Lớp học lặng ngắt như tờ.
Một đôi mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Tống Khinh Trầm.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Lý Xuân Vũ cực kỳ hài lòng, cô ta thêm mắm thêm muối: "Người thì nên tự biết mình, một cà lăm nhỏ lại đại biểu lớp phát biểu, chẳng phải là để cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường chê cười chúng ta sao?""Người khác sẽ nói, lớp 12 năm không có ai, mới có thể chọn được một bạn học cà lăm nhỏ đấy.
"Ánh mắt Tống Khinh Trầm bình tĩnh: "Tôi không tự bầu cho mình.
""Ồ" giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn ở đây, nhưng Lý Xuân Vũ không quan tâm cất cao giọng: "dám làm hay không dám nhận À? Ngoài chính mình, ai sẽ bỏ phiếu cho một người nói lắp chứ?"“Lý Xuân Vũ!”Chủ nhiệm lớp trầm mặt, quát lớn một tiếng: "Tuy là đang chọn đại biểu lớp, nhưng đã vào học rồi.
"Nói xong, nhìn lướt qua kết quả bỏ phiếu trên bảng đen, hiển nhiên, Tưởng Kiều vẫn giành được nhiều phiếu bầu nhất, mà chỉ mình Tống Khinh Trầm ở hàng cuối cùng có một phiếu.
"Không có bất kỳ quy tắc nào, không thể tự bỏ phiếu cho mình" Giáo viên chủ nhiệm cô Dương cẩn thận nói: "Đại diện lớp năm nay, ngoài yếu tố bỏ phiếu, còn có thể xem xét ý kiến của các giáo viên chủ nhiệm, điều này chắc hẳn các em cũng biết.
""Ai bình thường biểu hiện tốt hơn, ai có nhiều khả năng đại diện cho lớp lên phát biểu.
"Chủ nhiệm lớp nói nghiêm túc, nhưng không đè nén được tiếng nghi ngờ dưới bục giảng.
Lý Xuân Vũ đứng dậy ngay tại chỗ, tâm trạng kích động: "Cô Dương, ý của cô là muốn thiên vị Tống Khinh Trầm trước mặt mọi người sao?""Tham khảo ý kiến của giáo viên chủ nhiệm là được chọn rồi? Cũng bởi vì Tống Khinh Trầm tham gia kỳ thi toán học đã tiến vào vòng bán kết?"Một câu nói vừa dứt, rất nhiều đôi mắt sáng rực đã chuyển về phía Tống Khinh Trầm.
Lần này Lý Xuân Vũ rất thông minh, cô ta biết tất cả mọi người ở THPT đều đang ở độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, ghét nhất là người được quyết định nội bộ.
Rất nhanh, đã có người đứng về phía cô ta: "Cô Dương có thể nói ra, số phiếu của giáo viên bộ môn so với số phiếu của học sinh lớp chúng ta, có phần quan trọng nào không?""Nếu như có quan trọng, vậy buổi họp lớp hôm nay còn có ý nghĩa gì nữa? Đi nagng qua sân khấu? Để “công chúa thi đua biết nói lắp” của lớp chúng ta làm đại diện lớp?"Cảm xúc dưới sự chủ trương của các bạn học càng ngày càng mãnh liệt, trong lớp không ngừng có bạn học nhảy ra, từng bước ép sát, từ một điểm mở rộng thành giáo viên thiên vị, nội tình đen tối trong trường.
Tưởng Kiều vẫn không tỏ thái độ, cô ta chỉ ngồi ở vị trí của mình, mỉm cười đứng ngoài quan sát, chờ tiếng tranh cãi giảm bớt một chút mới đứng dậy duy trì.
"Không ai quy định, nhất định phải là tớ được chọn trúng.
"Lớp học im lặng.
"Có thể được các bạn học tán thành, tớ đã rất thỏa mãn rồi, nếu như không thể nhận được sự đồng ý của các thầy cô, nhất định là vì tớ vẫn chưa đủ cố gắng.
""Lần sau tớ sẽ cố gắng hơn.
"Phát biểu cảm xúc mấy câu, cô ta đã đẩy cảm xúc trong lớp lên cao trào, lời nói cũng từ “đạ biểu lớp được thầy cô quyết định nội bộ” trở thành “Tống Khinh Trầm cố ý đắp nặn hình tượng chăm chỉ”.
"Chúng ta đều biết Tống Khinh Trầm nói lắp, có phải cậu ấy đã sớm biết chuyện quy định nội bộ cho nên mới tự mình bỏ phiếu, cũng tiện cho các thầy cô âm thầm hành động?""Một đại diện lớp nói lắp bắp lên sân khấu phát biểu, nghe có vẻ không dốc lòng dốc sức sao? Có phải bước tiếp theo là ôm đồm học bổng của trường không?"Tống Khinh Trầm c ắn môi dưới, bỗng nhiên đứng dậy, gằn từng chữ trả lời: "Tôi, tôi không, tự bỏ, phiếu, cho chính mình.
""Nếu, tôi có chứng cớ, các cậu có, xin lỗi tôi, sao?"Cà Lăm Nhỏ thoạt nhìn yếu đuối không có cảm giác tồn tại, hôm nay lại cứng cỏi dị thường, ánh mắt chắc nịch, tâm tư không dao động, kiên định liếc qua mỗi một gương mặt quen thuộc trong lớp.
Những người cáo buộc cô là những người học cùng lớp với cô.
Thậm chí có người biết cô tham gia cuộc thi, tìm cô hỏi cách làm bài.
Chuông tan học reo lên.
Bên ngoài hành lang trở nên nhộn nhịp.
Không có ai trong lớp 5 xông ra ngoài giành cơm, đều cố chấp ngồi ở chỗ ngồi, chờ một kết quả.
Các bạn học bên ngoài tùy tiện đứng ở cửa sau gọi người: "Làm gì vậy? Mày vẫn chưa đi à?"Liếc mắt một cái, nhìn thấy lão Dương đứng trên bục giảng, lập tức xin lỗi: "Ngại quá, tao không thấy, vậy thì, tao xuống căng tin trước nha.
"Rời đi với vẻ mặt xám ngắt.
Trước mắt bao người, có một nam sinh khinh thường đứng dậy: "Cậu nói cậu có chứng cớ, cậu lấy ra đi, tôi cũng tò mò cậu có thể có chứng cớ gì.
""Lại nói, tôi nghe mẹ tôi nói qua, lúc trước bệnh của ba cậu căn bản không tính là tai nạn lao động, mẹ cậu lôi kéo ba cậu đến đơn vị gây sự, đòi được trợ cấp.
"Trong ánh mắt nam sinh lộ ra vẻ khinh miệt: "Tôi không biết đầu óc có bệnh có thể di truyền hay không, nhưng tật xấu sâu mọt e là \ sẽ di truyền! "Lời nói như lưỡi dao đâm vào tim.
Con ngươi Tống Khinh Trầm đột nhiên co rụt lại.
Trong nháy mắt, cảm xúc nảy lên trong lòng, lý trí rời khỏi cơ thể.
Cô nhanh chóng đẩy ghế ra, đi đến trước mặt nam sinh trước mắt bao người, còn chưa mở miệng, đột nhiên có người từ phía sau đạp chân ghế của nam sinh khiến nó ngửa ra sau.
Bộp!Một tiếng động thật lớn.
.
Danh Sách Chương: