• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vãn Chi gần như là "bỏ trốn" khỏi xe Giang Tứ.
 
Cho dù đã đóng cửa xe lại tận phía sau, nhưng phảng phất như cô vẫn có thể nghe thấy tiếng cười sung sướng phóng túng mà người ngồi trong ghế đang trêu chọc cô, giọng khàn khàn trong ảo giác này khiến cô thẹn đến mức đỏ mặt, hận không thể chắp cánh bay đi.
 
Cô gái cúi đầu đi rất vội, thế là cũng chẳng có để ý.
 
Sau khi xe con đậu lại, dưới trạm xe buýt hơn mười mét bên ngoài, có một cô gái nghiêng người tránh đi nhìn chằm chằm vào bóng lưng chậm rãi bước ra ngoài của cô, lộ ra biểu cảm khó tin.
 
"Vũ Kiều, đó thật sự chính là xe nhà phó chủ tịch Giang của cậu đó?" Cô gái đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi: "Cô gái vừa bước xuống xe anh ấy kia có lẽ nào chính là bạn gái mới của anh ấy?"
 
"... Không thể nào!!"
 
Đinh Vũ Kiều mạnh mẽ quay đầu, biểu cảm của cô ta dọa bạn cùng phòng, cô ta mới phản ứng được mình có hơi phản ứng quá khích. Cô ta vội vàng che giấu vuốt vuốt tóc mái ngang trán, ép xuống sắc mặt khó coi, ngượng ngùng cười: "Sao có thể chứ, đó chỉ là một tân sinh viên mới đến phòng chúng ta thôi… Hơn nữa Giang Tứ, Giang Tứ anh ấy cũng không thích kiểu đó, anh ấy không thể nào thích cô ta được..."
 
"Thế nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe ai nói được ngồi qua xe của Giang Tứ hết."
 
"Chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt gì đó rồi.” Đinh Vũ kiều cười miễn cưỡng: "Cậu về trước đi, tớ, tớ đi ra phía trước mua ít đồ."
 
"Ờ, được."
 
Đợi đến lúc đưa mắt thấy bóng lưng của bạn cùng phòng đã đi xa rồi, nụ cười gượng gạo trên mặt Đinh Vũ Kiều chẳng còn thấy đâu nữa. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Cô ta quay đầu, nhìn về phía cô gái mới rời đi kia. Có lẽ là vì nguyên nhân đi đứng bất tiện nên cô gái vẫn còn chưa đi xa. Đinh Vũ Kiều đứng tại chỗ biểu cảm cứng ngắc, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô ta vẫn cắn răng đi theo.
 
...
 
Tống Vãn Chi đẩy cửa kính của quán cafe ra, lúc nghe thấy tiếng chuông gió vang động, thời gian đã là 3:07.
 
Cô vội vàng đi về phía cánh cửa sổ quen thuộc kia.
 
Người đợi cô đã ở đây.
 
Có lẽ là nhận ra được tiếng bước chân của cô, Tống Dục Kiệt đang cầm ly cafe ở bên trong thất thần quay đầu lại, mỉm cười với Tống Vãn Chi: "Đến rồi?"
 
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Vãn Chi trễ hẹn.
 
Da mặt cô mỏng, cho dù đối tượng trễ hẹn là Tống Dục Kiệt, cô cũng sẽ cảm thấy chột dạ, thế là cô dừng tạm ở trước ghế sofa, vẫn vừa cúi đầu vừa ngồi xuống nói: "Thật xin lỗi, tôi đến muộn rồi."
 
"Không sao." Tống Dục Kiệt ra hiệu cho nhân viên phục vụ bưng lên món trà nhài quen thuộc cho Tống Vãn Chi, sau đó mới ôn hòa quay lại: "Trong trường học có chuyện gì khó giải quyết à?"
 
"Không có, chút việc riêng mà thôi."
 
"Mẹ con nói, con tìm một công việc dạy thêm bán thời gian?"
 
Tống Vãn Chi nghe thấy thì nhíu mày: "Chúng ta đã hẹn chỉ đến vào cuối tuần, sau này tôi sắp xếp cuối tuần như thế nào, không có liên quan gì đến ông."
 
Tống Dục Kiệt than nhẹ: "Con thà tự ra ngoài làm thêm cờn hơn tình nguyện nhận thêm bù đắp của bố?"
 
"Tôi không cần ông bù đắp, thứ ông thiếu đền không nổi."
 
"Ít ra, bố cũng có thể khiến cuộc sống của hai mẹ con hiện giờ dư dả hơn một chút?"
 
"..."
 

Tống Vãn Chi buông thấp mắt, nghe vậy thì khoé miệng câu lên một nụ cười nhẹ.
 
Tống Dục Kiệt hỏi: "Con cười cái gì?"
 
"Cười ông ăn nói nhẹ nhàng buồn cười như thế." Tống Vãn Chi nâng mắt: "Dáng vẻ kia của ông có tác dụng với mẹ, nhưng với tôi là vô dụng thôi. Thời điểm khó khăn nhất chúng tôi đã vượt qua rồi, nếu lúc đó ông chưa từng xuất hiện, vậy ông dựa vào đâu mà cảm thấy tôi sẽ còn cho ông cơ hội nhúng tay vào cuộc sống sau này của tôi?"
 
"Con đừng hiểu lầm bố, Vãn Chi. Bố chỉ muốn giúp đỡ thôi, không có nhúng tay vào đâu."
 
"Không cần thiết." Tống Vãn Chi bình tĩnh nói: "Thứ sáu tuần sau chính là sinh nhật tròn 18 tuổi của tôi, qua ngày đó chúng ta không còn liên quan nữa."
 
Tống Dục Kiệt siết bàn tay đặt trên đầu gối lại.
 
Yên tĩnh thật lâu sau, đột nhiên ông ta lại cười một tiếng, lắc đầu: "Sức mạnh của huyết mạch rất lớn, có đôi khi bố nhìn con, bố luôn nhìn thấy bố lúc còn trẻ. Mặc kệ con có thừa nhận hay không, trong tính cách của con cũng có phần nào đó giống bố, Vãn Chi à."
 
Mi mắt của Tống Vãn Chi run lên, cô gần như muốn bật thốt lên phủ nhận theo bản năng, nhưng vẫn nhịn xuống.
 
Bởi vì cô đã sớm nhận biết đây là nguyên nhân khiến cô căm hận đến tận xương tuỷ. Cô không thể chấp nhận nhất chính là có đôi khi mình cũng tương tự như cái người mình thống hận nhất này đây.
 
Điều này, khiến cô nghĩ đến thôi đã cảm thấy ti tiện khinh thường.
 
Tống Dục Kiệt đã quen với sự trầm mặc của cô, một mình nói tiếp: "Bởi vậy bố hiểu rất rõ về con. Bố biết con rất ưu tú, con thông minh hơn một số người, đồng thời con cũng là số ít người vô cùng cố gắng trong đa số người cạnh bố. Thế nhưng Vãn Chi à, xã hội này chính là như vậy đó, đa số người nông cạn mà vô tri, tầm mắt có hạn của bọn họ chỉ định bọn họ chỉ có thể nhìn thấy mấy thứ bên ngoài, thậm chí sẽ vì chuyện đó mà không để mắt đến thiên phú và sự cố gắng của con. Hơn nữa, càng buồn hơn chính là, có quá nhiều người như thế này đứng trên bậc thang tấn thăng của con, con muốn lên được cái đài có thể thể hiện được thiên phú và sự nổ lực của con trước tiên con phải nhận được sự tán thành của những người này."
 
Tống Vãn Chi an tĩnh buông mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mép tách trà.
 
Nửa ngày trôi qua, cô chỉ nói một câu không có chập trùng: "Thứ ông nói là vết thương ở chân tôi sao."
 
Tống Dục Kiệt buông lỏng một tia trấn anh: "Đại học chính là một nửa cái xã hội, bố nghĩ con đã ở trong cái vòng tròn Đại học S này được nửa tháng, đã trải nghiệm qua những lời bố nói đây ở một trình độ nhất định rồi. Nhưng Vãn Chi à, con cũng phải biết, xã hội chân chính còn tàn khốc hơn nhiều so với trong trường Đại học nữa. Con cũng sẽ đối mặt với nhiều sự bất công hơn."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi trầm mặc.
 
Đương nhiên cô biết Tống Dục Kiệt nói đúng, dù sao sau nửa tiếng ở trong phòng ăn xoay tròn, cô còn vịn chốt cửa nghe thấy rõ ràng sự quá đáng ác ý không hề che giấu đến từ một người xa lạ.
 
[Em gái không môn đăng hộ đối gì đó, chơi đùa thì không sao, nhưng đừng nghĩ đến việc cưới về.]
 
[ Nhắc đến trong vòng tròn này sẽ là chuyện cười, đừng nói chi lại còn là một người què.]
 
Tống Vãn Chi cúi đầu, chậm rãi siết chặt ngón tay.
 
"Hơn nữa Vãn Chi, con có từng nghĩ hay không, mỗi lần mẹ con nhìn thấy chân của con, thấy ánh mắt người khác nhìn con, bà ấy sẽ có cảm giác gì chứ?" Tống Dục Kiệt nói lời thấm thía.
 
Bỗng dưng Tống Vãn Chi ngẩng đầu, đuôi mắt ửng đỏ: "Ông là người không có tư cách nhắc đến bà ấy nhất."
 
"Bố biết, đời này lòng bố mang đầy áy náy với bà ấy nhất. Nhưng cảm giác bà ấy đối với con sao lại không phải chứ?"
 
"..."
 
Đôi mắt của Tống Vãn Chi trì trệ, giật mình ngồi đó. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Tống Dục Kiệt: "Bà ấy hận bố, hận con ma bài bạc kia, nhưng đồng thời bà ấy cũng ôm hết tất cả những cực khổ mang đến cho con lên người mình! Mỗi lần bà ấy trông thấy vết thương trên chân con, mỗi một lần trông thấy ánh mắt của những người kia nhìn con, đó cũng là sự lăng trì đối với bà ấy đó Vãn Chi."
 
"..."

 
Tống Vãn Chi thốt nhiên hoàn hồn, run mi mắt cúi đầu.
 
Chớp mắt một cái, nước mắt mơ hồ tầm nhìn, ngón tay của cô nắm lại quần dài màu xám, dùng sức siết chặt.
 
Tống Dục Kiệt: "Bố chưa từng hy vọng sự tha thứ xa vời từ con, bố cũng biết món nợ của bố với con chẳng cách nào đền bù được. Bố chỉ hy vọng, ít nhất con cho mình và mẹ một cơ hội, cơ hội để hai người đi khỏi cái quá khứ đen tối kia, được không?"
 
"...."
 
Trong không khí yên tĩnh của quán cafe, có một giọng hát trầm thấp đau thương của cô gái chậm chạp hát một ca khúc tiếng Pháp.
 
Tống Vãn Chi cũng thả lỏng đầu ngón tay cô nắm đến tê rần lên, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Dục Kiệt: "Được. Tôi sẽ phối hợp... trị liệu tâm lý mà ông nói."
 
Như trút được gánh nặng, vui sướng tràn đầy gương mặt của Tống Dục Kiệt: "Được, bố sẽ bảo trợ lý liên hệ bên kia, xế chiều hôm nay chúng ta sẽ nhanh chóng qua đó."
 
Tống Dục Kiệt cầm cập công văn qua, lại nhớ đến gì đó, lấy ra phong thư bằng da trâu ở bên trong, đẩy dọc theo mặt bàn giao cho Tống Vãn Chi: "Đây là của tuần này."
 
Tống Vãn Chi trầm mặc, đưa tay nhận lấy bỏ vào trong ba lô.
 
Trong chớp mắt cô cất kỹ nó vào balo chuẩn bị quay người kia, bỗng nhiên cô nhận thấy có một cảm giác bị thăm dò. Tống Vãn Chi nhíu mày ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ pha lê.
 
Trên đường buổi chiều thứ bảy kẻ đến người đi, như nước ẩn dưới đáy biển, không có dấu vết gì để tìm kiếm.
 
Hẳn chỉ là ảo giác thôi.
 
Tống Vãn Chi nghi hoặc nghĩ, thẳng người trở lại.
 
Tống Dục Kiệt cũng đã nói chuyện điện thoại xong, cầm cặp công văn đứng dậy: "Trợ lý đã sắp xếp xong xuôi, con ngồi xe của bố, bây giờ chúng ta đi qua đó."
 
"... Ừm."
 
Tiếng chuông gió cạnh cửa khẽ vang lên, yên lặng, lại vang lên.
 
Đinh Vũ Kiều đẩy cửa tiến đến đi đi lại lại cầm điện thoại lên chụp lại mấy tấm ảnh cảnh nhận phong thư và hai người cùng nhau lên xe kia, vẻ mặt chứa nụ cười ác ý và vui sướng: "Mày đúng là không tầm thường mà, mang cho tao bất ngờ lớn đó, Tống Vãn Chi."
 
"Xin hỏi, cô cần gì không?" Nhân viên phục vụ lên tiếng cắt ngang tiếng lẩm bẩm của cô ta.
 
Đinh Vũ Kiều ngẩng đầu, nụ cười trở nên quyến rũ: "Cho tôi một tách Cappuccino. Thuận tiện, tôi có thể nghe ngón một chút từ anh không, anh trai?"
 
"..."
 
·
 
Buổi chiều thứ tư tuần này là ngày đầu tiên Tống Vãn Chi chính thức đến báo danh ở trung tâm hệ thống không người.
 
Sinh viên mới tiến vào trung tâm không người lái, cũng cần hai đàn anh nghiên cứu đến kiềm cập. Thế là địa điểm báo cáo được sắp xếp ở phòng làm việc tập thể của nghiên cứu sinh trung tâm không người. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Căn mà Tống Vãn Chi đến được dùng với danh nghĩa của Phó viện trưởng Dư Hoành Vĩ, được sắp xếp theo dạng lưới, nhìn một cái có thể thấy được mỗi nơi đều chất đầy máy tính, sách vở, báo chí tạp chí cùng một vài loại thiết bị thí nghiệm mà hiện tại Tống Vãn Chi còn chưa phân biệt được.
 
"Đàn em đừng ghét bỏ bọn anh, thứ năm hàng tuần đều kiểm tra vệ sinh phòng, cho nên thứ tư mỗi tuần đều là ngày loạn nhất. Ngày mai! Ngày mai em lại đến xem thử xem, bảo đảm sẽ rực rỡ ngay!"
 

Người đưa Tống Vãn Chi đến chính là Lưu Quảng Học mắt thâm quầng trong nhóm F4 lần trước, xem ra hôm nay cũng nghỉ ngơi không tệ, quầng thâm ở mắt cũng ít đi nhiều, anh đang xoa xoa cái ót, dáng vẻ vẫn có hơi khờ như cũ.
 
Một giờ trưa bọn họ mới đến, lúc này còn có một phần nghiên cứu sinh tiết hoặc là trở về phòng ngủ ngủ trưa, cho nên trong căn phòng làm việc hình lưới chỉ còn có một nửa ghế trống.
 
Còn sót lại hai nghiên cứu sinh không nằm sấp lên bàn nghỉ ngơi đang nhìn sang bên này.
 
Lưu Quảng Học khó xử nhìn hai bên một chút, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: "Ồ, có rồi! Đàn em, em ngồi ở đây trước đi!"
 
"Hả?"
 
Tống Vãn Chi còn chưa kịp phản ứng thì Lưu Quảng Học đã chen vào một con đường trống, đi thẳng đến bàn làm việc cuối cùng ở gần khung cửa sổ hình lưới mới dừng lại.
 
Anh ấy quay lại, chỉ vào cái bàn kia với Tống Vãn Chi rồi cười ngây ngô.
 
Tống Vãn Chi chần chừ một lúc, chậm rãi đi vào.
 
Hai nam sinh trong phòng kia, vào lúc Lưu Quảng Học dừng lại trước cái bàn trong phòng kia, lúc này dường như cũng choáng váng.
 
