Bên trong rốt cuộc có tiếng động, cậu nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, lại có một cảm giác sắp chờ chết.
"Ai đấy?" Cửa không mở, ba cậu ở trong nhìn từ mắt mèo, đúng rồi, nửa đêm nay mà đập cửa đúng là giống bọn cho vay nặng lãi.
Cửa mở ra, ba cậu mặc đồ ngủ, vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, mắt kính lệch siêu vẹo, "Ơ, sao lại về giờ này? Cũng không báo một tiếng?"
Cậu không lên tiếng, Quý Điều Điều trong ngừng dùng mọi sức lực kêu khóc thu hút toàn bộ sự chú ý, Phương Chí Thanh nhìn đứa bé, ngây người chốc lát, đang muốn hỏi cậu, mẹ cậu đã từ trong phòng đi ra.
Chu Thư Nhu mở đèn, "Ai thế, nửa đêm khuya khoắt?"
Đèn phòng khách rất lớn, tái nhợt nhức mắt, chiếu xuống mắt Phương Yểu An híp lại, đứa bé vẫn còn khóc, vừa vang vừa to, trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt ồn ào.
Chu Thư Nhu nhìn chằm chằm đứa trẻ, từng bước một đến gần, đến trước mặt cậu, như cảm giác được điều gì, sắc mặt lạnh băng, "Đây là con cái nhà ai?"
"Của con ạ."
"Con?" Cậu nghe mẹ cậu cười vừa hoang đường lại khoa trương, nhìn cậu, mắt như ngọn đuốc, "Của con? Con cùng ai?"
"Của mình con." Cậu giống như cũng cảm thấy khó mà mở miệng, nói rất nhẹ, "Con sinh."
Ba cậu cứng ngắc đứng im tại chỗ, Chu Thư Nhu ngẩn người, giận dữ cười cười, "Cậu sinh? Ha, cậu giấu ba mẹ cậu sinh một đứa bé?"
Đây y hệt trong dự tính của cậu, mẹ cậu tuyệt đối không nhân nhượng lên cơn thịnh nộ.
Đúng như dự đoán, Chu Thư Nhu khua một bạt tai qua, may ba cậu cản sớm, chỉ khó khăn lắm tát được nửa gương mặt, vẫn vang lên, móng tay ngón út quá dài đi từ cằm đến cổ cậu, lưu lại một vết máu đỏ, đau như lửa đốt.
Cậu không nhúc nhích đứng ở đó, mặt núp trong bóng tối, nửa gương mặt đều tối đen.
Ba cậu gắt gao kéo mẹ cậu, "Đang làm gì đó, đánh người à?"
Ban đêm luôn là lúc khiến mọi người kích động, Chu Thư Nhu hai mắt đỏ thẫm gào thét mắng cậu, "Cuộc đời này là của chính cậu, cậu thích sống thế nào thì sống, nhưng bọn tôi sinh ra cậu nuôi cậu, ngay cả tư cách tham dự vào cuộc sống của cậu cũng không có sao? Cậu cứ như vậy không nói tiếng nào sinh một đứa bé rồi quay về đây!? " Bà đã khóc, nước mắt không kềm được, cứ lăn chảy xuống, giọng khàn đặc, "May mắn cậu không phải học sinh của tôi, tôi có thể dạy ra loại người này sao?"
Cậu nghĩ, con không phải học sinh của mẹ, con là con trai mẹ.
"Nói linh tinh gì đấy? Mắng đủ chưa!?" Phương Chí Thanh hiếm khi cứng rắn mắng một lần, đè bà lại, "Thằng bé giết người hay phóng hỏa? Lại không phải phạm pháp!" Rồi hướng cậu nói, "Nhanh vào đi, sắp đánh thức cả hàng xóm rồi."
Trong hành lang đã có người nhô đầu ra hóng hớt, cậu ôm đứa bé vào đóng cửa.
Phương Yến Yến từ trong phòng chạy đến, giang hai tay ra ngăn trước mặt cậu, đối lập cùng Chu Thư Nhu, "Không cho phép đánh Phương Yểu An, anh biết lỗi rồi, không được đánh anh ấy, anh biết lỗi rồi mà." Khóc lóc quay đầu mắng cậu, ủy khuất đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt lại, "Anh bảo lúc nào về sẽ để em đi đón anh, anh lại gạt người."
"Phương Chí Thanh, tôi nói cho anh biết, mấy đứa đều do anh chiều hư, Phương Yểu An bị anh chiều hư, Phương Yến Yến lại càng bị anh chiều hư, anh hủy người không biết mệt!"
Phương Yểu An ôm đứa bé đứng ở chính giữa, quá nhiều tiếng cãi vã cùng cười nhao làm cậu thấy nhức đầu, trên mặt nóng hừng hực, đây là lần đầu tiên mẹ cậu đánh mặt cậu, một bạt tai ác như vậy.
"Anh hủy người? Thằng bé một không giết người, hai không phóng hỏa, ba không có lỗi với người khác, sao lại hỏng người được?"
"Vậy anh nói anh cảm thấy mình chiều rất đúng? Còn muốn chiều tiếp?"
"Anh...Anh...Ý anh là thế này á?" Phương Chí Thanh bắt đầu chột dạ.
"Anh lại nói còn chiều không quen đi?"
"Chiều, thì chiều!" Phương Chí Thanh bị đánh ưỡn ngực lên.
"Được." Chu Thư Nhu gật đầu một cái, đột nhiên hỏi Phương Yểu An, "Cậu chỉ mang theo một cái túi này về? Đồ của em bé đâu?"
Cậu bị hỏi bất ngờ không kịp đề phòng, "Không cầm, quên cả sữa bột ạ."
Cậu cảm giác mẹ cậu hung hăng đập cậu một cái, chỉ cửa, nói với ba cậu, "Đi ra ngoài, mua hết sữa bột, bình sữa, bỉm chống thấm, nôi em bé, gối chặn về cho em, anh đi đi, nhanh lên chút, đi ngay bây giờ đi, để em xem anh quen chiều con cái thế nào!" Đã rạng sáng, bà đẩy Phương Chí Thanh cùng ví tiền ném ra ngoài, rầm một tiếng đóng cửa.
Dở khóc dở cười mở ra, Chu Thư Nhu hỏi cậu, "Ăn cơm chưa?"
Cậu lắc đầu một cái.
"Phương Yến Yến, quay thức ăn trong tủ lạnh trong lò vi sóng cho nóng đi để anh cô ăn." Bà hung tợn trợn mắt nhìn cậu, "Sớm muộn tức chết cho tôi." Đã hết giận.
Thức ăn tối hôm qua chỉ còn lại nửa đĩa tôm chiên cùng thịt trâu xào nấm bào hạnh nhân với cá muối, cả ngày trời cậu chỉ uống mấy hớp sữa, chỉ để thử nhiệt độ, quá đói, dạ dày thực sự trống rỗng quá lâu, vừa ăn vào chút thức ăn, đã thấy hơi khó chịu.
Mắt Phương Yến Yến còn đỏ, gục xuống bàn, nháy mắt to nhìn cậu ăn cơm, "Anh xem kìa, bảo anh không cần phải thích mấy chị khác, không nghe cơ, bây giờ người ta lại không cần anh nữa."
Cậu ngừng đũa, trong lòng bỗng chốc năm cảm xúc lẫn lộn.
Không cần cậu nữa.
Mẹ cậu vỗ một cái sau gáy Phương Yến Yến, "Ngủ, nhanh đi." Phương Yến Yến nũng nịu nói chờ lát nữa.
"Không được, trẻ con không được thức đêm." Chờ Phương Yến Yến bĩu môi bất đắc dĩ phải đi, bà mới ngồi xuống, tức giận hỏi cậu, "Đi xe gì về?"
Cậu vừa lùa cơm vừa đáp, "Tàu hỏa."
"Ngồi lâu lắm à?"
"Vâng." Cậu thờ ơ.
"Đứa bé tên gì?"
"Q..." Mắt thấy chữ Quý sắp nói ra khỏi miệng, cậu vội vàng im miệng, "Điều Điều, biệt danh."
Chu Thư Nhu ý vị sâu xa nhìn cậu, không hỏi nữa.
Điện thoại di động ở trên tàu hỏa hết pin nên sập nguồn, cậu vẫn chưa sạc, vừa mở ra đã nhìn thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ, hầu như đều là Nghiêm Bách Dư gọi đến, nhưng bây giờ cũng sắp rạng sáng ba giờ, có nên gọi điện thoại lại hay không.
Cậu còn đang suy nghĩ, điện thoại liền gọi qua, như bị nóng bỏng tay, cậu thiếu chút nữa không cầm chắc.
Nghiêm Bách Dư đi thẳng vào vấn đề chính hỏi duy nhất một câu, "Cậu về đến nhà chưa?"
"Đến rồi, sao cậu biết" Cậu có chút nghi ngờ.
"Tôi tra tìm lịch sử cậu mua vé."
"Cậu..." Cậu cùng Nghiêm Bách Dư qua lại cũng không hẳn là thân thiết gì, đồng thời xuất hiện Ngô Uấn cùng Quý Chính Tác nên còn duy trì xã giao, cậu không nghĩ tới Nghiêm Bách Dư liên tiếp giúp cậu là vì lý do gì.
"Quý Chính Tác bảo tôi để ý cậu cho thật kỹ." Y ngừng một chút, nghe có chút căm tức, "Lần này cậu về nhà, nó cũng không thấy đâu."
"Người khác đâu?"
Nghiêm Bách Dư trả lời rất chậm, giống như đang nghĩ ngợi, giọng rất nặng, "Không biết, cậu phải chờ đó, nó nhất định sẽ đến tìm cậu."
Chờ đợi là đau khổ nhất, cậu về nhà được năm ngày, Quý Chính Tác vẫn không có tin tức gì, cậu thậm chí không biết Quý Chính Tác còn ở lại thành phố B hay không.
Người nhà đều không hỏi cậu chuyện đứa bé, bao gồm cả Phương Yến Yến, nó sắp lên lớp sáu, cuối cùng mới nghe lời hơn chút, mỗi ngày nằm bên cạnh đứa bé chu mỏ chơi bí bo cùng thằng bé, chọc Quý Điều Điều lúc nào cũng cười.
Cậu lại bắt đầu trướng sữa, ngực rất cứng rắn, hơi không chú ý là trên người chảy ướt dính đặc, cả người đều là mùi sữa. Trước kia đều được hút ra ngoài, bây giờ Quý Chính Tác không có ở đây, cậu chỉ có thể tự nặn, nhưng nănj lâu đau không chịu nổi, núm vú vừa nóng vừa tê dại, cậu phải uống thuốc dứt sữa.
Thật lâu không có cảm giác ngủ yên ổn, đêm nào đứa bé cũng khóc, từ mười một giờ đến rạng sáng hai giờ, gần như không lúc nào là không khóc, đánh thức tất cả mọi người trong nhà, ba cậu nhiều lần nói để buổi tối hai người họ trông đứa bé cho, để cho cậu được ngủ.
Cậu từ chối, Phương Chí Thanh phải đi làm từ sáng sớm, ban đêm bị đánh thức một lần đã rất mệt mỏi rồi, sao có thể để thằng bé ồn ào làm phiền ông cả đêm được.
Cậu đặt xuống một cái đứa bé sẽ khóc, đêm nào cũng phải ôm đi trong phòng mất ba tiếng, đỡ bình sữa vừa cho nó bú sữa, vừa vỗ vỗ lưng nó, đặc biệt mệt nhọc.
Hôm nay là ngày thứ sáu rồi, cậu thật giống như rơi vào một nỗi chờ đợi trong vô vọng, không biết lúc nào Quý Chính Tác sẽ đến tìm cậu, tương lai của hai người còn có thể tiếp tục nữa không.
Cậu đổi bình sữa xong, đút cho con trai ăn, hôm nay Quý Điều Điều khóc đặc biệt nhiều, tay nắm thành hai quả đấm nhỏ đánh lung tung, trên tay cậu cầm không vững, bình sữa đập xuống, bị đập vào mặt nhóc con.
Quý Điều Điều bị đập lờ mờ, một lúc lâu mới cảm thấy đau, lông mày nhăn chen chúc chung một chỗ, gào khóc to, tiếng khóc sắc bén ồn ào, làm cậu cực kỳ đau đầu. Cậu lấy bình ra, sờ sờ mặt con trai, nhẹ nhàng thổi thổi, cẩn thận dỗ dành, "Không đau nha, ngoan, không đau."
Nhóc con đấm vẫn hăng, đập phải mắt cậu, lại đánh mấy cái, như lấy được niềm vui, ha ha ha cười lên.
Cậu biết đây là hành động vô thức của đứa bé, nhưng trong lòng kỳ lạ, cậu nhìn khuôn mặt vui vẻ của con trai, bỗng nhiên nghĩ cậu thực sự yêu đứa bé này sao?
Từ nhỏ đến lớn cậu cố gắng làm tính cách bản thân mình thiên về một đứa bé trai hơn, dũng cảm, háo động, bướng bỉnh, biết quan tâm các bạn gái, thậm chí còn yêu con gái, cậu muốn làm một thằng đàn ông hoàn toàn bình thường, mặc dù chỉ là trong mắt của người khác.
Nếu như không có Quý Chính Tác, cậu căn bản sẽ không đồng ý cùng nam nhân lên giường, thậm chí là sinh ra một đứa bé.
Như có người kéo mạnh dây thần kinh mắt sau của cậu, nhức đầu sắp nứt, toàn thân cao thấp đều ngâm trong giấm, mười ngàn người thét chói tai trong đầu cậu. Cậu mệt mỏi đến cực điểm, trước mắt có một màn đen tối mờ mờ, thật nhiều miếng nhỏ hồng hồng xanh xanh lơ lửng trong tầm mắt.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, một dãy số lạ, cậu do dự một lúc, nhận, "A lô."
"Tiểu An, là anh." Quý Chính Tác cố tình thấp giọng, thầm thì đắc ý, "Em về nhà à? Anh đến tìm em ngay đây, mẹ anh muốn nhả cửa, em chờ anh một chút."
Cuối cùng cậu cũng nghe được giọng Quý Chính Tác, cũng không phải hạnh phúc lâu không được nghe, trên người giống như có một tầng dây xích, đeo nặng không chịu nổi.
Cậu không biết những thứ này đến từ lúc nào, cậu rất mệt mỏi, "Nếu như cậu không thuyết phục được mẹ cậu, muốn nói lời chia tay, cậu mang con đi đi, tôi không cần."
Quý Chính Tác hô hấp hơi chậm lại, hiển nhiên chưa kịp chuẩn bị, "Tiểu An..."
Cậu chặn lời lại, tự nhiên nói, "Tôi cảm thấy mình hình như không quá yêu cậu như vậy, cũng không yêu đứa bé, cậu ôm nó đi đi, nếu như cậu cũng không cần thì vứt bỏ, dù sao tôi cũng không cần, quá mệt mỏi." Những lời này có thể thuyết phục được một mình cậu, nếu không có Quý Chính Tác, cậu cần đứa bé này làm gì.
Cậu cúp điện thoại, ném sang bên cạnh, giữa tiếng khóc ầm ĩ của đứa bé cùng trong bóng đêm dày đậm, nhắm hai mắt lại.
Cậu cảm thấy mình như bị sốc, ý thức đang lơ lửng, không biết ngủ bao lâu.
"Ầm ầm ầm..." Tiếng đập cửa mạnh mẽ làm cậu thức tỉnh trong nháy mắt, tiếng quá lớn, như có người cầm dao chém cửa, vừa nhanh vừa mạnh. Cậu biết trước được điều gì, chạy thật nhanh ra ngoài.
Quý Chính Tác quả nhiên đứng ở bên ngoài, đèn sáng ngoài hành lang chiếu sau lưng hắn, nhìn không rõ mặt, đứng giữa âm dương, càng hiện ra lạnh lùng đáng sợ.
Cậu bị kéo một phát ra ngoài, trời đất quay cuồng, bị đặt trên tường hành lanh, Quý Chính Tác chống hai bên cậu, như một tên giết người muốn bỏ mạng, mặt mũi dữ tợn, hốc mắt đỏ thẫm, giận đến cả người phát run.
Cậu kẹp giữa vách tường cùng Quý Chính Tác, gần như bị nhấc lên, hai chân cách mặt đất, đối mặt với Quý Chính Tác tố cáo.
"Em là người sao? Phương Yểu An, em có trái tim không? Sao em cái gì cũng nói ra được?" Thân thể Quý Chính Tác căng cứng siết chặt, cơ bắp cường hãn đáng sợ, bùng nổ ép cậu trên tường, cậu không ngẩng đầu, nhìn cục xương lên trên cổ Quý Chính Tác.
Trong giọng Quý Chính Tác như ngậm cát, khàn khàn khó nghe, "Anh chỉ bảo em chờ anh một chút thôi, em chờ anh một chút không được sao? Em cũng không cần anh nữa..." Cậu nghe Quý Chính Tác thở dốc nặng nề, vừa nuốt vừa phun, thật lâu không thấy bình phục lại, bi thương đến không còn hình dáng gì nữa.
Quý Chính Tác vùi đầu xuống, nhẹ nhàng đập trên vai cậu, nước mắt nóng bỏng dính ướt trên da cậu, "Em mau nói xin lỗi anh đi, nói em sai rồi, nhanh lên, nói xin lỗi đi, nói xin lỗi anh sẽ lập tức tha thứ cho em." Quý Chính Tác như biến thành một đứa trẻ con không nghe theo sẽ không buông tha, "Em không thương Quý Điều Điều thì không thương, sao em có thể nói không yêu anh được? Em mau nói mình sai rồi, em sai rồi, em yêu anh."
Cậu ngẩng đầu lên, nhẫn đến quá giới hạn, quá kiếm chế làm lồng ngực cậu đau đến khó chịu, cảm giác cảm giác hít thở không thông vô cùng đáng sợ. Cậu nghe thấy mình phát ra tiếng khóc như con thú gào thét khi bị nhốt vậy,, nước mắt trút ra như lũ, nhuộm ướt cả khuôn mặt cậu, răng trên răng dưới đụng vào nhau.
Quý Chính Tác bị nước mắt của cậu dọa sợ, bưng mặt cậu lên, dùng môi cùng miệng lau nước mắt cho cậu, liên tục nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, xin lỗi Tiểu An, em đừng khóc, là anh sai, em đừng khóc."
Ôm đứa bé bị Quý Vấn Tuyền đuổi cậu không khóc, trên tàu hỏa cậu không khóc, bị mẹ tát một bạt tai cậu cũng không khóc, nhưng là Quý Chính Tác, hết lần này tới lần khác đâm buồng tim cậu bắt cậu khóc.
Cậu khóc không chút tôn nghiêm nào, mắt đầy nước mắt nóng, đập sau lưng Quý Chính Tác, từng cái từng cái một, đang phát tiết uất ức chất chứa trong người cậu.
Quá nhiều nước mắt làm cậu mồm miệng không rõ, "Quý Chính Tác, nếu như anh dám không cần em, anh dám không cần em nữa, khụ khụ... " Cậu ho khan đến rung trời lở đất, nhưng vẫn còn đang đánh Quý Chính Tác, khóc nức nở làm ngực cậu căng đau, nói ra một chữ cũng đặc biệt khó khăn, "Anh không cho phép, không cho phép không cần em!"
Lời tác giả: Chương trước hoàn toàn không trách Quý CHính Tác, là tui viết chưa xong, mẹ hắn nói, "Con đừng ép mẹ" đó là uy hiếp rẳng bà ta có ý muốn động đến Phương Yển An, cho nên hắn căn bản không dám để cậu ở lại ( về đoạn kia tui định đổi lại thành "Con đừng ép mẹ, có một số việc, chỉ cần mẹ nói ra, lập tức sẽ làm ra được.", nhưng chưa chuẩn bị chu đáo)
Mặc dù Quý Chính Tác là công, nhưng dù gì vẫn là hạn chế do thụ lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn, gia đình độc thân cũng khá quan tâm đến cảm nhận của mẹ, với cả được cưng chiều tỉ mỉ chu đáo từ nhỏ đến lớn. ( Được rồi, tui đang cứu vãn thằng bé thôi, Tiểu Quý mấy ngày nay đều bị mẹ hắn bảo người trông chừng hắn trong nhà, đánh người chạy ra ngoài đó, các cô em chửi nhẹ tay nhẹ chân chút đi, thằng bé thật sự không dễ dàng gì nha ; д ;)
Lời của tui: AAAAAAAA muộn giờ làm rồi, về tôi sẽ beta sửa lại sauuuuuuu, à mọi ng đừng quên ba Phương Yểu An là cấp dưới của bà mẹ QCT nhé, bà ý thét một cái là ổng mất việc như chơi đọ:<<