• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Toàn bộ ghế của nam sinh ngả ra sau, ngay cả người ngồi trên ghế cũng ngã ngửa theo, chân ngoắc lên bàn, sách vở rơi vãi rải rác trên mặt đất.

"Ui cha cmn! " Nam sinh hùng hổ, bị sách rơi đập vào người một phát, vừa mới lấy đồ che mắt ra liền mắt đối mắt với Khương Triệt.

Khương Triệt nhướng mày, tỏ vẻ chẳng phải chuyện gì lớn khi đạp ngã bạn học.

"Hửm?"Nam sinh thấy rõ người tới, lập tức câm miệng, không dám nói thêm một câu nào nữa.

Ngay cả Tống Khinh Trầm cũng không biết Khương Triệt tiến vào lúc nào, chỉ cảm thấy có một cơn gió nhỏ lướt qua người.

Cô sững sờ vài giây, cảm giác có một đôi tay lười biếng vỗ nhẹ lên lưng cô.

"Cà Lăm Nhỏ.

" Khương Triệt cười: "Đem chứng cớ cho cậu ta, để cho cậu ta hết hy vọng đi.

"Tống Khinh Trầm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Khương Triệt nửa giây, lấy ra từ trong túi mình một tờ giấy bỏ phiếu trống nhăn nhúm, giơ lên trước mắt nam sinh.

Trên giấy bỏ phiếu có dấu hiệu đặc thù, là do lão Dương đặc chế, liếc mắt một cái là nhận ra ngay.


"Đây là phiếu bầu của tôi, trống rỗng, chưa viết, một chữ, nào hết.

"Tống Khinh Trầm kiên định cất lời: "Cậu không tin, có thể đếm, xem có phải, thiếu một vé, hay không.

"Trong chốc lát, cả lớp xôn xao.

Ngay cả Lý Xuân Vũ cũng đứng dậy, nhìn chằm chằm Tống Khinh Trầm: "Vì sao cậu không bỏ phiếu?"Tống Khinh Trầm hạ giọng: "Tôi chưa kịp viết.

""Cậu không bỏ phiếu, vậy bầu cho cậu là ai? Ma bầu chắc?"Đúng lúc này, lớp trưởng mắt đỏ hoe, rụt rè đứng lên: "Thực xin lỗi mọi người, phiếu bầu kia của Tống Khinh Trầm là tớ bỏ phiếu, tớ thấy gần đây cậu ấy khá cố gắng, lại vào vòng bán kết cuộc thi toán học, muốn cổ vũ cậu ấy một chút.

""Tớ không nghĩ tới, sẽ khiến mọi người tranh cãi.

"Nói xong, lại cúi đầu: "Thực xin lỗi mọi người, đều tại tớ không nói rõ ràng.

"Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột.

"Vậy việc này dừng lại ở đây đi.

""Đừng vậy chứ.

" Khương Triệt cười, tiện tay nắm lấy cổ áo nam sinh: "Chứng cứ của cậu ấy lấy ra rồi, lời xin lỗi của cậu đâu?"“Khương Triệt!”Lão Dương đứng trên bục giảng.

Khương Triệt đặt ngón tay ở bên môi: "Suỵt~"Giống như biết lão Dương muốn nói cái gì: "Yên tâm, hôm nay em sẽ viết bản kiểm điểm, gửi cho cô một bản.

"Trong lúc nói chuyện, ánh mắt anh ấy lạnh lùng: "Nhưng mà, bây giờ sẽ phải nghe được lời xin lỗi của cậu ta trước.

"Người bị túm cổ áo có lẽ không nghĩ tới kết quả này, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo vừa rồi, cúi đầu: "Thực xin lỗi, Tống Khinh Trầm.

""Cậu thấy thế nào?" Khương Triệt nói với Tống Khinh Trầm.

Giờ phút này ánh mắt Tống Khinh Trầm kiên định, hướng về phía nam sinh: "Mẹ cậu không biết, mời cậu trở về nói cho bà ấy biết, lúc trước cha tôi, cứu một mạng người, những gì ông ấy có được, đều là xứng đáng.

"Sắc mặt nam sinh khó coi vài phần, mím môi, không dám hé nửa lời.

Không chỉ cậu, cả lớp đều im lặng, những học sinh tham gia bạo lực tập thể và bắt chước ý kiến của người khác đều sững sờ, không nói một tiếng.


Vẻ mặt Tưởng Kiều như thường: "A Triệt, Tống Khinh Trầm, thu dọn đồ một chút, đến lúc đi diễn tập rồi.

""Ừm.

” Khương Triệt nhìn lướt qua Tưởng Kiều, lại quay sang Tống Khinh Trầm: "Thích ăn cái gì, tôi mời cậu.

"Chuyện đã kết thúc rồi.

Tống Khinh Trầm sau khi cảm giác được, vành tai mình hình như hơi nóng lên, đầu óc cô ong ong, ngơ ngác nói: "Tôi muốn, uống Băng Tuyết Bích.

"Phản ứng lại, lại vội vàng lắc đầu: "Không, không cần mời tôi, ta không sao.

"Khương Triệt liếc cô: "Anh Triệt của cậu đã sớm bỏ đồ uống có ga rồi, hôm nay hy sinh cho cậu một phen.

"Vì sao kiêng, Tống Khinh Trầm loáng thoáng có thể đoán được, cô cúi đầu, dùng lòng bàn tay mềm mại nhéo lỗ tai đang nóng lên.

Làm mát thất bại, lại nóng hơn.

Cuối cùng đại diện lớp 5 vẫn là Tưởng Kiều.

Ngày biểu diễn của lớp, Tưởng Kiều mặc một chiếc váy lụa khảm kim cương, tóc dài được làm thành những lọn tóc lớn và buông xõa sau lưng.

Bản thảo là kết quả của quá trình động não và làm việc theo nhóm, nó đã được sửa đổi nhiều lần trước khi gửi cho Tưởng Kiều.

Mọi người đều đọc bản thảo, Tưởng Kiều đọc thuộc lòng một cách sinh động, lại thêm vẻ xinh đẹp, giọng nói tự nhiên, sau khi xuống sân khấu đã có một tràng pháo tay vang dội.


Có mấy nam sinh đặc biệt hăng hái, thoạt nhìn, cơ bản đều là học sinh lớp 7.

Sau lớp 5 là lớp 6.

Lớp 6 năm ngoái là Chu Trì Vọng, là gương mặt đại diện của toàn trường, năm nay vẫn là Chu Trì Vọng.

Anh trực tiếp bỏ bản thảo lên sân khấu, khi điều chỉnh micro, phía dưới có người giơ biểu ngữ lên.

"Chu thiếu gia, như dùi như mài, như cắt như giũa, đẹp như tiên nhân.

"Chu Trì Vọng nhíu mày, kéo dài micro đối diện miệng, ánh mắt liếc qua một vòng, xẹt qua Tống Khinh Trầm thì dừng lại một giây.

Cô ngoan ngoãn ngồi dưới dải, ngẫu nhiên ngước mắt lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

"Dùng câu này để hình dung tôi à…" Anhthản nhiên nhếch môi: "Có thể thấy thơ văn thưởng thức… không có được một phần.

"Dưới đài tiếng cười vang lên, Tống Khinh Trầm cũng che môi vui vẻ.

Lãnh đạo nhà trường ngồi ở hàng ghế đầu mới phản ứng lại, quay đầu lại, nhìn thấy dải băng được giơ lên, tức giận sắp đứng lên khỏi ở ghế ngồi: "Các cậu là lớp nào? Đang làm gì vậy hả?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK