Tống Vãn Chi đã phản ứng chậm hơn rất nhiều. Cô liếm sạch chút bơ dính ở trên môi mình theo bản năng, nhưng mà khi đầu lưỡi trống rỗng cuộn lại cô mới phản ứng được chuyện gì đã xảy ra, trong đầu có hơi giận dữ, đỏ hết cả mặt.
"Giang. . . Giang Tứ!" Cô gái bụm miệng, nhưng cũng không có ích gì, cô chỉ có thể dùng đôi mắt ẩm ướt bực bội, thẹn thùng để trừng người bên cạnh.
"Ở đây."
Giang Tứ dựa vào ở bên cạnh giống như không có việc gì xảy ra, giọng nói khàn khàn vừa tản mạn lại mang theo chút lười biếng.
Tống Vãn Chi lắp bắp nhìn anh: "Anh mới vừa. . . Làm cái gì thế."
"Không có gì, đột nhiên anh muốn ăn bánh thôi." Giang Tứ đỡ trán, ở bên cạnh nhìn nhìn chằm chằm vào cô rồi cười: "Ăn bánh ngọt phạm pháp sao?"
"Nhưng mà anh cướp miếng bánh em đang cắn..." Cô gái nghẹt thở.
"Em cái gì?"
"..."
Cuối cùng Tống Vãn Chi cũng không thể không biết xấu hổ mà nói ra nửa câu còn lại "Em cắn ở trong miệng." Lập tức giận đến đỏ mặt: "Anh đoạt của em."
"Ơ?" Giang Tứ lướt nhanh về phía dưới khán đài, cười trầm thấp: "Có ai có thể chứng minh không?"
"!"
Đột nhiên lúc này Tống Vãn Chi mới nhớ ra, bây giờ cả hai người vẫn còn đang ở sân vận động, mấy thành viên của một số khoa trong hội sinh viên của trường vẫn còn đang ở dưới khán đài. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cho dù ánh sáng hơi tối, nếu có người nhìn về phía bên này, cũng có thể nhìn thấy chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ.
Tống Vãn Chi bị dọa sợ đến mức nhiệt độ trên mặt cũng giảm xuống, không quan tâm đến việc truy cứu "trách nhiệm" của Giang Tứ, cô nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn về phía dưới khán đài.
Cũng may, lúc này đang là thời gian ăn tối, đa số mọi người đều tìm chỗ để ngồi ăn uống và trò chuyện, dường như không ai để ý đến góc khuất nhất của bọn họ.
Trái tim đập nhanh vì sợ hãi lúc này mới chậm lại một chút.
Cho đến khi Tống Vãn Chi đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện Giang Tứ ở bên cạnh cô đã quay mặt lại từ lúc nào, vẫn là dáng vẻ cười như không cười nhìn cô chằm chằm, giống như chưa bao giờ rời đi chỗ khác.
"Hỏi một vấn đề thì phải được trả thù lao." Lúc này Giang Tứ mới thu hồi ánh mắt, lười biếng đứng dậy: "Hỏi một câu ăn một miếng bánh, giá cả rất công bằng."
Tống Vãn Chi hơi cảnh giác ngước mắt lên nhìn sườn mặt của anh: "Sao vừa rồi anh không nói sớm."
"Nói thì làm sao mà trả giá được?"
". . . Anh như thế này là đang ép mua ép bán."
"Đây cũng đâu thu tiền dịch vụ." Giang Tứ đút tay vào túi, xoay người đứng dậy, nhìn bằng nửa con mắt rồi vẽ ra một nụ cười: "Vị khách này có cần đặt một cái không?"
"?"
Đối diện với ý cười không hề thu lại của người nọ, bỗng nhiên Tống Vãn Chi nhớ lại câu nói của anh vào tối hôm nay. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
[À, không lấy tiền.]
[ Vì yêu đi làm “vịt”.]
Tống Vãn Chi: “!”
Làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy mà tim không đập mạnh lại còn rất thuần thục vậy!
Dường như cái góc bên này đã nóng muốn bốc hơi.
Tống Vãn Chi nóng hết cả mặt, vội vã đứng dậy: "Em, em phải đi xuống."
“Ồ, không.” Giang Tứ lộ ra vẻ tiếc nuối và thất vọng.
"?" Tống Vãn Chi ngẩng đầu lên, quả nhiên lại đối mặt với ánh mắt đầy ý cười của người này: "!"
Nhìn ra được cô gái nhỏ này có tính tình rất tốt nên mới bị anh vuốt lông trá hình, Giang Tứ không muốn tiếp tục trêu đùa cô nữa, hất cằm về phía khán đài: "Anh đưa em về ký túc xá."
"Không cần." Tống Vãn Chi nén giận: "Em đi cùng bạn cùng phòng."
Giang Tứ ngừng lại, cuối cùng chỉ gật đầu một cái: "Được."
Từ đôi chân dài của anh đến hàng ghế ngồi tựa lưng ở phía trước chỉ còn dư lại một khoảng trống nhỏ, Tống Vãn Chi thấy Giang Tứ không có ý định nhường đường, không thể làm gì khác hơn là dịch người qua.
Phần đuôi tóc dài được buộc cao và rủ xuống nhẹ nhàng lướt qua trước người anh.
Hơi thở quyện với hương trà trong veo và mát lạnh.
Ánh mắt của Giang Tứ sáng lên, không kìm được muốn vươn tay ra nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô gái.
"Tống Vãn Chi! Chúng ta quay trở về thôi!"
"..."
Dưới đài có người vẫy tay về phía này.
Trong bóng tối, đột ngột động tác tay của Giang Tứ dừng lại, cuối cùng bị anh kiềm chế thu tay trở về
Tống Vãn Chi cũng dừng lại mấy chục centimet bên cạnh anh, nhẹ nhàng đáp lại, sau đó cô xoay người trở về nhưng không nhìn anh: "Vậy em đi trước?"
Âm thanh cuối hơi run rẩy, giống như có âm trầm và bổng rất mê người.
Giang Tứ lại đút tay vào túi, lấy bao thuốc lá ra: "Ừ."
Tống Vãn Chi: "Anh… Đừng hút thuốc nữa."
"..."
Mới vừa lấy ra một điếu, còn chưa châm lửa, Giang Tứ nghe thấy cô nói vậy thì khẽ cười một tiếng. Vừa rủ mắt, vừa cất điếu thuốc mới lấy ra đi: "Được."
Anh dừng lại một chút, đôi mắt đen nhấm nháp đuôi tóc đen nhánh của cô, nhưng lại không dám đi lên nữa.
"Anh nghe lời Chi Tử." Giang Tứ cười.
Hàng mi cô gái nhẹ nhàng run một cái.
Không chần chừ nữa, cô gái chậm rãi đi xuống.
Mỗi buổi trưa thứ bảy, phòng 104 sẽ ăn uống ở nhà ăn một lần, bất cứ ai cũng nhất định phải tham dự không được phép vắng mặt.
Ban đầu Hình Thư không chịu, nhưng bị Vương Ý Huyên phát hiện ra bản chất lạnh lùng của cô ấy và đeo bám cô ấy ròng rã suốt một tuần, cuối cùng cô ấy vẫn phải đen mặt nhận thua, gia nhập tiểu đội ăn liên hoan 104 của bọn cô.
Nhưng mà hôm nay, cho tới thời điểm hiện tại, Vương Ý Huyên - người hay nhảy nhót nhất trong phòng lại có một chút rầu rĩ không vui.
Hình Thư đi từ quán net ngoài trường về, cô ấy đến muộn hơn so với ba người vài phút, sau khi tìm được vị trí của ba người bèn tàn nhẫn đặt đồ ăn lên bàn, còn không cởi áo jacket ra thì đã nhìn thấy Vương Ý Huyên ủ rũ cúi đầu.
"Cậu ấy sao vậy?" Hình Thư lạnh lùng hỏi.
Khang Tiệp nâng cằm, cười xem náo nhiệt: "Bị một tên đàn ông cặn bã lừa gạt, thất tình."
Vương Ý Huyên ai oán giương mắt, chọc chọc đũa: "Không cho phép cậu nói học trưởng Đàm như vậy, anh ấy không phải... Chắc chắn không phải là loại người đó. Nói không chừng có hiểu lầm gì đó!"
"Hiểu lầm gì đó?" Khang Tiệp mỉm cười hỏi: "Tuần trước anh ta nhận quà của cậu, cùng cậu đi ăn cơm, xem phim là hiểu lầm, hay là tuần này anh ta cùng một em sinh viên năm nhất cùng khoa dùng chung một chai nước là hiểu lầm?"
"..." Vương Ý Huyên nói không lại Khang Tiệp, chu miệng ấm ức chuyển hướng sang Tống Vãn Chi: "Chi Chi, cậu nói xem, có phải là cậu nhìn lầm rồi không?"
Tống Vãn Chi từ đầu đến cuối đều giữ yên lặng, cô cảm thấy hơi đau đầu.
Hình Thư ở bên cạnh "cứu" cô: "Tớ nói với chỉ số thông minh của cậu làm sao lại bị lừa gạt đến nửa học kỳ như vậy, bây giờ mới phát hiện, hóa ra là bị phá vỡ trước thời hạn."
Vương Ý Huyên rất tức giận: "Cậu cũng chưa gặp học trưởng Đàm, tại sao cậu lại nói anh ấy như vậy."
"Tớ cần gặp sao?" Hình Thư lạnh lùng hừ: "Từ lịch trình hẹn hò của hai người mà cậu nói với tớ, đã đủ để tớ nhìn thấu bản chất của anh ta rồi, loại người đần độn như cậu thật khiến tớ nghi ngờ làm thế nào mà cậu có thể thi vào được Đại học S."
Vương Ý Huyên tức giận không kiềm chế được, cô ấy chép miệng không cam lòng nói: "Tớ thừa điểm để ứng tuyển, thi Đại học còn vượt xa hơn với bình thường 20 điểm, cho nên có thẻ tuyển sinh."
Hình Thư tức giận cười mỉa một tiếng.
"Được rồi, quên chuyện không vui đi!" Khang Tiệp cầm đũa gõ vào đĩa thức ăn: "Có lẽ bài kiểm tra bơi lội của năm học này sẽ diễn ra vào đầu tháng sau, các cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
Mặt mày Vương Ý Huyên nhăn nhó: "Hả? Đầu tháng sau đã thi rồi sao? Tớ vì chuẩn bị chiến đấu thi vào trường Đại học S nên ước chừng hai năm rồi chưa xuống nước."
Hình Thư cũng không có gì bất ngờ, chỉ có Tống Vãn Chi thì hơi sững sờ ngơ ngác: "Kiểm tra bơi lội sao?"
"Ơ, Chi Chi cậu không biết sao?" Vương Ý Huyên khôi phục tinh thần, "Đại học S yêu cầu sinh viên phải vượt qua kỳ thi bơi lội mới có thể cho nhận bằng tốt nghiệp, nó được viết sau sổ tay sinh viên năm nhất.”
"..."
Tống Vãn Chi thật sự chưa xem “Sổ tay tân sinh viên” xong, lúc này nghe nói tới thì không khỏi nhíu mày. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Khang Tiệp nói: "Chi Chi, nếu chân cậu bị thương không thể học bơi lội thì cũng không sao, trường hợp đặc biệt có thể xin miễn thi."
"Khi còn nhỏ, tớ suýt chút nữa rơi vào trong hồ chứa nước, cho nên sau này tớ cũng có học qua." Tống Vãn Chi ngập ngừng: "Trường trung học cơ sở cũ của tớ cũng tổ chức các hoạt động ở bãi biển, tớ cũng có tham gia, nhưng từ đó đến nay không có xuống nước nhiều nữa."
"Vậy cậu chịu khó học một chút thì không có vấn đề gì rồi! Đúng lúc tớ cũng đi, lần này chắc chắn tớ không thể qua được!" Vương Ý Huyên nhanh chóng nhổ trại: "Mỗi năm học đều có bài kiểm tra, giống như bài kiểm tra dành cho sinh viên năm nhất, nếu không qua được sẽ được sắp xếp vào lớp học bơi lội, số báo danh của chúng ta gần như vậy, chắc chắn tớ và cậu có thể vào chung một lớp!"
Khang Tiệp cười trêu ghẹo: "Cũng không nhất thiết phải như vậy. Không biết chừng chúng ta có thiên phú dị bẩm, có thể nhặt về một ít nước, có thể trực tiếp qua được kiểm tra đầu tháng sau, vậy cũng chỉ có cậu là người duy nhất có thể đến lớp học bơi?"
"Hu hu hu, Khang Tiệp cậu lại ăn hiếp tớ! Vậy tớ tớ tớ nhất định cũng có thể qua!”
"..."
Hai người nói dóc vài câu, đột nhiên Vương Ý Huyên nhớ tới cái gì đó, nghi ngờ nhìn sang: "Chị Khang, cậu lấy được tin tức này từ đâu? Hình như năm nay còn chưa có thông báo gì đúng không?"
Khang Tiệp: "Đội bơi lội của trường."
"À ồ, "Vương Ý Huyên nhẹ gật đầu một cái: "Chính là đội trưởng đội bơi lội của trường, người đang theo đuổi cậu nói với cậu đúng không?"
Khang Tiệp thoải mái gật đầu, còn thuận tay hất mái tóc dài gợn sóng lên, nháy mắt với Vương Ý Huyên: "Thế nào, cuối tuần này đội bơi lội chuẩn bị thi đấu, sẽ có buổi tập nhóm, cậu có muốn cùng nhau đi gặp anh chàng đẹp trai kia không?"
"Muốn chứ!" Vương Ý Huyên cầm thìa, phấn khích giơ hai tay lên thật cao.
Hình Thư ở bên cạnh cười mỉa: "Loại người không tim không phổi này, thời gian thất tình cũng thật ngắn."
Tống Vãn Chi yên tĩnh nhìn Vương Ý Huyên đang cười đùa giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ánh mắt khẽ động, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Khang Tiệp: "Vậy cứ quyết định như thế đi, mọi người không cần chuẩn bị đồ, chiều mai sẽ đưa mọi người đến đó."
Vương Ý Huyên: "Tớ có thể xin đi luôn ngày hôm nay không?"
"Không thể." Khang Tiệp nở một nụ cười tàn nhẫn với Vương Ý Huyên: "Chiều này tớ có việc rồi, Chi Chi thường ra ngoài, sáng ngày mai tớ đưa cậu ấy đi dạy kèm nên tớ chỉ rảnh vào buổi chiều thôi."
"Buổi chiều hôm nay tớ cũng có một buổi đi chơi." Hình Thư nói.
"A đúng rồi, suýt nữa quên mất." Vương Ý Huyên chuyển hướng sang Tống Vãn Chi: "Chi Chi, không phải cậu muốn đến trung tâm vào buổi chiều chủ nhật sao?"
"..."
Cả ba nhìn nhau.
Làm thế nào Tống Vãn Chi cũng cảm thấy không tiện khi khiến mọi người vì mình mà phải đổi thời gian: "Tớ có thể xin phép nghỉ nửa buổi chiều."
Khang Tiệp xác nhận với cô: "Xin phép nghỉ không sao chứ? Nếu không được chúng ta có thể hoãn lại, chúng ta có thể tìm hai ba tiếng nghỉ trong ngày làm việc cũng được."
"Không sao đâu."
Một ngày trôi qua trong nháy mắt.
Một giờ chiều ngày chủ nhật, trong phòng thay đồ nữ bể bơi của trường ở sảnh Đông.
"Oa! Tớ thích bộ áo tắm này! Cảm ơn chị Khang!" Vương Ý Huyên nhảy lên ôm lấy người Khang Tiệp như một con gấu.
"Mau xuống đi, gãy eo mất." Khang Tiệp ghét bỏ nói.
"Không có." Vương Ý Huyên cười gian tiện tay chấm mút: "Eo chị Khang tốt như vậy, làm sao mà gãy được?"
Khang Tiệp nhíu mày: "Được rồi Huyên ngốc, gần đây lá gan của cậu càng ngày càng lớn nhỉ?"
"Ôi đừng có cù! Tớ sai rồi chị Khang!"
Vương Ý Huyên khóc lóc nhảy lên nhảy xuống, rồi chạy đến trốn ở sau lưng Tống Vãn Chi.
Sau đó cô ấy cúi đầu nhìn chiếc áo mà Tống Vãn Chi đang vắt trên cổ tay: "Chi Chi, bộ đồ này của cậu cũng rất đẹp, nhưng lại không hở eo, vậy thật sự không phải quá đáng tiếc sao?"
"Hả?" Tống Vãn Chi tắt điện thoại ngay sau khi gửi tin nhắn, ánh mắt cong cong: "Đối với tớ mà nói bộ quần áo này rất vừa, cảm ơn chị Khang."
"Tớ thề khi nhìn thấy bộ quần áo này lần đầu tiên, tớ liền cảm thấy nếu không là Chi Chi thì sẽ không thể là ai khác." Khang Tiệp kết thúc cuộc trao đổi rồi đi tới: "Chi Chi da mặt mỏng như vậy, nếu đưa cho cậu ấy loại quần áo như của tớ hoặc cậu, chỉ sợ cậu ấy sẽ ở lì trong phòng thay đồ không chịu ra, đúng không Chi Chi?"
Khang Tiệp trừng mắt nhìn Tống Vãn Chi.
Tống Vãn Chi còn chưa kịp mở miệng.
"Nhưng Chi Chi có vòng eo!" Vương Ý Huyên thăm dò: "Siêu cấp gợi cảm, siêu cấp xinh đẹp, trăm người có một, không lộ ra không phải là quá đáng tiếc hay sao?"
Tống Vãn Chi nhớ đến lần thay đồ ở trong phòng ngủ bị Vương Ý Huyên phát hiện trước đó, cô ấy phấn khích bất ngờ nhào lên, rất nhanh, hai má liền ửng đỏ: "Đừng nhắc tới chuyện đó nữa, dáng dấp tớ rất kỳ lạ."
"Đâu có kỳ lạ, eo đó được các chuyên gia mỹ học gọi là "Cơn xoáy thần thánh"! Rõ ràng là vô cùng đẹp, còn hơi ráp ráp hì hì!"
"..."
Tống Vãn Chi bị cô ấy nói như vậy thì đỏ mặt, mấy nữ sinh không quen ở trong phòng thay đồ cũng mỉm cười nhìn sang, Tống Vãn Chi không nhịn được, dứt khoát vòng qua ghế dài tránh sang một bên khác.
Khang Tiệp muốn đưa Vương Ý Huyên quay trở về: "Cậu cũng biết ráp ráp sao? Vậy sao cậu không nghĩ lại, nếu vị kia nhà Chi Chi là một vua giấm, biết cậu dám làm hại cậu ấy như vậy, cậu nói xem anh ta có bao nhiêu cách để thu thập cậu đây chứ?"
"?"
Trong đầu Vương Ý Huyên suy nghĩ mấy giây, bỗng nhiên rùng mình, lập tức nghiêm túc: "Chi Chi, tớ tuyệt đối không có suy nghĩ lớn mật như vậy, xin cậu đừng thông báo cho Giang… Ô!"
Dưới cái nhìn hoảng sợ của Tống Vãn Chi, Khang Tiệp một tay bịt lấy miệng của Vương Ý Huyên. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Cho đến khi mấy nữ sinh không quen biết kia thay quần áo rồi rời đi, bọn họ mới yên tĩnh lại.
Ngay cả Hình Thư - người không hay chen ngang cũng thay quần áo, rồi cười khẩy đi tới bên cạnh Khang Tiệp: "Loại người không biết giữ mồm giữ miệng như này, vẫn nên diệt khẩu thì hơn."
Khang Tiệp buông lỏng tay ra, vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Vương Y Huyên.
Vương Ý Huyên ấm ức nói: "Tớ nói quen rồi, nên quên."
"Nếu lần sau cậu còn thuận miệng như vậy thì làm sao bây giờ?" Khang Tiệp hỏi. Vương Ý Huyên nhìn trái nhìn phải một chút, cuối cùng liếc nhìn Tống Vãn Chi, vừa nghiêm túc vừa đau lòng nói: "Vậy thì không thể làm gì khác hơn là cho Chi Chi của chúng ta hy sinh vì chính nghĩa."
Tống Vãn Chi dở khóc dở cười.
Hình Thư thì cười nhạt: "Tớ sợ chưa đợi đến lúc cậu bán đứng đồng đội thì chúng ta đã bị pháo binh tập trung, chết cùng với nhau rồi.
Vương Ý Huyên: "..."
Vương Ý Huyên: "Có lý."
Bốn người họ đùa giỡn với nhau, cầm túi chống nước bỏ điện thoại vào, rồi đi về phía hồ bơi.
Sau khi rời khỏi phòng thay đồ dành cho nữ, thông với phòng tắm bể bơi là khu vực chung dành cho nam và nữ. Có thể thấy được nam sinh chỉ mặc quần bơi khoe cơ thể trần trụi cảm xúc và cơ thể không giống nhau đi tới đi lui ở khắp nơi.
"Sao lại không có một người nào có ngoại hình và vóc dáng thật đẹp trai thế?" Vương Ý Huyên vừa nói với vẻ tiếc nuối, vừa nhìn ngắm trái phải một chút.
Khang Tiệp cười: "Đội bơi lội của trường hai giờ mới đến, cậu yên lặng một chút đi."
"Ôi, muộn như vậy sao?" Vương Ý Huyên ỉu xìu, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, con mắt long lanh chuyển hướng sang Tống Vãn Chi: "Chi Chi à, cậu không biết bơi, có thể bảo Giang kia… Khụ khụ, ai kia đến dạy cậu được không?"
Tống Vãn Chi hơi giật mình, đến lúc hoàn hồn lại thì ánh mắt trở nên bối rối: "Như vậy sao được."
"Sao như vậy lại không được?" Vương Ý Huyên chạy tới, kích động nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của Tống Vãn Chi: "Nếu cậu có thể gọi anh ấy tới, đây đơn giản là một hành động chính nghĩa tạo phúc cho toàn trường! Nhưng mà nói như vậy thôi chứ hình như cho tới bây giờ còn chưa nghe nói Giang Tứ bước chân vào bể bơi của trường."
"Vẫn nên đừng đến thì hơn." Hình Thư lạnh lùng hừ một tiếng: "Tớ không muốn nhìn thấy hồ bơi đông đúc như cái bánh bao."
Khang Tiệp gật đầu: "Tớ cũng không muốn."
"Hu hu hu nhưng mà các cậu không muốn xem hình xăm của phó chủ tịch Giang sao?" Vương Ý Huyên nước mắt lưng tròng thăm dò: "Chính là cái mà mỗi lần hắn cởi nút thắt áo sơ mi trắng ra đều có thể nhìn thấy, rõ ràng là toàn bộ phía sau lưng đều có, nhưng mà cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể nhìn thấy toàn bộ!"
Khang Tiệp xấu xa cong đôi môi đỏ mọng lên nói: "Sau này sẽ có người có thể nhìn thấy, cậu mau cầu xin cô ấy đi."
"Gì?"
Vương Ý Huyên sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại, nhanh chóng rơi nước mắt quay lại: "Chi Chi."
Tống Vãn Chi muốn tách cô ấy ra nhưng không được, gương mặt trắng nõn cộng thêm với gò má ửng đỏ: "Tớ cũng chưa từng thấy qua, cậu thả tớ ra đi. Chỉ biết là hình như là … xăm hình bụi gai."
Cô thật sự rất tò mò, nhưng chưa từng có ý muốn nhắc đến chuyện này với Giang Tứ.
Điều này do bà của Giang Tứ nói với cô trước đây, nói là sau khi thi lên đại học Giang Tứ có xăm hình một bụi gai màu đỏ, rất chướng mắt, nhưng không biết ý nghĩa là gì.
"Bà mẹ nó, đó chính là hình xăm bụi gai cả người đấy. Nếu như bị dính nước ướt đẫm, giọt nước lại lăn xuống." Vương Ý Huyên nghĩ đến ngây người: "Được liếc mắt thấy một cái thôi thì có chết cũng không hối hận."
Cuối cùng Khang Tiệp cũng không nghe nổi nữa, mỉm cười đạp cô ấy một cái: "Nhị Huyên cậu vẫn nên xuống bể bơi cho bình tĩnh lại đi."
"..."
Chờ Vương Ý Huyên và Hình Thư đi xa mấy mét, Khang Tiệp mới đi tới bên cạnh Tống Vãn Chi: "Cậu xin nghỉ với người bên trung tâm không có vấn đề gì chứ?"
"Không sao." Tống Vãn Chi do dự một chút:"Mặc dù chưa trả lời, nhưng chắc là không sao đâu."
"Ừm? Phó viện trưởng Dư có thể không đồng ý thì sao?"
"Không, sinh viên chưa tốt nghiệp không cần phải xin phép nghỉ với giáo sư hướng dẫn, tự nghỉ thôi." Tống Vãn Chi bởi vì đề tài kì dị của Vương Ý Huyên mà khi nhắc đến cái tên đó lại thấy áp lực trong lòng: "Xin phép Giang Tứ là được rồi."
Ánh mắt của Khang Tiệp khẽ chuyển động, sau vài giây im lặng, cô ấy mới lên tiếng: "Chuyện Nhị Huyên nói, về sau cậu tốt nhất cậu đừng nên nói với Giang Tứ."
"Hả?"
"Tớ nghe bạn bè ở thành phố P nói." Khang Tiệp nhỏ giọng nói: "Dường như vì một số chuyện xảy ra cách đây rất lâu nên Giang Tứ có tâm lý sợ nước. Hơn nữa trong một khoảng thời gian, nó còn vô cùng nghiêm trọng, không thể không rời khỏi thành phố P để điều trị. Nhưng mà không biết vì nguyên nhân gì mà không lâu sau, khi anh ấy về lại thành phố P, bỗng nhiên triệu chứng cũng nhẹ đi rất nhiều. Bây giờ, xem ra cũng không có ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống hàng ngày."
"Anh ấy sợ nước sao? Tống Vãn Chi bất ngờ hỏi một câu.
"Đúng, có một chuyện Nhị Huyên không nói sai, sau khi Giang Tứ vào đại học thì chưa từng vào bể bơi. Đội trưởng đội bơi lội của trường cũng nói với tớ, Giang Tứ học cùng lớp với cậu ấy, vì những lý do đặc biệt mà anh ấy đã nộp đơn xin và được miễn thi môn bơi lội."
". . ."
Tống Vãn Chi giật mình, nửa ngày đều không thể mở miệng.
Mà đúng lúc này, điện thoại di động trong túi chống nước của cô cũng rung lên.
Tống Vãn Chi cúi đầu nhìn.
【 Giang Tứ】.
"Hai người trò chuyện đi, tớ đi trước." Khang Tiệp vẫy tay với Tống Vãn Chi.
"Ừm."
Tống Vãn Chi đi bộ một mình tới góc tường cạnh hồ bơi, chần chừ nhận điện thoại: " Giang..."
"Em đến bể bơi sao?" Giọng nói oang oang của Giang Tứ, mang theo một loại khí ép nào đó không biết tên.
Tống Vãn Chi có hơi bất an.
Nếu như sớm nghe Khang Tiệp nhắc đến chuyện anh sợ nước, cô sẽ thay đổi lý do. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
"Chi Tử.” Giọng nói của anh trầm thấp hơn, thậm chí mang theo một chút thiếu kiên nhẫn: "Nói đi."
Tống Vãn Chi không biết làm gì khác hơn là lên tiếng nói: "Vâng."
Giang Tứ: "Không xin miễn thi được sao?"
"Có thể." Tống Vãn Chi nhẹ giọng: "Nhưng em vẫn muốn thử một chút."
". . ."
Yên tĩnh không có câu trả lời.
Tống Vãn Chi không biết cảm xúc hiện tại của anh là gì, cũng chỉ có thể bất an chủ động mở miệng: "Em với bạn cùng phòng hẹn nhau cùng đi, bây giờ rời đi thì không tốt lắm, luận văn mà phòng thí nghiệm bên kia đưa xuống cuối tuần em sẽ bổ sung sau.” Tống Vãn Chi suy nghĩ một chút lại khẽ nói: "Nếu anh không vui, sau này, chủ nhật em sẽ không đến đây nữa."
"Không phải anh không vui.” Giang Tứ ngừng lại mấy giây, dường như bên trong tiếng nói còn có tiếng thở dài: "Chỉ là anh không yên tâm."
Tống Vãn Chi hơi mờ mịt: "Không yên tâm về điều gì?"
"Vấn đề an toàn."
"?"
Tống Vãn Chi ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía: "Ở đây có sinh viên cứu hộ đang trực, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu."
"Như vậy cũng không được.” Giang Tứ buồn bực: "Anh không nhìn thấy nên không có cách nào yên tâm được."
Tống Vãn Chi ưu sầu nhíu mày: "Vậy. . ."
"Được rồi.” Có lẽ là nhận thấy được sự khó xử của cô qua điện thoại di động, Giang Tứ khàn khàn nói: "Trước tiên, em không được xuống nước, chờ anh qua đó."
"?" Tống Vãn Chi nghe xong liền ngây ngốc: "Không phải anh không đụng vào nước sao?"
Giang Tứ dừng lại: "Ai nói với em chuyện này?"
"Không.” Tống Vãn Chi bị giọng nói của anh làm cho chần chờ: "Chính là bạn học cùng phòng của em nói, dường như anh không thích nước, cũng chưa từng vào bể bơi. Ừm, anh rất nổi tiếng ở trường trung học và đại học của thành phố P."
Một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy giọng điệu của anh cũng khôi phục lại vẻ lười biếng và lãnh đạm thường ngày: "Không xuống nước thì anh đi xem."
"Xem cái gì?"
"Ngắm hoa” Giang Tứ cười khẽ: "Chi Tử ra khỏi nước."
"...?"
Danh Sách Chương: