Vì buổi sáng mọi người đều dầm mình dưới mưa nên kế hoạch đi chơi cùng nhau vào buổi tối và buổi chiều của Từ Hàng đã bị hủy bỏ.
Phương Hiệt đặt món ở nhà ăn một mình, dành một buổi chiều nữa để hoàn thành ba ngày làm bài tập trong kỳ nghỉ tháng 11.
Sau bữa tối mãi không thấy Gianh Tri Tân về, cậu dọn dẹp rồi cho mèo ăn thêm lần nữa.
Cảm thấy không có gì để làm nữa thì cậu quay về phòng làm bài tập toán lý.
Đây có lẽ là sự tự giác của học sinh giỏi, Phương Hiệt tự cười trong lòng.
Đang viết dở nửa chừng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa trong phòng khách.
Động tác của tay Phương Hiệt dừng lại, cậu yên lặng lắng nghe một lúc, cuối cùng cũng đặt bút xuống mở cửa bước ra ngoài.
Phòng khách rất tối, Phương Hiệt giơ tay bật đèn, chỉ thấy Giang Tri Tân đang nằm trên sô pha, trùm quần áo lên đầu, không biết anh đã ngủ chưa.
Phương Hiệt bước gần một chút và ngửi thấy mùi rượu trên người đối phương.
Phương Hiệt cau mày hỏi: “Anh uống rượu à?”
Lúc đầu Giang Tri Tân không trả lời.
Chiếc áo khoác ngăn một phần âm thanh khiến cho giọng Phương Hiệt không rõ ràng, suy nghĩ của Giang Tri Tân bắt đầu mê man khiến anh không nghe rõ cậu hỏi gì, nhất thời không phản ứng được lại.
Lúc lâu Phương Hiệt không nghe thấy anh trả lời bèn cúi gần xuống hơn một chút, gọi một tiếng: “Giang Tri Tân.”
Mãi sau Giang Tri Tân giọng Giang Tri Tân phát ra từ dưới lớp quần áo của anh, giọng nghe rầu rĩ.
“Gọi ai đấy? Muốn ăn đập đúng không?”
Phương Hiệt mỉm cười, giọng điệu vẫn như cũ.
“Anh uống rượu à?”
“Ừ.” có lẽ Giang Tri Tân cảm thấy không nghe rõ nên lớp áo che mặt ra, lộ gần hết khuôn mặt đôi mắt của mình.
Bởi vì uống rượu, đôi mắt Giang Tri Tân đỏ bừng mất tự nhiên, làn da trắng nõn khiến màu đỏ này càng thêm rõ ràng.
Giang Tri Tân nheo mắt nhìn Phương Hiệt, giọng điệu không kiên nhẫn.
“Làm gì?”
Phương Hiệt nghiêm túc nghi ngờ Giang Tri Tân có phải say khướt rồi không, cậu duỗi ngón trỏ lắc lắc trước mắt Giang Tri Tân hỏi: “Mấy đây?”
Giang Tri Tân nhìn thoáng qua, không nhịn được mỉm cười nói: “Tôi nói 2 thì em tin không?”
Phương Hiệt không trả lời cũng không rút tay về mà cứ lắc lắc trước mắt Giang Tri Tân.
Anh thở dài, giơ tay nắm lấy tay cậu.
Có thể là do anh uống rượu say, tay có chút ẩm nóng đến mức khó chịu.
Phương Hiệt ngạc nhiên cầm tay Giang Tri Tân, nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay đối phương, không rõ ràng hỏi: “Anh bị sốt à?”
“… Không phải.” Giang Tri Tân buông tay Phương Hiệt ra, giọng điệu lười biếng trả lời “Uống chút rượu thôi, ngủ một lát là khoẻ.”
Anh xoay người ngồi dậy trên sô pha, cơn đau đầu và chóng mặt càng hiện rõ khiến anh cau mày nhắm mắt lại.
Phương Hiệt kịp thời đưa tay ra giữ vai anh.
“Tôi đỡ anh về phòng.” Phương Hiệt nói.
Nói xong không đợi Giang Tri Tân trả lời, cậu trực tiếp đặt tay Giang Tri Tân lên vai mình đỡ anh đứng dậy.
Giang Tri Tân không nặng, đây là cảm nhận đầu tiên của cậu.
Cho dù đè nặng nửa người lên cậu thì cậu vẫn cảm thấy không nặng lắm.
Chỉ là khi Giang Tri Tân quay đầu lại, hơi thở của anh vừa vặn rơi vào giữa cổ cậu khiến cậu hơi khó chịu.
Hơi thở của Giang Tri Tân quá nóng, giống như một quả cầu lửa, lần lượt rơi vào xương quai xanh của Phương Hiệt, rõ ràng là rất nóng, nhưng lại có chút ẩm ướt, khiến Phương Hiệt cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Nó giống như một cơn bão bất ngờ ập đến trong cái nóng như thiêu như đốt giữa hè, cái nóng ẩm ướt này bị cơn bão dập tắt.
Phương Hiệt nghiêng đầu nhìn, giây sau liền hối hận.
Động tác của cậu khiến khoảng cách giữa hai người gần quá, hơi thở gần như phả vào mặt nhau, khi cậu nghiêng đầu, mặt cậu còn chạm vào chóp mũi của Giang Tri Tân.
Giang Tri Tân vẫn luôn nhắm mắt lại, có lẽ là bởi vì thực sự không thoải mái, lúc này mới hơi mở mắt ra, sau đó ngẩng đầu lui về phía sau một chút.
Sau khi vào phòng ngủ chính, Phương Hiệt đỡ Giang Tri Tân lên giường.
Ngay khi ngã xuống, Giang Tri Tân lấy tay che mắt, cau mày, không hề mở mắt.
Phương Hiệt đứng bên giường không vội rời đi, một lát sau đưa tay sờ trán Giang Tri Tân.
Hơi nóng nhưng Phương Hiệt không chắc nhiệt độ này có sốt không.
Cậu ra phòng khách nhìn qua tủ thuốc một tí, cuối cùng cũng tìm được nhiệt kế.
Phương Hiệt lau một nhiệt kế thủy ngân rất bình thường bằng cồn trước khi mang nó trở lại phòng.
Giang Tri Tân vẫn ở vị trí đó, có vẻ như đang ngủ, cậu nhỏ giọng gọi: “Giang Tri Tân.”
“Giang Tri Tân, đo nhiệt độ.”
Giang Tri Tân không nhúc nhích, hồi lâu sau mới mơ hồ “ừm”.
“Mở miệng” Phương Hiệt nói.
Giang Tri Tân miễn cưỡng mở mắt ra, sắc mặt không tốt lắm, cau mày đối mắt với Phương Hiệt.
Biểu cảm của Phương Hiệt không đổi, nhìn nhiệt kế trên tay, sau khi xác định là đang ở nhiệt độ bình thường thì cậu mới đưa nó lên miệng Giang Tri Tân.
“Im nào, đừng nhúc nhích.”
Giang Tri Tân nghe xong cũng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Phương Hiệt cả phút đồng hồ, sau đó đột nhiên cười.
“Câu này của em đúng là… đổi thành người khác chắc bị tôi đập cho từ lâu rồi.”
Phương Hiệt khựng lại, đột nhiên mới hiểu ý trong câu của Giang Tri Tân.
Tôi … Đm
Mặc dù đã uống rượu, mặc dù đã nửa đêm, mặc dù không có ai khác … Nhưng Giang Tri Tân đột nhiên quay xe[1] khiến cậu mất cảnh giác.
Ok, có vẻ như mình nói chuyện có vấn đề thật —— Phương Hiệt cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể mình còn cao hơn ấy.
Gianh Tri Tân thở dài cười một tiếng, vươn tay cầm lấy nhiệt kế trong tay Phương Hiệt bỏ vào miệng, sau đó lại nhắm mắt lại.
Lúc sau anh lấy nó ra và đưa cho Phương Hiệt.
Phương Hiệt nhìn 38,1 ℃, bị số thật rồi.
So với Phương Hiệt, bản thân Giang Tri Tân khá bình tĩnh.
Anh nhìn nhiệt độ của mình, giọng khàn khàn bảo: “Sốt nhẹ thôi, không cần đến bệnh viện.
Trong tủ thuốc có thuốc dán và thuốc hạ sốt.”
Phương Hiệt tìm thấy một miếng dán chống sốt và đun sôi nước.
Có hai loại thuốc hạ sốt, Phương Hiệt đổ thuốc theo hướng dẫn và đưa cho Giang Tri Tân.
Sau khi đối phương uống thuốc xong, Phương Hiệt xé miếng dán hạ sốt đưa cho Giang Tri Tân.
Anh nhận lấy nó và mỉm cười bảo: “Ngọt ngào quá đi.”
“Được rồi, chờ lát nữa tôi khác tự dán, em đi ngủ đi.”
Phương Hiệt không đi, cậu nhìn bộ dạng lơ mơ của Giang Tri Tân: “Dán luôn đi.”
Giang Tri Tân thở dài: “Bạn học, trên đời này có hai loại miếng dán chống sốt, một loại dán ở trán và một loại dán ở bụng.
Em lấy loại hai cho tôi đấy, nghĩa là nếu dán thì tôi phải cởi quần áo, cởi cả quần ấy, hiểu không nào?”
Phương Hiệt hiểu ngay, Giang Tri Tân cười nói: “Sẽ không có việc gì đâu yên tâm đi.”
Tác dụng gây tê của rượu vẫn chưa đi qua, Giang Tri Tân nhìn ngồi ở trên giường, đột nhiên hỏi Phương Hiệt ngồi ở mép giường: “Em còn nhớ tôi gay không thế?”
Phương Hiệt không ngờ đột nhiên Giang Tri Tân lại hỏi câu này, cậu không lên tiếng nhìn Giang Tri Tân, anh đang cười nói với cậu:
“Tôi hy vọng em không cần để ý quá chuyện này ——”
Anh khựng lại, rồi tiếp tục.
“Tôi mong em đừng quá quan tâm đến chuyện này, hiểu ý tôi chứ?”
Giang Tri Tân mỉm cười, giơ tay búng trán Phương Hiệt, bỏ tay xuống nói: “Được rồi đấy, đi ngủ đi.”
Danh Sách Chương: