~~~~~
Cái ngày mà Gia Y nghỉ việc đó, Trác Dật cắn điếu thuốc ngồi yên lặng trên xe máy, nói với cậu: “Cuối tuần này bọn tớ cùng đi chơi, cậu cũng tới đi, thuận tiện mời cậu ăn cơm.”
Gã nhấc tay lấy điếu thuốc ra, hút mạnh hai hơi, lập tức híp mắt phả ra mấy vòng khói.
“Mặt khác, mang cậu đến gặp một người.”
“Ai ?”
“À, là người trong lòng bổn gia.” Trác Dật cười đến đắc ý, “Ngày đó hắn cũng tới, bổn gia đây sẽ thổ lộ với hắn, cậu tới làm chứng cho tôi a.”
Mấy bằng hữu của Trác Dật, Gia Y đã cùng đi chơi vài lần nên đều biết. Cậu ra vẻ gà mẹ hỏi, “Thiệt hay giả vậy… Ôi chà, là người nào đây ? Tôi đã gặp chưa ?”
“Cậu bớt nhiều chuyện đi, đến là thấy liền.” Trác Dật liếc cậu.
“Nè, vậy kể cho tôi xem, làm sao quen nhau ?” Gia Y câu vai gã.
Trác Dật bị cậu hỏi đến có điểm quẫn bách, bỏ tay cậu ra nói: “… Dù sao cũng quen rồi, làm gì hỏi nhiều vậy, Cảng đốc.”
Gia Y nở nụ cười, có lẽ do nghe thấy từ “Cảng đốc” hơi thân thuộc.
“Thứ bảy mười chín giờ, ở cái quán kế bên 1924, biết chưa ?”
“Ặc, biết rồi.” Gia Y hồi tưởng một chút quán ăn kia, “Này chỗ đó đắt tiền lắm nha.”
“Đúng vậy, ông phải thổ lộ mà, sao có thể keo kiệt a.”
Nhìn bộ dáng tự mãn của Trác Dật, Gia Y buồn cười, đánh một cái lên ót gã.
Trác Dật làm bộ như tức giận ném điếu thuốc xuống: “Khỉ, cậu đánh tôi hả !” Nói xong liền bay nhanh đuổi theo… Giống như đang trở về làm con nít, truy đuổi đùa giỡn.
Gia Y chạy trong gió lạnh, thỉnh thoảng phản công lại.
Đối với kế hoạch của Trác Dật, cậu hoàn toàn không biết.
Người kia tháo xuống xâu chuỗi đã đeo nhiều năm qua, hội tụ hết dũng khí để quyết định chính thức nói lời từ biệt, vất vả đưa hết cả tháng tiền lương vào quán ăn kia… Chỉ vì muốn nói vài lời với một người sắp rời đi.
Thật sự nếu không nói ra bây giờ, hết thảy sẽ không còn kịp nữa.
Loại liều lĩnh như thế này, hao tổn tâm cơ muốn giữ lại như thế này, chỉ vì muốn người đó có thể đồng ý ở bên mình, bạn đã bao giờ thử ?
…
Thứ bảy.
Vốn dĩ chuyến bay đến Thượng Hải của Lâm Cát Cát sẽ đến nơi lúc hai giờ chiều, nhưng vì phương Bắc rét lạnh mưa to mà đáp trễ.
Trong lúc chán chường chờ đợi ở sân bay bên kia, Lâm Cát Cát đá đá hành lý bên chân gọi cho Gia Y: “Chả biết còn phải đợi tới khi nào a.”
“Kiên nhẫn chờ đi, chắc không để cậu qua đêm ở sân bay đâu. Ha ha.” Nghĩ đến cuộc hẹn buổi tối, Gia Y nói tiếp: “Đúng rồi, tối nay tôi ăn cơm bên ngoài, có khả năng sẽ không tới đón cậu được. Cậu ngoan ngoãn tự kêu xe về đi a.”
“Gia Y… Tôi không có chìa khóa…”
“Cái gì ?”
“Tôi không có mang chìa khóa a… Cậu ăn cơm ở đâu ? Tớ đến đó tìm cậu lấy chìa khóa là được rồi.”
Gia Y nghĩ nghĩ rồi vẫn đầu hàng: Thời tiết lạnh như vầy, cô ấy lại là một cô gái, xách theo mấy túi hành lý lớn nhỏ… “Quên đi, để tớ đi đón cậu. Trước khi cất cánh nhớ nhắn tin một phát.”
“Buổi hẹn của cậu với người ta không có vấn đề gì sao ?”
“À không sao đâu, tôi nói một tiếng là được ấy mà.”
“Ác, thì ra không phải ăn cơm cùng vị bác sĩ Tiểu Sách.”
Gia Y ngẩn người, “… Hả ?”
“Đúng vậy a, tôi nói không đúng sao. Nếu mà hẹn Tiểu Sách, cậu mà thèm trông nom tôi sống chết ra sao à.” Từng chữ xuyên tâm.
“Cát Cát chết tiệt, tôi mà…” Định nói “Trọng sắc khinh bạn”, nhưng lời đến bên miệng lại cảm thấy không thích hợp, vì thế sửa miệng: “Tôi mà không nghĩa khí như vậy sao !”
…
Chạng vạng, trời dần đổ mưa, xem ra không muốn đi sân bay đón cô ấy cũng không được.
Đúng 6 giờ, cậu gọi một cuốc đến Trác Dật: “A lô, ngại quá, Cát Cát có một chuyến bay tối nay. Cô ấy không có chìa khóa, bên ngoài trời lại còn mưa, lát nữa tôi phải đến sân bay đón cô ấy rồi…”
Trác Dật chen ngang, vội la lên: “Không sao đâu, muộn một chút cũng chẳng có gì, chờ cậu a.”
“Ưm, tôi có thể không đến được, chuyến bay của cô ấy bây giờ vẫn chưa cất cánh.” Gia Y có vẻ ngượng ngùng, “Này, nói với bọn họ một tiếng giùm tôi, lần sau tôi mời. Các cậu chơi vui vẻ a.”
“…” Trác Dật ở đầu bên kia không nói nên lời. Mới mấy phút trước, gã còn đang nghĩ tới viễn cảnh tối nay, nghĩ đến tim cũng đập thật nhanh, nghĩ đến lòng bàn tay toát hết mồ hôi.
“A đúng rồi, thổ lộ thành công nhé ! Cậu nhất định làm được ! Lần sau nhớ dẫn người đến gặp tớ đó.”
“… Ừ.” Không có cậu, làm thế nào mà thành công được.
“Vậy không còn gì thì tôi cúp.”
“Gia Y.” Đầu bên kia nhẹ giọng gọi một tiếng, dường như muốn nói điều gì.
“Hả ?”
“… Không có gì. Trời mưa, đi đường cẩn thận, tạm biệt.”
“Biết rồi, tạm biệt.”
Còn tưởng rằng, chỉ cần cố gắng sẽ có thể sở hữu được gì đó, nhưng cuối cùng ngay cả một con đường sinh cơ cũng không có.
Chỉ có thể gửi đến cậu lời cáo biệt chưa từng cáo biệt, gửi đến cậu lời thổ lộ chưa từng thổ lộ.