• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trans: Lam Phong

Beta: Caryn

———

Nguyễn Sơ Tinh do dự một lát, sau đó cô lấy điện thoại ra quay lại dáng vẻ của Đàm Tễ.

Cuối cùng khi Đàm Tễ đã ổn định lại, Nguyễn Sơ Tinh vừa chuẩn bị đi lại bị cậu kéo lại: "Chị, vừa nãy có một người phụ nữ xấu xa mới hôn em."

Phụ nữ xấu xa?

Nguyễn Sơ Tinh thấy dáng vẻ cậu tủi thân như vậy, cố ý nói: "Ơ, thế cậu không sạch sẽ nữa rồi."

"Vậy.... Vậy phải làm sao bây giờ? Chị có phải là không cần em nữa không?" Cậu vừa nghĩ tới việc mình bị chị chê bai liền nhịn không được khóc nức nở: "Chị không được bỏ em... Em rất ngoan..."

Nguyễn Sơ Tinh lúc đầu vốn chỉ định đùa với cậu một chút, ai ngờ Đàm Tễ lại coi là thật, dáng vẻ cậu khóc lóc thực đau lòng. Nguyễn Sơ Tinh thở dài, cúi xuống hôn lên đôi mắt cậu: "Đừng khóc nữa."

Đàm Tễ lúc uống say còn khóc nhiều hơn bình thường, nước mắt chảy như sông không ngăn lại được, Nguyễn Sơ Tinh lấy khăn ra lau mặt cho cậu, mềm lòng nói: "Sẽ không bỏ em, chị thích em nhất mà."

"Thật sao?"

"Thật."

Dỗ dành cậu một hồi, Nguyễn Sơ Tinh liền trở về đi ngủ, cô thầm nghĩ nếu sau này Đàm Tễ đòi uống rượu nhất định phải cản cậu lại, cô thật không thể chịu được cái dáng vẻ yếu đuối này của cậu.

Ngày hôm sau, Nguyễn Sơ Tinh đã làm xong bữa sáng cho Đàm Tễ, cô vừa ngồi một bên nhìn cậu ăn vừa thử hỏi: "Đêm qua, cậu có nhớ xảy ra chuyện gì không?"

"Hình như nhớ một chút..."

Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt, suy nghĩ việc lát nữa phải giải thích thế nào, lại nghe được cậu vui vẻ nói: "Em mơ thấy chị hôn em."

Nguyễn Sơ Tinh thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu: "Mơ và hiện thực đều trái ngược nhau."

Mắt cậu nhấp nháy sáng lên: "Vậy tức là đêm qua em đã hôn chị rồi phải không?"

"..." Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết nhìn cậu, vừa nghĩ vừa đem điện thoại của mình lên mở video cho cậu xem: "Người cậu hôn chính là cái gối ôm trên giường, không liên quan gì đến chị."


Đàm Tễ nhìn dáng vẻ chật vật của mình lúc say, cậu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Có thể xoá cái này được không?"

"Còn phụ thuộc vào biểu hiện của cậu." Cô cảm thấy mình thật là một người quản lý xấu xa.

"Vậy chị muốn em làm gì?" Cậu đầy chờ mong nhìn về phía Nguyễn Sơ Tinh.

"Trước tiên, không được đùa nghịch lưu manh, không cho phép nói lung tung..."

Đàm Tễ ngắt lời cô: "Chị, hay là video này chị giữ đi."

Nguyễn Sơ Tinh: "..."

***

Sinh nhật của Nguyễn Sơ Tinh sắp đến, Lôi Nhất Đồng đã sắp xếp xong nhà hàng, liền hỏi Đàm Tễ: "Cậu đã chuẩn bị xong quà sinh nhật cho Sơ Tinh chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi." Cậu cười đến sáng lạn, nghĩ thầm lần này cuối cùng cũng có cơ hội để tặng quà.

"Cậu đã chuẩn bị tỏ tình với tiểu Tinh Tinh chưa? Chúng tôi có thể giúp cậu." Lôi Nhất Đồng phân tích: "Cậu tỏ tình lúc này khẳng định tỷ lệ thành công là chín mươi chín phần trăm."

Ánh mắt Đàm Tễ sáng rực lên: "Vậy là chị ấy cũng có chút thích em, đúng không anh?"

Cái này chính là trọng điểm...

Nếu không thích cậu từ trước thì lúc cậu xuất hiện đã không có cơ hội rồi.

Lôi Nhất Đồng thở dài một hơi: "Tóm lại là giao cho anh, còn mấy ngày cũng đủ thời gian để chuẩn bị."

Cậu cười đến ngọt ngào: "Cảm ơn anh Nhất Đồng."

Mấy ngày nay Đàm Tễ thật đúng là vui vẻ, Nguyễn Sơ Tinh cũng không biết cậu uống lộn thuốc gì, nhưng sau khi suy nghĩ lại thì có vẻ không sao, bởi vì ngày nào Đàm Tễ cũng rất phấn khích.

Lôi Nhất Đồng dò hỏi cô: "Năm nay cậu muốn quà gì, thêm vào giỏ hàng của cậu đi."

"Muốn cậu nói ít đi, làm việc tốt hơn." Nguyễn Sơ Tinh híp mắt cười nhìn anh ta, "Được không?"

"Ồ". Lôi Nhất Đồng gật đầu, "Cậu muốn quà gì cứ trực tiếp nói, không cần vòng vo như thế."


Nguyễn Sơ Tinh: "....". 𝖳hử đọc 𝘵r𝓾yệ𝓷 khô𝓷g q𝓾ả𝓷g cáo 𝘵ại # 𝖳RÙ 𝙈𝖳R𝐔YỆN﹒v𝓷 #

Anh ta nhịn không được còn hỏi: "Nếu có người tỏ tình với cậu, cậu có đồng ý không?"

Nguyễn Sơ Tinh nhíu mày nhìn anh ta: "Ý tưởng của cậu có hơi ngốc, có phải còn muốn chuẩn bị hoa hồng, khinh khí cầu cho mình nữa hay không?"

"..." Bị đoán đúng rồi.

Lôi Nhất Đồng lúng túng ho khan hai tiếng: "Mình chỉ đùa một chút thôi, chắc không có người nào ngốc như vậy đâu."

Nguyễn Sơ Tinh nhìn ra hết, nín cười nhìn anh ta: "Vậy là tốt rồi."

Cô xoay xoay bút trong tay, lật một tờ kịch bản ra, nghĩ thầm, nếu thật sự có, cô nên đồng ý không?

Nguyễn Sơ Tinh không tìm ra lý do để từ chối, ngay cả khi cô thực sự từ chối, chỉ cần nghe vài lời ngọt ngào của cậu nhóc nào đó đoán rằng sẽ lại mềm lòng ngay thôi.

Đàm Tễ đẩy cửa ra, vui vẻ gọi một tiếng: "Chị ơi."

Lôi Nhất Đồng dùng ánh mắt mập mờ nhìn hai người: "Mình không làm bóng đèn nữa đâu."

Nguyễn Sơ Tinh híp mắt nhìn anh ta, trực tiếp ném tập kịch bản qua: "Biến đi."

Đàm Tễ cúi người nhặt xấp kịch bản lên đặt lên bàn làm việc của Nguyễn Sơ Tinh: "Chị đừng tức giận mà."

"Có chuyện gì sao?"

Cậu ngồi trên ghế, cười híp mắt nói: "Em muốn cùng chị thảo luận một chút về vai diễn mới, vì ngày mai em phải đi thử vai rồi."

Nguyễn Sơ Tinh nhận cho cậu kịch bản là tình yêu chị em, lúc đó cô chọn kịch bản này là do tuổi tác khá phù hợp với cậu, nam chính mới mười tám tuổi, sự mới mẻ của tuổi trẻ này khẳng định Đàm Tễ có thể nắm bắt được.

Tên phim là Nụ Hôn Mùa Xuân, nhân vật nam chính Sầm Gia Mộc, bởi vì thiếu sự giáo dục của gia đình nên có những hành động lập dị, sau khi được cha mẹ gửi đến trường học đặc biệt đã bị bạo hành và được chị gái hàng xóm Hạ Hòe cứu ra ngoài, trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ta.

"Vai diễn Sầm Gia Mộc này có vẻ hơi cố chấp." Biểu cảm của Đàm Tễ có chút khó khăn: "Em cần phải suy nghĩ thêm một chút để có thể diễn tả được cảm giác đó."

Nguyễn Sơ Tinh nhìn cậu một lúc lâu, thực ra cô luôn nghĩ rằng Đàm Tễ có thể làm được mọi thứ, mặc dù cậu còn trẻ và khá non nớt, nhưng dường như mọi việc đều được hoàn thành rất tốt. Ngay cả diễn xuất cũng tài năng như vậy, dường như là ông trời đã ban cho cậu.


Cô không nghĩ cậu sẽ bối rối như vậy.

"Để chị xem một chút."

"Sau nhiều năm khi gặp lại, câu nói đầu tiên..." Đàm Tễ đọc đến đây và đột nhiên tiến vào trạng thái diễn xuất, khuôn mặt vừa mới còn đang tươi cười đã trở nên nặng nề, tay đặt trên cổ Nguyễn Sơ Tinh, trong đôi mắt là ngọn lửa tình yêu cháy bỏng cùng cố chấp và hận thù hỗn loạn: "Chị không nên để tôi tìm thấy chị."

Dường như chỉ một giây sau bàn tay đó sẽ bẻ gãy cổ người con gái mỏng manh này, Nguyễn Sơ Tinh giật mình ngơ ngác, suýt chút nữa bị cậu mê hoặc.

Đàm Tễ rút tay lại, có chút khó xử: "Vừa rồi em nhập vai quá sâu, có phải đã làm chị sợ rồi không?"

"Vừa rồi cậu rất đẹp trai."

Cậu nháy mắt: "Chị vừa nói gì, có thể nói lại lần nữa không?"

Nguyễn Sơ Tinh quay mặt đi: "Cậu nghe nhầm rồi, chị không nói gì cả."

"Em không quan tâm, em đã nghe thấy rồi." Đàm Tễ vừa nghe được lời khen lập tức liền như mở cờ trong bụng, vui sướng đến lắc lư: "Chị khen em đẹp trai, nói từ khi thấy em, chị liền không quan tâm những người đàn ông khác nữa."

"..." Còn tự mình vẽ ra cảnh đẹp à? Nguyễn Sơ Tinh mỉm cười, hiếm khi hùa theo lời cậu: "Ừm, thật sự là như vậy."

Đàm Tễ nhìn cô đầy hào hứng: "Thật không, thật không chị?"

Cô cầm quyển sách gõ nhẹ vào cậu: "Còn có chỗ nào nữa không, nếu xong rồi thì chị muốn tan làm."

Đàm Tễ rất dễ hài lòng, Nguyễn Sơ Tinh vừa mới khen cậu một chút đã đủ để cậu vui vẻ trong mấy ngày liền, vì vậy cậu không tiếp tục nữa: "Phần còn lại em sẽ tự mình suy nghĩ thêm, chị mau về nghỉ ngơi đi."

Nói xong cậu vô cùng vui vẻ rời đi.

Sau khi trở về Đàm Tễ liền nghiêm túc xem lại kịch bản một lần nữa, nhân vật nam chính và cậu là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng có một điểm làm Đàm Tễ rất cảm động. Mặc dù Sầm Gia Mộc trông có vẻ nổi loạn và cố chấp, nhưng anh ta không bao giờ làm tổn thương người chị kia.

Khi đi thử vai, Đàm Tễ bất ngờ gặp Diệp Diễm: "Cậu đến mà không nói gì với tôi à?"

"Để tặng cho cậu một bất ngờ đấy."

"Vậy sau này chúng ta có thể quay phim cùng một chỗ sao?"

Diệp Diễm khoác vai cậu, Nguyễn Sơ Tinh quay người va phải người nào đó, cô nhìn lên, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Thẩm Lâm Gia? Anh đến đây làm gì?"

Nguyễn Sơ Tinh muốn đi nhưng bị hắn cản lại, cô nhíu mày: "Vai diễn của Đàm Tễ đã được quyết định rồi, dù anh có muốn làm gì cũng không còn kịp nữa đâu."

