Mà mục tiêu nhắm tới lại là yết hầu hiểm yếu, người thường nếu trúng chiêu nhất định sẽ thập tử nhất sinh.
- Ơ?
Đao kiếm không đâm vào máu thịt mà lại giống như chọc vào một lớp da lông trơn loáng, lưỡi kiếm bị nghiêng trượt ra khiến Ngô Minh khẽ hô lên kinh ngạc.
- Đáng chết!
Quầng sáng lóe lên trên người Trịnh Tiềm, hắn bay người lùi về phía sau, vui mừng không ngớt: "Tên nhà quê như ngươi đã từng nhìn thấy vũ khí pháp thuật chưa hả? Ta không chỉ có Tụ Âm phiến để tấn công mà còn có vũ khí pháp thuật để phòng thân nữa. Ngươi làm gì được ta chứ..."
Đùng!
Cũng đúng lúc này ánh sáng vàng trên người Ngô Minh tan vỡ khiến Trịnh Tiềm ngẩn ra, ngay sau đó cười lớn: -Ha ha... pháp lực bùa chú đều dùng hết cả rồi, để ta xem ngươi lấy cái gì chống lại đại quân?
- Vũ khí pháp thuật? Loại phòng ngự?
Ngô Minh đơ mặt nhìn đám quỷ đang dần bao vây đến đây, không hề có chút động tĩnh nào: "Dựa vào tình huống của nhẫn Ô Kim thì thấy, cho dù là vũ khí pháp thuật cũng sẽ phải sử dụng một cách hạn chế... Xem ra lần này thật sự phất lên rồi!"
Ý nghĩ trong đầu vừa chuyển tay đã không hề chậm trễ, trong tích tắc vài lá bùa màu vàng bay ra.
Lá bùa ở trong không trung hóa thành ngọn lửa rồi rơi trên đám dây leo, ngay lập tức giống như dầu đốt không ngừng bám lấy khiến đám dây leo bị thiêu thành tro bụi.
Bùng!
Trên người Ngô Minh lại phát ra một tầng ánh sáng vàng, thậm chí còn hình thành một bộ giáp vàng khiến đám ác quỷ phải tránh né lùi xa.
- Đáng chết... ngươi rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu lá bùa?
Cơ thịt trên mặt Trịnh Tiềm co rúm cả lại.
Cho dù là ai, nhìn thấy Ngô Minh tiêu xài phung phí như không cần tiền như vậy đều có cảm giác tinh thần hỗn loạn.
Có được số điểm thành tích này, không tích lũy để trao đổi vũ khí pháp thuật và phương pháp luyện công cao cấp mà lại đi đổi thành bùa chú dùng một lần? Tất cả điều này khiến Trịnh Tiềm như thấy được một tên thổ hào còn phá gia chi tử hơn cả mình, tràn ngập cảm giác thất bại và ảo giác không chân thực.
Ánh kiếm lóe lên! Khí lạnh bức người!
Ngô Minh mở ra áo giáp vàng, một mạch dồn thoát ra khỏi đám quỷ, đánh thẳng đến trước mặt Trịnh Tiềm.
Trịnh Tiềm hoang mang trốn tránh, lăn lộn một vòng trên mặt đất, vô cùng thảm hại.
- Sao không cố gắng đỡ lấy chứ...
Ngô Minh khẽ cười, từng bước từng bước ép đến: "Cho dù là vũ khí pháp thuật dùng để phòng thân... thì cũng chỉ có thể dùng một lần, một khi vượt qua giới hạn chịu đựng hoặc pháp lực tiêu hao gần hết thì sẽ giống như đồ bỏ đi, có phải hay không?"
- Ngươi...
Trịnh Tiềm còn đang muốn nói thì thấy trên tay Ngô Minh có một lá bùa bốc cháy, mang theo xung động kỳ dị: "Chấn!"
Trong tích tắc, con mắt hắn đông cứng lại, ngay sau đó một đoạn mũi kiếm đâm thẳng vào yết hầu.
- Ta... Đại ca ta... sẽ không tha cho ngươi...
Máu từ mũi và miệng của Trịnh Tiềm trào ra, chầm chậm ngã xuống.
- Ồ! Xem ra còn có kẻ chống lưng? Cũng đúng... một tên công tử bột mà trên người lại có hai thứ vũ khí pháp thuật, xem ra thế lực không nhỏ...
Ngô Minh lạnh lùng cười một tiếng, không chút do dự tiến lên mò mẫm thi thể: "Chỉ là nhiệm vụ phải đối địch, thiên vương lão tử thì cũng chém, ngươi là cái thá gì?"
- Ơ?
Lúc này Trịnh Tiềm đã chết, cành phan nhỏ trên tay hắn giống như cá voi hút nước mà thu lại khói đen, đám quỷ binh dày đặc che kín bầu trời cũng biến mất không thấy tăm hơi.
- Quả nhiên là đồ tốt!
Một người biết được sự quý giá của vũ khí pháp thuật như Ngô Minh sau khi kiểm tra sơ qua một lượt thì nhanh chóng nhặt lấy.
Sau đó hắn nhìn thấy tay phải của Trịnh Tiềm còn đang giấu thứ một vật bèn nhặt lên xem, thì ra là một lá bùa màu bạc, lời chú màu vàng bên trên uốn éo như nòng nọc, mang theo một sức mạnh to lớn thì giật mình: "Tên này quả thật giấu nhiều tuyệt chiêu... cơ mà vẫn chưa luyện được ra, bùa Hám Thần này tuy có khá nhiều hạn chế, hiệu quả lại nhỏ, thế nhưng nếu được dùng đúng chỗ thì lại có một loại sắc bén nguy hiểm khác.
Ngô Minh ra tay nhanh như gió, lại thấy áo ngoài của Trịnh Tiềm tương đối kỳ lại, đường may bên trong tỉ mỉ vô cùng, hào quang chớp động thì lập tức lột ra.
Áo ngoài vào tay tức khắc mang đến một loại cảm xúc khác biệt, rõ ràng là một bảo bối hiếm thấy.
- Đáng tiếc... Đáng tiếc...
Sau khi thu được hai vũ khí pháp thuật, Ngô Minh kiên trì mò tiếp nhưng chỉ tìm thấy một ít bạc vụn và đồ vật lặt vặt, không khỏi có chút thất vọng lắc đầu.
- Nhưng mà...
Trong đám đồ lặt vặt còn có một vật khá dễ thấy, đó là một lá bùa màu trắng, nét chữ bên trên đã không thể đọc được nữa, được làm từ đá xám trắng, xung quanh vẫn còn một tầng sáng yếu ớt.
Ngô Minh trong lòng kích động, lập tức thu lấy sau đó nhanh chóng chuyển sang một chiến trường khác.
...
- Huyết Kiếm thuật!
Lăng Cô Hồng hai mắt đỏ quạch, trên mặt nổi gân xanh, từng giọt từng giọt máu dần dần hiện lên.
Mà thanh kiếm dài trong tay hắn như hóa thành dải cầu vồng màu đỏ, bay lượn đâm tới đại tướng Hắc Phong phía trước.
- Kiếm tiên? Phi kiếm!
Đại tướng Hắc Phong để lộ ra móng vuốt đập mạnh vào dải cầu vồng đỏ khiến tia lửa bắn ra bốn phía. Một vuốt bị gãy, thế nhưng thanh kiếm cổ Kim Phong cũng bị hắn nắm trong tay còn lại.
- Đáng tiếc... nếu như là kiếm tiên chân chính, chuột lão gia ta đã chạy càng xa càng tốt. Thế nhưng bây giờ... ha ha...
Đại tướng Hắc Phong cười một cách quái dị rồi há to miệng. Chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên, Kim Phong kiếm vậy mà bị hắn từng miếng từng miếng nhai cắn rồi nuốt xuống.
- Tên nghiệt súc!
Thanh kiếm này như được liên kết với tinh thần của Lăng Cô Hồng, là vật được luyện bằng máu. Sau khi kiếm bị hủy hắn cũng lập tức nôn ra máu rồi lăn trên đất ngất xỉu, sống chết không rõ.
- Lợi hại đến vậy sao?
Ngô Minh đuổi tới thì thấy Sơn Lan đang vô cùng mệt mỏi chật vật, trên tay cầm một lá bùa màu xanh thẫm mang theo tia sét, trong miệng lẩm nhẩm khấn, từng giọt máu từ trên tay tí tách rơi xuống. Vẻ mặt đang vô cùng tuyệt vọng, khi nhìn thấy Ngô Minh mới có chút vui mừng: "Mau giúp ta ngăn cản con yêu tinh này lại!"
- Thật là...
Ngô Minh lắc lắc đầu, trong lòng vừa động, vội lấy ra lá bùa Lục Đinh Lục Giáp mà thành hoàng ban tặng: "Sắc!"
Bừng!
Một vị thần mặc áo giáp vàng đeo mặt nạ, uy phong lẫm lẫm chọc thủng không gian mà bước ra trong ánh sáng vàng lấp lánh, toàn thân bao quanh bởi luồng khí đỏ trắng, con ngươi lạnh lẽo tràn đầy sát ý, nhào lên đán nhau với đại tướng Hắc Phong.
- Đáng chết! Ngươi là... của thành hoàng...
Giọng nói vô cùng tức giận của đại tướng Hắc Phong truyền đến, Ngô Minh rút kiếm đứng lên trước bảo vệ Sơn Lan: "Ta không biết hiệu quả của thứ đồ này có thể kéo dài bao lâu, mau làm phép đi!"
- Ngươi cố định con yêu quái này lại, tốt nhất đừng để nó di chuyển!
Sơn Lan sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lại sâu xa liếc nhìn Ngô Minh một cái, sau đó khép mắt lại.
Chỉ vài giây sau đó, máu của cô gần như đã nhuộm đỏ cả lá bùa, biến nó trở thành một lá bùa máu.
- Bùa Thiên Tâm Ngũ Lôi! Lên!
Lá bùa đã uống no máu phất phơ bay lên, treo lơ lửng trên không trung, tỏa ra một luồng sức mạnh to lớn, mang theo tia sét chói lòa mắt.
- Đây không phải là bùa sơ cấp mình dùng... mà là loại cao cấp hơn nhiều... Thế nhưng, cô gái này rõ ràng không có nhiều pháp lực, cũng là dùng máu luyện thành sao?
Ngô Minh lùi lại vài bước, sắt mặt lập tức biến đổi.
Mà đại tướng Hắc Phong bị ảnh hưởng bởi khí tức của thiên lôi ngày càng trở nên cuồng bạo, không ngừng lao lên tấn công, nói: "Người phụ nữ kia không có ý tốt, ngươi không nên phạm sai lầm mà kéo ta cùng chết!"
- Ha ha! Bổn tôn dù sao cũng chỉ là một phân thân, nếu có thể kéo ngươi cùng chết nhất định sẽ có công đức, vừa cho đi vừa nhận về vẫn xem như có lời!
Vị thần mặc áo giáp vàng cười lớn, đột nhiên ôm chặt lấy đại tướng Hắc Phong: "Mau ra tay đi!"
- Sắc!
Sơn Lan không do dự nữa, trên trán mồ hôi lạnh tuôn như mưa, chỉ thẳng vào đại tướng Hắc Phong.
Ầm!
Tia sét từ trên trời đánh xuống, trong tiếng ầm ầm vang dội, dòng khí lan tràn bốn phía mang theo từng đám tro bụi.
- Lôi pháp! Bùa tốt! Quả là bùa tốt!
Ngô Minh thấy vậy không ngừng thán phục: "Đống bùa của ta đem so với nó chỉ giống như giấy vụn! Không biết giá cả thế nào, sau này ta cũng đổi một cái để phòng thân..."
- Nào có dễ như lời ngươi nói?
Sơn Lan liếc hắn một cái xem thường: "Không phải là người tu đạo chân chính sao có thể dùng được bùa chú cao cấp? Như lá bùa Thiên Tâm Ngũ Lôi này... cũng là do ta dựa vào mối quan hệ, nhờ một cao nhân luyện lại cho mới miễn cưỡng có thể dùng máu để thôi thúc... Giờ vẫn đau lòng này!"
- Thì ra là thế...
Ngô Minh thuận miệng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào bên trong đám khói bụi, ánh mắt cảnh giác.
- Không cần lo lắng, trúng Thiên Tâm Ngũ Lôi của ta, cho dù là yêu quái pháp lực cao cường cũng phải...
Sơn Lan mới nói được một nửa thì đã thấy một con chuột khổng lồ da lông cháy đen, trên người toàn là vết thương từ trong đám sương khói nhào ra, nhắm thẳng về phía Ngô Minh, không khỏi kinh hãi, trên mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng: "Không xong rồi!"
Tấm bùa Thiên Tâm Ngũ Lôi quả thật là tuyệt chiêu cuối cùng của cô, thậm chí đã tiêu hao bảy tám phần nguyên khí để khởi động nó. Nhưng giờ một khi Ngô Minh bị tập kích mà chết, chỉ sợ kết cục chính là cả đám đều chết.
- Giết!
Nguy cơ đến gần nhưng sắc mặt Ngô Minh vẫn vô cùng bình tĩnh, trong tâm sáng rõ.
Nhìn thấy con chuột khổng lồ đang nhào đến cắn xé, hắn lạnh mặt, tay trái nắm thành nắm đấm, như chiếc chày giã bằng kim cương nện xuống cái miệng to của nó.
Bừng!
Răng rắc!
Hàm răng cắn phập xuống, tiếng máu thịt nát nhừ truyền đến khiến Sơn Lan không kìm được mà nhắm chặt hai mắt lại.
- Không hổ là yêu tinh chuột, sức sống quả thật quá ngoan cường!
Âm thanh nhàn nhạt truyền đến, Sơn Lan vô cùng kinh ngạc mà mở mắt, sau đó con ngươi lập tức trừng lớn.
Chỉ thấy cả bàn tay phải của Ngô Minh đã luồn vào trong miệng con chuột khổng lồ, đầu cánh tay thấp thoáng hai cái lỗ, máu chảy ồ ạt.
Mà hai con mắt to như hạt đậu của đại tướng Hắc Phong mở to hết cỡ, nửa thân dưới bị chọc thủng một cái lỗ to, nội tạng lòi cả ra ngoài, rõ ràng là đã chết ngắc rồi.
Cùng lúc đó, sau khi nhẫn Ô Kim trên tay trái của Ngô Minh lại lóe lên một tia sáng thì u ám hẳn đi.
Vừa rồi hắn đã chủ động đưa nắm tay cho đại tướng Hắc Phong cắn nuốt, nhân cơ hội đó kích hoạt chú Kim Cang trong nội tạng của nó.
Bất kể da lông phòng bị có dày bao nhiêu, sức sống có ngoan cường thế nào thì lục phủ ngũ tạng vẫn là phần quan trọng lại vô cùng yếu ớt, một khi bị nổ từ bên trong mà còn sống được thì mới là lạ.
- Mau nhả ra cho ta!
Ngô Minh vặn bung răng chuột thì phát hiện vết cắn quả thật rất sâu, gần như cắt đứt gân, sâu tận xương. Nếu chậm trễ thêm một giây nữa thôi thì cả cái tay đều đi luôn rồi.
- Này...
Sơn Lan ngơ ngác nhìn Ngô Minh đang tự băng bó loạn cả lên, trong lòng chấn động không thôi.
Loại tâm thái đối mặt với sinh tử nhưng mặt không biến sắc, thậm chí tự hi sinh thân mình này, cô tự vấn lại bản thân cũng không quyết đoán được như vậy.
Hơn nữa, thần kì không gì có thể sánh bằng chính là, cho dù hạ được quyết tâm, trong thời khắc mấu chốt bắt chuẩn được thời cơ để ra tay.
Kiểu người như thế này bất kể ở đâu cũng có thể bộc lộ được tài năng.
- Sơn Lan cô nương nếu như còn có tâm trạng nhìn ta, vậy thì chi bằng đến chăm sóc Lăng huynh...
Âm thanh nhàn nhạt của Ngô Minh truyền đến khiến hai má Sơn Lan không khỏi hiện lên một tia đỏ ửng.
Một lúc sau, ba người đã nghỉ ngơi sơ sơ vây quanh thi thể to như con bò, sắc mặt đều có chút phấn khích.
- Phát tài rồi! Chúng ta phát tài rồi!
Sơn Lan hai mắt lóe sáng: "Đạo hạnh của con yêu tinh chuột này không chừng đã hơn trăm năm, đã kết nội đan! Cho dù không có... máu thịt, nội tạng, xương cốt của nó đều là vật đại bổ. Đặc biệt da lông của nó nếu làm thành áo giáp thì không chỉ nhẹ mà lực phòng ngự còn có thể so với giáp sắt! Chúng ta chia thế nào đây?"