Thời tiết gần đây càng ngày càng lạnh.
Từ nhỏ Hứa U đã lớn lên ở phía Nam, khí hậu mùa Đông đều tương đối ôn hòa ẩm ướt. Mấy ngày nay nhiệt độ ở Lâm Thành giảm mạnh, thẳng tới gần dưới 0, làm cô có chút khó thích ứng.
Đặc biệt dễ cảm mạo lúc tiết trời thay đổi. Buổi sáng trước khi ra cửa, Trần Tú Vân quàng cho cô một cái khăn len màu xanh rất dầy, dặn dò nói: "Giữa trưa đến căn tin ăn cơm, dự báo thời tiết nói hôm nay trời đổ tuyết, đi đường nhớ cẩn thận một chút."
Hứa U ngồi xổm xuống huyền quan để thay giày, nàng nghe lời gật gật đầu, "Vâng, con biết rồi."
Phía Nam rất ít có tuyết. Dù sao trong trí nhớ của Hứa U, từ nhỏ đến lớn hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng " tuyết tình vân đạm ánh nắng hàn ".
Đi trên đường, nóc nhà và mặt đường đều phủ tuyết trắng xóa. Giày dẫm lên tuyết vang lên tiếng mềm xốp.
Hứa U cảm thấy mới lạ. Cô đeo bao tay lông xù, vốc một nắm tuyết, tay cầm ô, dọc đường đi đều nghiên cứu hình dạng của tuyết.
Một đường đi, cô mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.
Chờ tới gần trường học, mới phát hiện hôm nay cổng trường có cờ đỏ trực tuần.
Cờ đỏ là một đám học sinh trong hội học sinh, quản tác phong kỷ luật của học sinh trong trường. Bọn họ đứng đó, thỉnh thoảng giữ lại một học sinh vi phạm.
Hứa U để ô dựa vào vai, cúi đầu tìm thẻ học sinh trong cặp sách.
Tìm một hồi vẫn không tìm được.
Cô cảm thấy bao tay vướng víu nên tháo ra tiếp tục tìm.
Dốc cả cặp sách ra vẫn không thấy.
Hứa U ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, trong lòng thầm kêu không xong. Khẳng định là ngày hôm qua không bỏ thẻ học sinh vào cặp, chắc bị rơi ở lớp rồi.
Lúc này chỉ còn hơn mười phút nữa là vào lớp.
Cô sợ bị ghi tên và sổ. Vì thế đành phải đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan.
Đang lúc rồi tắm, một tiếng cười nhạo châm chọc vang lên cách đó không xa:
"Nha, ngài mang võ trang hạng nặng thế này, chuẩn bị tấn công trường sao?"
Hứa U bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tạ Từ tiến lại gần cô.
Bên cạnh cậu còn có hai nam sinh cô không quen biết.
"Tạ Từ."
Mắt cô sáng lên. Cuối cùng cũng gặp bạn học cùng lớp, cũng không rảnh lo cái gì, chạy tiến lên hai bước nói: "Cậu có thể giúp tôi việc này được không?"
Tạ Từ lui về phía sau hai bước, đôi tay cắm ở trong túi, cúi đầu đánh giá cái ô của cô.
Cũng không nói lời nào.
Hứa U bị nhìn đến không được tự nhiên, không khỏi lui về phía sau hai bước, "Cậu đang xem cái gì....?"
"Tôi nói em..." Cậu nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ, "Sao lại bọc mình như con gấu thế này."
Hứa U: "......."
Hai nam sinh bên cạnh phụt cười ra tiếng.
Tạ Từ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái.
Một nam sinh chu chu môi, "Từ ca, bạn gái của cậu à?"
"Bằng không thì sao."
Một người khác nói: "Còn mang ô, chị dâu thật hài hước."
Tạ Từ cũng cười ra tiếng, cậu mắng một câu: "Biến đi."
Đầu Hứa U đội mũ có lông xù, còn quàng một cái khăn thật to, che khuất nửa gương mặt. Tóc đen mềm rũ xung quanh chỉ để lại một đôi mắt đen nháy.
Chỉ một chút tuyết như vậy mà cũng che ô, mẹ nó thật đủ khôi hài.
"Tôi làm sao vậy?" Hứa U không biết đã xảy ra cái gì. Thanh âm mềm mại truyền ra, còn hơi trừng mắt nhìn cậu.
Chính cô không nhận ra, hiện tại cô giống như một bé mèo con bị tủi thân.
Trước mặt người ngoài thì co người lại, chỉ dám xù lông với chủ, meo meo meo, giương nanh múa vuốt hù dọa người.
Tạ Từ làm như đứng đắn mà nói: "Em đi một đường đến đây, có thấy ai che ô ngoài em không?"
Hứa U sửng sốt ba giây.
Trách không được hôm nay luôn cảm thấy có người nhìn mình.....
Hứa U vội vội thu ô, có hơi xấu hổ, "Như vậy rất kỳ quái sao..... Tôi còn cho rằng tuyết rơi đều sẽ che ô."
Dáng vẻ ngượng ngùng của cô thật đáng yêu, làm người khác không nhịn được muốn trêu chọc thêm nữa.
Vì thế Tạ Từ nguyên bản muốn nói lời tử tế, đến bên miệng liền biến thành: "Em như vậy thật kỳ quái đấy vợ à, may mắn em gặp được tôi đầu tiên, nếu không lát nữa vào lớp nhất định sẽ bị cười nhạo."
"Cậu có thể đừng kêu loạn được không."
Mắt thấy thời gian cũng không nhiều lắm, Hứa U đột nhiên nhớ tới cô còn chưa có thẻ học sinh, không khỏi vội vàng mà nói: "Đúng rồi, cậu có thể vào lớp lấy thẻ học sinh giúp tôi được không? Tôi không vào được, ở cổng có người kiểm tra."
Nghe xong những lời này, Tạ Từ không khỏi cười, "Lấy thẻ học sinh làm gì?"
Cậu duỗi tay ôm lấy cổ cô, thấp giọng nói nhỏ bên tai: "Gọi một tiếng anh trai tôi sẽ mang em vào."
"Lớn một chút." Cậu dừng một chút rồi bổ sung thêm.
Thời gian này, cổng trường đã không còn nhiều học sinh.
Hứa U nóng nảy, người này thật là.....
Cô lui về phía sau, kéo tay nhẹ tay cậu, thực nghiêm túc mà nói: "Tôi không có tâm tình nói giỡn với cậu, bị muộn rồi, nhanh lên nhanh lên, thật sự bị muộn rồi."
Ngữ khí thực nôn nóng, còn lặp lại hai lần.
Tạ Từ rốt cuộc không trêu cô nữa, xoay người đi phía trước, ném xuống một câu, "Ai nói giỡn với em."
Hứa U đi theo sau Tạ Từ, có tật giật mình mà cúi đầu, bước chân vội vàng đi qua cổng trường.
Cũng không biết có học sinh trong trường đều biết cậu hay không.
Người trực ban quả nhiên không ngăn cậu lại.
Sau khi Hứa U đi qua cổng trường, rẽ qua đài phun nước. Cô liền chạy như điên, nhanh chóng đi vào dãy lớp học.
Tạ Từ cũng chưa kịp ngăn cô thì cô đã chạy rất xa.
- -
Qúa nửa buổi, tuyết rơi càng dày.
Xa xa nhìn, đất trời một màu tuyết trắng.
Khu dạy học có máy sưởi, phòng học rất ấm áp, trên cửa kính đều có một tầng hơi nước.
Ra chơi hơn bốn mươi phút, hơn nữa tiết tiếp theo là tiết thể dục, trong lớp có nhiều người đã ra sân chơi ném tuyết.
Hứa U ghé vào trên bàn ngủ một hồi, tỉnh dậy xoa xoa đôi mắt, lúc nhìn lên mới phát hiện trong lớp không còn mấy người.
Trịnh Hiểu Lâm cảm mạo, người không quá thoải mái. Cô ngồi yên một chỗ làm bài tập, cũng không ra ngoài chơi.
Thấy Hứa U tỉnh, Trịnh Hiểu Lâm nói với cô: "Cậu ngủ thật lâu, đã hơn một tiết rồi."
Hứa U lấy bài thi ra bắt đầu sửa đề. Cô ngáp một cái, mở vở, "Bên ngoài quá lạnh, tớ cảm thấy mình muốn ngủ đông, sau đó biến thành động vật nhỏ..."
"Phụt."
Trịnh Hiểu Lâm cười ra tiếng, "Sao cậu lại dễ thương như vậy, là kiểu lạnh nhạt nhưng thường mang đến cảm giác hài hước...."
Chơi với Hứa U càng lâu, nàng càng phát hiện cô gái này có một loại cảm giác nghiêm trang mà dễ thương.
Có đôi khi thình lình nói ra một hai câu, có thể làm người cười đến dừng không được
"Vì sao mùa đông các cậu không dùng điều hòa." Hứa U một bên chép đề mục, một bên nói chuyện phiếm với Trịnh Hiểu: "Tớ cảm thấy thật kỳ quái, còn cả máy sưởi này, thật thần kỳ.."
"Chỗ các cậu không có sao." Trịnh Hiểu Lâm đang đọc tạp chí, nghiêng đầu hỏi: "Đến mùa đông các cậu không dùng máy sưởi à?"
Hứa U lắc đầu, "Trước kia khi nghe người ta nói đến máy sưởi, tớ luôn nghĩ nó là điều hoa....."
"Phốc...."
"Sau đó tới rồi nơi này, mới biết được máy sưởi là dùng nước ấm, có thể giữ ấm thật lâu."
Hai người lại đông xả tây kéo hàn huyên một hồi.
"Đúng rồi!" Trịnh Hiểu Lâm nhớ tới một sự kiện, "Nghe nói danh sách học sinh lớp 0 có rồi....."
"Chắc chắn cậu có tên trong đó."
"A?"
"Lúc trước có phải cậu từng điền vào một cái phiếu khảo sát về nguyện vọng?" Trịnh Hiểu Lâm hỏi.
Hứa U gật đầu.
"Vậy đúng rồi, về sau cậu tuyệt đối muốn vào lớp 0."
Theo thành tích kỳ thi tháng 12 được công bố, dựa theo lệ thường của Nhất Trung, danh sách học sinh của ban khoa học tự nhiên đã được định sẵn. Lớp này dựa theo thành tích trung bình của học sinh từ tháng 9 đến tháng 12 để lựa chọn.
Năm nay trường học đặc biệt long trọng, còn mời mấy đạo sĩ đến xem bói tính nửa ngày, cuối cùng quyết định số thứ tự của lớp Hỏa Tiễn năm nay là 0..
Chuyện này không biết đã bị mọi người ngầm chê cười bao lâu.
Thành tích thi tháng 12 của Hứa U đã có, vẫn đứng đầu như cũ, khẳng định sẽ được vào lớp Hỏa Tiễn.
Trịnh Hiểu Lâm lẩm bẩm: "Ai.... Về sau không thể gặp cậu nữa rồi, cậu là người siêu cấp kiên nhẫn và cẩn thận khi giảng bài cho tớ đấy học bá......"
Cô nói xong lại ho khan hai tiếng.
"Không được, họng tớ đau quá, tớ phải đi xin nghỉ đây...." Trịnh Hiểu Lâm thu dọn sách vở.
Hứa U ngửa đầu nhìn cô: "Cần tớ đưa đến phòng y tế không?"
Trịnh Hiểu Lâm xua tay: "Không cần, tớ không có việc gì, chính là muốn thả lỏng một chút."
- -
Trong phòng học chỉ còn lại vài ba người. Bài thi của Hứa U sai không nhiều lắm, cô sửa xong hết lại tìm những đề bài tương tự để làm.
Tay cầm bút càng ngày càng có nhiều mồ hôi. Trong phòng học quá nóng, Hứa U mặc áo lông rất dày, vì sợ lạnh nên cô còn mặc thêm hai cái áo len, bây giờ thật sự là nóng muốn chết.
Thật là, ngày mùa đông còn có thể làm bản thân chảy mồ hôi....
Cô lại không dám cởi áo khoác vì sợ cảm mạo, chỉ có thể kéo khóa áo xuống.
Viết viết, cô dần dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Hứa U tháo khăn xuống, ngồi lại gần cửa sổ, mở một khe hở ra..
Không khí lạnh căm tràn vào, hít vào phổi thực mát mẻ.
Cô dùng ngón tay nhóm một ít tuyết, để vào gần mũi ngửi mùi, lại đỏ vào bàn tay, cứ tự chơi một mình như vậy, thực sự vui vẻ.
Chơi ở đó một lúc lâu, đột nhiên có tiếng cười vang lên.
Hứa U không rõ nội tình, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Tạ Từ ngồi ở trên bàn, lưng thẳng tắp, không biết đã nhìn bao lâu.
Áo khoác bị ném ở một bên, trên người cậu là một cái áo lông màu xám. Cằm và xương quai xanh lộ ra rõ ràng.
Mặt cô đỏ lên vì nóng. Nhìn cậu, hai người an tĩnh nhìn nhau một hồi.
Tạ Từ cười hỏi: "Chưa từng chơi tuyết à?"
Hứa U lắc đầu, vòng qua hắn đi trở về chính mình trên chỗ ngồi.
Đi đến trước bàn học, cô sửng sốt.
Một người tuyết nhỏ được đặt trên bàn cô.
Hình dạng giống hồ lô, cắm hai nhánh cây nhỏ ở giữa, trên mặt người tuyết được vẽ một cái mặt cười qua loa nghệch ngoạc.
Hứa U nhìn người tuyết nhỏ xấu hoặc vài giây.
"Cậu làm sao?" Cô quay đầu hỏi Tạ Từ.
Cậu không lên tiếng. Vươn tay sờ vào cổ cô ngay lúc cô chưa kịp chuẩn bị.
Nhiệt độ lạnh băng độ nhiên áp vào.
Tay Tạ Từ giống khối băng.
Cậu nói bằng giọng điệu lười biếng: "Bằng không thì sao, tay ông đều phải đông chết."