Mà người giữ vai trò chủ đạo tất cả mọi thứ như Tô Vân Chỉ lại ngay cả một chút cảm xúc dư thừa cũng không có, bất quá là theo lẽ thường mà căn dặn đám người cung nhân trong Hoa Dương cung thận trọng từ lời nói đến việc làm, điệu thấp mà không có đi đến trước mặt Kiền Khánh đế mời sủng, nếu như cung phi của hắn đều giả dạng làm chim cút, như vậy rốt cuộc đã không còn chuyện gì để làm rồi.
Ngoại trừ Khả Nhạc đang gác đêm, đại khái cũng không ai có thể nhìn ra một chút tâm tình chân thực của Tô Vân Chỉ.
Buổi tối Tô Vân Chỉ ngủ không được, để cho Khả Nhạc thắp đèn. Nàng cười nói với Khả Nhạc: "Có cần phải lên trên giường ngủ cùng ta không?"
Khả Nhạc kính cẩn nói: "Nếu như ngài gặp mộng gì không tốt, nô tài ngay tại bên giường cùng ngài a."
Tô Vân Chỉ không lại miễn cưỡng Khả Nhạc.
Tô Vân Chỉ ngủ không được, là vì tiểu Phùng thị chết. Nàng không phải Thánh mẫu, cho nên biết rõ tiểu Phùng thị bị trừng phạt đúng tội; nàng cũng không phải là giả nhân giả nghĩa, cho nên không hối hận quyết định của mình. Nhưng mà, sau khi dùng mưu kế trực tiếp đoạt đi tính mạng của một người, trong nội tâm của Tô Vân Chỉ vẫn như cũ sinh ra một loại khủng hoảng.
Nàng sợ chính mình sẽ quên, nàng là sinh ra và lớn lên trong một xã hội bình đẳng.
Nàng sợ chính mình sẽ xem nhẹ, ngoại trừ pháp luật, kỳ thật nàng cũng không có quyền phán xử bất kỳ một người nào.
Nàng sợ chính mình sẽ bị thời đại này tiếp tục đồng hóa. Hiện tại, nàng hại chết là người có tội, chỉ là nếu như nàng làm những chuyện này quá quen tay rồi, nếu có một ngày là người vô tội ngăn cản con đường của nàng, vậy nàng có thể dùng cây đao trong tay hướng về phía những người bất đồng quan điểm với nàng hay không?
Tô Vân Chỉ sợ chính mình sẽ mở một hộp Pandora ra, nàng sợ chính mình sớm muộn có một ngày trở thành một bộ dạng đáng ghét, không còn là chính mình nữa.
Nằm ở trên chiếc giường trống rỗng, Tô Vân Chỉ ôm cánh tay của mình, cảm thấy bản thân thật đáng cười.
Hiển nhiên nàng đắc ý về mưu kế của mình, hiển nhiên nàng thoả mãn với tiến triển của sự tình, nhưng là đến buổi tối, trong lòng của nàng lại như cũ sinh ra một loại khổ sở vô pháp diễn tả bằng ngôn từ. Là nàng quá lập dị sao? Tâm tình như vậy Khả Nhạc không thể hiểu được, Tô Quý Thái phi không thể hiểu được, không có bất cứ người nào trong thời đại này có thể hiểu được. Đại khái, chỉ có người cùng nàng từ thế giới hiện đại xuyên qua như Cung Khuynh là có thể hiểu được nàng a?
"Đây không phải truyện cổ tích, cho nên ta cũng không thể dùng yêu và chính nghĩa đến cảm hóa người khác. Nhưng ít ra ta hẳn là giữ lấy điểm mấu chốt của bản thân." Tô Vân Chỉ tự nói với bản thân mình, "Trừ phi ta có thể trở thành người chế định quy tắc, nếu không ta cũng chỉ có thể dùng bạo chế bạo, dùng ác chế ác, lấy máu đền máu."
Nàng không sai, sai chính là thời đại này.
