Vành mắt Vương Chính Khanh đau xót, bụm mặt hô một tiếng, xoay người xông vào cửa, tức giận nói: "Ngọc nương, nàng thế này là muốn làm mù mắt ta sao?"
Chân Ngọc đang vội vàng cuộn cuốn Xuân Cung Đồ lại, nghe được âm thanh Vương Chính Khanh không đúng, nhìn về phía hắn, mắt bên trái bầm đen một mảnh, sưng lên thật to, không khỏi giật mình, cái bộ dáng hắn thế này sao có thể đi ra ngoài gặp người, khi Ninh lão phu nhân hỏi phải giải thích như thế nào?
Vương Chính Khanh đi đến bàn trang điểm soi gương, hít một ngụm khí lạnh nói: "Chỉ là nhìn lén nàng một cái, nàng làm gì đến nỗi hạ độc thủ như vậy?"
"Không mù chứ?" Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này một con mắt to, một con mắt nhỏ, dáng vẻ tức cười, lại có chút muốn cười, vội kêu Lập Hạ đi vào, phân phó: "Tam gia không cẩn thận đụng vành mắt, sưng lên, ngươi nhanh đi phòng bếp luộc hai quả trứng gà cho hắn đắp."
Vương Chính Khanh đắp trứng gà, tuy đỡ một chút, rốt cuộc chưa hoàn toàn tiêu sưng, chỉ là trong phòng Chân Ngọc nhiều người, đang muốn oán giận nàng mấy câu, cuối cùng nhịn được, phẫn nộ trở về thư phòng.
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh tha cho nàng, cũng thở phào một hơi. Hồ ma ma lại nhìn ra có gì không đúng, kéo Chân Ngọc hỏi tường tận, Chân Ngọc cười nói: "Hắn đột nhiên tới, đứng ngoài cửa sổ nhìn lén, ta giật mình, đi tới đóng cửa sổ, hơi quá tay, khung cửa sổ đánh trúng mắt hắn, không ngờ lại bầm đen lên."
"Đánh cũng đánh rồi, chỉ có thể nghĩ cách dỗ dành hắn. Đánh một gậy, thì cho một quả táo!" Hồ ma ma nghĩ kế nói: "Tam phu nhân thời gian này luyện may vá, cái khác thì thôi, thêu hà bao cũng chấp nhận được, liền thêu một cái hà bao tặng cho Tam gia đi!" Nam nhân thường thô tháo (ý chỉ qua loa đại khái), chỉ cần có hà bao dùng, cũng không để ý tới đường may, có lẽ có thể cho qua.
Chân Ngọc nghe Hồ ma ma nói đến hà bao, đột nhiên nhớ tới khi ở dưới giàn dưa trong vương phủ nhặt được hà bao của Vương Chính Khanh, vốn là để trong ngực, sau lại lại không biết rơi đâu rồi? Lại nói, hà bao này tinh xảo, không biết có phải là nguyên chủ thêu cho Vương Chính khanh hay không? Mất như vậy cũng có chút đáng tiếc. Nhất thời thử dò xét Hồ ma ma: "Tam gia còn sợ không có hà bao dùng? Phải dùng hà bao ta thêu sao?"
Hồ ma ma chọc trán Chân Ngọc một cái nói: "Cũng đừng tức giận với Tam gia, thời gian người gả vào đây, chỉ náo, lúc nào đã thêu cho Tam gia thứ gì? Lúc này Tam gia có lòng, người nữa tặng một chiếc hà bao, bảo đảm Tam gia liền hết giận."
Chân Ngọc nghe vậy, nhất thời ngạc nhiên, nói như vậy, hà bao Vương Chính Khanh làm rơi kia, không phải nguyên chủ thêu? Vậy là người nào thêu? Chẳng lẽ là Bạch Cốc Lan thêu?
Chân Ngọc suy đoán, khẽ bậm môi, đôi gian phu dâm phụ này!
Qua mấy ngày, Chân Ngọc đã thêu xong một chiếc hà bao, để trong ngực, đến thư phòng gặp Vương Chính khanh.
Vương Chính Khanh thấy nàng tới, vẫn ghi hận chuyện nàng dùng khung cửa sổ đập sưng mắt, hừ một tiếng không để ý tới nàng.
Chân Ngọc cười xin lỗi nói: "Để cho ta xem, vành mắt tiêu sưng chưa?"
Vương Chính Khanh quay mặt sang để Chân Ngọc nhìn rõ ràng, nói: "Đầu này, mặt này, thân thể này, để cho nàng đánh qua không ít, không biết hiện tại là thế đạo gì, nữ lang đều độc ác như vậy sao?"
Chân Ngọc thuận miệng nói: "Ngoại trừ ta ra, còn có ai độc ác với ngươi nữa?"
Vương Chính Khanh khẽ hừ nói: "Lại nghi ngờ rồi đúng không? Hễ là nói một câu, luôn luôn nghi ngờ là ý khác, thật không thú vị chút nào."
Chân Ngọc đang muốn nói gì, nhớ tới mình tới để dỗ dành hắn, liền cười một cái, móc hà bao trong lòng ra đưa tới nói: "Tặng cho ngươi."
Vương Chính Khanh thấy nàng lấy hà bao ra đưa tới, không khỏi vui mừng, thành thân hơn một năm, cũng biết phải thêu hà bao rồi hả ? Khi nhìn thấy kiểu dáng và đường may của hà bao, không khỏi lấy ra so sánh với hà bao Bạch Cốc Lan thêu, nhất thời bật thốt lên nói: " Hà bao xấu như vậy mà nàng cũng dám lấy ra?"
"Xấu chỗ nào? Đây là ta tốn ba buổi tối mới thêu xong đấy." Chân Ngọc hơi cáu, hà bao này mặc dù hơn phân nửa là Hồ ma ma thêu, nhưng còn có gần một nửa là mình thêu đấy, một phen khổ công, không tán dương, lại còn phê bình?
Vương Chính Khanh giơ hà bao, rốt cuộc lắc đầu nói: "Thảo nào trước đây không dám tặng ta hà bao, thì ra là may vá kém như vậy. Nàng nói thật đi, đôi giày khâu cho A nương, có phải là Hồ ma ma làm thay hay không? Nếu không, bằng thủ nghệ như vậy, thật chọc người cười rồi."
"Không cần thì trả ta!" Chân Ngọc rốt cuộc cảm nhận được tâm trạng khi các cô nương đưa hà bao cho nam nhân, lại bị nam nhân ghét bỏ rồi, nhất thời muốn đoạt hà bao lại, chỉ là Vương Chính Khanh mặc dù chê xấu, nhưng lại không tính trả lại nàng, chỉ giơ hà bao thật cao, dụ Chân Ngọc tới đoạt, đợi nàng bổ nhào về phía trước, cánh tay vươn ra sau, ưỡn ngực lên, chờ Chân Ngọc nhào vào lòng.
Chân Ngọc không đoạt lại được hà bao, lại đụng vào ngực Vương Chính Khanh, nhất thời lui về phía sau một bước, không hề đoạt nữa, lắc đầu nói: "Thích như vậy thì giữ lấy, còn cố ý chê xấu?" Nói rồi rời đi.
Vương Chính Khanh ngược lại sững sờ một chút, vẫn còn đang nghĩ tới xúc cảm mềm mại mới đụng chạm khi nãy. Ngọc nương nhìn ốm tong teo, chỗ nên lớn vẫn là không nhỏ nha, hơn nữa co dãn cũng thực tốt, nếu như có thể giày vò thì tuyệt vời, đáng tiếc nàng đã thề, trong vòng nửa năm lại không được động vào nàng.
Trong lúc phu thê bọn họ theo đuổi tâm tư của mình, công chúa An Tuệ lại đưa thiệp tới, mời bọn họ qua phủ xem kịch.
Chân Ngọc vừa nghe kịch đã tập luyện xong, cũng nóng lòng muốn xem diễn như thế nào, bởi vậy đến ngày, liền đi cùng Vương Chính Khanh tới phủ công chúa.
Đến ngoài cổng lớn phủ công chúa, xe ngựa dừng lại, có sai vặt của phủ công chúa, chuẩn bị đón bọn họ vào.
Vương Chính Khanh cưỡi ngựa theo sau xe ngựa của Chân Ngọc, một xuống ngựa, thấy hai nhóm người ở phía đối diện đang đi tới, là Tam vương gia Đường Tấn Minh và Tứ vương gia Đường Tấn Sơn, hắn vội đi qua bái kiến.
Đường Tấn Minh cũng không xuống ngựa, trên cao nhìn xuống cười nói: "Trạng Nguyên gia, nghe hoàng muội nói, kịch bản của vở kịch này, là phu nhân nhà ngươi viết. Ngươi thế nhưng cưới được một người tài nữ đấy! Lần này, chúng ta cũng thơm lây rồi, hiếm khi được hoàng muội mời chúng ta uống rượu xem kịch."
Vương Chính Khanh tất nhiên thay mặt Chân Ngọc khiêm tốn mấy câu, sau đó lại chào hỏi Tứ vương gia Đường Tấn Sơn.
Đường Tấn Sơn vừa nhảy xuống ngựa, hất hất cằm nói: "Ái khanh, lúc nào thì tới phủ bổn vương làm mưu sĩ đây? Chớ lăn lộn cùng Lão Cửu nữa, theo Lão Cửu không có chút thịt cá, thanh đạm quá." Nói rồi tự cười.
Vương Chính Khanh cười nhạt nói: "Vương gia nói giỡn." Nói qua chắp tay một cái, lúc này mới lui xuống.
Bên trong xe ngựa, Chân Ngọc nghe thấy tiếng nói chuyện, lặng lẽ nhấc màn kiệu lên nhìn ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn nói chuyện, nhất thời hơi nhíu mày, thời gian này ở kiếp trước, dưới sự an bài của mình, bọn họ cũng đã nổi lên phân tranh, bắt đầu tranh đấu gay gắt, đã bất hòa. Đời này, bọn họ vẫn còn không phân tranh, mà có vẻ như muốn liên thủ đối phó Cửu Giang vương, chuyện như vậy. . . . . .
Vương Chính Khanh cũng trầm tư, Tam vương gia và Tứ Vương Gia cùng xuất hiện ở phủ công chúa, thấy vừa nói vừa cười, chẳng lẽ đã liên thủ?
Công chúa An Tuệ đang nói chuyện cùng Quý thị, nghe nói Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc đã tới, liền cười nói: "Ngọc nương này có chút thú vị, viết kịch bản rất có phong thái, vượt qua cả phong cách của Chân Bảng nhãn. Ngay cả tên, cũng giống Chân Bảng nhãn, nghe nói còn là sư huynh muội, trùng hợp cực kỳ."
Quý thị cũng nói: "Dáng dấp không tồi, chỉ là thân thể có chút kém."
Công chúa An Tuệ mím môi cười một tiếng nói: "Kinh Thành còn thiếu quý nữ sao? Chính là những nữ tử yểu điệu như họ, có lúc mềm yếu một chút, khiến người ta thương yêu một chút."
"A, công chúa chẳng lẽ đổi khẩu vị, thích nữ tử sao?" Quý thị không khỏi bật cười, trêu ghẹo công chúa An Tuệ một câu.
Ai ngờ công chúa An Tuệ đột nhiên thở dài một tiếng nói: "Từ lúc Chân Bảng nhãn mất, thật đúng là cảm thấy nam tử vô vị tẻ nhạt, hai tháng này, thật đúng là cảm thấy những nữ tử thông minh, cũng không tồi !"
Quý thị giật mình nói: "Công chúa nói thật?"
"Yên tâm, dù sao cũng sẽ không nhìn trúng ngươi." Công chúa An Tuệ cười ha ha, nghiêng mắt nhìn Quý thị một cái nói: "Ngươi không phải là khẩu vị của bản công chúa."
Quý thị vờ vỗ ngực an tâm, cũng khiến công chúa An Tuệ cười không thôi.
Chân Ngọc và Vương Chính Khanh vào phủ công chúa, tự có người dẫn hai người đến chỗ ngồi, nam quyến được dẫn tới vườn hoa, nữ quyến ngồi bên trong lầu. Sân khấu được dựng rất lớn, người ở vườn hoa và trên lầu có thể vừa uống trà vừa nghe kịch.
Dù sao cũng là mình viết, Chân Ngọc có chút không kềm chế được, muốn xem kết thúc của kịch bản, sau khi thấy kết cục thì không khỏi ngây người, sửa lại rồi sao? Bởi vậy gọi người trong đoàn kịch tới hỏi thăm, người trong đoàn kịch vừa nghe nói kịch bản thì ra là nàng viết, đương nhiên không giấu giếm, cười nói: "Kết cục à, chính là quận chúa và họa sĩ cùng nhảy sông tự, hóa thân uyên ương, say giấc dưới đáy sông, truyền tụng thiên cổ."
"Đều chết hết?" Chân Ngọc không khỏi bi thương, không muốn bọn họ chết mà! Hơn nữa quận chúa Đường Diệu Đan cũng được, mình cũng được, không phải còn sống sao?
Đang hỏi, phía đối diện công chúa An Tuệ đã lên lầu cùng Quý thị, mọi người đồng loạt đi lên bái kiến.
Chân Ngọc chỉ đành phải lên đi bái kiến, thuận tiện nói ra một câu nói: "Công chúa điện hạ, kết cục kịch bản này, không thay đổi thì tốt hơn."
"Bản công chúa cảm thấy đổi mới hay." Công chúa An Tuệ nào chịu nghe Chân Ngọc? Chỉ cười nói: "Sửa như vậy, mới kiếm nước mắt của người, cũng làm nổi bật lên tình yêu của bọn họ. Kết thúc như ban đầu của ngươi, quá mức nhạt nhẽo, cũng không hấp dẫn. Chỉ có chết rồi, mới oanh động lòng người!"
Chân Ngọc vừa nghe, cũng thấy có mấy phần đạo lý, nhưng mà?
Công chúa An Tuệ thấy vẻ mặt rối rắm của nàng, thần trí đột nhiên khẽ động, đưa tay nâng cằm nàng, nhìn kỹ nói: "Nhìn vẻ mặt này của ngươi, lại có chút giống với một vị cố nhân."
Chân Ngọc vừa nghe, vội giả bộ dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ công chúa muốn nói ta giống Chân Bảng nhãn? Tam lang nhà ta đã từng nói như thế!"
"A, thì ra là Trạng Nguyên gia cũng phát hiện ra." Công chúa An Tuệ nhìn chằm chằm Chân Ngọc, khẽ tính toán .