Edit: Qing Yun
Cách xưởng sửa xe khoảng chục mét, Hứa U ngẩng đầu nhìn trời. Mây đen giăng đầy, nơi này gần đường cao tốc, nhà cửa không nhiều lắm, có chút hoang vắng. Cành cây bên cạnh bị gió thổi nghiêng, cô hít thật sâu, dưới chân như rót chì.
Càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Hứa U móc di động ra, đứng ở bên đường cúi đầu gọi điện thoại.
Chung quanh rất im ắng, tiếng gió ù ù thổi qua. Dần dần, hạt mưa rơi xuống khiến lá cây rung động, tóc mai bên má bị gió thổi bay.
Ngẩng đầu theo bản năng.
Nhìn thấy một chiếc xe lao nhanh qua, ngay sau đó là tiếng phanh xe bén nhọn. Xe lùi lại, thẳng đến khi ngừng lại bên cạnh cô.
Một khi bắt đầu, mưa trút xuống ngăn không được.
Làm người không kịp phòng ngừa.
Vài sợi tóc của Hứa U dính trên má. Cô đứng dưới mưa như vậy, cả người ướt đẫm.
Cửa xe mở ra, Tạ Từ bước xuống từ bên trong, vòng một vòng, bước nhanh đến bên cạnh Hứa U.
Cô cứ đứng yên như vậy.
Lại khiến anh dừng bước chân khi cách cô chỉ còn mấy mét, không dám tiến lên.
Hai người đứng đối diện trong mưa, ai cũng không nói lời nào.
Mưa càng ngày càng lớn, thẳng đến khi tầm mắt mơ hồ. Hứa U bình tĩnh hỏi một câu, “Cậu làm gì.”
Thanh âm mơ hồ, dường như bị màn mưa bao phủ.
Tạ Từ ngừng lại, không biết phải nói sao bèn bật thốt lên một câu: “—-Tôi muốn sửa xe giúp em.”
“….”
Hứa U nhìn anh chằm chằm, “Tôi không đi xe.”
“….A.” Tạ Từ do dự.
“Không cần phiền toái cậu.” Cô lịch sự cảm ơn rồi xoay người đi, gương mặt đầy mệt mỏi. Đi thật nhanh, giống như trốn.
Tạ Từ nắm chặt hai tay, đôi mắt nhìn bóng dáng Hứa U càng đi càng xa. Trái tim nhảy nhót dần trầm lại, lý trí lại dần mất khống chế.
“——em đừng đi.”
Hứa U sửng sốt, cô cúi đầu nhìn đôi tay xuất hiện bên hông mình.
Người phía sau ôm cô thật chặt, xương cốt đều phát đau. Hai người dán chặt bên nhau, đầu anh chôn vào vai cô, nước mưa chảy xuống tóc.
Cô yên tĩnh hai giây, sau đó bắt đầu muốn tránh thoát, bèn nắm lấy tay anh.
Sức lực cách xa rõ ràng, anh lù lù không động, Hứa U nóng nảy, cô bẻ ngón tay anh.
Mu bàn tay của anh có một vết vẹo thật rõ ràng. Còn chưa kịp nghĩ lại, lòng bàn tay cô lướt qua một vật lạnh lẽo.
Thân thể Hứa U chấn động, chân nhũn ra. Cô ngơ ngẩn nhìn chỗ kia, tựa hồ hô hấp đình trệ.
— Trên ngón áp út của Tạ Từ có một cái nhẫn.
“Tạ Từ, cậu có thể đừng ích kỷ như vậy được không.” Trong nháy mắt kia, Hứa U trở nên ngây ngốc.
“…Hứa U, thật xin lỗi.” Anh nghẹn lời, rất áp lực.
Thật xin lỗi?
Thật xin lỗi cái gì.
Hứa U cảm thấy yết hầu chua xót, cô hít sâu một hơi, nói: “Được… Vậy thế này đi.”
Cô bình ổn cảm xúc, miễn cưỡng nở nụ cười, “Lát nữa tôi có việc, sau này có thời gian thì ăn bữa cơm.”
Tạ Từ yên lặng nhìn cô.
Anh không nói lời nào lại càng thêm cô độc trầm mặc.
Không có vui vẻ, cũng không có khổ sở, chỉ có yếu ớt.
Hai người tách ra lâu như vậy, anh lại giống như không chút thay đổi, cũng không biết cách khống chế cảm xúc. Vui vẻ liền cười, tức giận liền nhíu mày. Khi không vui cũng vẫn như trước kia.
Chỉ là Hứa U đã sớm không còn là Hứa U lúc trước. Cô không còn là cô bé chỉ biết học tập. Cô cũng trưởng thành, tiếp xúc với xã hội, nỗ lực để thích ứng. Thậm chí mỗi ngày sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian để giao tiếp với mọi người.
Thời gian khoan dung anh, nhưng lại không buông tha cho cô.
Bên người mưa như trút nước.
Anh nhìn chằm chằm dòng nước trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: “Em… Mấy năm nay sống rất tốt phải không, tôi đều biết.”
Hứa U ừ một tiếng, “Khá tốt.”
Thử quên anh, quên tất cả mọi thứ của thành phố kia, dường như cắt đứt mọi liên lạc với bạn học cấp ba.
Chương trình học của đại học không nhiều lắm, cô bèn ép mình bận rộn với những việc khác, không cho bản thân nghỉ ngơi.
Cũng từng có những ngày rất khó khăn, cô thậm chí có suy nghĩ tiếp nhận tình cảm của người khác, đi gặp bác sĩ tâm lý. Đã từng thử, đã từng nỗ lực. Thẳng đến cho một ngày, Phó Tuyết Lê gọi điện thoại cho cô, nói rằng cô ấy muốn ra nước ngoài, hỏi cô có quay về không.
Trước khi Phó Tuyết Lê cúp điện thoại còn nói, Tạ Từ cũng đến.
Ngày đó cô đang trên đường về ký túc xá, sau khi cúp điện thoại, cô ngồi trên bồn hoa thật lâu. Không có đèn, phát ngốc trong bóng đêm thật sâu, ánh đèn ở ký túc xá cũng tắt dần.
Là quản lý ký túc xá thúc giục đi ngủ, ký túc xá sắp đóng cửa.
Hứa U mới hoàn hồn, không biết từ khi nào, nước mắt sớm đã chảy ướt đầy mặt.
Sau đó cô bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra mặc cho cô nỗ lực thế nào cũng vẫn không được. Dù tự lừa gạt chính mình sống rất tốt, cũng không được.
Tất cả mọi thứ liên quan đến anh, chỉ cần cô nghe thấy đều sẽ cảm thấy đau lòng. Là cô quá ngốc. Trên thế giới này, thích nào có đơn giản như vậy.
Chuyện giữa cô và Tạ Từ, vẫn luôn cảm thấy rất sớm, sớm đến mức ký ức trở nên mông lung, chính mình đều nhớ không rõ.
Luôn cho rằng mình đã quên mất. Chỉ là khi mang bình đi lấy nước, ngẫu nhiên đi qua sân bóng rổ, thậm chí ngồi trong tiệm ăn sáng, một người an tĩnh ăn xong, đi qua bạn năm mặc áo thể thao màu trắng. Ở những ánh mắt đơn giản liếc qua, đều nhớ đến anh.
Trong đầu chỉ cần có một ý niệm, liền không kìm được mà lan tràn.
Những ngày không thể buông tay kia, có đôi khi sẽ nghĩ, chỉ là nghĩ nhiều sẽ rất khó chịu, sau đó cưỡng ép bản thân không nghĩ nữa.
Thẳng đến năm thứ tư không gặp anh, Hứa U tốt nghiệp, cô đứng dưới trời xanh mây trắng, chân dẫm lên cỏ.
Ngày đó ánh mặt trời thật đẹp.
Cô mới biết được, anh tựa như mùa hè năm học cấp ba ấy.
Đi rồi sẽ không bao giờ trở về.
Cho dù cô sống không tốt, có quên anh hay không, Tạ Từ đều sẽ không trở về.
Từ lúc bắt đầu, cô không nên có ý niệm không thực tế.
Là cô không nên, không nên tự mình mơ tưởng nhiều năm như vậy.
—
Trận mưa này bỗng nhiên mưa to như vậy, thổi quét toàn bộ đất trời. Tựa như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Chỉ là dù có khổ sở bao nhiêu, thật ra vẫn luôn ở trong lòng.
“Tôi không tốt chút nào.”
Tạ Từ nói, thanh âm nghẹn ngào đến mơ hồ, “Hứa U… Tôi sống không tốt chút nào.”
Chỉ là nhìn thấy cô, tựa như một đốm lửa, đốt bùng lên toàn bộ tình cảm cố áp chế thật nhiều này, rốt cuộc không thể khắc chế.
Hứa U không nói gì, làm bộ không nghe thấy.
“Hứa U.” Anh gọi một tiếng.
“Thật xin lỗi…. Tôi càng ngày càng không xong.” Tạ Từ nói nhỏ dần, đôi mắt buông xuống.
Anh đứng đó, bị nước mưa xối đến vô cùng chật vật.
Từ thiếu niên đến một người đàn ông. Dáng vẻ anh càng khắc sâu, mũi rõ ràng, cằm thon gầy.
Hứa U nắm chặt di động trong tay, không biết là nước mắt hay nước mưa, dừng trên mặt cô rồi trượt xuống.
Nơi xa có một chiếc xe ngừng thật lâu, là Trương Lị Lị.
Hứa U nhìn thật lâu. Sau đó quay đầu, bình tĩnh nói với anh, “Tạ Từ, cậu đừng sa đọa.”
Nói xong, cô vòng qua anh, bước đi không quay đầu.
Chỉ để lại Tạ Từ đứng ngốc ở đó.
Mỗi người đều sẽ mệt, sẽ khổ sở. Nhưng không ai có thể gánh vác bi thương vì cậu.
Cho nên cậu đừng sa đọa.
Bởi vì mặc kệ cậu sống hay chết.
Bần cùng hay phú quý.
Sinh bệnh hay là khỏe mạnh.
Khổ sở hay là vui vẻ.
Từ nay về sau, không còn liên quan gì đến tớ nữa.