mặt hắn, cái này thuyết minh cha chỉ có hai mục đích mà đến……
Một, bắt hắn trở về, hai, tìm Mẫn Lăng gây phiền toái……
Nhưng mặc kệ là một loại thế nào, hắn cũng không muốn……
Phương Lôi thùy hạ mắt, ánh mắt kia không có độ cong duyên dáng như phượng nhãn, nhưng trên mặt đã đến trung niên, vẫn như trước có dấu vết tuấn mỹ, cái mũi, miệng…… ngũ quan của Phương Vu Hi tựa hồ di truyền từ vị phụ thân này.
Chẳng qua, Phương Lôi đã là một nam nhân trung niên, Phương Vu Hi còn là thiếu niên nên không có nét thành thục cùng ổn trọng.
“Tránh ra.” thanh âm lạnh lùng, Phương Lôi nhìn đứa con vẻ mặt trắng bệch, nhưng không có một chút đau lòng, ánh mắt lạnh như băng tụ lên nhiều điểm tức giận. Đúng vậy, hắn sinh khí, vì đứa con cư nhiên sau lưng hắn một mình chạy đến đây mà sinh khí, mà cái này cũng nói lên giáo dục của hắn vẫn là không thành công a……
“Cha, ngài…… ngài không phải ở Ấn Độ sao?”(từ gốc là Độ Giả nhưng ta tra ko thấy tên nước nào dịch từ hán việt là vậy hết, ai biết nói ta a)Một bên Hàn Kì cười gượng, nhướng đầu ngăn trở ánh mắt lão ba muốn nhìn về phía Hoắc Mẫn Lăng, cố ý quan tâm dò hỏi.
“Hừ! Ngươi còn quan tâm lão ba ngươi?” Hàn Tĩnh Dương kéo cao thanh âm, hé ra gương mặt khoa trương rất giống đứa con lại, thở hổn hển hung hăng trừng mắt nhìn cái đứa ‘Kết tinh’chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia.
“A…… Ha ha…… Ba…… Ngài đây là đang nói cái gì a…… Ta là con ngài a, đương nhiên sẽ quan tâm ngươi …… phải không?” Hàn Kì giữ chặt tay Hàn Tĩnh Dương, vẻ mặt cười quyến rũ làm cho người ta da gà rụng đầy, đôi tay dài cần cù chịu khó nhu nhu bả vai lão ba, thật cẩn thận lấy lòng phụ thân đại nhân.
“Phi! Xú tiểu tử! Ngươi nói thật có hảo ý? Ngươi nói xem…… từ nhỏ đến lớn ngươi có lần nào làm cho ta bình tĩnh? Không phải đánh nhau thì là nháo sự! Lạm giao liền lạm giao (quan hệ bừa bãi = =), lại còn nam nữ đều ăn…… Ngươi này xú tiểu tử…… thật sự là sẽ bị ngươi làm cho tức chết!!!! Còn nói quan tâm ta? Mỗi lần sinh nhật ta sao không thấy ngươi đưa qua thứ gì cho ta!” Hàn Tĩnh Dương nhìn cái mặt đang trưng ra vẻ ủy ủy khuất khuất trước mắt, thật muốn một cái tát vỗ xuống! Cảnh tượng tức chết người ngày xưa lại tái hiện ở trong đầu, mỗi khi nghĩ tới một sự kiện liền tức giận đến hắn muốn chết a! Trời ạ! Hàn Tĩnh Dương hắn làm sai cái gì? Cư nhiên sinh ra đứa con trừ bỏ bộ dạng đẹp thì không chút ưu điểm a?[= =|| lần thứ mấy bị nói như thế……]
“Này…… Người xem, nhà chúng ta lại không thiếu thứ gì, ta không phải là không muốn đưa ngài thôi……” Mân mê miệng, Hàn Kì đáng thương hề hề nhìn phụ thân mình, trên mặt tươi cười vặn vẹo quái dị.
“Hừ! Thiếu cái gì cớ đến từ chối! Ngươi cho dù bứt một cọng cỏ cho ta ta cũng cao hứng a!!” Hàn lão gia tử ‘Oa’ một tiếng liền cho Hàn Kì một hồi bạo động, hé ra gương mặt thối so với nước trong WC còn thối hơn, nhìn đứa con không còn dám cười của hắn.
“Tĩnh Dương, chúng ta là tới có việc làm ……” Nhìn lão bằng hữu cứ như vậy bị con chuyển đi lực chú ý, Phương Lôi ở một bên vội vàng ra tiếng kéo lại lực chú ý của Hàn Tĩnh Dương, nêu lên bọn họ còn có ‘Chính sự’ phải làm a.
“A, nga.” Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình bị con quay như thế, cư nhiên đã quên bọn họ là tới làm việc, Hàn Tĩnh Dương buồn bực trừng mắt nhìn Hàn Kì đang vẻ mặt buồn bực một cái, đứng lên lướt qua xú tiểu tử này.
“Ba!”
“Cha!”
Nhị thiếu thất kinh giữ chặt phụ thân, trên hai khuôn mặt tuấn tú tích ra đầy mồ hôi.
“Các ngươi làm gì vậy?……” Hoắc Mẫn Lăng bị ngăn ở phía sau nhìn bốn người trước mắt đang xô xô đẩy đẩy, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu.
“Có khách đến phải nên tiếp đãi nha……” Kéo ra nhị thiếu, Hoắc Mẫn Lăng thản nhiên nói, nhìn hai vị bá bá xa lạ trước mặt, tuy rằng không quá thích cùng người xa lạ một chỗ, nhưng lễ phép tối thiểu hắn vẫn là biết. Kéo qua ghế dựa trúc đang phân tán ở chung quanh, Hoắc Mẫn Lăng dọn xong bàn bên cạnh, nhìn về phía Phương Lôi cùng Hàn Tĩnh Dương.
“Phương bá bá, Hàn bá bá mời ngồi.” Lễ phép cúi đầu, Hoắc Mẫn Lăng thuần thục lấy qua ấm trà còn nóng trên bàn, trong ánh mắt kinh ngạc của nhị thiếu vì Phương Lôi và Hàn Tĩnh Dương rót từng chén trà.
Cử chỉ lễ phép, làm cho Phương Lôi cùng Hàn Tĩnh Dương cũng không nói ra gì nhiều, lẳng lặng ngồi xuống, cũng là khách khí tiếp nhận trà Hoắc Mẫn Lăng đưa qua.
“Mẫn Lăng……” Nhìn người ở bên Hoắc Mẫn Lăng ngồi xuống, Phương Vu Hi lo lắng gọi một tiếng, ánh mắt thật sâu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường hồi lâu không thấy kia, muốn từ trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn ra có thần sắc gì không khỏe mạnh, miễn cho lỡ không phát hiện thì sau này chuyển thành bệnh nặng sẽ không tốt lắm.
“Tiểu Tứ mắt.” Lôi kéo góc áo Hoắc Mẫn Lăng, Hàn Kì gấp đến độ không để ý ánh mắt cảnh cáo mà lão ba phóng tới, cúi người tiến đến bên tai tiểu gia khỏa, ám chỉ kêu.
Hoắc Mẫn Lăng không để ý hai người, chỉ là lập tức ngồi xuống, đôi mắt nhỏ khép hờ, ánh mắt lưu luyến đảo qua sách tham khảo trên bàn.
Chỉ là nhẹ nhàng đảo qua lại giống như bị mê hoặc, toàn bộ tâm tư đều bị hút vào, trầm tẩm ở trong một biển sách.
= =|| Bắt đầu tiến vào trạng thái không để ý đến chuyện bên ngoài……
“Các ngươi nếu không muốn thì đi ra ngoài, muốn lưu lại thì đừng nói.” Phương Lôi quả nhiên vẫn là có quyền uy, hai câu nói khiến cho hai người ngoan ngoãn ngậm lại miệng, xem ra khí chất lãnh tụ của Phương Vu Hi cũng là từ gien của hắn đi.
Ánh mắt vừa nhấc, Phương Lôi nhìn về phía người được điều tra, cái người gọi là ‘Câu dẫn con của hắn ‘……
Khuôn mặt nhỏ nhắn bình thường không đặc biệt, trừ bỏ không có mắt nghiêng mũi lệch ra, Phương Lôi cũng thật sự không tìm ra được ở trên gương mặt kia có điểm nào hấp dẫn, càng như vậy hắn liền càng hiếu kì, thiếu niên này đến tột cùng có sức quyến rũ gì…… Cư nhiên có thể làm cho đứa con ngỗ nghịch của mình đến loại trình độ này…… Một đại thiếu gia có gia giáo có tu dưỡng, không nói một lời liền theo y đi vào nơi ở nông thôn này……
Cảm thấy phần eo bị người dùng sức chọc chọc, Hoắc Mẫn Lăng lấy lại tinh thần, tò mò cúi đầu vừa thấy, lại mạc danh kỳ diệu nhìn lướt qua Phương đại hội trưởng đang chọc hắn, thuận theo ánh mắt y mà quay đầu, mới phát hiện Phương bá bá kia đang như hổ rình mồi nhìn mình.
Sách tham khảo cổ văn…… (*phun máu*)
Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, não bộ không tự chủ lại nhớ tới sách tham khảo từ ngữ bách khoa toàn thư của hắn, Phương Lôi cổ vị pha dày đặc cứ như vậy bị ‘Con dâu’ của mình [?[- -+]‘Nhi tế (tế là con rể)’?] lấy làm một vị trí ‘Sách tham khảo giao tế bách khoa toàn thư của Hoắc mẫn lăng’.
“Kia…… Ta sẽ không nhiều lời, không ngại ta xưng hô ngươi là Mẫn Lăng đi?” Phương Lôi khẽ liếc liếc mắt nhìn Hoắc Mẫn Lăng một cái, ngón tay mang nhẫn kim cương nhẹ nhàng gõ cái bàn trúc rỗng ruột, ở mặt trên vẽ cái đồ hình không quy tắc.
“Ân, không ngại.” Hoắc Mẫn Lăng giật giật môi, mới sợ hãi phun ra vài từ.
“Mẫn Lăng, ngươi hẳn là biết mục đích chúng ta đến đi?” Thân mình ngưỡng về sau, Phương Lôi ngồi thẳng, một đôi lợi nhãn dò xét như có như không xem kỹ Hoắc Mẫn Lăng, như là đang thương lượng, giọng điệu lại lãnh thấu tâm.
“Không biết.” Hoắc Mẫn Lăng ngốc lăng nhìn hai bá bá, thành thực hồi đáp.
Lần đáp này làm cho nhị vị gia tử cũng không hẹn mà đồng mặt thoáng trầm, nhìn bộ dáng ngơ ngác không giống như là nói dối, mới lại tiếp tục nói.
“Chính là đến bảo ngươi rời đi con chúng ta.” Hàn Tĩnh Dương nhìn lướt qua Hàn Kì ở đối diện, trong mắt tràn đầy trách cứ. Hàn Kì vừa thấy, vội vàng đem mắt dừng đến bên Hoắc Mẫn Lăng, nhìn chăm chú đường cổ duyên dáng.
Hoắc Mẫn Lăng giật giật miệng, đôi mắt nhỏ nhìn hai vị bá bá vẻ mặt kiên quyết mà lãnh khốc, không biết lại lâm vào cái gì trầm tư, hàm răng hé ra, bỗng nhiên nói ra:“Đáp án này hẳn là 1800……”
Ân?─ ─||……
Không khí ở đây biến thành bốn người một loạt hắc tuyến nhất tề xoát đến sau não……(giờ ta mới hỏi nè: có ai ko biết hắc tuyến là gì ko?= =|||<— nếu ko bjk thì nó chính là 3 cái vệt này)
“Ách……” Còn chưa có phản ứng lại, chợt nghe thấy Hoắc Mẫn Lăng lại mở miệng nói, một bộ biểu tình bừng tỉnh đại ngộ,“Không đúng nga, này đáp án hẳn là 3600 đi…… Di, ngô, hay là phải hảo hảo tính lại……”
Nói vừa xong, Hoắc Mẫn Lăng liền cúi người xuống cầm lấy bút trên bàn, mày nhíu nhíu ở trên giấy nháp trên bàn mau chóng tính toán, hoàn toàn đem bên cạnh còn có mấy người đương sự quên không còn một mảnh ……
Thảm……
Phương Vu Hi cùng Hàn Kì đổ mồ hôi……
Hội chứng Hoắc Mẫn Lăng ‘Yêu thư thành cuồng’ sẽ không phải lại phát tác đi?…………
Ở phía sau…………