Bác sĩ Phú không còn truy cứu gì cô ta nữa, nhưng thanh danh của Lạc Nguyên Viễn hiện tại vô tình bị chính con gái của mình làm cho ô uế. Ông về nhà, liên tục la mắng, chửi rủa Lạc Tương Nhi không tiếc lời, mặc cho Trịnh nghi hết mực khuyên can.
Bạch Nhược Hi ngồi im trên giường, trong lòng tràn ngập vui sướng cùng niềm hả hê. Bao nhiêu năm qua, Lạc Tương Nhi cùng Trịnh Nghi thay nhau ăn hiếp Bối Ngọc. Lần này, xem như Bạch Nhược Hi dạy dỗ cho bọn chúng bài học đầu tiên thay cô ấy.
Ù... Ù...
Điện thoại của Bạch Nhược Hi bất ngờ reo lên không ngừng.
Là số của Trình Vân gọi tới.
Bạch Nhược Hi vừa nhấc máy, đầu dây bên kia bất chợt truyền tới một tiếng động lạ. Âm thanh lúc xa, lúc gần, giống như tiếng khóc than, ai oán.
- Trình Vân, có chuyện gì đã xảy ra với cậu hay sao?
Bạch Nhược Hi lo lắng cất tiếng hỏi.
Tuy nhiên, đáp lại câu hỏi của Bạch Nhược Hi, âm thanh kỳ lạ kia lập tức im bặt, say đó truyền lại một tràng tiếng tút...tút...
Bạch Nhược Hi vô cùng lo lắng, lập tức bấm máy gọi ngược lại.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng phía bên Trình Vân cũng đã có phản hồi.
- Nhược Hi, cứu mình!!!
Trình Vân khóc lóc nức nở, chốc chốc lại gào lên, âm thanh hết mực thê lương, đau đớn.
- Cậu đang ở đâu? Trình Vân, mau nói cho mình biết?!
Khục... Khục...
Tiếng cười lảnh lót của đàn ông bất ngờ vang lên. Bạch Nhược Hi vừa nghe đã nhận ra ngay đây là giọng nói của Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên cười ngặt nghẽo, sau đó nói vọng vào bên trong:
- Bối Ngọc, nếu mày muốn cứu giúp Trình Vân, hãy lập tức vác xác đến khu công viên Thông Nhất!
Công viên Thông Nhất nằm cách nơi ở của Bạch Nhược Hi không xa. Ngay sau khi nhận được điện thoại, cô tức tốc đứng phắt dậy, vơ vội chiếc áo khoác cùng ví tiền, sau đó mở cửa chạy xuống dưới lầu.
Lạc Nguyên Viễn trông thấy cô hớt hải chạy xuống, thái độ có chút không vui, bực bội mà gọi lớn:
- Đã khuya rồi mà con còn định đi đâu?
Bạch Nhược Hi không có nhiều thời gian giải thích, chỉ biết vừa lúi húi mở cửa, vừa đáp chống chế:
- Con có hẹn với bạn. Con sẽ trở về sớm.
Vì ở nhà, Bối Ngọc cũng có xe riêng. Lạc Nguyên Viễn chi ra một số tiền nhỏ, mua một chiếc xe cũ từ đời trước để Bối Ngọc có xe thuận tiện đi lại mà thôi. Tuy nhiên, cô ấy mới chỉ lái chiếc xe này có mấy lần, đếm trên đầu ngón tay.
Bạch Nhược Hi khởi động máy, lập tức xe phát ra tiếng ù ù inh tai nhức óc. Nếu cô còm chậm trễ, chỉ e tí hạng của Trình Vân sẽ khó lòng mà giữ.
Trong công viên hiện tại, Trình Vân đang bị trói chặt vào trong một gốc cây lớn, gương mặt lấm lem bùn đất.
Trên khóe miệng Trình Vân còn chảy dài một vết máu đỏ.
Uyển Tranh mặc quần cộc, áo bo lửng, khoanh tay đứng nhìn về phía đường lớn. Cô ta đã từng nghĩ, mối thù hận giữa cô ta và Bạch Nhược Hi, chắc chắn phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Một núi ắt không thể có hai hổ.
Mà Bối Ngọc hiện tại đã hoàn toàn thay đổi. Vẻ nhu nhược, hèn kém đã biến mất.
- Phùng Nguyên, anh phải làm thế nào để cho Bối Ngọc tan nát hoàn toàn danh dự, không để cho nó ngoi ngóp lên được khi ở trong trường.
Nghe Uyển Tranh căn dặn, Phùng Nguyên hết sức tự tin. Anh ta đưa tay vỗ vỗ vào ngực, nở nụ cười đắc ý mà nói:
- Không cần em nhắc nhở, anh sẽ tự khắc an bài. Nếu Bối Ngọc đã có gan đến đây, chắc chắn cô ta đừng hòng có thể trốn thoát.
Ngoài đường lớn, một chiếc xe oto cũ rích chầm chậm rẽ vào.
Bạch Nhược Hi tắt máy, sau đó mở cửa xe, bình thản mà bước xuống.
Đám người Phùng Nguyên vẫn còn đang đứng túm lại với nhau, trông thấy mục tiêu đã đến liền há miệng cười gằn:
- Bối Ngọc à Bối Ngọc, nỗi nhục mày gây ra cho chúng tao khi trước, hôm nay mày phải trả giá.
Bạch Nhược Hi không hiểu, vì sao đám người này cứ bám riết lấy Bối Ngọc, giống như hồn ma không chịu buông tha cô ấy.
Thanh Thanh ầm một con dao nhỏ, ném về phía Bạch Nhược Hi, gằn giọng mà đe dọa:
- Nếu mày muốn Trình Vân sống sót, hãy tự lấy dao cứa vào cổ tay mình đi.
- Bối Ngọc, đừng!
Trình Vân hốt hoảng la lên thất thanh. Cô không tin đám người này lại dám giở trò ác độc đến như thế. Dù sao bọn họ cũng là sinh viên, chí ít cũng không thể làm trái lương tâm đến vậy.
Bạch Nhược Hi cúi thấp xuống, vươn tay nhặt dao.
Tiến Lộc, đàn em của Phùng Nguyên đang dùng tay bóp chặt cổ Trình Vân, không quên trừng mắt lườm cô chằm chặp.
Ngoài công viên viên lúc này, không còn bóng dáng bất kỳ một ai đi qua nữa. Tiếng gió lạnh xào xạc qua từng gốc cây, kẽ lá, tức khắc khiến lòng người có chút sợ sệt.
Bạch Nhược Hi nâng cao mũi dao trên tay, nhếch miệng hỏi lại đám người Phùng Nguyên một lần nữa:
- Các người thật sự muốn tôi tự tay cắt chính cơ thể mình ư?
Bọn chúng không đáp, chỉ gật đầu quả quyết. Dưới những ánh mắt chằm chặp đang nhìn mình chẳng khác gì hổ đói, Bạch Nhược Hi khẽ bật cười.
Nếu chúng đã muốn hành hạ Bối Ngọc như thế, vậy thì cô sẵn sàng làm theo.