Phương Yểu An nhìn miệng cô chẹp chẹp, nghĩ thầm, cậu còn không phải ăn mập chắc?
Trời âm u đã lâu đột nhiên nhẹ nhàng rơi tuyết nhỏ, rơi vào trong cổ cậu hơi lạnh, hơi rùng mình, chủ tiệm thu dọn xong đi qua, nửa khom lưng hỏi hai người, "Bạn nhỏ này ăn xong chưa? Tuyết rơi rồi, sớm về đi, tuyết lớn hơn đi đường dễ ngã lắm đó." Tầng tầng lớp lớp nếp nhăn khiến khuôn mặt bác gái như vỏ cây khô nứt vậy, vừa hiền lành vừa điềm đạm, vô cùng thân thiết, "Bác cũng muốn dọn quầy về nhà, thu mấy đứa nửa số tiền thôi, mấy đứa thấy được không?"
Cậu nhìn chút, con trai chủ tiệm đã tới, thu dọn bàn ghế bỏ vào trong một đống đổ nát nhỏ, xung quanh không còn ai, chỉ có hai người họ ở bàn này thôi, cậu hỏi Tô Bội, "Ăn xong chưa?"
Tô Bội gật đầu, cậu đứng dậy lấy tiền thanh toán, "Nhanh đi thôi, khuya lắm rồi."
"Bây giờ lạnh lắm, không tiện lấy tiền, mai tớ đưa cho cậu được không?"
"Không cần, sao có thể để con gái trả tiền được." Lại cảm thấy lời này quá thiên vị rồi, "Tớ cũng không ngại tấm lòng của các bạn gái nha."
Tô Bội buồn cười, cô rất xinh đẹp, lúc cười lên bên phải còn có má lúm đồng tiền nhạt, đôi mắt sáng, hơi liếc nhìn cậu, "Em gái cậu rất đáng yêu a!?"
Cô đột nhiên hỏi, làm cậu còn chưa phản ứng kịp, lại nhớ đến dáng vẻ bướng bỉnh kiêu ngạo hàng ngày của Phương Yến Yến, nhưng không ngạc nhiên lắm, gật đầu, "Đáng yêu, ha ha, lớn lên đáng yêu lắm, nhưng mà hư, ngày nào cũng cãi nhau với tớ, lại bắt tớ mua đồ ăn vặt, còn để tớ nấu cơm cho nó, răng sún, lại thích cắn người, đúng là một yêu tinh đáng ghét." vừa nói vừa tự nhiên cười rộ lên, vẻ mặt cưng chìu dịu dàng, "Nhưng mà, vẫn rất đáng yêu."
"Cậu nói vậy, tớ cũng muốn có một cô em gái." Cô chân thành thật lòng nhìn cậu, hồn nhiên ngây thơ.
Cậu vẫn luôn cho rằng Tô Bội là một cô gái tâm cao khí ngạo(*) thích gây sự người khác, như một đóa hoa hồng có gai, tuy là xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm, kiểu dịu dàng điềm tĩnh này thực sự hiếm thấy.
(*) tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
Tuyết rơi xuống ngày càng lớn, trên đường không còn người nào, vắng vẻ, trên mặt đất tích tụ một tầng tuyết không tính là quá dày, rất trơn, Tô Bội dẫm giày trên tuyết, lộp bộp lộp bộp vang lên. Cậu ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối tăm mù mịt, dưới đèn đường rơi rải rác bông tuyết nhỏ, rơi đầy trên vai cậu.
Năm nay trận tuyết rơi đầu tiên, không phải cùng Quý Chính Tác, cậu cảm thấy có chút tiếc nuối.
"Này, cậu đừng di chuyển." Tô Bội bỗng nhiên gọi cậu lại, tay sờ trên đầu cậu, "Trên mũ cậu nhiều tuyết lắm."
"Đừng." Cậu theo bản năng không muốn cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc, ngửa ra sau tránh.
Tô Bôi hơi không vui, đỡ yên xe giơ tay ra miễn cưỡng muốn phủi trên mũ cậu, "Bảo cậu đừng nhúc nhích mà!"
Cậu né tránh càng lợi hại hơn, kết quả Tô Bội một cước đá phải bàn đạp xe địa hình, "A" lên một tiếng, cách xe ngã quỵ trên người cậu.
Cậu bị vật nặng đè trên mặt đất, xe địa hình đập trên bắp chân cậu, bánh sau vẫn còn đang xoay. Cậu sợ Tô Bội dập đầu xuống đất, lúc rơi xuống cánh tay đỡ phía dưới đầu cô, toàn thân khó chịu đau nhức, "Ui ----"
Tô Bội gối trên cánh tay cậu, không hề có điềm báo trước mà cười rộ lên, cô giang hai tay ra nằm, một mảng tuyết nhỏ rơi trên lông mi cô, như trẻ con mà chỉ vào bầu trời, hứng thú, "Nhìn kìa, thật nhiều tuyết rơi xuống."
Cậu không thấy, còn đang đứng lên, vỗ vỗ tuyết trên người, kéo cô lên, "Mau dậy đi, trên mặt đất có nước."
Tô Bội nhìn cậu khó hiểu, hơi ngại ngùng, "Cậu không sao chứ? Ngã đau không?"
Cậu lại phủi tuyết trên đầu gối, "Không sao, nhanh về nhà thôi! Muộn lắm rồi!"
Tô Bội rũ mắt xuống yên lặng "Ừm" một tiếng.
Phương Yểu An kéo xe địa hình lên, kết quả chợt thấy đầu ngõ nhỏ sau lưng kia có một bóng đen khả nghi ẩn núp, cậu mở to hai mắt nhìn chăm chú, lại không thấy người.
Cậu hướng phía sau hô một tiếng, "Ai đấy?" không ai lên tiếng trả lời, "Quên đi, đi thôi." Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quý Chính Tác đứng dưới đèn đường đối diện đầu phố, đôi mắt vừa sâu vừa đen, đen đậm như mực, sâu thẳm không nhìn ra, xuyên qua màn đêm cùng mưa tuyết, như Tôn mặt đen, mặt không thay đổi trừng mắt nhìn hai người họ.
Quý Chính Tác từng bước đi tới, sắc mặt tối tăm, toàn thân căng phồng, lần đầu tiên Phương Yểu An thấy bộ dạng này của hắn, như muốn đánh người. Trước tiên chắn trước mặt Tô Bội, cậu giữ cánh tay Quý Chính Tác, xe địa hình mới kéo dậy lại ngã xuống, "Sao cậu lại đến đây?"
Cậu cảm nhận rõ ràng được Quý Chính Tác đang run rẩy, bắp thịt cuộn chặt, mạch máu nổi lên. Cậu chưa từng nhìn thấy Quý Chính Tác mất không chế thế này, không biết hắn nhìn thấy được bao nhiêu, hiểu lầm cái gì rồi.
Khóe miệng Quý Chính Tác nhếch lên, trên mặt một lúc lâu mới miễn cương nở nụ cười cứng ngắc, "Anh không thể đến?" Có lẽ hắn đã đứng một lúc lâu rồi, trong mũ áo lông đều là một đống tuyết, tan trên quần áo thấm một mảng lớn.
Lại hàm ý không rõ mà nhìn hai người đang mập mờ, gật đầu, cười khổ, "Đúng, không sai, là anh đến không đúng lúc."
"Này." Cậu biết hiện tại Quý Chính Tác đang tức giận, sợ hắn nói lỡ miệng, kéo hắn sang bên cạnh. Nhưng Quý Chính Tác cố chấp ngang ngược như trâu, kéo mãi cũng không nhúc nhích, từ trên cao ngước xuống hung hăng nhìn chằm chằm Tô Bội đừng bên cạnh, như muốn róc một khối thịt lớn.
"Qua đây, có nghe thấy không, cậu qua đây a."
Cậu nửa đẩy nửa kéo Quý Chính Tác sang bên kia đường, mắt Quý Chính Tác trừng đỏ, con ngươi nhảy ra bên ngoài, hơi nước trong mắt mờ ảo, sắp muốn khóc lên. Trong lòng cậu dao động mềm nhũn, bàn tay sờ đến gáy hắn, lạnh như băng, "Cậu đừng mà suy nghĩ lung tung, tôi với bạn ấy không có gì cả, tôi chỉ đưa bạn ấy..."
"Trên thế giới này không còn ai sao? Vì gì mà hết lần này tới lần khác đều là em đưa?" Quý Chính Tác cười một tiếng, như là lời nói của cậu rất nực cười, giọng khàn khàn mang theo tiếng khóc nức nở, "Anh chẳng nghĩ gì cả, anh nghĩ được cái gì nữa? Nghĩ đến anh chỉ có một lúc không tới, em đã cùng người ta thân mật ôm nhau?"
"Cậu nói lại lần nữa! Cậu nói có lý một chút được không?"
Huyệt Thái Dương Quý Chính Tác nhảy dựng lên, cắn răng nghiến lợi, mắt trừng lớn, rớm ra nước mắt, "Em thích con gái vậy sao? Ha? Anh mới chỉ nửa ngày không tới." Lồng ngực hắn đập mạnh, dùng sức đẩy Phương Yểu An, tay trực tiếp nằm vào trong quần cậu, "Em tự xem bộ dạng cái lồ* phía dưới này của mình đi, em có thể đị* bọn con gái sao, em..."
Người gây sự, nói không biết lựa lời, mấy lời bẩn thỉu mà Quý Chính Tác cũng nói ra miệng được.
Cậu tát một bạt tai lên mặt Quý Chính Tác, "Cậu có bệnh phải không?"
Mặt Quý Chính Tác bị tát sang một bên, từ từ đỏ lên, mắt yên lặng nhìn chằm chằm tuyết dưới đất, mãi không chịu ngẩng lên.
Cậu không biết mình tát mạnh vậy, có chút không đành lòng, miệng giật giật muốn nói gì.
Quý Chính Tác mở miệng trước, "Xin lỗi." Hắn hít mũi một cái, giận quá thành cười, nước mắt không khống chế được bắt đầu chảy xuống, chảy xuống mặt, cực kỳ nhếch nhác. Hắn như không còn chút ý thức nào, khó chịu liếc nhìn Tô Bội bên kia, lại nhìn Phương Yểu An trước mặt, vừa khóc vừa cười, "Xin lỗi, anh nói sai, anh có bệnh, em đưa bạn ấy về đi, anh đi trước."
Nói xong không đợi cậu kịp phản ứng lập tức xoay người đi.
"Quý Chính Tác!" Phương Yểu An muốn đi kéo hắn, nhưng ngay cả tay áo cũng không bắt được, Quý Chính Tác bước chân cực nhanh trong màn đêm, từng bước đi xa, không quay đầu lại. Tuyết rơi lớn hơn, từng mảng lớn rơi xuống dưới, như muốn nhuộm trắng cả thế giới, Quý Chính Tác áo lông màu đen dần dần biến mất hòa vào trong màn đêm tuyết trắng trắng đen đen.
Phương Yểu An nhắm mắt lại thở dài một hơi, quay đầu lại, thấy Tô Bội đỡ xe địa hình dậy, băng tuyết ngập trời, một mình đứng đó vô cùng khó khăn.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn là trước đi về phía cô, "Đi thôi, tớ đưa cậu về nhà."
Tô Bội lắc đầu, cười cười miễn cưỡng, "Không sao, cậu về trước đi, nhà tớ cách cũng không còn bao xa."
"Không sao, đưa cậu về nhà." cậu đẩy xe đi trước, vừa quay đầu thấy cô còn chưa di chuyển, trong lòng bắt đầu nôn nóng, "Nhanh lên chút a!"
Cậu đưa Tô Bội về đến dưới tầng nhà cô, lập tức nhảy lên xe địa hình, muốn đuổi theo Quý Chính Tác.
Tô Bội hướng cậu nói cảm ơn, "Mỗi lần về muộn tớ luôn cảm thấy có người đi theo phía sau, nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện được, tớ cảm giác mình quá nghi thần nghi quỷ rồi, nhưng tớ hôm nay khẳng định không dám về một mình, cảm ơn cậu đưa tớ về." Cô rõ ràng nhận thấy được điều gì, thản nhiên cười chua xót một cái, "Nhưng hình như lại thêm phiền tức cho cậu rồi."
Chân cậu cắm xuống đất, cầm tay lái, tất cả trong lòng đều là Quý Chính Tác, hồn vía lên mây mà nói, "Không sao, tớ đi trước, tạm biệt."
Cậu gật đầu, lao xe về phía trước.
"Này, Phương Yểu An."
Cậu chợt dừng xe lại, quay đầu thấy Tô Bội chạy ra, đứng trong tuyết gọi cậu, xa xa không biết nói câu gì, lại lộ ra nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, híp mắt lại, vẫy vẫy tay với cậu, "Tạm biệt."
"Ừm, tạm biệt." Cậu hơi buồn bực, quay đầu chạy về thật nhanh.
Cô nhìn bóng lưng cậu từ từ đi xa trong đêm tuyết, thần thái trong mắt dần dần biến mất, chỉ còn nụ cười còn giữ, nhỏ giọng như đang thì thầm, "Tạm biệt."
Một đường đến nhà Quý Chính Tác rồi, cửa lớn Quý gia vẫn đóng chặt, tuyết rơi trong đêm đông, dày đặc rét buốt.
Khuôn mặt cậu cóng đến hơi sưng lên, đứng trong chốc lát vẫn quay đầu về nhà, ngồi trên giường nhắn tin cho Quý Chính Tác.
"Tôi nghiêm túc nói cho cậu một lần, tôi không thích bạn ấy, cũng không thích con gái, tôi đưa bạn ấy về nhà, chẳng qua là đơn giản cảm thấy để con gái một mình đi về đường đêm không an toàn mà thôi, cậu không nên suy nghĩ nhiều."
Cậu nhìn điện thoại, bên kia mãi không có phản ứng, tâm tình cậu phiền muộ, còn tưởng rằng Quý Chính Tác đi ngủ rồi, lại có tin nhắn đến.
"Ah, anh biết rồi."
Cậu dừng lại một chút, không hiểu được ý tứ của Quý Chính Tác, tiếp tục gửi.
"Còn có, tôi không nên đánh cậu, xin lỗi.""
Lần này trả lời rất nhanh, "Ừm, không sao."
"Ngày mai tôi giải thích kỹ càng cho cậu, đừng giận được không?"
"Được, anh ngủ trước."
Cậu vẫn còn đang gõ chữ, Quý Chính Tác lại gửi tin đến.
"Ngủ ngon."
Lần đầu tiên ở đằng sau không dùng chuỗi icon trái tim.
Cậu buồn rầu mà ngã xuống, như có một vật nặng vạn tấn đè trước ngực, chặn không cho cậu thở, "Quên đi, sáng sớm mai gặp mặt rồi nói cho nó biết a!"
Lời tác giả: Tiểu An có rất nhiều hoa đào, đều là các cô em xinh đẹp...