Là một vị Hoàng hậu, tuy rằng Cung Khuynh chưa bao giờ sắp xếp chuyện thị tẩm —— trong chuyện của Đông Chi các nàng xem như là thuận theo nhu cầu của hai bên —— nhưng nàng cũng rất hiền lành. Hầu hạ Hoàng thượng, thưởng; có thai, thưởng; bình an sinh ra hài tử, thưởng; yên tĩnh không gây rối, cũng thưởng.
Mới đầu khi biểu hiện của Hoàng hậu nhân từ như vậy, tuy rằng phần lớn mọi người đều từ từ buông xuống cảnh giác đối với nàng, cảm thấy ở tình huống nằm trong tay chủ mẫu còn có thể kiếm ăn được cũng coi như là vận may của các nàng, chỉ là Chu Thường tại vẫn không dám xem thường. Khí phong* trên người nàng từ lúc sinh ra Hoàng trưởng tử đã sớm bị hiện thực tàn khốc mài đi mất. Nàng gian nan mà che chở nhi tử của mình, không tin trong cung này còn có người thật sự mong mẹ con nàng sống tốt.
(*Dáng dấp cử chỉ, cái vẻ toát ra bên ngoài)
Chẳng qua là, Hoàng hậu vẫn luôn là vị Hoàng hậu kia, dáng vẻ nhân từ cũng chưa từng thay đổi, thân thể của Chu Thường tại cũng đã chịu không nổi.
Dù là Hoàng hậu lệnh Thái y dùng hảo dược cho Chu Thường tại, còn cho cung nhân gởi đến Chu Thường tại một câu nói, đại ý là để cho nàng chiếu cố tốt bản thân, như thế mới có khả năng chiếu cố tốt Hoàng trưởng tử. Nhưng mà, Chu Thường tại biết rõ, tính mạng của nàng đi tới cuối cùng rồi. Sáu tuổi nàng liền tiến cung, trước sau đã ăn bao nhiêu vị đắng, rút cuộc sau khi đã thành nữ nhân của Hoàng thượng, không được trải qua bao nhiêu ngày tốt lành, lại vì tranh đấu trong chốn hậu cung mà làm bản thân suy nhược.
Chu Thường tại không biết Hoàng hậu có phải mãi mãi cũng sẽ không thay đổi hay không, chỉ là bây giờ nàng đã không có lựa chọn nào khác.
Vì vậy, khi Cung Khuynh lấy chủ nghĩa nhân đạo tới gặp Chu Thường tại, nàng kéo lấy thân thể bệnh hoạn, nhất định phải xuống giường khấu đầu trước Hoàng hậu, bởi vì nàng muốn đem nhi tử của mình gửi gắm cho Cung Khuynh. Hoàng trưởng tử hôm nay vẫn chưa tới bốn tuổi, tính tình bị Chu Thường tại nuôi dưỡng có chút yếu đuối, nhìn giống như là một con thú con đang run sợ.
Cung Khuynh cho Bình Quả đỡ Chu Thường tại đứng dậy.
Mặt Chu Thường tại lộ vẻ khẩn cầu mà nhìn Cung Khuynh: "Hoàng hậu nương nương, ngài đại từ đại bi coi như là thương hại người sắp chết như tiện thiếp a..."
"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, hảo hảo dưỡng bệnh. Chỉ có ngươi khỏe mạnh, ngươi tự mình nhìn Hoàng trưởng tử lớn lên từng chút một, như vậy mới có thể yên tâm." Tuy rằng Cung Khuynh cảm thấy Chu Thường tại đáng thương, chỉ là nàng vẫn như cũ cự tuyệt, "Người khác cho dù có dụng tâm như thế nào, chẳng lẽ còn có thể cẩn thận hơn người làm mẹ như ngươi sao?"
Trong mắt Chu Thường tại thấm ra nước mắt, thần sắc thê lương nói: "Thân thể này của tiện thiếp thật sự không còn dùng được rồi... Trường Mệnh, mau tới đây khấu đầu trước Hoàng hậu nương nương! Đến, nghe lời, hảo hảo dập đầu trước Hoàng hậu nương nương." Hoàng trưởng tử còn không có danh tự, "Trường Mệnh" là nhũ danh Chu Thường tại đặt cho hắn.
Cung Khuynh nháy mắt một cái với Bình Quả, Bình Quả thở dài một hơi, trừng vị ma ma đang ôm Hoàng trưởng tử một cái, vì vậy ma ma lập tức không dám động. Tuy rằng con của thứ thiếp xác thực nên khấu đầu trước mẹ cả, này ở trên lễ pháp cũng không sai, chỉ là Cung Khuynh thật sự không nguyện ý tiếp tục dây dưa cái phiền toái này.
Trong mắt Chu Thường tại tràn ngập tuyệt vọng. Sắc mặt của nàng đã dần dần chuyển thành than chì. Nàng xác thực không chịu được quá lâu.
Cung Khuynh trầm mặc nhìn nàng. Bình Quả mang theo hai cung nhân tiến lên, muốn đem Chu Thường tại đở lên giường.
Chu Thường tại cắn răng, lần nữa dập đầu với Cung Khuynh, mang theo một chút kiên quyết nói: "Tiện thiếp... Tiện thiếp có biết một tin tức, có lẽ Hoàng hậu nương nương sẽ cảm thấy hứng thú. Chuyện này can hệ trọng đại, tiện thiếp vốn muốn đem nó theo xuống mộ...Xin Hoàng hậu nương nương cho mọi người lui xuống."
Chu Thường tại ở trong cung lâu như vậy, nên biết nặng nhẹ. Lại nói, nàng sắp chết rồi, là một người mẫu thân không yên lòng nhi tử, vào thời điểm cuối cùng thế này nàng sẽ không lừa dối Hoàng hậu. Cho nên, nếu như nàng nói tin tức kia phi thường quan trọng, liền nhất định phi thường quan trọng.
Cung Khuynh lại không gấp chút nào, chậm rãi nói: "Ngươi trước tiên trở lại nằm trên giường. Bổn cung còn có thời gian, có thể nghe ngươi từ từ nói."
Chu Thường tại đã không còn nhiều sức lực, hai vị cung nhân đỡ nàng đến trên giường. Người hầu hạ từng cái lui xuống, vị ma ma ôm Hoàng trưởng tử cũng lui xuống. Thấy mình nhất định phải rời khỏi mẫu thân, Hoàng trưởng tử nhịn không được khóc lên. Cho dù là khóc, hắn cũng khóc rất nhỏ giọng.
Hảo hảo một đứa bé, bất quá mới bốn tuổi, nhưng hắn đã không có quyền được bốc đồng. Cung Khuynh nhịn không được mà thở dài một hơi.
Bình Quả đi giữ cửa.
Chu Thường tại đem tin tức kia coi như là một canh bạc, nàng nói ra chân tướng, Cung Khuynh thay nàng chiếu cố hài tử. Đương nhiên, Chu Thường tại biết rõ, quyền chủ động nằm ở trong tay Cung Khuynh, nếu như Hoàng hậu cảm thấy chuyện nàng nói cũng không có bao nhiêu giá trị, như vậy Hoàng hậu vẫn như cũ sẽ cự tuyệt chiếu cố Hoàng trưởng tử.
Chu Thường tại đã không có lựa chọn nào khác. Vì vậy, nàng nhẫn nhịn sự sợ hãi trong lòng, từ từ đem chuyện vô tình biết được nói ra.
Cung Khuynh mặc cung trang, ống tay áo rất lớn, tay của nàng một mực thả ở trong tay áo.
Chu Thường tại càng nói càng nhiều, đôi bàn tay dấu trong ống tay áo kia của Cung Khuynh vô thức nắm chặt thành quyền.
Khi Chu Thường nói xong, trong mắt mang theo khao khát vô hạn.
Cung Khuynh nghĩ đến bộ dáng đáng thương kia của Hoàng trưởng tử, người có thân phận cao quý như hắn chính là cũng không sống tự tại bằng con mèo nàng nuôi dưỡng.
Trong sự cầu xin của Chu Thường tại, Cung Khuynh đê mi liễm mục, không nghĩ lại nhìn đến biểu lộ trên mặt nàng, lạnh nhạt nói: "Nếu như thế, bổn cung..."
Ầm một tiếng, cửa phòng bị phá. Chu Thường tại và Cung Khuynh cũng nhịn không được nhìn về phía cửa đi.
Thục phi nương nương nâng đỡ cây trâm trên đầu, cười đến hết sức phô trương: "Ơ, đóng kín cửa trò chuyện cái gì đây? Có thể để cho bổn cung cũng hảo hảo nghe một chút không?" Một mỹ nhân hoạt sắc sinh hương tư thái vạn thiên như nàng đứng ở cửa ra vào, dường như thoáng cái toàn bộ căn phòng đều sáng sủa mấy phần.
Bình Quả đứng ở sau lưng Thục phi, vẻ mặt tuyệt vọng mà nhép miệng với Cung Khuynh: "Nô tài thật sự đã tận lực, ngăn không được a."
Tô Vân Chỉ nhẹ nhàng mà đi tới giường bệnh, trong mắt mang theo một chút không có ý tốt mà cười: "Để bổn cung đoán một cái, Thường tại chẳng lẽ là muốn đem Hoàng trưởng tử gửi gắm cho Hoàng hậu nương nương sao? Hoàng hậu nương nương nhật lý vạn ky, nào có thời gian giúp ngươi quan tâm một đứa bé? Thường Tại không phải là quá tùy hứng rồi sao?"
Ở trong cung này, không ai nguyện ý gây sự với Tô Vân Chỉ, không phải không dám, mà là không nguyện ý. Thục phi nương nương là người rất khó chơi.
Chu Thường tại vốn chính là ốm lấy tư tưởng đánh cược muốn đem nhi tử gửi gắm cho Hoàng hậu, kỳ thật một chút chắc chắn đều không có, kết quả bỗng nhiên lại xuất hiện ra một Thục phi, nàng tuyệt vọng đến độ muốn khóc lên rồi. Thục phi cái gì cũng có rồi! Nàng sống tiêu diêu tự tại như vậy! Nàng đến cùng còn muốn làm gì?
Tô Vân Chỉ quan sát đến thần sắc trên mặt Chu Thường tại, liền biết mình đã đoán đúng. Nàng hừ lạnh một tiếng, vừa nhìn về phía Cung Khuynh.
Từ góc độ nào đó mà nói, Cung Khuynh vẫn luôn là một người rất thủ tín.
Này có nghĩ như thế nào đây? Có nghĩa là tuy rằng nàng coi Hoàng trưởng tử là phiền phức, nhưng sau khi Chu Thường tại đưa ra một canh bạc này, Cung Khuynh đã nguyện ý đáp ứng yêu cầu của nàng rồi. Đương nhiên, Cung Khuynh khẳng định không có khả năng giống một vị mẫu thân mà yêu thương Hoàng trưởng tử, nhưng ít ra nàng có thể trở thành là một người lão sư, để cho Hoàng trưởng tử không lo về mặt sinh hoạt, thành đạt về mặt học nghiệp, đây là điều duy nhất nàng có thể làm cho Hoàng trưởng tử. Mà thứ Chu Thường tại muốn đơn giản cũng là cái này.
Chu Thường tại không có nhìn thấy thái độ của Cung Khuynh đã buông lỏng, nhưng Tô Vân Chỉ là ai, nàng chẳng lẽ còn nhìn không ra tâm tình của Cung Khuynh biến hóa sao?
Ngu xuẩn! Tô Vân Chỉ cắn môi trong lòng thầm mắng một câu.
Nếu như Cung Khuynh muốn hoàn thành một ít chuyện trong tương lai, vậy nàng vì sao còn muốn đem cái phiền toái Hoàng trưởng tử này ôm vào thân? Nuôi dưỡng một đứa bé có thể giống như nuôi dưỡng một con mèo sao? Coi như là nuôi mèo nuôi chó đi, nuôi dưỡng thời gian dài, cũng là dễ dàng xuất hiện cảm tình thực. Nhất là, Cung Khuynh nhìn như lạnh lùng băng lãnh, nhưng thật ra là người phi thường trọng cảm tình. Nếu có người nào đó có thể kiên trì đối tốt với nàng một phần, nàng liền nguyện ý trả cho người nọ hai phần tốt.
Hoàng trưởng tử đúng là đứa bé vô tội, nhưng nếu như hắn đã có được thân phận Hoàng tử, cũng đã tự nhiên mà đứng phía đối lập với Cung Khuynh.
Duới tình huống như thế, chẳng lẽ Cung Khuynh còn nguyện ý nuôi dưỡng hắn bên cạnh mình?
Tô Vân Chỉ thu hồi ánh mắt từ bên người Cung Khuynh. Nàng lại lần nữa dùng một loại ánh mắt cố ý hiện ra dụng ý xấu nhìn Chu Thường tại.