Một chút tâm tình mờ mịt vào ban đêm này giống như sương sớm đọng trên cỏ, khi ánh sáng mặt trời vừa lên, lập tức tan ra không còn một mảnh. Ban ngày Tô Vân Chỉ vẫn như cũ cười tươi xinh đẹp khéo léo. Tác Ni sẽ không biết, Tô Vân Chỉ ở trước mặt nàng triển lộ ra một mặt tàn nhẫn dứt khoát, kỳ thật nội tâm của nàng là một vị tiểu cô nương dịu dàng lương thiện.
Giờ khắc này Tô Vân Chỉ so với bất cứ lúc nào đều mong mỏi Cung Khuynh trở về.
Có lẽ nàng sẽ không ở trước mặt Cung Khuynh lộ ra sự yếu ớt của mình, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy Cung Khuynh thì tốt rồi, dù sao kia tượng trưng cho quá khứ của nàng.
Ở tiền triều Long Giác tự chính là Hoàng tự, tiền triều từng có một vị Hoàng đế, làm Hoàng đế cảm thấy không thoải mái, liền từ bỏ ngôi vị Hoàng đế xuất gia ở Long Giác tự. Hôm nay Hoàng tộc tiền triều đã sớm phi khôi nhân diệt, nhưng Long Giác tự vẫn là vững vững vàng vàng mà đứng ở đó, lại tiếp tục trở thành Hoàng tự của Vân triều.
Bởi vì nhà chùa phải tiếp đãi quý nhân đến từ trong cung, toàn bộ trong chùa cũng không tiếp đãi khách hành hương khác.
Từ trước đến nay Cung Khuynh là không tin quỷ thần, dù cho bây giờ nàng cũng đã xuyên qua, nàng vẫn như cũ không đem vận mệnh của mình ký thác vào Thần Phật. Bất quá, nàng cũng không phải là loại người cuồng ngạo tự đại quá phận, dù cho nàng không tin Phật, đối với tôn giáo vẫn là giữ một loại tôn kính đơn thuần.
Ở thời đại này, lão bách tính sợ hãi hoàng quyền, bọn họ cũng sợ hãi Thần Phật, vì vậy đối với chính khách mà nói, tôn giáo cũng là một loại tài nguyên.
Hoàng hậu nương nương rất rõ sức mạnh của tôn giáo.
Cung Khuynh đi dạo ở trong chùa, nhìn như là đang thưởng thức cổ tháp nghìn năm ở chỗ này, nhưng kỳ thật trong nội tâm nàng nghĩ là, làm như thế nào để chinh phục nó, lợi dụng nó.
Cho dù là ở hiện đại, một ít tà giáo đáng giận vẫn có thể dùng giáo lí vớ vẩn dụ dỗ được các giáo đồ đi tìm cái chết, đi giết người, huống chi là ở thời đại này khi mọi người còn không biết nên làm thế nào dùng tri thức khoa học để giải thích các hiện tượng nổi gió đổ mưa, nguyệt thực địa chấn chứ? Nếu như Cung Khuynh quyết định làm chút ít chuyện kinh thế hãi tục ở một ngày nào đó trong tương lai, như vậy, để dân chúng không phản đối, nàng tốt nhất có thể mượn đến thế lực của tôn giáo.
Một tiểu tăng đang quét dọn, không biết là đã nghe thấy tiếng bước chân của Cung Khuynh, hay là ánh mắt của hắn vô tình nhìn thấy quý nhân mặc áo bào phượng màu vàng sáng đang đi qua, tiểu tăng cũng không có ngẩng đầu, liền ngừng động tác trong tay. Hắn một tay cầm chổi, một tay nâng lên đặt ở trước ngực.
"A Di Đà Phật." Tiểu tăng đê mi liễm mục* nói.
(*Hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu)
Cung Khuynh cũng không có vì hắn không quỳ lạy hành lễ mà sinh tức giận, ngược lại chắp tay để ở trước ngực, thái độ ấm áp mà đáp lễ.
Sau khi đi ngang qua tiểu tăng, Cung Khuynh tiếp tục đi về phía trước, đi qua một vài quẩn thể kiến trúc. Đi đến một hồ nước nhỏ ở phía trước, trong hồ nước có nuôi hoa sen.
Cung Khuynh đi đến mép nước, bỗng nhiên hướng phía sau lưng nói: "Ngươi đã theo bổn cung một đường rồi, ra đây đi."
Trong những ngôi chùa miểu xưa cũ lâu năm không thiếu nhất là các loại cổ thụ thương thiên. Sau khi Cung Khuynh nói xong, lại chờ trong chốc lát, một ni cô vóc dáng nhỏ bé mới từ phía sau một thân cây mới đi ra. Tuy rằng trên đầu nàng có đội mũ ni cô, chỉ là tóc đen từ bên viền mũ lộ ra vài phần, có thể thấy được nàng còn chưa có quy y.
"Ta... Ta ở trong am bên kia, là trộm, vụng trộm lẻn qua đây." Tiểu ni cô lắc lắc ngón tay của mình nói.
Hòa thượng và ni cô đương nhiên không thể ở cùng một chỗ. Trong Long Giác tự cũng có ni cô am, chỉ là ni cô am ở trên núi không có mở cửa cho ngoại nhân. Tiểu ni cô ăn chay nhiều năm, có lẽ là dinh dưỡng không đủ, liền rất gầy. Nàng có một gương mặt mỹ lệ, nhưng một đôi tay lại rất thô ráp, đoán chừng đã quen làm công việc nặng nhọc.
Cung Khuynh có chút nở nụ cười: "Nhìn thấy cô nương, bổn cung thật ra có thể tưởng tượng được ra sự phong hoa tuyệt đại của Liên phi năm đó rồi."
Đơi mắt của tiểu ni cô thoáng cái liền trừng lớn.
Liên phi là phi tử của Cao Tông. Cao Tông, trong mắt của người ở thời đại này, xem như là một vị Hoàng đế tốt, chỉ tiếc là con nối dõi không nhiều. Bằng không sau khi hắn tạ thế, ngôi vị Hoàng đế cũng sẽ không rơi vào tay Kiền Khánh đế. Kiền Khánh đế nắm giữ một cái ưu thế tuyệt đối, bởi vì hắn là nhi tử duy nhất của Cao Tông. Bất quá, kỳ thật Cao Tông còn có một nữ nhi. Khi hắn tạ thế, nữ nhi kia vừa vặn mới sinh ra. Người sinh ra nàng đúng là Liên phi.
Cũng có thể vì Liên phi từng đắc tội quá nhiều người, khi nàng hạ sinh, Cao Tông bệnh nặng, vì vậy nàng xuất huyết nhiều mà chết; sau khi nàng hạ sinh, Cao Tông qua đời, vì vậy nữ nhi của nàng, bị lấy danh nghĩa cầu phúc cho Vân triều mà đưa đến ni cô am, đường đường là Công chúa của một nước lại bị ép trải qua cuộc sống kham khổ.
Nhìn tiểu cô nương gầy trơ cả xương trước mắt, Cung Khuynh rất rõ ràng, những người khác sở dĩ giữ lại một cái mạng của nàng, không để cho nàng đi theo mẫu hậu của nàng sau khi sinh ra, này không phải bởi vì nhân từ, mà là bởi vì các nàng muốn trút sự oán hận đối với Liên phi lên người nàng.
Tiểu cô nương rất đáng thương. Đây là không thể nghi ngờ.
Nàng mới mười lăm tuổi.
Tiểu ni cô thấy Cung Khuynh chỉ ra thân phận của mình, thì dùng một loại ánh mắt trong sợ hãi lại mang theo hy vọng nhìn nàng.
"Vì cầu phúc cho Vân triều a, cái danh này quá lớn, lớn đến không người nào dám thỉnh ngươi hồi cung đi." Cung Khuynh mang theo một loại ý cười không thể nhận ra mà nói qua lời tàn nhẫn nhất, "Bổn cung cũng không có lá gan này. Dù sao, nếu như ngươi trở về cung, như vậy ở đâu có lũ lụt, ở đâu có hạn hán, cái này đều là lỗi của ngươi rồi, cũng là lỗi của bổn cung. Nếu không phải là ngươi không có thành tâm tĩnh tu, lão thiên gia làm sao lại tức giận mà hạ tai họa chứ?"
Sự ngỡ ngàng hoảng sợ trong mắt tiểu ni cô hiện lên một chút tức giận. Nàng nhanh chóng làm ra vẻ sợ hãi mà cúi thấp đầu, Cung Khuynh cũng đã chú ý tới điểm này.
Cung Khuynh chầm chậm đi đến trước mặt tiểu ni cô, rất không tôn trọng mà nắm lấy cái mũ trên đầu nàng. Tóc của tiểu ni cô là dùng một chiếc trâm gỗ cố định. Cung Khuynh lại rút cây trâm ra. Một mái tóc dài khô cằn cứ như vậy tán xuống. Cung Khuynh dùng cây trâm gỗ trong tay nâng cằm tiểu ni cô lên.
"Chậc chậc, bộ dáng cũng không sai." Trong giọng nói của Cung Khuynh mang theo một loại đáng tiếc, lại dường như mang theo một chút hả hê, "Lúc đầu Liên phi đắc tội với Tạ Thái hậu a? Nàng đã chết rồi, khoản nợ này liền cần ngươi từ từ trả lại. Ngươi đoán, Tạ Thái hậu sẽ đối phó ngươi như thế nào đây? Để cho bổn cung hảo hảo suy nghĩ một chút, ngươi cũng đã mười lăm tuổi rồi, nếu không cô đơn đến già ở trước Phật, như vậy nên đính ước một mối hôn sự rồi. Hòa thân, như thế nào?"
Tiểu ni cô có thể cảm giác được một cạnh tương đối sắc của cây trâm gỗ đang đặt ở dưới cằm của mình. Nàng bị ép ngẩng đầu lên.
Động tác này ý tứ vũ nhục quá nặng đi.
Tiểu ni cô rút cuộc cảm thấy không thể nhẫn nhịn nữa, vung tay lên, bộp một tiếng, trực tiếp đánh cánh tay của Cung Khuynh ra.
Cung Khuynh nhẹ buông tay, cây trâm gỗ rơi trên mặt đất. Nàng còn không nói gì, cung nữ của nàng lập tức tiến lên chế trụ tiểu ni cô.
Tiểu ni cô xé toang vẻ nhát gan ngụy trang, dùng ánh mắt tàn bạo như lũ sói con mà nhìn chằm chằm vào Cung Khuynh. Nàng đã bắt đầu hối hận hành động ở ngày hôm nay, nàng không nên bởi vì nghe nói Tạ Thái hậu và Hoàng hậu bất hoà liền tùy tiện làm việc này! Nàng hẳn là tiếp tục ẩn nhẫn, ở ẩn mới có thể bảo đảm an toàn.
Trong mắt Cung Khuynh cũng lộ ra vài phần chân thành, nói: "Bộ dạng như vậy của ngươi nhưng là xinh đẹp hơn nhiều so với vừa rồi a."
Nàng tự mình khom lưng nhặt lên cây trâm gỗ trên mặt đất, sau đó tỏ ý cho các cung nữ buông tiểu ni cô ra. Bình Quả hiểu ý của Cung Khuynh, rất nhanh liều búi mái tóc của tiểu ni cô lại. Bình Quả dùng ngón tay giúp tiểu ni cô sửa lại một kiểu tóc thiếu nữ đơn giản, dùng cây trâm cố định.
Cung Khuynh biết rõ tiểu ni cô không phải một người ngốc. Người ngốc làm sao có thể do thám biết hành tung của nàng, cũng lặng yên không một tiếng động mà đuổi theo đến đây?
"Bổn cung chỉ giúp ngươi làm một việc. Ngoài ra, bổn cung lại tặng ngươi một câu." Cung Khuynh lạnh nhạt nói.
Bên trong tháp cổ, Phật âm mờ mịt, nhưng mà chân chính có thể cứu rỗi bản thân lại chỉ có những lời này của Cung Khuynh.
"Ngươi nếu như có thể sống sót, tất nhiên cũng có thể sống." Cung Khuynh nói.
Cho nên, sống sót đi.
Đêm đó, ni cô am gặp đại hỏa, không có người bị thương, có một người chết. Một vị Công chúa tại ngày sau sẽ rực rỡ hào quang, từ khi ra đời nàng đã không có phong hào Công chúa, cũng không được đãi ngộ như Công chúa, càng là mất đi thân phận Công chúa trong trận lửa này, nhưng mà, truyền kỳ thuộc về của nàng, từ bây giờ mới bắt đầu.