Một người trong đó hoàn hồn vội vàng đứng lên, đẩy Lưu Quảng Học một cái cách khung làm việc: "Gần đây cậu sống suông sẻ quá nên định đi tìm kích thích có đúng không? Vị trí của Giang Tứ mà cậu cũng dám cho người ta ngồi?"
 
Lưu Quảng Học ghét bỏ đẩy ra: "Không cần cậu quan tâm."
 
"Tôi đây là đang cứu mạng chó của cậu đó!"
 
"Chờ xem." Lưu Quãng Học đè thấp giọng, cười hi hi: "Đợi chút nữa sẽ là thời khắc chứng kiến kỳ tích."
 
"Cái gì?"
 
Bọn họ còn chưa kịp trò chuyện nhiều thì Tống Vãn Chi đã chạy tới bên cạnh bàn.
 
Mặc dù cô không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng thấy ánh mắt thỉnh thoảng bắn đến của hai người phía sau kia, đương nhiên cũng biết là có liên quan đến cô.
 
"Đàn em, em ngồi ở đây đợi đi. Đợi lão Dư đến rồi, tôi sẽ đi hỏi giúp em một chút xem sẽ uỷ nhiệm cho đàn anh đàn chị này dẫn dắt em sau này." Lưu Quảng Học nở nụ cười vô cùng hoà ái với cô.
 
"Có phải tôi không thích hợp ngồi đây không?" Tống Vãn Chi nhẹ giọng ngay thẳng hỏi: "Tôi có thể ra ngoài chờ."
 
Lưu Quảng Học lập tức khoát tay: "Ôi ôi, không cần không cần, em yên tâm đi! Đàn anh bàn này vô cùng hiền lành!"
 
Không biết người nào đó phía sau lại hừ: "Đúng, vô cùng thiện lành."
 
"..."
 
Tống Vãn Chi vẫn có chút chần chờ, nhưng Lưu Quảng Học nhiệt tình quá chẳng thể chối từ, hơn nữa, cô nghĩ cũng không muốn kết thù kết oán, cũng không muốn hiểu lầm rắc rối gì với đối phương, cho nên chắc hẳn đối phương cũng sẽ không vô duyên vô cớ hại cô.
 
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tống Vãn Chi nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống.
 
Mặt ghế của ghế dựa được đè xuống sau hai tiếng rít, chậm rãi hạ xuống một đoạn nhỏ. Tống Vãn Chi không nghĩ nhiều, tháo balo lấy ra quyển sách “Nguyên lý điều khiển tự động” ở bên trong ra. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Đáng nhắc tới chính là, cái bàn làm việc trước mặt này tuyệt đối là một chiếc bàn sạch sẽ nhất trong căn phòng này, cũng không đặt nhiều đồ vật, máy tính bên đống sách vở cũng được đặt chỉnh tề. Tống Vãn Chi đặt gáy cuốn sách chuyên ngành lên mặt bàn, vừa mới chuẩn bị bắt đầu đọc, ánh mắt liền ngắm thấy một thứ bên cạnh cùi chỏ.
 
Một hộp giấy không lớn.
 
Thuốc lá.
 
Tống Vãn Chi ngây người hai giây.
 
Thuốc lá ở đây khiến cô không tự chủ được mà liên hệ đến người nào đó, khiến nhịp đập của cô cũng vô thức lỡ một nhịp. Cái câu định nghĩa cô vừa đọc được kia cũng quên sạch rồi.
 
Không đúng.
 
Nơi này là văn phòng nghiên cứu sinh, không thể nào có vị trí của anh được.
 

Không nên suy nghĩ bậy bạ.
 
Tống Vãn Chi ép sự chú ý của mình quay về cuốn sách chuyên ngành. Cô quả thật cũng quay lại.
 
Nhưng đương nhiên Tống Vãn Chi đã quên, lúc này đang là buổi chiều, mặc dù buổi tối đầu thu hơi lạnh, nhưng buổi trưa mặt trời lại vô cùng nóng. Nhất là vị trí gần cửa sổ thế này, màn cửa kéo một nửa vừa vặn cũng đủ cho ánh mặt trời soi lên người cô, mái tóc dài cô buông xuống chiếc áo len mỏng trên vai cũng đều được sấy khô đến ấm áp, làm cho cô bất tri bất giác có cảm giác muốn ngủ gật...
 