Không đúng, Cung Khuynh là một người có cái nhìn đại cục. Tô Vân Chỉ nghĩ như vậy. Cho nên, Cung Khuynh không có khả năng bởi vì loại lý do đáng thương Chu Thường tại mà giúp nàng nuôi dưỡng nhi tử. Nói cách khác, nhất định là Chu Thường tại đã trả giá cái gì, vật này lại vừa lúc là thứ Cung Khuynh cần, vì vậy các nàng làm trao đổi ích lợi. Đã như vậy, chính là nhất định phải nuôi dưỡng Hoàng trưởng tử rồi? Cung Khuynh trọng lời hứa, một khi nàng đã đáp ứng, liền nhất định sẽ thực hiện lời hứa.
Chết tiệt! Nếu như đã là một khối băng rồi, không thể từ ngoài vào trong đều lạnh lẽo đến cùng sao?!
Tô Vân Chỉ cảm thấy Cung Khuynh thật sự là đáng thất vọng rồi.
Không thể để cho Cung Khuynh bị hài tử do chính mình giáo dưỡng lớn lên làm thương tâm trong vài năm hoặc là mười mấy năm sau... Trên mặt Tô Vân Chỉ lộ dáng tươi cười châm chọc theo thói quen: "Thường Tại, bổn cung đã nói, Hoàng hậu nương nương bề bộn nhiều việc. Khả Nhạc, ngươi đến, đem Hoàng trưởng tử đưa về Hoa Dương cung của bổn cung đi!"
"Không, Thục phi nương..." Chu Thường tại giãy giụa muốn đứng lên. Nàng vốn là người bệnh nặng, thiếu chút nữa cũng không thể nói ra được một lời.
Tô Vân Chỉ cúi người xuống, đem Chu Thường tại ấn về trên giường, cố ý dùng giọng nói có chút trào phúng nhỏ giọng nói: "Thường Tại không ngại hỏi một chút lòng của mình, ngươi rút cuộc là muốn cái gì đây? Tiểu Trường Mệnh đã là trưởng tử, nếu được Hoàng hậu giáo dưỡng lớn lên, lại có được một nửa 'Dòng chính', chẳng lẽ Thường tại dã tâm bừng bừng, dù cho hiện tại thân thể đi không nỗi, cũng nghĩ ở dưới cửu tuyền chờ đợi có người đem ngươi truy phong thành Thái hậu sao? Ý tưởng này của ngươi đúng là tốt vô cùng, chỉ là không biết sau khi đã biết rõ dã tâm của ngươi, tiểu Trường Mệnh có thể thật sự trường mệnh hay không. Trong nội cung muốn giết chết một người thật quá dễ dàng a."
Không đợi Chu Thường tại nói cái gì, Tô Vân Chỉ liền đứng thẳng người lên: "Bổn cung là một người không có tiền đồ gì, ngày thường chỉ biết ăn ăn uống uống, nuôi dưỡng ra đứa bé sợ là cũng chỉ biết ăn ăn uống uống giống như bổn cung. Bất quá có thể ăn là phúc, không biết Thường tại có muốn phần phúc khí này hay không."
Chu Thường tại bị Tô Vân Chỉ dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Tô Vân Chỉ nói toạc ra tâm tư bí ẩn nhất trong nội tâm của nàng.
Làm một vị mẫu thân, nàng đều muốn để cho hài tử bình an, vì thế còn cố ý dạy dỗ nhi tử thành một bộ dáng nhu nhược; chỉ là sống ở trong cung này lâu rồi, cho dù là người tâm bình khí hòa nhất cũng sẽ lây nhiễm thêm vài phần dã tâm. Khi nhi tử đã được bình an, nàng cũng hy vọng hắn có thể có được thứ tốt nhất.
Nhưng mà, Tô Vân Chỉ hiển nhiên nói rõ với Chu Thường tại, bình an và dã tâm là không thể song hành.
Chu Thường tại nhìn Hoàng hậu. Thục phi ở trước mặt Hoàng hậu hồ đồ như thế, Hoàng hậu tựa hồ cũng không có tỏ vẻ gì.
Chu Thường tại cúi đầu, làm ra lựa chọn, nói: "Tiện thiếp cám ơn Thục phi nương nương. Trường Mệnh là một hài tử ngoan, bình, bình an chính là phúc."