• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tiếng pháo nổ ngoài cửa sổ vẫn chưa ngừng, có người hô hò mừng năm mới, tiếng la hét, tiếng cười của trẻ thơ, chắc gần pháo hoa quá nên người lớn gân cổ túm chặt người kéo đi…..
Nhưng giờ đây, Phương Hiệt lại cảm thấy khoảnh khắc này đột nhiên yên lặng.
Yên lặng đến mức cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia, cũng như chỉ nghe thấy câu nói đã vượt xa hàng trăm km “Tôi yêu em” kia.
Thật lâu sau, Giang Tri Tân gần hút xong điếu thuốc mới nghe thấy Phương Hiệt nói.
“Em…”
Nói được từ đầu tiên đầu tiên, giọng khàn đến mức Phương Hiệt phải dừng lại.
Cậu cảm thấy hơi ngượng, không nhịn được vừa muốn cười, mũi lại hơi xót.
“Này, anh đột ngột thế …em còn chưa kịp phản ứng …em cũng muốn nói, em cũng …rất ——”
“Nói chậm chậm thôi.” Giang Tri Tân muốn cười: “Em nói như kiểu tôi ép em kết hôn với tôi ấy.”
“Đệt” Phương Hiệt giơ tay lên che mắt lại, sau đó mỉm cười, lâu sau nhẹ nhàng nói:
“Em cũng rất yêu anh.”
“Anh biết.” Giang Tri Tân cười đáp.
Phương Hiệt luôn dũng cảm và chân thành trong chuyện tình cảm, biết cân đo đong đếm và thể hiện sự chân thành của mình một cách tối đa trong khoảng cách vừa phải, khiến nó như ngọn lửa không bao giờ tắt.
Cho nên nếu có lúc đám cháy này bị dập tắt, Giang Tri Tân sẽ cảm thấy rất rất đau khổ.
Cách đó không xa, Cố Tuần và Chu Hồng đốt pháo hoa mới.

Một nửa bầu trời phản chiếu đầy màu sắc, Giang Tri Tân dập thuốc, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Năm mới vui vẻ nhé Phương Tiểu Hiệt.

Đây là cái tết đầu tiên chúng ta bên nhau, dù bây giờ chúng ta không thể ở bên nhau nhưng tôi vẫn chúc em một năm mới vui vẻ.”
Dù tất niên đầu tiên chúng ta cách nhau hàng trăm km, ở thành phố khác nhau, nhưng khoảng thời gian dài đằng đẵng sau này, chúng ta sẽ ở bên nhau.

Vì vậy, nhiều hơn hạnh phúc năm mới.
Chúc chúng ta xuân, hạ, thu, đông.
Một lúc lâu sau, Phương Hiệt chậc một tiếng.
Cảm giác cáu kỉnh, rơi xuống đáy vực vì chuyện vừa rồi được cuộc điện thoại của Giang Tri Tân xoa dịu, thay vào đó là sự nhớ nhung vô tận.
“Anh như này… khiến em muốn phi ngay về Thiệu Giang.” Phương Hiệt nói.
“….

Nói chuyện, ôm hôn anh, hoặc không làm gì hết, chỉ có hai chúng ta với nhau.”
“Chỉ có hai chúng ta, không cần làm gì cả” Giang Chí Tân thở dài: “Em tin được câu này à?”
“….Này, anh không đứng đắn hơn được à?”Phương Hiệt bật cười.
“Có bản lĩnh thì em đừng nghĩ tới” Giang Tri Tân cười xong nói: “Kiên trì tí nữa, mấy ngày này ở nhà với mẹ.”
“Em biết rồi, anh đi đốt pháo hoa với Cố Tuần, Chu Hồng đi, em sợ anh không ở đó họ lại bị ai đó đánh.”
Cách điện thoại Phương Hiệt vẫn có nghe thấy hai người họ gân cổ kêu gào xen lẫn tiếng pháo hoa, rất ồn.
Giang Tri Tân cười nói: “Cúp máy đây, đi ngủ sớm đi.”
Phương Hiệt được nghỉ 20 ngày, mấy ngày này Phương Thừa Lâm không hề xuất hiện trước mặt Chu Linh và Phương Hiệt.