Nửa tiếng sau.
 
Giang Tứ vừa đẩy cửa tiến đến liền nhận được toàn bộ ánh mắt của đám nghiên cứu sinh.
 
Giang Tứ hơi dừng đôi chân dài một chút: "Nhìn tôi làm gì."
 
Phần lớn mọi người đều quay mắt mang vẻ không liên quan gì đến tôi.
 
Một người gần nhất đang gãi đầu, lộ ra một nụ cười vô tội, còn đè thấp giọng xuống: "Chuyện xấu đều do Lưu Quảng Học làm, không liên quan gì với chúng tôi cả. Lúc chúng tôi đến, tên cháu trai kia đã bỏ trốn rồi, trăm phần trăm là chạy án."
 
"Sợ tội gì."
 
"Khụ, cậu đi qua thì sẽ biết thôi."
 
"?"
 
Giang Tứ quay người tiến về chỗ bàn làm việc khung lưới kia, đi vài bước, vừa mới nâng mắt, anh đã nhìn thấy cái màn cửa màu trắng hồng dài bị gió phất lên rơi xuống, phất qua cái ghế của anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Sau đó chậm rãi lộ ra một cô gái đang gục xuống bàn ngủ mất.
 
Giang Tứ khẽ giật mình, áo khoác cởi một nửa liền cứng lại giữa không trung.
 
Bạn nhỏ nằm sấp xuống gần như không hề để lộ mặt, quần áo trên người anh cũng chưa bao giờ trông thấy cô mặc lần nào, nhưng là không biết tại sao chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra được.
 
Nghiên cứu sinh đứng đầu hàng sau lưng Giang Tứ dừng lại bất động, cho rằng anh sắp nổi giận, vội dịch ghế dựa máy tính về phía trước một chút, ngửa đầu khuyên Giang Tứ: "Anh Tứ đừng nổi giận, đàn em vô tội, gọi dậy là được rồi, chắc chắn là do Lưu Quảng Học dẫn người đến báo danh sau đó cố ý sắp xếp ở chỗ cậu đó…"
 
"Xuỵt."
 
Giang Tứ hoàn hồn, khẽ dựng ngón trỏ lên một cái.
 
Nhắc nhở khiến người kia sửng sốt một chút, đã thấy Giang Tứ buông tay quay lại, tựa hồ còn quên quản áo khoác lười biếng treo hờ ở khuỷu tay, anh trực tiếp đi qua.
 
Dừng lại bên cạnh bàn, Giang Tứ cúi thấp mắt, im ắng nhìn chằm chằm Tống Vãn Chi nhìn mấy giây.
 
Không biết là cảm nhận được ánh mắt của anh hay là cái gì khác, cô gái gục xuống nằm trên cánh tay chậm rãi lắc lắc đầu, quay sang bên cạnh, vẫn cau mày nhắm mắt, chóp mũi nhỏ bé trong lúc ngủ vẫn không tự giác được mà hít hà phía trước.
 
Dường như ngửi được mùi gì đó khiến cô quen thuộc.
 
Giang Tứ dừng lại.
 
Giây lát sau, anh nhịn không được cười rộ lên, nhìn cô gái nằm đó thả lỏng mi tâm ngủ mất, khắc chế xúc động muốn đưa tay qua, anh cởi bỏ áo khoác một chút, cầm lên nhẹ nhàng bao lấy cô gái. Từ trên đỉnh đầu mái tóc dài đen nhánh buông thõng đến dưới xương cánh bướm vòng cung xinh đẹp hơi che giấu, bao bọc thật kỹ. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. 
 
Đợi sau khi làm xong tất cả, anh ôm đôi mắt chứa ý cười nhạt, đối diện với vài đôi mắt trợn mắt hốc mồm ở phía sau.
 
Giang Tứ ngừng hai giây, vờ như bình thường ngồi xuống dựa vào trước bàn, gác chân dài lên: "Đừng hiểu lầm."
 
"?"
 
"Em gái tôi."
 
"???"



 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK