Vương Chính Khanh thấy Hồ ma ma nhảy lên, không khỏi bật cười nói: "Không ngờ động tác của Hồ ma ma cũng nhanh nhẹn, lóe một cái thôi, đã không thấy đâu rồi."
Chân Ngọc đã ngồi dậy từ lâu, nghe vậy cười nói: "Nói xấu sau lưng lão ma ma, đây cũng không phải là tác phong của chàng."
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc ngồi dậy, liền dịch bước tiến lên phía trước nói: "Nằm xuống đi, muốn xoa bóp chỗ nào, nói với ta, để ta xoa bóp giúp nàng."
Chân Ngọc ôm chăn nằm xuống, trong miệng lại nói: "Thế nào, sợ ta quấy rầy Chu di nương, ngăn không cho ta sai người mời nàng tới à? Cũng đúng thôi, nàng hầu hạ chàng từ nhỏ, tình cảm có khác biệt, chàng che chở cũng là bình thường."
Nói cho hết lời, chính nàng cũng kinh ngạc, đây là thế nào? Một sự ghen tuông nồng đậm nha! Thực không giống tác phong của mình.
Vương Chính Khanh nghe nàng oán trách như vậy, cũng không nghe không vào giống như trước đây, ngược lại có chút ngứa ngáy trong lòng, cười nhẹ nói: "Ta hầu hạ nàng chẳng lẽ không tốt sao? Nhất định phải để Chu di nương hầu hạ?"
"Ngón tay Chu di nương thon gọn nhỏ nhắn, xoa bóp rất dễ chịu, chàng có được hay không?" Tim Chân Ngọc đột nhiên đập nhanh hơn, nàng bị tiếng"Thùng thùng" vang lên ở lồng ngực mình làm cho giật mình, gấp rút dừng lại không nói nữa.
Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc dưới ánh đèn hoa mai, thấy nằm Chân Ngọc trên gối gấm màu xanh, lông mày không vẽ mà cong, gương mặt khẽ ráng hồng, hết sức kiều mỵ, không khỏi nhìn đến ngây người, cổ họng có chút khô khốc.
Chân Ngọc vừa nghiêng đầu, thấy Vương Chính Khanh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt có cái gì không đúng, không khỏi cảnh giác, trong miệng lại hỏi "Đã trễ thế này,Tam lang tới đây là có chuyện phải không?"
Lúc này Vương Chính Khanh mới lấy lại tinh thần, đáp: "Cũng là nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới Chân Bảng nhãn khi còn sống không dễ dàng, cũng không tranh giành thứ gì, hôm nay ca ca và tẩu tẩu hắn tới, cũng muốn giúp một tay. Chỉ là giúp sắp xếp cho ca ca và tẩu tẩu hắn, cho chất nhi (cháu trai) hắn một tiền đồ không hơn. Hôm nay thấy chất nhi hắn, tuổi tuy nhỏ, mặt mày thanh tú, nói năng rõ ràng, giống như lại là một Chân Bảng nhãn, chỉ là ở đất Giang Nam, sợ không tìm được minh sư (thầy giáo sáng suốt), làm lỡ việc học. Nên muốn tới thương lượng với nàng một chút, giúp ta khuyên ca ca và tẩu tẩu hắn, để bọn họ ở lại kinh thành. Tuy ở lại kinh thành không dễ, nhưng lại có lợi cho việc học."
Mũi Chân Ngọc đột nhiên có chút cay, mình đã mất được một thời gian, Vương Chính Khanh vẫn còn nhớ mong như vậy, hơn nữa còn nghĩ tới giúp ca ca và tẩu tẩu mình, phần ân tình này, tương lai phải báo đáp hắn mới được. Trong bụng nàng suy nghĩ như thế, miệng lại nói: "Tam lang, chàng đối với Chân Bảng nhãn cũng có tâm, nếu hắn ở dưới có linh, nhất định sẽ nhận ân tình này của chàng."
Vương Chính Khanh thở dài nói: "Ngày trước không cảm thấy hắn như thế nào, đợi khi mất rồi, mỗi lần nhớ tới, cũng là than thở trời cao đố kỵ anh tài. Người như hắn, vốn là tướng tài, nếu có hắn, Vương Gia nhất định sẽ tốn ít công sức hơn."
Chân Ngọc thử dò xét nói: "Hắn, vậy chàng không phải chỉ có thể đành đứng vị trí thứ hai sao?"
Vương Chính Khanh lắc đầu nói: "Đệ nhất ai không muốn làm? Nhưng nếu muốn là đệ nhất, sẽ không có anh kiệt cùng tồn tại, cũng chỉ là hạng người ích kỉ hẹp hòi. Hơn nữa nam nhi làm đại sự, thành đại nghiệp, há có thể chỉ bằng sức lực một người? Phải có sách lược cùng sức lực của mọi người. Hơn nữa, kẻ sĩ có tài được lên, vốn là phải. Chân Bảng nhãn nếu còn, ta cam tâm làm đệ nhị thì có sao?"
Chân Ngọc vừa nghe, thử tự vấn lòng, lúc đó ở kiếp trước, nếu là Vương Chính Khanh vượt qua hắn, trở thành đệ nhất mưu sĩ, mình liệu sẽ cam tâm? Đáp án dĩ nhiên là không. Nói như vậy, là mình không đủ khí lượng? Không đúng không đúng, mình toàn tâm toàn lực lập kế hoạch cho Cửu Giang Vương, vốn bỏ ra nhiều hơn Vương Chính Khanh, đương nhiên nên là đệ nhất.
Chân Ngọc lại nghĩ, nếu là Vương Chính Khanh mất rồi, mình liệu sẽ hoài niệm đối phương giống hắn hay không? Đáp án là khẳng định. Nói như vậy, ở tiền thế, bọn họ thật ra là hiểu nhau không cần nói, chỉ là ai cũng giấu ở đáy lòng, không thể hiện ra mà thôi?
Vương Chính Khanh nói xong, đã ngồi bên giường, kéo nửa ống tay áo lên, cười nói: "Không phải muốn xoa bóp sao?"
Trong lòng Chân Ngọc đang sôi trào, nghe vậy liền lật người, ôm chăn nằm sấp trên gối, buồn bực nói: "Xoa bóp bả vai là được. Mấy ngày nay cúi đầu thiêu thùa may vá, hõm vai đều đau nhức."
Vương Chính Khanh đưa tay vén nửa chăn Chân Ngọc ra, lộ ra cổ trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng đặt tay lên, ấn nhẹ, hỏi "Tốt hơn chút nào không?"
Chân Ngọc bị hắn xoa một cái, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà, tay vội kéo chăn lên, đắp lên đến cổ, lật người một cái nằm thẳng lại, khoát tay nói: "Không cần bóp nữa."
Vương Chính Khanh đã rút tay về, đáy lòng lại có cảm giác khác thường, nhất thời cũng không dám đường đột, sợ Chân Ngọc giận, chỉ cười nhẹ nói: "Còn chưa có bóp mà!"
Chân Ngọc rụt nửa cổ lại nói: "Buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ, chàng không có chuyện gì đi trước đi!"
Vương Chính Khanh có chút không nỡ đi, lại tìm đề tài nói chuyện: "Ngọc nương, nàng nói xem, an bài cho ca ca và tẩu tẩu Chân Bảng nhãn như thế nào đây?"
Chân Ngọc buột miệng nói: "Sắp xếp cho bọn họ vào phủ thôi, tùy tiện bố trí cho họ một công việc an nhàn, rồi giúp đưa tiểu tử đến trường học, lớn hơn một chút thì sẽ chọn danh sư, cũng hoàn thành phần tình đồng liêu này rồi."
Chân Ngọc nói xong, đáy lòng lại vui mừng, để ca ca và tẩu tẩu vào Vương gia làm việc, mình cũng có thể chăm sóc một chút, hơn nữa chất nhi Chân Nguyên Gia năm nay mới sáu tuổi, vừa đúng là tài năng có thể ươm mầm, giúp đỡ đưa vào trường học, tương lai bồi dưỡng có được tiền đồ rồi, cũng bớt đi không ít chuyện.
Chân Ngọc tâm tư nhanh chóng thay đổi, lại nghĩ, thật muốn danh chính ngôn thuận chăm sóc ca ca và tẩu tẩu cùng chất nhi, chỉ sợ còn phải có một danh phận để dây dưa, nếu không, đến lúc đó quá mức thân thiết, cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ. Danh phận gì mới tốt cho ca ca và tẩu tẩu nhỉ?
Thân gia? Không sai, chính là thân gia. Chỉ có làm thân gia với huynh tẩu, mới có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc bọn họ, cũng có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc chất nhi. Nếu như vậy, phải mau chóng để cho Vương Chính Khanh và thiếp thị sinh hạ nữ nhi, đến lúc đó sẽ ôm nữ nhi thị thiếp sinh hạ về nuôi, sẽ gả nữ nhi cho chất nhi, không phải đôi bên vẹn toàn rồi sao? Tuy là đến lúc đó sẽ có nhiều chuyện không như ý xảy ra, nhưng lão tử là ai chứ? Những chuyện đó sẽ không được ra đời.
Nàng nghĩ tới những thứ này, nhưng không có cân nhắc qua mình cũng có thể sinh một nữ nhi. Những việc sinh con dưỡng cái này, mặc dù là chuyện nữ nhân, nhưng không liên quan tới nàng.
Vương Chính Khanh nhưng không biết chỉ cái này sao trong nháy mắt, Chân Ngọc đã chuyển qua vô số ý niệm, nghe vậy cũng là nói: "Kế này rất tốt, cứ làm như vậy đi. Chỉ là ca ca và tẩu tẩu Chân Bảng nhãn tuy thành thật, nhưng lại cố chấp, chưa chắc chịu nghe ta an bài, đến lúc đó nàng khuyên nhủ họ nhé."
Chân Ngọc cười nói: "Tn tưởng ta đi, nhất định sẽ thuyết phục được họ. Ai không muốn tốt cho tiền đồ của nhi tử mình chứ?"
Vương Chính Khanh thấy nét mặt Chân Ngọc tươi cười như hoa, lòng lại ngứa ngáy, tay để bên giường lặng lẽ di động, năm ngón tay như bò sát, một bước nhỏ một bước nhỏ, bò gần tới cạnh vai Chân Ngọc, tiếp tục leo lên bả vai nàng, một bên cúi người nói: "Ngọc nương, thật sự không cần xoa bóp sao?"
Chân Ngọc cảm thấy hơi thở của Vương Chính Khanh phun trên mặt nàng, không hiểu sao tim lại đập thình thịch, lại cố gắng trấn định, bình tĩnh nói: "Không cần bóp, chàng đi đi!"
Vương Chính Khanh nào chịu đi? Nửa người nghiêng lên người Chân Ngọc, chỉ không dám áp lên, vẫn thử dò xét nói: "Chăn hình như có chút mỏng, có muốn đổi một cái dày hơn không?"
Đây là chuyện của nha đầu và ma ma có được hay không? Lo cái gì đây? Chân Ngọc đã từng là nam nhân, lúc này tất nhiên biết ý định của Vương Chính Khanh, nhất thời thương hại hắn, có phải là rất lâu không đụng vào nữ nhân, có chút không nhịn được rồi.