Chắc đang ở bệnh viện, hoặc đi dạy trên trường, Phương Hiệt chẳng rảnh quan tâm.
Chiều ngày 18, Chu Linh đưa cậu ra sân bay.
“Ba tháng cuối cùng thôi, cố gắng chút nữa, học hành chăm chỉ” Chu Linh đưa hành lý cho Phương Hiệt Jie, dặn dò: “Thi đại học xong thì sẽ ổn thôi, có chuyện gì thì nói cho Tri Tân biết, mẹ thấy quan hệ của hai người rất tốt.”
“…Vâng” Phương Hiệt gật đầu.
Phương Hiệt ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nhìn Chu Linh dặn: “Mẹ về đi, nếu có người tới quấy rối thì nhớ gọi cảnh sát, gọi cả cho con nữa.”

“Gọi cho con làm gì? Ở xa như vậy.”
“Có thể là vô dụng, nhưng cứ gọi cho con, suy nghĩ biện pháp.” Phương Hiệt mỉm cười với Chu Linh.
“Con chỉ muốn nói mẹ vẫn còn có con, không có gì phải sợ.”
“Con trai ngoan.” Chu Linh đưa tay xoa tóc Phương Hiệt cười nói “Đi đi”
Máy bay của Phương Hiệt cất cánh là lúc Giang Tri Tân đang từ siêu thị về nhà.
Hôm nay Phương Hiệt trở về nhất quyết không cho anh đi đón anh đã quyết định chuẩn bị tốt mọi thứ.
Giang Tri Tân nấu cơm đúng giờ, khi canh sườn ngô sủi bọt, Giang Tri Tân lấy cá hấp ra khỏi nồi, đúng lúc có tiếng mở cửa, có người bước vào cửa, đi thẳng xuống phòng bếp.
“Về nhanh thế” Giang Tri Tân vừa mới quay đầu lại nói, Phương Hiệt đã đột ngột chui vào lòng anh.

Giang Tri Tân bị giật mình, sau đó bật cười.
“Này, về ăn tết mà béo hẳn lên.”
Giang Tri Tân vươn tay ôm Phương Hiệt cười nói: “Một vòng không ôm trọn được.”
“… Tại em chưa cởi áo khoác đấy.” Sau bao nhiêu ngày Phương Hiệt mới nhìn thấy Giang Tri Tân, lúc đầu tâm trạng cậu rất vui, nhưng sau lại bị anh chọc dở khóc dở cười.

“Tình thú một xíu được không? Có thể ngoan ngoãn để em ôm một lát được không?”
“Vâng vâng vâng.” Giang Tri Tân cười gật đầu: “Ôm đi.”
Nói xong, anh duỗi tay ra, ôm chặt Phương Hiệt.
Phương Hiệt vào cửa còn chưa kịp cởi áo khoác, Giang Tri Tân ôm chặt lấy cậu để hai người xích lại gần nhau hơn.
Cậu cảm thấy lần này Phương Hiệt về nhà bị tủi thân, đúng vào đêm giao thừa.


Chắc chắn do Phương Thừa Lâm và Địch Uyển.
Sau khi ôm khoảng năm hoặc sáu phút, Phương Hiệt khịt khịt mũi.
“Anh hầm canh à? Sườn và ngô.”
“…..Đâu phải mỗi tôi không biết tình thú?” Giang Tri Tân thở dài, buông Phương Hiệt ra, nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái: “Ừm, đi rửa tay rồi ăn cơm.”
Phương Hiệt cười buông lỏng tay, trở về phòng nhanh chóng thay quần áo, sau đó rửa tay sạch sẽ đi bàn.

Bánh trôi chui xuống gầm bàn, Giang Tri Tân đổ thức ăn cho mèo vào bát của nó, đặt cạnh bàn.
Giang Tri Tân múc một bát súp cho Phương Hiệt hỏi: “Mẹ em thế nào?”
“Tốt lắm” Phương Hiệt uống một ngụm canh, “Hỏi sao anh không về ăn tết cùng.”
“Lần sau đi…..chắc năm sau.” Giang Tri Tân đáp.
Phương Hiệt ngẩng đầu lên, nhìn anh: “Tự tin thế.”
“Không tự tin không được.” Giang Tri Tân lại gắp một miếng sườn cho Phương Hiệt, “Tôi sợ giao thừa năm sau lại khóc lóc gọi điện cho tôi, đồ tội nghiệp.”
“… Ai thèm khóc” Phương Hiệt ngừng ăn, nhìn chằm chằm Giang Tri Tân.
“Tôi khóc được chưa? Nghĩ đến tết nhất em đón tết một mình tôi cảm thấy đau khổ nên khóc” Giang Tri Tân cười nói.
Sau đó Phương Hiệt mỉm cười, một lúc lâu sau cậu mới nói: “… 30 Tết, Địch Uyển với Phương Thừa Lâm đánh nhau một trận.”
Giang Tri Tân cau mày đặt đũa xuống.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em nói tuyệt đối không hiến tủy cho con trai họ.”
“Tốt lắm” Giang Tri Tân nói: “Tôi nói rồi, em quyết định, người khác không có quyền kiểm soát.”
Giang Tri Tân cảm nhận Phương Hiệt rất bướng bỉnh từ lâu rồi.
Khi đến Thiệu Giang, dường như cậu đã rời khỏi môi trường hỗn loạn của Triều Thành, nhưng tâm lý cố chấp buộc bản thân phải đối mặt với nó như thế nào để đối mặt với Phương Thừa Lâm và Địch Uyển, làm thế nào để điều trị cho những đứa trẻ trong bệnh viện, làm thế nào để bảo vệ mẹ….
Địch Uyển và những người khác vô tình nắm bắt được tính cách này của cậu, liên tục ép cậu.

Phương Hiệt nên hiến tủy cho ai, Phương Hiệt nên nhận em trai mình, Phương Hiệt nên …

Chết tiệt, Giang Tri Tân nghĩ.

Chỉ cần Phương Hiệt vui thì làm gì cũng được.
Khi trở về Thiệu Giang, tất nhiên tâm trạng của Phương Hiệt tốt hơn, sau khi ăn uống xong, Giang Tri Tân muốn nằm xuống sô pha, buộc anh phải cùng mình xuống lầu đi dạo, sau đó cả hai quay lại tắm rửa, rồi hai người cùng nhau game.
Sau khi hai trò chơi kết thúc, bánh trôi bắt đầu lăn vào giữa hai người họ, ngoe nguẩy cái đuôi, bò lên trên người Giang Tri Tân.
Phương Hiệt tạm đặt máy chơi game xuống, nhìn con mèo.
“… Nó đang làm gì vậy?”
“Chắc là buồn ngủ rồi.

Mười một giờ rồi.”
Phương Hiệt gãi cằm nó, nhìn nó nheo mắt thoải mái.

“Vậy thì đi ngủ.”
“Mấy ngày nay nó ngủ cùng phòng với tôi.” Giang Tri Tân cũng cúi đầu nhìn bánh trôi.
“Mấy đêm nay đốt pháo, nó sợ quá nên cứ ở phòng khách kêu mãi.

Tôi tạm thời cho nó ngủ trong phòng.”
“…Ồ.” Phương Hiệt ngẩn ngơ, nhìn Giang Tri Tân không biết nói gì.
Giang Tri Tân nhìn cậu một cái rồi đột nhiên nở nụ cười.
“Thái độ gì đây?”
“Thái độ gì?” Phương Hiệt nhìn anh.
“Cả mặt kinh ngạc đầy biểu cảm ‘dựa vào cái gì thế…’
“Tôi còn tưởng em cũng muốn ngủ với tôi.” Giang Tri Tân cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK