Khang Thủ Lễ hoảng sợ la lên:
- Trước Đại Chu là Đại Thương, trước Đại Thương mới là Đại Hạ! Không lẽ chúng ta trở về nước Hạ trong lịch sử sao? Sao lại như vậy được?
- Quay về lịch sử là điều không thể nào, nhưng cũng có thể là một thế giới nào đó đã được tạo ra, một phần của cuộc đại chiến sao?
Ngô Minh có chút lo lắng, sau đó anh quay sang nhìn những người khác.
Sau khi nhận được nhiệm vụ Người Hồ Xâm Nhập, Hoàng Oanh và những người khác mặt liên tục biến sắc, đặc biệt là Tiểu Ngọc, cô hoảng sợ la lên:
- Saman là tên gọi của Vu Y và Tế Tư trên thảo nguyên, họ có thể dùng vu thuật! Còn Turu dũng sĩ lại là dũng sĩ mạnh nhất của bộ lạc người Hồ… Chúng ta…
Xem ra cô gái này đã từ từ chấp nhận thực tế, thậm chí cô ta còn đang nghĩ đến các khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ nữa.
- Kỵ binh người Hồ rất hung tàn, những nơi mà họ đi qua, một cọng cỏ cũng không mọc nổi! Bọn họ lại có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, e là hai người chúng ta hợp sức lại mới có thể diệt được một người bọn họ!
Tần Hổ bước lên hai bước, ý muốn cùng Ngô Minh liên thủ.
- Quả nhiên!
Ngô Minh nhìn họ, Hoàng Oanh thì đang vô cùng kỳ vọng, còn Khang Thủ Lễ thì cũng chẳng nói gì.
Khi gặp khó khăn, phục tùng kẻ mạnh vẫn là bản năng của con người.
Những điều không vui, bất mãn trước đó giữa họ đột nhiên như những hạt bụi thoáng qua.
Ngô Minh thấy vậy, chỉ biết âm thầm lắc đầu ngao ngán.
Họ vốn là những người xa lạ, thậm chí còn không tin tưởng nhau, thì sao mà có thể đoàn kết, đồng lòng chống địch được chứ?
Ngô Minh vốn không kỳ vọng gì vào những “đồng đội” này, nhưng giờ sau khi biết được nhiệm vụ cần làm là nhiệm vụ sinh tồn, trong lòng anh cũng có chút lo lắng nhưng ngay lập tức lại thấy có chút gì đó nhẹ nhõm.
Anh lo lắng là vì Chủ Thần Điện đánh giá thực lực của họ kém xa so với kỵ binh người Hồ, thế nên mới giao cho họ nhiệm vụ sinh tồn mà không có bất kỳ yêu cầu nào khác đi kèm, nhưng đây cũng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng gì.
Còn nhẹ nhõm là vì không có nội dung đánh giá tập thể nào thì sẽ không bị đồng đội kém cỏi làm liên lụy.
Tuy nhiên lúc này, việc cần làm là phải giữ hòa khí, đoàn kết, tập hợp sức mạnh của tất cả mọi người lại. Nhiều người dù sao cũng sẽ mạnh hơn một người.
Nghĩ vậy, nên Ngô Minh liền chỉ vào thôn trang ở phía xa xa kia:
- Đại Thanh Trang, có lẽ là bên đó, hay là chúng ta đến đó dò la tình hình xem sao…
Nhưng đột nhiên anh sựng lại.
Vốn là những làn khói lửng lơ dừng lại giữa không trung, sao giờ đột nhiên lại chuyển động. Gió bắt đầu thổi, lá cây xào xạc trong gió, dường như mọi thứ đã bắt đầu “sống” lại vậy.
Một thông tin hiện ra trong đầu Ngô Minh và đồng đội, thậm chí còn có cả một đồng hồ đếm giờ, kim đồng hồ di chuyển vô cùng nhanh nữa.
Ngô Minh và những người khác phút chốc ngẩn ra, bốn từ nhiệm vụ thất bại khiến họ có dự cảm không tốt tí nào.
- Đi thôi!
Tần Hổ là người dẫn đầu, hắn ta là người của bang phái nên rất thực tế, hắn tin rằng nắm đấm chính là chân lý.
Hiện giờ, dù là trò đùa hay là âm mưu gì, chỉ cần thấy việc đối phương đưa thông tin thẳng vào đầu họ thì cho dù đúng là họ có ý trêu chọc anh thì anh cũng phải chấp nhận!
- Nhiệm vụ chính tuyến sẽ không bị phạt khi thất bại, bởi vì nếu thất bại thì sẽ không toàn mạng… Nhưng giờ…
Tiểu Ngọc và Hoàng Oanh đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn Tần Hổ đang đi xăm xăm phía trước, họ cũng chỉ biết cười đau khổ.
Hoàng Oanh đưa ánh mắt tội nghiệp, van xin nhìn qua phía Khang Thủ Lễ, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Khang Thủ Lễ mềm lòng:
- Nếu Hoàng cô nương không chê…
- Chỉ cần Khang công tử rộng lòng giúp đỡ là thần thiếp đã cảm kích lắm rồi, sao lại chê cho được?
Hoàng Oanh mạnh dạn chủ động kéo tay Khang Thủ Lễ, giọng dịu dàng, nhõng nhẽo, phút chốc khiến Khang Thủ Lễ nổi máu anh hùng:
- Hoàng cô nương yên tâm, có Khang mỗ ở đây, không ai bắt nạt cô nương được đâu!
Hắn tuy là một tên vô dụng, giống như tên Ngô Minh trước đây vậy, lại ham mê tửu sắc nhưng dù sao cũng là Võ Đạo bậc hai, tu vi Bì Nhục Cảnh, cơ bắp săn chắc, bảo vệ một cô nương cũng không thành vấn đề.
- Xem ra cô nương chỉ có thể theo ta thôi!
Ngô Minh sờ sờ mũi, sau đó nắm lấy cổ áo của Tiểu Ngọc kéo đi, đi được vài bước là đã vượt mặt Khang Thủ Lễ, đuổi kịp Tần Hổ.
- Vô Danh đại ca ca, đa tạ ca ca!
Tuy bị nắm cổ áo kéo đi như con nít nhưng Tiểu Ngọc lại cười rất vui vẻ.
Lúc này, quan sát cô ta gần hơn, Ngô Minh phát hiện Tiểu Ngọc như một đóa lan, da trắng như sứ, thậm chí còn trắng hơn sứ thượng hạng nhất nữa.
- Tiểu Ngọc cô nương, cô nương chưa cho ta biết họ tên đầy đủ của cô nương!
Ngô Minh tuy gấp gáp nhưng cũng còn tâm trí hỏi mấy chuyện như vậy.
Tiểu Ngọc tinh quái mắt láo liên, bắt chước khẩu khí trước đó của Ngô Minh nói:
- Giang hồ hiểm ác, ta trước giờ chưa từng để lại tên tuổi! Ui da…
Chưa kịp dứt lời thì trán cô đã bị Ngô Minh búng cho một phát đau điếng.
Sau khi bị đánh đau, cô cũng không lém lỉnh nữa, chỉ là hình như vẫn còn uất ức trong lòng nên cứ lầu bầu:
- Nếu như đem theo túi Bách Ngọc, chắc sẽ không…
Nói đến đây, phát hiện mình lỡ lời nên cô liền im bặt.
Ngô Minh lại không lấy gì làm lạ, từ cách ăn nói của cô ta là anh biết cô ta xuất thân không bình thường, chỉ là khi nghe cô nhắc đến thứ như vật phẩm Đạo Thuật giống mình thì mặt anh liền hiện rõ nét đăm chiêu, suy nghĩ.
Thời gian một nén hương không dài cũng không ngắn, đối với người bình thường mà nói, đặc biệt là một cô gái tay yếu chân mềm như Hoàng Oanh thì chuyện chạy đến Đại Thanh Trang cũng khó như lên trời vậy, nhưng đối với những người luyện võ, những người có vài bậc võ công như Ngô Minh chẳng hạn thì chẳng là gì cả.
Khi vừa đến được đầu thôn, trong đầu Ngô Minh lập tức nhận được thông tin hoàn thành của nhiệm vụ.
Ngô Minh thở hắt ra một cái rồi lập tức bỏ Tiểu Ngọc ra.
- Đa tạ Vô Danh ca ca, ca ca quả nhiên là người tốt!
Tiểu Ngọc cười tít mắt và cám ơn anh rối rít, sau đó quay sang nhìn về phía Khang Thủ Lễ, sốt ruột nói:
- Nhanh lên, sắp hết giờ rồi!
Lúc này, trong đầu họ, đồng hồ không còn bao lâu nữa là hết giờ!
Thấy bóng dáng của hai người họ, lại thêm vẻ mặt mệt mỏi của Khang Thủ Lễ, mắt Ngô Minh chợt sáng lên:
“Với tốc độ của Khang Thủ Lễ, có lẽ sẽ vừa kịp giờ, hay là…”
Tần Hổ cười gằn một tiếng rồi đột nhiên đứng dậy đứng chắn trước mốc ranh giới.
- Ngươi làm gì vậy? - Tiểu Ngọc cảnh giác hỏi.
- Làm gì à? - Tần Hổ cười lạnh lùng nói:
- Đương nhiên là thử xem nhiệm vụ này là thật hay giả rồi. Hay là chỉ là muốn lừa chúng ta thôi…
Nói đoạn, hắn nhặt vài viên đá lên, rồi ra dáng đang nhắm vào mục tiêu để ném ra.
- Chờ đã!
Ngô Minh đột nhiên lên tiếng.
- Thế nào? Không lẽ đây không phải là chuyện Vô Danh huynh cũng đang muốn thử sao? - Tần Hổ cười nhạt nói tiếp:
- Ta chỉ là muốn biến ý nghĩ thành hành động thôi…
- Tuy là vậy, nhưng cơ hội thử còn rất nhiều, không phải là lúc này!
Ngô Minh lắc lắc đầu.
Tần Hổ lạnh lùng nhìn Ngô Minh, sau đó hắn đột nhiên cười lớn:
- Cũng đúng! Hôm nay nể mặt Vô Danh huynh vậy!
- Phù phù…
Khang Thủ Lễ và Hoàng Oanh rốt cuộc cũng vượt qua được cột mốc trước khi hết giờ, cả hai cảm thấy thật may mắn vì có thể đến kịp lúc:
- Đa tạ Vô Minh huynh tương trợ!
- Hừ!
Hành động lúc nãy của Tần Hổ, Khang Thủ Lễ đã nhìn thấy cả nên anh ta nhìn Tần Hổ với ánh mắt tóe lửa.
- Sao? Ngươi không phục à, đối đầu với ta thử không? Bộ dạng công tử nhà giàu như ngươi, thấy là không ưa rồi!
Tần Hổ cười gằn, ném ánh mắt sắc lẹm về phía Khang Thủ Lễ, khiến Khang Thủ Lễ hoảng sợ lùi lại mấy bước, cứ như muốn nấp sau lưng Ngô Minh vậy.
“Tên này... Chẳng lẽ hắn nghĩ đến thế giới mới là muốn làm gì thì làm sao?”
Ngô Minh hờ hững đứng nhìn và cũng có chút hiểu được tâm lý của Tần Hổ.
Lúc này, hành động của tên Tần Hổ kia rõ ràng là muốn đẩy mấy người kia cho Ngô Minh.
Đương nhiên, trong mắt Tần Hổ thì ngoài Ngô Minh ra, những người còn lại đều là những người vô dụng, nhưng Ngô Minh thì không nghĩ vậy, dù sao thì mỗi người đều cũng có sở trường riêng, không ai giống ai, đã là sở trường thì nhất định đều có giá trị của riêng nó.
Nên lúc này, chuyện quan trọng cần làm là phải hòa giải:
- Mọi người đừng cãi nhau nữa, giờ chúng ta mau nghĩ xem làm thế nào để tiếp xúc với người dân ở đây...
Ngô Minh chỉ tay ra xung quanh.
Lúc này, Tần Hổ và những người khác mới phát hiện là bọn họ đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đứng im cũng không được, mà đi cũng không xong bởi vì các thôn dân xung quanh đang trố mắt nhìn họ, thậm chí còn có vài thanh niên cao to đang gấp rút tập hợp lại nữa.
Thời thế loạn lạc, người dân nơi đâu cũng vô cùng cảnh giác, tự bảo vệ mình, nếu không sẽ bị các thế lực khác chèn ép.
- Theo ta thấy, họ rất cảnh giác với người ngoài! Họ hình như đang chờ người nào đó quan trọng đến đây...
Ngô Minh nhìn những thôn dân đang đứng chỉ trỏ về phía họ cách đó không xa, hạ giọng nói tiếp:
- Vậy giờ chúng ta phải thống nhất với nhau trước là nên ăn nói thế nào, nếu không, một khi bị người trong thôn trang này xem là kẻ địch, đuổi cả đám ra khỏi thôn trang thì lúc đó gọi trời trời không thấu, gọi đất đất cũng không nghe đâu!
Trong giờ khắc sinh tử, ngay cả người bình thường hung hăng như Tần Hổ cũng gật gật đầu đồng ý hợp tác với tên Khang Thủ Lễ mà hắn xem thường kia.
- Ha ha, các vị khách từ xa đến đây, lão thật thất lễ quá!
Quả nhiên, không lâu sau, một ông lão râu tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào cùng vài thanh niên trẻ tuổi theo sau tiến đến chỗ họ, ông lão chắp tay kính cẩn nói:
- Lão là Vương Kiều, là lý trưởng nơi đây, không biết quý danh các vị là gì, quê quán ở đâu?
Nhóm người Ngô Minh đưa mắt nhìn nhau, sau đó Ngô Minh đứng ra trả lời:
- Thất lễ, thất lễ, chúng ta là...
Nhờ đã bàn bạc với nhau từ trước nên thân phận của bọn người Ngô Minh đều khá rõ ràng. Theo lời Ngô Minh thì anh ấy và Khang Thủ Lễ là công tử con nhà quyền quý ở nơi khác, dẫn theo thê tử, nha hoàn và tùy tùng ra ngoài, không may gặp phải kỵ binh người Hồ, cả đoàn bị họ tấn công nên giờ chỉ còn lại năm người bọn họ.
Hoàng Oanh và Tiểu Ngọc đương nhiên là thê thiếp và nha đầu, còn Tần Hổ dáng vẻ bặm trợn, hung hăng nên chỉ có thể là hộ vệ thôi.
- Sao? Người Hồ?
Mặt Vương Kiều liền biến sắc, những người phía sau ông cũng bắt đầu bàn tán lao xao, một lúc sau ông mới bình tĩnh nói:
- Thật thất lễ quá, bọn người Hồ kia càng lúc càng ngông cuồng, hay là chúng ta vào trong uống tách trà rồi nói tiếp vậy...