Lúc sau cậu gần như là bò ra khỏi bồn tắm, lấy áo tắm treo trên móc, lúc mặc lên người mới chợt nhớ ra mình chẳng mang theo quần lót để thay.
Cậu đi tới trước đống quần áo mà mình cởi ra trên đất, lúc nhặt quần lót lên thì thấy nó ướt nhẹp, cái cảm giác cơ thể bị bọc trong đồ lót ướt rất khó chịu, giờ cậu vẫn còn nhớ rõ, nên dứt khoát bỏ cuộc, quấn thêm một cái khăn tắm rồi ra khỏi nhà vệ sinh.
Ban nãy xông vào đây quá vội, giờ Hạ Tinh Trình mới nhận ra bên trong biệt thự thật ra cũng không rộng lắm, tầng một là phòng khách, tầng hai là phòng ngủ thiết kế kiểu mở rộng, hình như chỉ có một chiếc giường đôi lớn.
Lúc này Dương Du Minh đang ngồi ở sô pha của phòng khách, trên mặt chẳng thể nhìn ra cảm xúc, mà cánh cửa rộng mở lúc cậu xông vào giờ đã đóng lại.
Không biết có phải vì trước đó ngâm nước lạnh hay không, so với cơn chóng mặt khi say rượu, Hạ Tinh Trình cảm thấy cơ thể mình cứ lờ đờ càng nghiêm trọng hơn.
Cậu đi tới phía sau lưng ghế sô pha đối diện với Dương Du Minh, khẽ gọi một tiếng: "Anh Minh."
Lúc vừa dứt lời, bên cạnh bể bơi ngoài biệt thự vang lên một trận ồn ào, ngay sau đó Hạ Tinh Trình nghe thấy Đàm Tuyết Nguyệt gọi to tên mình, giọng điệu có vẻ không vui lắm.
Cậu ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, theo bản năng bước lên một bước.
Kết quả Dương Du Minh lập tức nói: "Đừng đi." Giọng anh rất nhẹ cũng rất trầm, nhưng thái độ chẳng hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn giống như đang ra lệnh.
Hạ Tinh Trình nhìn anh.
Dương Du Minh vẫn ngồi dựa trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt bình tĩnh chẳng chút gợn sóng, lúc Hạ Tinh Trình nhìn anh, anh cũng nhìn thẳng vào mắt Hạ Tinh Trình.
Hạ Tinh Trình không nhịn được mà dời ánh mắt của mình đi trước, cậu nói: "Đồ của em đều ở trong phòng khách sạn, ngay cả quần lót để thay em còn không có."
Dương Du Minh nói: "Giờ đừng đi."
Hạ Tinh Trình hơi do dự, cậu đi tới phía trước sô pha, ngồi xuống chỗ đối diện với Dương Du Minh. Cậu cũng chẳng muốn để bản thân mình trông ngượng ngịu chút nào, nhưng dưới áo tắm cậu không mặc quần lót, nên chỉ có thể kẹp áo tắm bằng hai chân của mình.
Cậu chẳng hề hay biết, giờ mặt cậu đang ửng đỏ một cách bất thường, từ mặt cho đến cổ đều là một màu hồng nhàn nhạt.
Dương Du Minh im lặng nhìn cậu.
Hạ Tinh Trình nhìn chằm chằm bàn trà bằng gỗ trước mặt mình, nói: "Chắc là muộn một chút nữa em mới về, đợi bọn họ tản ra hết đã."
Cậu nói xong, Dương Du Minh lần lữa không trả lời, cậu cảm thấy hơi luống cuống, lúc ngẩng đầu lên nhìn Dương Du Minh, thì nghe thấy Dương Du Minh nói: "Đêm nay ngủ ở đây đi."
Hạ Tinh Trình sững sờ.
Dương Du Minh cầm điện thoại trên bàn nhìn thời gian: "Hơn 12h rồi."
Cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài chẳng có ý định chấm dứt.
Hạ Tinh Trình chẳng thể nào suy nghĩ được, trong đầu cậu lúc thì trống rỗng lúc thì có quá nhiều thứ loạn thành một đống. Cậu chỉ biết là Dương Du Minh bảo mình ngủ lại đây, cậu không nghĩ xem Dương Du Minh bảo cậu ngủ trên giường hay là trên sô pha, cũng không nghĩ xem nếu như cậu ngủ ở căn biệt thự này thì có phải Dương Du Minh phải đổi một phòng khác hay không.
Nhưng cậu không thể, cũng không muốn từ chối Dương Du Minh, nên mờ mịt gật đầu nói: "Vâng ạ."
Dương Du Minh đứng dậy khỏi sô pha, vạt áo đã bị rút ra khỏi lưng quần, hơi nhăn nheo, nhưng lại có cảm giác gợi cảm bất kham.
Anh xỏ một tay trong túi quần, nhìn Hạ Tinh Trình đang ngồi trên sô pha, nói: "Lên lầu nghỉ ngơi đi."
Hạ Tinh Trình đứng dậy, nghe theo lời dặn dò của Dương Du Minh đi lên tầng hai, cậu vừa bước chân lên cầu thang thì nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên từ dưới tầng một, cậu không biết là ai, đứng ở phía này không thể nhìn thấy được.
Hình như Dương Du Minh đi mở cửa, nhưng cửa phòng nhanh chóng được đóng lại.
Hạ Tinh Trình đi lên tầng hai mới phát hiện bên ngoài phòng ngủ của tầng hai có một sân thượng rất rộng, sân thượng của biệt thự này hướng ra biển.
Cửa kính giữa phòng ngủ và sân thượng đang mở, có thể cảm nhận được làn gió biển mang đầy hơi nước và muối từ xa thổi tới, cũng có thể nghe rõ tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Hạ Tinh Trình theo bản năng đi đến sân thượng.
Lúc cậu vừa bước tới sân thượng thì nghe thấy Dương Du Minh ở sau lưng gọi mình: "Tinh Trình, lại đây."
Hạ Tinh Trình lập tức quay đầu lại, cậu nhìn thấy Dương Du Minh bưng một cái bát, đứng ở cửa cầu thang.
Cậu bèn đi về phía anh.
Cái bát trong tay Dương Du Minh vẫn còn bốc hơi nóng, trong bát có một cái thìa nhỏ, đợi Hạ Tinh Trình đi tới, anh đưa bát cho Hạ Tinh Trình, nói: "Tôi bảo khách sạn đưa tới một bát cháo bí đỏ, nhân lúc còn nóng cậu húp đi."
Hạ Tinh Trình nhận lấy, cậu cúi đầu nhìn cái bát một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn anh."
Dương Du Minh không nói gì, quay người đi thẳng xuống lầu.