Quay về thành phố, cô tưởng rằng Quý Giác sẽ có nhà, không ngờ khi mở cửa ra vẫn thấy im lìm, trên bàn nước còn có một mẩu giấy được chặn dưới lọ hoa thủy tinh:
“Hàn, mấy hôm nay gọi điện cho cậu không tắt máy thì máy bận, chán thật vì không lưu số điện thoại nhà cậu, chắc là có chuyện gì không ổn phải không? Cứ nghỉ ngơi cho thoải mái tinh thần, đợi mình quay về sẽ chăm sóc cậu. Bản cô nương đi Lệ Giang chơi với bạn trai mười ngày, để có thể tới hiệu quả tập trung cao độ nên quyết định trong suốt thời gian này sẽ không dùng đến bất cứ phương tiện truyền thông nào. Đừng có nhớ mong, cũng đừng có ngóng chờ tới mức hủy hoại cả mình, bản cô nương không muốn như vậy đâu!
PS: Đêm dài dằng dặc, nếu thấy cô đơn có thể vào phòng ngủ của mình, anh chàng xương trắng lúc nào cũng vui mừng chào đón cậu. Hi hi, đồ ngốc có sợ tới mức dựng hết tóc gáy, hét toáng lên không vậy? Nếu như có , mình sẽ vừa tự hào vừa xem thường cậu, nếu như cậu, mình sẽ vừa thấy vọng vừa cảm thấy vui mừng, nói chung gan to cũng phải có quá trình rèn luyện, cũng không tới nỗi mất mặt Quý đại mỹ nhân này lắm. Thôi được rồi, mình vừa dọn xong đồ, chuẩn bị ra khỏi nhà rồi. Nếu như có nhớ mình thật thì trên giấy vẫn còn phảng phất mùi hương của mình đấy, có thể ngửi cho vơi nỗi nhớ.
Quý Giác”.
Mảnh giấy để thời gian là ba ngày trước.
Lâm Hàn đọc xong hé miệng cười, đưa mảnh giấy lên mũi ngửi thật, một mùi nước hoa dịu nhẹ phảng qua, vẫn là loại Issey Miyake mà Quý Giác thường dùng.
Chắc do mấy ngày liền không được nghỉ ngơi nên Lâm Hàn chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu còn chân tay thì mỏi nhừ, cơn buồn ngủ ập đến, cô còn không kịp đi tắm, loạng choạng đẩy cửa vào phòng ngủ rồi ngã vật xuống giường.
Lâm Hàn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, song giữa chừng bỗng nhưng bừng thức dậy. Cô nhớ rõ ràng trước khi ngủ mình không bật đèn, nhưng khi đó tất cả đèn trong phòng đều đã được bật lên. Quý Giác thích nhất là màu trắng, sơn tường màu trắng, đèn bàn màu trắng, đèn trần màu trắng, ra giường, vỏ gối màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, đến cả khung cửa sổ cũng sơn nốt màu trắng. Tất cả màu trắng dồn ứ lên lấp đầy kín căn nhà, khi cửa vừa đóng lại, nếu là người không quen thì dường như không thể nào tìm thấy cửa ra… Một gian phòng hoàn toàn tinh khiết càng trở nên sáng rực dưới ánh đèn, chói lòa khiến mắt cũng không mở được ra.
Trắng như tuyết, trắng hồng, trắng xám, trắng ngà, trắng be… Lâm Hàn như một kẻ tâm thần lụi lọi tất cả những tính từ màu trắng trong trí não của mình, cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng hình ảnh Hữu Đức mặc bộ áo quần bằng vải lanh màu trắng đứng trên lưng núi bất chợt hiện ra. Đằng sau lưng anh là nền núi xanh thẫm, khói sương lãng đãng càng tôn thêm vẻ đẹp đẽ rạng ngời của anh… Nghĩ tới đó, Lâm Hàn muốn bật cười, song đồng thời nhận ra khuôn mặt mình đã cứng ngắc như khúc gỗ. Cô sửng sốt, muốn quay người sang nhưng cũng không thể nào động đậy được, ngoài con ngươi mắt ra thì tất cả các bộ phận khác trên cơ thể đều đã cứng đờ, còn chiếc giường bên dưới thì cũng bắt đầu lún xuống, một cảm giác sợ hãi khủng khiếp bao trùm lấy Lâm Hàn.
Cô đột nhiên nhớ ra đây không phải là gian phòng mà cô đã dọn dẹp để vào ở, mà rõ ràng là phòng Quý Giác. Bộ xương trắng vẫn đang treo trên đầu giường. Nghĩ tới đó, Lâm Hàn càng cảm thấy sợ hơn, nhưng có sợ cuTrịnh Khắcngkho6ng tác dụng gì vì cô vẫn không thể nào di chuyển nổi.
Lại bị bóng đè rồi, mỗi lần không được nghỉ ngơi đầy đủ lại xuất hiện tình trạng như vậy, toàn thân không nhúc nhích được trong khi nỗi sợ hãi cứ lớn dần lên. Mỗi khi bị bóng đè, cô thường nói với mình trong giấc ngủ: Mau tỉnh dậy đi, tỉnh dậy ngay, tỉnh dậy sẽ không còn sợ nữa. Cuộc chiến giữa ý thức và cơ thể kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng Lâm Hàn mới mở mắt ra thực sự.
Gian phòng tối đen như mực, giơ tay lên cũng không nhìn được mấy ngón. Lâm Hàn quờ quạng bật đèn bàn lên, nhìn xung quanh, đúng là một màu trắng toát như trong giấc mộng. Đây không phải là phòng cô. Lâm Hàn lập tức đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy một người con gái mặc áo dài xường xám màu xanh nhạt đứng ngay bên cửa, mái tóc dài bồng bềnh buôn xõa trên vai. Cô lên tiếng gọi: “Quý Giác à?”.
Người đó vẫn đứng im không động đậy, sau đó nhẹ nhàng đi tới, đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên vai Lâm Hàn. Tấm áo dài với bộ tóc rơi ngay xuống đất, lộ ra bộ xương người trắng nhởn. Lâm Hàn còn chưa kịp kêu lên đã thấy trước mắt đen ngòm, ngã vật ra sàn tê dại…
Khi cô tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, nghĩ lại chuyện xảy ra hồi đêm vẫn còn thấy sợ. Lâm Hàn lập tức quay người ngồi dậy, khuôn mặt Chibi Manilo trên chân đang nhìn cô cười rất đáng yêu. Đây là phòng cô. Vậy tất cả những chuyện xảy ra đêm qua là nằm mơ sao? Cô ngấm ngầm thở phào một tiếng, sau đó lại ngã ra giường định ngủ tiếp. Khi đút tay vào trong chăn, Lâm Hàn chợt chạm vào một vật gì đó cứng ngắc, lạnh băng. Cô vội vàng lật tung chăn ra – bên trong đó không phải gì khác mà là bộ xương người mà đêm qua làm cô sợ gần chết. Có lẽ vì đêm qua đã sợ đến đỉnh điểm rồi, cũng có thể lúc này là ban ngày nên Lâm Hàn không tới mức ngất đi nữa, cô rón rén chui ra khỏi giường, sau đó mặc quần áo thật nhanh, vồ lấy điện thoại di động rồi lao ra khỏi nhà. http://diendanlequydon.com
May mà Quý Giác sống ở tầng một, nếu như ở tầng cao hơn thì thế nào cũng có tai nạn khi Lâm Hàn chạy trối chết thế này. Lâm Hàn đứng ngoài cửa không dám vào trong nữa. Gấp thế này biết dọn đến đâu ở tạm bây giờ? Cô bấm máy theo tiền thức, đến khi giọng nói của Hữu Đức vang lên ở máy bên kia, Lâm Hàn mới nhận ra mình đã bấm máy gọi cho anh, bèn kể lại một lượt chuyện kỳ quái vừa mới xảy ra.
Thực ra Lâm Hàn vẫn chưa xác định đươc chuyện cô gặp phải hồi đêm là thực hay chỉ là ảo giác, song có thế nào thì cô cũng vẫn không dám ở lại trong nhà Quý Giác nữa. Cô cứ đứng ngoài khu chung cư trong bộ dạng tả tơi, thực sự không biết tiếp theo phải sống thế nào. Định đến thuê khách sạn ở tạm mấy hôm, nhưng tất cả hành lý đều ở tong nhà Quý Giác, bây giờ còn không dám thò chân vào đó nữa mà lấy ra.
Khi biết tình trạng của Lâm Hàn, Hữu Đức bèn nói để anh đến giúp.
Nửa giờ sau, chiếc Buick của Hữu Đức dừng trước mặt Lâm Hàn. Thấy bộ dạng tơi bời của cô, anh không khỏi bật cười: “Nếu các thành viên của Bóng ma Linh Dạ biết Linh Dạ là một kẻ nhát gan thế này thì chắc phải lòi hết con ngươi ra mất. Nói không chừng họ sẽ nghi ngờ mấy cuốn tiểu thuyết của cô là đạo văn của người khác nữa ấy chứ”.