"Tôi không phải đến vì chuyện này."


"Vậy những chuyện khác càng không liên quan đến tôi." Nguyễn Sơ Tinh mất kiên nhẫn nói.

Hắn ta lấy ra một hộp quà được gói tỉ mỉ: "Hai ngày nữa là sinh nhật em, tôi tặng trước chúc em sinh nhật vui vẻ."

Nguyễn Sơ Tinh không nhận món quà: "Tôi biết rồi."

Cô đi được vài bước liền bị hắn kéo lại: "Quà này em nhận lấy đi."

"Anh cảm thấy nhận quà của bạn trai cũ có hợp lý không?" Nguyễn Sơ Tinh hạ mắt, giọng nói trở nên khó chịu: "Cậu nhóc nhà tôi sẽ ghen, lúc đó anh sẽ giúp tôi dỗ dành à?"

Hắn cảm thấy chua xót: "Tại sao lại là cậu ta?"

"Có phải anh đã hỏi quá nhiều vấn đề rồi không?"

Thẩm Lâm Gia ôm chặt lấy cô: "Tôi chỉ muốn cho em thấy tôi đứng ở vị trí cao hơn, cho em thấy tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều không liên quan gì đến em, như vậy tôi mới có thể thích em mà không mang gánh nặng tâm lý nào. Dù ban đầu là tôi có ý đồ lợi dụng em, nhưng sau đó là tôi thật sự thích em. Tại sao em không thể giữ tôi lại một chút?"

"Cuối cùng anh cũng nói ra." Nguyễn Sơ Tinh đẩy mạnh hắn ra: "Tôi không quan tâm anh nghĩ gì, tôi đã có bạn trai rồi."

"Em cho rằng tôi và Đàm Tễ khác nhau sao?"

Cô dừng một lát, lạnh lùng nhìn hắn: "Anh bây giờ đang làm gì thế, khích bác ly gián sao?"

"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi." Hắn biết mình đang nắm giữ điểm yếu của Nguyễn Sơ Tinh, "Em có dám nói cậu ta sạch sẽ như tờ giấy trắng, dám nói cậu ta tiếp cận em mà không có mục đích, không muốn danh lợi mà em đưa ra?"

Thẩm Lâm Gia bật cười một tiếng: "Nghệ sĩ giới giải trí nào mà không dơ bẩn? Đàm Tễ sạch sẽ đến mức nào? Tôi nghĩ cậu ta còn tâm cơ hơn tôi, vì cậu ta trước mặt em đều là giả tạo. Nhưng em lại bị cậu ta lừa gạt, nếu có một ngày em không còn giá trị, cậu ta sẽ đá em đi."

"Nói đủ chưa?" Nguyễn Sơ Tinh đem món quà trên tay hắn hung hăng gạt rơi xuống, từng câu từng chữ nói: "Dù như thế, tôi vẫn thích cậu ấy."

Thẩm Lâm Gia ngẩn người đứng yên tại chỗ. Cô bước vào trong, khuôn mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng cô đã nổi lên sóng dữ.

Nguyễn Sơ Tinh không sợ Thẩm Lâm Gia nói Đàm Tễ lợi dụng cô, dù là Đàm Tễ có tiếp cận cô vì danh lợi, cô cũng sẵn lòng cho đi tất cả.

Nhưng liệu một ngày nào đó, cậu ấy có rời bỏ cô như Thẩm Lâm Gia hay không?

Cô mở cửa kính ra, đúng lúc nghe thấy Diệp Diễm hỏi: "Có phải từ đầu cậu đã cố tình tiếp cận chị Tinh Tinh không? Không ai mà không muốn nổi tiếng, đúng chứ?"

"Đúng vậy, tôi muốn đứng ở vị trí sáng chói nhất..."

Đầu ngón tay Nguyễn Sơ Tinh run lên, vô thức lùi lại một bước. Cô quay đầu bước đi, không nghe thấy Đàm Tễ tiếp tục nói: "Nếu không, làm sao chị ấy sẽ thích tôi?"

———

Cbi ngược rồi đâyyy~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK