Phương Tiệm Viễn cầm hai chai bia từ trước cửa hàng vào cho Dư Hải Dương, Dư Hải Dương lấy tạp dề xuống, dựa bên bàn ăn nghiêng người qua lấy chai bia từ tay Phương Tiệm Viễn, rồi trực tiếp dùng răng cắn mở nắp ra.
Hắn đưa chai bia đã mở nắp tới trước mặt Phương Tiệm Viễn: "Uống không?"
Phương Tiệm Viễn nhìn hơi nước lạnh lẽo bốc lên trên thân chai, gật đầu nói: "Uống."
Dư Hải Dương làm riêng tôm rang muối và cá hấp cho Phương Tiệm Viễn, tôm và cá là hắn đặc biệt đi chợ mua.
Lúc ăn cơm, Dư Hải Dương ngồi bên cạnh bàn, vừa nói chuyện với Phương Tiệm Viễn vừa lột tôm, lột xong lại để vào bát của Phương Tiệm Viễn, tiếp đó liếm gia vị dính trên ngón tay, rồi cầm chai bia lên uống một ngụm bia ướp lạnh.
Phương Tiệm Viễn dùng đũa gắp tôm lên, nói với Dư Hải Dương: "Anh đừng có lo cho em nữa, anh cũng ăn đi chứ."
Dư Hải Dương để chai bia xuống, mỉm cười nói với cậu: "Anh cũng ăn rồi đấy thôi." Sau đó hắn lại lột tiếp một con tôm, rồi đưa đến bát Phương Tiệm Viễn.
Phương Tiệm Viễn giơ tay che bát mình lại, không ngờ Dư Hải Dương lại trực tiếp đưa tôm lên miệng cậu, tôm đã đụng đến môi cậu, lại còn lắc từ bên này qua bên kia.
Dư Hải Dương mỉm cười đợi cậu há miệng ra.
Phương Tiệm Viễn chỉ có thể mở miệng ăn miếng tôm đó.
Cảnh này vốn sẽ kết thúc ở đây, Hạ Tinh Trình nuốt tôm vào miệng từ từ nhai nát, đợi đạo diễn hô ngừng, nhưng Dương Du Minh tự dưng mỉm cười dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cậu một câu: "Liếm giúp anh nhé?"
Hạ Tinh Trình nhất thời ngẩn ra, cậu nhìn thấy Dương Du Minh đưa ngón tay dính đầy gia vị đến bên môi mình, theo bản năng định ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi liếm hết.
Kết quả Hà Chinh lớn tiếng hô: "Cut!" Tiếp đó Hà Chinh nói: "Không cần làm vậy! Đừng quậy nữa."
Dương Du Minh vẫn khẽ mỉm cười, rút ngón tay lại dùng khăn ướt trợ lý đưa tới chậm rãi lau ngón tay.
Trái tim trong lồng ngực Hạ Tinh Trình đập thình thịch, cậu cúi đầu gian nan nuốt hết tôm trong miệng xuống.
Lúc này Dương Du Minh đứng lên, vỗ vỗ vai cậu, nói: "Tôi đùa đấy, đừng để ý."
Hạ Tinh Trình ngẩng đầu mỉm cười với Dương Du Minh, đợi Dương Du Minh đi rồi, cậu vẫn ngồi trên ghế, cầm một tờ giấy ăn trên bàn, cẩn thận chùi sạch miệng.
Mấy chục giây sau, Hạ Tinh Trình bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào không giống bình thường, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nhóm staff dùng xe đẩy đẩy một cái bánh sinh nhật đi về phía mình, sau đó những staff khác ở trong studio cũng vây xung quanh, vừa vỗ tay vừa hi hi ha ha hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Lúc này Hạ Tinh Trình mới chợt nhớ ra, hôm nay là sinh nhật 24 tuổi của mình. Cậu vội vã đứng lên khỏi ghế, bánh sinh nhật đã được đưa đến trước mặt cậu, mọi người bắt đầu ồn ào bảo cậu ước rồi thổi nến.
Giây phút đó trong đầu Hạ Tinh Trình trống rỗng, rất nhiều hành động đều là phản ứng theo bản năng, cậu đan hai tay vào nhau, nhắm mắt lại, nhưng lại không nghĩ ra phải ước gì, trong đầu lăn qua lộn lại chỉ có vẻ mặt và giọng điệu của Dương Du Minh ban nãy bảo cậu liếm ngón tay thôi, cậu hoảng hốt mở mắt ra thổi tắt nến, rồi mới phát hiện ra mình chưa ước điều gì cả.
Nhưng sinh nhật năm nào cậu cũng ước, mà nguyện vọng thực hiện được cho đến giờ có thể đếm hết trên đầu ngón tay, nên Hạ Tinh Trình cũng chẳng thấy tiếc lắm.
Thổi nến xong, mấy staff nữ trẻ tuổi đẩy Dương Du Minh tới, bảo anh tặng quà sinh nhật cho thọ tinh.
Khóe miệng Dương Du Minh ngậm cười, trong tay ôm một em búp bê vải thật lớn, trông rất giống Hạ Tinh Trình, hình như là hàng làm thủ công, anh đưa búp bê cho Hạ Tinh Trình, ôm cậu một cái, nói: "Sinh nhật vui vẻ."
Hạ Tinh Trình cười nói: "Cảm ơn anh." Sau đó nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Dương Du Minh. Cậu cúi đầu nhìn búp bê, ngạc nhiên hỏi staff: "Mọi người làm cho tôi à?"
Staff đều lắc đầu, nói với cậu là hậu viện hội của cậu đưa tới.
Thật ra trước sinh nhật của Hạ Tinh Trình, hậu viện hội đã liên lạc với Hoàng Kế Tân, hỏi xem có thể tới phim trường tổ chức tiếp ứng sinh nhật cho Hạ Tinh Trình hay không, Hoàng Kế Tân suy xét, cảm thấy như vậy sẽ làm lỡ tiến độ quay phim, Hà Chinh cũng vậy mà Dương Du Minh cũng vậy, thời gian của bọn họ quá quý giá, Hạ Tinh Trình chỉ là một diễn viên nhỏ làm lỡ không nổi, nên không trao đổi với đoàn phim mà trực tiếp từ chối hậu viện hội luôn.
Sau đó hậu viện hội mang quà tới đây một chuyến, giao quà sinh nhật của Hạ Tinh Trình cho staff.
Đợi sau khi Hạ Tinh Trình nhận được búp bê của cậu xong, staff mới nói với Dương Du Minh rằng, hậu viện hội của Hạ Tinh Trình cũng tặng cho anh một phần.
"Tôi cũng có?" Dương Du Minh cực kỳ ngạc nhiên.
Hà Chinh lúc này không cam tâm, hắn giẫm một chân lên ghế: "Sao tôi không có."
Một cô gái nói: "Người ta là người yêu màn ảnh!"
Hạ Tinh Trình nghe thấy câu này không nhịn được quay đầu lại nhìn Dương Du Minh, nhưng lại thấy Dương Du Minh vẫn giữ nụ cười, chẳng có phản ứng gì với câu nói này cả.
Tiếp đó liền có staff đưa con búp bê của Dương Du Minh tới, Dương Du Minh hơi nghiêng đầu đánh giá búp bê, dùng hành động giống như đang ôm để nhận lấy búp bê từ trong tay staff, lập tức làm mấy cô gái trẻ tuổi ở trường quay hét lên, Dương Du Minh hơi khó hiểu, ngẩng đầu nhìn mấy cô gái: "Sao vậy?"
Mấy cô gái đó nói: "Đẹp trai quá!"
Búp bê của Dương Du Minh mặc một bộ âu phục màu đen, trông cực kỳ tao nhã, anh nâng búp bê lên cao, hỏi mấy cô gái kia: "Mấy cô cảm thấy nó đẹp trai hả?"
Một cô gái giọng lớn nhất nói: "Anh đẹp trai!"
Dương Du Minh nghe vậy mỉm cười, anh nói: "Tôi đẹp trai hay là anh Tiểu Tinh của mấy cô đẹp trai?"
Lúc này staff nữ ở trường quay gần như là trăm miệng một lời: "Đều đẹp cả!"
Dương Du Minh nhìn Hạ Tinh Trình: "Chúng ta cùng xem ý của thọ tinh ngày hôm nay nào." Nói xong, anh lùi về sau nửa bước đứng sau lưng Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình cười nói: "Đêm nay tôi mời, mọi người đều phải tới, kết thúc công việc chúng ta cùng nhau đi ăn khuya!"