Lâm Hàn đấm cho Hữu Đức một cái: “Vớ vẩn, Anh thử một lần tỉnh giấc dậy với bộ xương người bên cạnh xem có cảm giác thế nào. Con quỷ Quý Giác này đúng là đáng ghét, cái gì mà để giữ gìn chất lượng của cuộc hẹn hò nên không dùng thiết bị truyền thông, rõ ràng là cố ý mà. Biết ngay loHữu Đứcgn tốt của nó khi để cho tôi ở một mình trong căn nhà lớn vậy mà”.
“Bạn của cô có vẻ giống nhà văn viết truyện kinh dị hơn cô đấy. Cái kiểu thử thách thần kinh này, lần trước khi chúng ta đến Bình Uyển bắc thôn…”, Hữu Đức đang nói đột nhiên im bặt, cả hai người không hẹn mà cùng nhớ lại cơn ác mộng đã qua đi, bỗng nhiên trầm hẳn lại.
Có Hữu Đức bạo gan đi cùng, hơn nữa vì những thứ đồ bên trong nhà Quý Giác đều là đồ giả nên Lâm Hàn đương nhiên không sợ nữa. Tuy nhiên nếu bảo cô ở lại đây một mình qua đêm thì rõ ràng là không thể. Trong lúc Lâm Hàn dọn dẹp áo quần, Hữu Đức đã sắp xếp hành lý giúp cô xong, ngồi trên giường chơi với bộ xương. Thấy dáng vẻ mê mải của anh ta, Lâm Hàn bật cười: “Anh nghiên cứu cái gì vậy? Lẽ nào cảm thấy vị huynh đệ này quen mắt?”.
Hữu Đức chau mày: “Chắc chắn tôi phải làm quen với người bạn này của cô, sở thích gì mà kỳ quái vậy? Bộ xương này trông quá giống thật, nếu như bảo là thật thì người khác chắc cũng tin ngay”.
“Thật cái đầu anh ấy, nếu như là thật, thì vì sao các khớp xương có thể kết nối lại được với nhau? Nhưng dù vậy thì con quỷ đó cũng quá bạo gan, những thứ anh có thể nghĩ tới, thậm chí những thứ anh không thể tưởng tượng được thì nó đều dám chơi cả”.
Hữu Đức bật cười: “Cô nhìn xem, ở đầu các khớp xương đều có khoan một lỗ nhỏ, sau đó dùng mấy sợi dây cước là có thể cố định lại được với nhau, đã bảo không phải là đồ giả mà còn không tin. Ai mà lại rãnh rỗi tới mức dành nhiều tâm sức như vậy để làm cái thứ đồ chơi này nhỉ?”.
Lâm Hàn nhìn kỹ lại, quả đúng như Hữu Đức nói. Hữu Đức lại cười: “Bạn của cô liệu có phải vì xấu xí quá nên có vấn đề về tâm lý không vậy?”.
Lâm Hàn đi ra phòng khách lấy khung ảnh của Quý Giác vào giơ ra trước mặt Hữu Đức: “Anh đã từng thấy một cô gái nào xinh đẹp tới mức này chưa?”.
Trong ảnh Quý Giác mặc một chiếc váy liền bằng voan màu trắng, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang lưng, khuôn mặt xinh như vẽ, vẻ đẹp không vướng bụi trần, hệt như một con búp bê vậy. Hữu Đức vừa nhìn thấy đã sững người, mắt còn không chớp nổi.
“Lau nước bọt của anh đi, nó sắp rớt xuống rồi kìa”, thấy Hữu Đức cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Lâm Hàn chợt thấy một cảm giác lạ lùng. Dù rằng ai chẳng thích cái đẹp, song làm gì tới mức thể hiện một cách lộ liễu đến thế? Cô ngay lập tức cười giễu mình: Như vậy tức là đang ghen rồi chứ gì?
Hai người vừa bỏ được va li của Lâm Hàn vào cốp sau xe thì một chiếc BMW màu trắng đã đỗ xịch ngay phía trước xe của Hữu Đức, chắn ngang đường với vẻ cực kỳ khiêu khích. Một người con trai chừng tuổi Lâm Hàn từ trên xe bước xuông, cao một mét tám mươi, đầu cắt cua, mặt vuông vức, mắt không to nhưng sáng long lanh. Anh ta mặc một bộ comple thẳng cứng, trời nóng như vậy mà cũng không hề tỏ ra khó chịu. Thoạt đầu Lâm Hàn thấy anh ta hơi quen, nhưng ngay lập tức không thể nhớ ra là mình đã gặp ở đâu.
Hữu Đức ngẩng đầu lên nhìn người đó bằng ánh mắt dỏ hỏi, chứng tỏ anh cũng không quen người đó. Người vừa đến nhìn lướt qua Hữu Đức, sau đó quay sang mỉm cười với Lâm Hàn: “Cô Lâm, chủ tịch hà bảo tôi đến đón cô về”.
Nhìn anh ta cười Lâm Hàn lập tức nhận ra, đó là Trịnh Khắc, con trai độc nhất của Trịnh Phi, mấy ngày trước òn đến nhà họ Lâm giúp gia đình cô lo hậu sự cho bà ngoại. Trịnh Khắc là giám đốc phát triển kinh doanh của công ty nhà họ Hà, một tay rất có năng lực. Lão phu nhân sai anh ta đến đón cô, chẳng phải là một việc quá nhỏ so với tầm của anh ta hay sao? Lâm Hàn chẳng buồn nhìn ngó, quay người đi rồi nói lạnh lùng: “Anh nói với bà ấy là tôi sẽ không về đâu”.
“Vậy thì khi về tôi phải báo cáo với chủ tịch thế nào đây? Bà ấy nói là bất luận thế nào cũng phải mời được cô về”.
Lâm Hàn quay lại nhìn anh ta, nhướng mày lên: “Mời hả? Không phải là áp tải về chứ?”.
“Cô Lâm đúng là biết nói đùa, nếu như cô không về thì dù cho chủ tịch không trách mắng nhưng bố tôi chắc sẽ không tha cho tôi đâu, sẽ nói tôi một việc nhỏ như vậy mà cũng không làm được”, Trịnh Khắc không buồn để ý đến thái độ thù địch của Lâm Hàn, vẫn giữ nguyên nụ cười cực kỳ nhũn nhặn.
Lâm Hàn cười mà như không cười: “Việc đến đón tôi đã là chuyện nhỏ như vậy, thì cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy cơ chứ”. Cô quay sang khoác tay Hữu Đức rồi nói với Trịnh Khắc: “Anh quay về nói với lão phu nhân nếu như bà ấy lo tôi ở bên ngoài một mình không an toàn thì xin bà cứ yên tâm, nói là tôi đang sống với bạn trai. Hơn nữa, tôi cũng đã trưởng thành rồi, thực ra không cần phải tỏ ra quan tâm như vậy, trước khi đến ở nhà họ Hà tôi cũng đã một mình phiêu bạt chán ở bên ngoài rồi. Nếu như muốn tôi quay về công ty nhà họ Hà…”, cô vốn định nói là: “Thì coi như không có hy vọng gì đâu”, nhưng đột nhiên nhớ ra nỗi nghi ngại của mình nên chuyển ngay sang cách khác, “Anh cứ nói là, đợi đến khi nào cảm thấy thích hợp thì tôi sẽ quay về”.
Nói xong Lâm Hàn liền kéo Hữu Đức lên xe.
Trịnh Khắc thấy thái độ của Lâm Hàn kiên quyết như vậy lại, thêm câu nói cuối cùng của cô nghe cũng có vẻ đã chịu nhượng bộ, nên đành đánh xe tránh sang bên để họ đi.
Trong xe, Hữu Đức cười trêu Lâm Hàn: “Em yêu này, bây giờ chúng ta về nhà hay vẫn đưa em đến khách sạn như dự kiến?”.
Lâm Hàn quay sang đánh anh ta một cái, nhìn vào gương chiếu hậu: “Cái đuôi này chắc là không dễ dàng đánh lừa như vậy đâu, nếu đến khách sạn thì lần sau không biết sẽ còn sai ai tới nữa”.
“Vì thì nhờ có đại tác gia Linh Dạ không chê bai mà đặt chân đến tệ xá, tệ xá đúng là cũng được mở mày mở mặt”, Hữu Đức đung đưa đầu nhả ra từng chữ một.
Lâm Hàn lại đánh bộp thêm cái nữa, mặt mày nhăn nhó khổ sở: “Tôi thấy đến khi Quý Giác quay lại chắc tôi cũng không dám đến ở chỗ đó nữa đâu. Ở cùng với cô ấy rồi sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chết vì sợ, hoặc dù không đến mức chết vì sợ thì cũng sợ đến phát điên”.
Hữu Đức bật cười lớn, sau đó tỏ ra nghiêm túc: “Nói như vậy có nghĩa là cô sẽ ở lại nhà tôi lâu dài hả?”. Anh quay sang nhìn Lâm Hàn chằm chằm, Lâm Hàn đỏ mặt quay đi, cảm thấy tim đập thình thịch. Có thứ gì đó đang trào dâng lên giữa hai người bọn họ, Lâm Hàn vén lớp giấy mỏng manh lên, chọc thủng hai chữ “bạn trai”.
Một lúc sau vẫn cảm giác thấy Hữu Đức đang nhìn mình, Lâm Hàn thấy bối rối nên thúc giục: “Anh còn không cho xe chạy đi, không đi nhanh chiếc BMW đằng sau sẽ bắt kịp đấy”.
Khi đó Hữu Đức mới thu ánh mắt về, khởi động xe.
Quả nhiên Trịnh Khắc đi theo sau bọn họ về tới tận nhà Hữu Đức, sau đó còn đỗ lại bên dưới chừng một tiếng mới chịu bỏ đi.
Lâm Hàn vén rèm cửa sổ lên nhìn thấy chiếc BMW dần dần đi khuất, nói bằng giọng giễu cợt: “Hoan Dạ, anh không xong rồi, cái gã đó đứng dưới nhà lâu như vậy, chắc là hang kiến bên dưới đó bao nhiêu con cũng đã nắm rõ hết, e rằng nếu như tôi có rụng một sợi tóc thì anh cũng phải gánh trách nhiệm rồi”.
Hữu Đức lấy cho cô một cốc sữa dừa, cười nói: “Gánh không được thì tôi làm một cái sọt đeo sau lưng”. Anh đi đến bên cửa sổ, nhìn một lúc lâu xuống dưới tầng, đột nhiên cảm thán: “Aiz, xem chừng một gia đình giàu có, ngoài việc có nhiều tiền ra thì chưa chắc đã sung sướng. Trước đây tôi luôn cho rằng mình phải sống trong một chiếc lồng, chỉ vì một chút tiền lương ít ỏi mà vật vã khổ sở”, biểu cảm của Hữu Đức mỗi lúc một nặng nề hơn, “Thế nên cứ ra sức làm việc chăm chỉ, hết sức mình, cố gắng để vươn lên chỗ cao hơn. Cuối cùng thì cũng cố gắng có được một căn nhà, mua được xe, cố gắng đạt tới một mức sống khá giả theo như cách nói của chủ nghĩa xã hội. Tôi đã nhìn thấy cuộc sống tươi đẹp dài lâu tới mức có cả đôi cánh thiên thần giang rộng với mình, tôi từng nghĩ con đường sau này chắc chắn sẽ thênh thang bát ngát. Thế nhưng sau khi Tiểu Hoan chết, Ngọc Ngọc thì… cuối cùng tôi mới phát hiện ra mình không hề thoát ra được chiếc lồng đó mà khi ấy mới thực sự bước vào, thậm chí còn không thể giằng xé như một con thú bị nhốt, mà chỉ có thể khuất phục thôi”.
Lâm Hàn cầm cốc sữa dừa, muốn an ủi Hữu Đức nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Hoan dạ xua tay về phía cô, cười cay đắng: “Đừng nói gì cả, tôi chỉ thỉnh thoảng tâm trạng một chút vậy thôi”.
Lâm Hàn không thể không hỏi: “Anh cảm thấy không hạnh phúc à? Nhưng mấy ngày đi cùng anh, tôi luôn cho rằng anh là người vui vẻ nhất trong tất cả mười người chúng ta, dùng rằng trong hoàn cảnh đó”.
“Có những lúc khóc không nhất định là vì buồn thưng, còn cười cũng chưa chắc đã thể hiện cho vui sướng”, câu này Lâm Hàn nhớ đã từng đọc được ở đâu đó, không ngờ Hữu Đức lại nhớ đến từng chữ như vậy.
“Thôi được rồi, thời gian vẫn cứ trôi đi bất kể cô có khóc hay cười. Tôi đói tới mức da bụng dính vào lưng rồi đây này, đợi đến lúc ních đầy đồ ăn vào đã rồi sẽ tiếp tục buồn thương”, Hữu Đức ném chiếc lon đã hết vào thùng rác rồi đi xuống bếp, đến cửa chợt dừng lại hỏi Lâm Hàn: “Tài nghệ nấu nướng của Lâm đại tiểu thư chắc là tinh xảo lắm? Múa vài đường cho tiểu sinh được khai nhãn giới đi?”.
Lâm Hàn làm ra vẻ nghiêm túc: “Đâu chỉ có tinh xảo. Chính xác phải là dốt đặc cán mai”.
Cả hai người cùng bật cười vang, những tâm trạng buồn thương lập tức tiêu tan như mây khói.