Đến buổi trưa, Đường Triêu đột nhiên gọi điện tới: “Bây giờ cô về nhà ngay đi, tốt nhất là gọi thêm người nào đó cùng đi, nếu không thì cô đợi tôi đến rồi về cũng được”.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao mà thần thần bí bí thế?”, Lâm Hàn đang xem một bản hợp đồng, ngạc nhiên hỏi.
“Quý Giác bỏ trốn rồi”, Đường Triêu nói nghiêm túc, “Cô đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ hoặc tôi chỉ nói đùa, nói không chừng hiện giờ cô ta đang trốn trong xó tối nào đó chờ cô đến đấy”.
“Quý Giác trốn rồi sao? Sao cô ấy lại bỏ trốn? Vì sao chứ? Với lại làm sao mà anh biết là cô ấy trốn?”, Lâm Hàn hỏi dồn dập luôn một chặp.
“Hôm qua sau khi quay về, tôi càng nghĩ càng thấy không ổn lắm, thế nên vừa sáng hôm nay đã đến sờ cảnh sát báo án. Sau đó cảnh sát đã đến nhà Quý Giác định mời cô ta về lấy khẩu cung, nhưng bố mẹ cô ta nói chín giờ rưỡi tối qua cô ta đã đi rồi. Cảnh sát lại đến nơi cô ta ở nhưng không tìm thấy, cả tiệm hoa hôm nay cũng đóng cửa, sau đó…”.
Lâm Hàn cắt ngang lời Đường Triêu, gần như gào lên: “Anh báo cảnh sát hả? Ai bảo anh báo cảnh sát?”.
Đường Triêu cũng hét lên: “Không báo cảnh sát để đến khi cô cũng bị giết rồi mới ngồi khóc lóc hối hận à? Nghĩ lại cái đĩa mà Hữu Đức gửi cho cô xem, bản thân nó đầy những lỗ hổng, nhưng chỉ vì dùng tình cảm để suy xét mà không báo cảnh sát ngay, thế nên Tiểu Ảnh mới…”, Đường Triêu lập tức dừng lại, anh không có ý trách móc Lâm Hàn, nhưng từ khi biết Quý Giác rất có khả năng là hung thủ đã ra tay sát hại Lý Ảnh, anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải nhanh chóng đưa kẻ giết người đó ra trước pháp luật để trả thù cho Lý Ảnh. Nếu như trong thời cổ đại, chắc chắn anh đã tự mình dùng đao kiếm giết chết kẻ thù để xả nỗi hận đó rồi.
Nỗi căm hận trong lòng anh, những người bình thường không thể nào hiểu được.
“Tôi biết rồ, vậy anh đến đây đi. Tôi sẽ đợi anh”. Thấy Đường Triêu nhắc đến Lý Ảnh, Lâm Hàn lập tức giống như một trái bóng xì hơi. Một ngời sắp thành vợ người ta bỗng nhiên trở thành vật tế thần chết thay cho mình, chưa nói đến việc người ta hiện giờ toàn tâm toàn ý lo lắng cho sự an nguy của mình, mình làm gì có tư cách để lên tiếng nói người ta chứ? Vẫn còn không chịu tỉnh ra, cố giữ cái tình bạn vốn đã bị người nào đó cắt tan tành thành trăm mảnh từ lâu rồi hay sao?
Lâm Hàn vừa gác máy thì chuông điện thoại nội bộ đổ dồn, sau đó là giọng nói ngọt ngào của nữ thư ký vang lên: “Cô Lâm Hàn, có một vị họ Quý đến tìm cô, cô xem, này, cô ơi, cô ơi…”, tiếp sau điện thoại bị ngắt. Mấy tiếng gọi sau cùng của nữ thư ký chắc chắn không phải là để gọi Lâm Hàn.
Một người họ Quý! Cô ta đến đây nhanh như vậy hay sao? Lâm Hàn vừa đứng dậy, cánh cửa đã mở bật ra, Quý Giác rảo bước lao vào trước mặt Lâm Hàn, tay nhanh chóng ôm chặt lấy ngang người cô, đôi môi gợi cảm ghé sát tai: “Bé ngoan, đừng động đậy. Trên người tôi đang quấn đầy thuốc nổ, nếu cô không ngoan ngoãn một chút, biết đâu tôi lại không cẩn thận chạm vào nút khai hỏa, đừng nói là chỉ tôi với cô, mà có thể cả cái công ty này sẽ có rất nhiều người phải chết theo đấy”.
Nữ thư ký cũng lao vào ngay sau đó, liên tục cúi gập người xuống với Lâm Hàn: “Cô Lâm Hàn, xin lỗi cô, cái cô này cứ…”.
“Bảo cô ta ra ngoài đi!”, Quý Giác vẫn ghé sát tai Lâm Hàn nói nhỏ, sau đó cố tình làm ra vẻ ỡm ờ, “Hàn, bảo cô ta ra ngoài đi, đừng có ở đây gây chướng mắt”.
Nữ thư ký ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy hai người đang ôm nhau thân mật, tỏ ra hết sức ngạc nhiên, tiếp sau đó có vẻ như chợt hiểu ra.
“Cô ra ngoài đi”, Lâm Hàn nói.
“À…à, à…, tôi, tôi ran gay đây”, nữ thư ký vội vàng lui ngay ra, khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại giúp bọn họ.
“Cô muốn làm gì?”, Lâm Hàn quay đầu sang nhìn Quý Giác, cô ta mặc một bộ vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng bằng lụa thật, trông mát mẻ, lại hơi có vẻ đẹp đàn ông. Lâm Hàn khẽ cựa mình một chút, khuỷu tay chạm ngay vào eo lưng của cô ta - ở đó cứng ngắc.
Quý Giác thổi phù phù vào tai Lâm Hàn, sau đó tay phải giơ một vật lên khua khua trước mắt cô: “Không tin điều tôi nói à?”. Vậy cô ta cầm trong tay trong giống một chiếc điều khiển từ xa.
“Tin”, Lâm Hàn trả lời, mặt không bộc lộ điều gì.
“Vậy thì chúng ta đi thôi, bé yêu”, Quý Giác ôm lấy Lâm Hàn, mở cửa ra.
“Đi đâu?”.
“Tôi cũng không biết, dù sao thì cũng phải rời khỏi đây, chúng ta chọn một nơi nào đó đẹp đẽ rồi cùng chết”, Quý Giác nở nụ cười ác độc.
“Cô đúng là điên thật rồi”, Lâm Hàn nghĩ cách đối phó với cô ta.
“Cô nói đúng lắm, tôi điên thật rồi”, Quý Giác đưa tay cầm chiếc điều khiển từ xa lên nghịch tóc, “Không điên lại có thể làm chuyện này hay sao”.
Trong con mắt mọi người, Lâm Hàn và Quý Giác giống như một cặp tình nhân đang nhỏ to tâm sự với nhau, cả hai người đều là nữa, lại thêm thân phận đặc biệt của Lâm Hàn, nên tất cả nhân viên trong công ty đều không dám giương mắt ra nhìn ngó, vì vậy không ai nhận ra Lâm Hàn đang bị khống chế.
Khi Đường Triêu đến công ty nhà họ Hà vừa vặn trông thấy Lâm Hàn lái xe từ trong hầm xe ra, Quý Giác ngồi bên cạnh cô còn đắc ý làm động tác Victoria với anh.
Cuối cùng anh vẫn đến muộn.
Đường Triêu lập tức chặm một chiếc tax, đồng thời gọi điện báo cảnh sát. Vừa gọi điện xong, đã thấy số máy của Lâm Hàn gọi đến. Anh bắt máy, chưa đợi Lâm Hàn nói gì đã động viên ngay: “Cô đừng sợ, đừng căng thẳng, tôi vừa báo cảnh sát rồi, cô phải bình tĩnh giữ cái đầu tỉnh táo, đừng có kích động cô ta”.
Lâm Hàn đợi anh nói xong, mới bình tĩnh nói: “Cô ta buộc thuốc nổ trên người”.
Nói xong, Lâm Hàn dập máy. Quý Giác giật ngay lấy điện thoại của cô, trêu chọc: “Cô không sợ một chút nào hả? Cô không phải là đứa con gái nhìn thấy bộ xương khô ở nhà tôi đã sợ tới mức không ngủ được nữa hay sao?”.
“Nhưng cô không phải bộ xương khô, hơn nữa, lẽ nào tôi sợ thì cô sẽ chấp nhận thả tôi ra?”, Lâm Hàn đưa mắt nhìn Lâm Hàn, “Chẳng phải sự sợ hãi của tôi là thứ mà cô muốn được thấy nhất hay sao? Khi ở Bình Uyển bắc thôn, chúng tôi đã sợ hãi đến như vậy, nhưng cô vẫn không hề mềm lòng, vẫn tước đi sinh mạng của biết bao nhiêu người vô tội kia mà”.
Quý Giác hoàn toàn không để ý đến điều đó, bật cười.
“Rốt cuộc cô là Tống Ngọc Ngọc hay Quý Giác?”.
“Câu hỏi dốt nát như vậy mà cô vẫn có thể hỏi ra miệng hay sao, Quý Giác lớn đến như vậy rồi mà còn chưa từng giết đến một con gà nữa”, Quý Giác, không phải, mà là Tống Ngọc Ngọc nói.
“Vậy còn Quý Giác thự sự đâu? Chết rồi ư? Bị cô và Hữu Đức giết rồi ư? Đường Triêu quả nhiên đoán không sai, Hữu Đức có thể giả mạo Tiểu Hoan thì cô cũng có thể đóng giả làm Quý Giác”, Lâm Hàn nói với vẻ bất bình, “Lẽ nào trái tim cô đúng là làm bằng đá? Cô kết bạn với cô ấy cũng chỉ để mượn cô ấy làm vỏ bọc che giấu bản thân mình thôi có phải không? Cô là Tống Ngọc Ngọc hay Quý Giác đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt, cô không cần thiết phải…”.
“Cô đừng tự cho là mình thông minh có được không?”, Tống Ngọc Ngọc cắt ngang lời Lâm Hàn, “Cô có biết là có những lúc mình cực kỳ ngu xuẩn không. Người mắc ung thư dạ dày là Quý Giác”.
Lâm Hàn chấn động vì câu nói của cô ta. Khi Tống Ngọc Ngọc xông vào, Lâm Hàn đã xếp cô ta vào dạng có vấn đề về thần kinh, nhưng giờ đây khi nghĩ đến hình ảnh bố mẹ Quý Giác, cô chợt hiểu ra: “Cô giúp Quý Giác chăm sóc bố mẹ cô ấy ư?”.
Tống Ngọc Ngọc liếc xéo Lâm Hàn: “Chăm sóc cái đầu cô ấy. Tôi không phải người tử tế như vậy, tuy nhiên vừa hay Quý Giác mắc bệnh, nhờ tôi giúp, dù sao thì cũng chẳng mất mát gì. Hơn nữa tôi dùng thân phận của Quý Giác để làm một số việc càng dễ tránh được sự chú ý của người khác”, Tống Ngọc Ngọc xòe hai tay: “Cô nói xem, nhất cử lưỡng tiện, chẳng phải quá tốt hay sao?”.
TÌnh cảm thực sự vốn không thể nào che giấu được. Không khó để nhận ra tình cảm mà bố mẹ Quý Giác thể hiện khi nhắc tới Tống Ngọc Ngọc, hơn nữa nếu như không thật lòng thì suốt mấy năm qua cô ta đóng giả làm Quý Giác, dù có thể lừa dối được những người xung quanh thì cũng không thể giấu giếm được bố mẹ Quý Giác. Xem chừng cô ta thật lòng đối đãi tốt với bố mẹ bạn thân mình.
“Hữu Đức rất yêu cô”, Lâm Hàn hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác đau đớn trong trái tim mình, “Thực ra nếu như cô có thể từ bỏ dục vọng, từ bỏ hận thù, thì hai người đã trở thành một đôi rất hạnh phúc”.
“Tiếc là anh ấy đã chết rồi”, Tống Ngọc Ngọc ngẩng đầu lên, tâm trạng hơi bấn loạn.
“Tôi không cần biết cô là Quý Giác hay Tống Ngọc Ngọc, chúng ta đã từng có một quãng thời gian làm bạn chân thành hết mực với nhau. Tôi…”.
Tống Ngọc Ngọc cắt ngang lời cô: “Bản thân cô cũng biết từ trước đến nay tôi chưa từng coi cô là bạn, cũng giống như Hữu Đức từ trước đến nay chưa từng yêu cô vậy. Lẽ nào cô vẫn coi những thứ tình cảm giả dối vờ vịt đó là thật mà ôm ấy như báu vật? Suốt đời này Hữu Đức chỉ yêu tôi, cũng chỉ yêu duy nhất tôi thôi”.
“Người tôi yêu nhất là Tiểu Hoan, sau đó là bà, rồi đến Hữu Đức, ba người ấy là tất cả cuộc đời tôi. Thế nhưng…”, Tống Ngọc Ngọc nghiến răng nói tiếp, “ba người ấy đều đã chết cả rồi, đều có liên quan đến cô, cô nói xem, tôi còn có lý do gì để bỏ qua cho cô đây? Cô đã tước đoạt mạng sống của một người trong số đó, thế nên cô buộc phải chết. Thông điệp cuối cùng mà Tiểu Hoan để lại trên trang Bóng ma Linh Dạ mà nó xây dựng cho cô chính là giả thiết những tình tiết mà cô viết trong tiểu thuyết sẽ xuất hiện trong cuộc sống thực của cô. Nó không thấy được nữa, vậy thì để người chị như tôi làm, ở trên trời thế nào nó cũng sẽ thấy được thôi”.
Lâm Hàn nhìn Tống Ngọc Ngọc, cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng: “Tám người bọn Vương Linh thì có tội tình gì chứ? Chỉ là vì cô muốn bọn họ chết cùng em trai mình hay sao? Nếu như Hoan Dạ ở trên trời biết được, không biết sẽ còn thấy đau lòng đến mức nào. Một tình yêu nặng nề như vậy làm sao cậu ấy gánh nổi kia chứ? Cậu ấy sẽ bị sự độc ác của cô đè chặt tới nỗi không siêu thoát được”.
“Dừng xe”, Tống Ngọc Ngọc hét lên.
Khi đó đã tới ngoại ô Thanh Bồ, một khu vực vắng vẻ hầu như không người qua lại.
Đường Triêu thấy bọn họ xuống xe, nhưng chỉ dám bám theo ở khoảng cách xa vì sợ sẽ khiến Tống Ngọc Ngọc manh động.
“Cho dù cô có nói gì đu chăng nữa thì cô cũng sẽ phải chết”, Tống Ngọc Ngọc kéo Lâm Hàn đ, sau đó dúi cô ngồi xuống cỏ.
“Thực ra cũng phải cảm ơn cô đã cho tôi chết một cách rõ ràng”, Lâm Hàn ngẩng đầu lên nhìn trời, “Hóa ra ở Thượng Hải cũng có thể nhìn thấy bầu trời xanh đến vậy, tôi vẫn tưởng bầu trời ở Thượng Hải lúc nào cũng xám mờ mờ”.
“Ha, cô chết đến nơi rồi mà vẫn còn tìm thấy niềm vui cho mình cơ đấy”.
“Trước mắt cô nước mắt có tác dụng không?”, Lâm Hàn nhìn Tống Ngọc Ngọc, “Đến cả một người thiểu năng mà cô cũng không tha cho ư? Còn nữa, bà ngoại tôi thì sao? Vì sao chiếc khuyên tai của cô lại rơi ở khe gối của bà tôi? Cô làm thế nào mà lọt vào trong nhà họ Hà được?”.
Tống Ngọc Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi đóng giả làm Hà Thanh Lâm dọa cho bà ta sợ chết khiếp. Trước kia vì chuyện của cô mà bà già ấy đã bị phát bệnh một lần, thế nên cơ bản không cần phải tốn quá nhiều sức. Khuyên tai rơi ra lúc nào tôi cũng không biết, nếu như tôi cẩn thận hơn một chút, thì các người không thể biết được mọi chuyện sớm đến vậy đâu”.
Lâm Hàn nhìn Tống Ngọc Ngọc với vẻ không thể nào tin nổi: “Là vì tôi vô ý gây ra cái chết của Tiểu Hoan mà cô phải xây dựng nên hẳn một kế hoạch lớn như vậy để đối phó với tôi ư?”.
Tống Ngọc Ngọc cười nhạt: “Cô là căn nguyên, nếu như không có cô thì tất cả mọi người không ai phải chết”. Cô ta nói như vậy cũng chính là thừa nhận đã nhúng tay vào vụ của ba người bọn Tô Thanh.
Lâm Hàn chán không buồn nghĩ nữa, nhắm mắt lại với dáng vẻ coi cái chết chỉ hết sức nhẹ nhàng: “Làm đi, dùng dao, dùng sáng hay dùng thuốc nổ tùy cô”. Song đột nhiên nhớ đến lời di ngôn của Hữu Đức, cô lại hỏi: “Hữu Đức nói bức ảnh để bên dưới chân đèn bàn trong nhà anh ấy là bức ảnh cuối cùng của cô, nhưng khi đó trông cô rất nhút nhát, hoàn toàn không giống với hiện giờ, là vì sao vậy?”.
Tống Ngọc Ngọc nghe thấy vậy ngẩn người ra, lẩm bẩm tự nói với mình: “Bởi vì Tống Ngọc Ngọc sau này đã không còn thuần khiết như ngày xưa nữa”.
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên phía xa xa.
Tống Ngọc Ngọc nghe thấy nhưng không tỏ ra hoảng hốt, trái lại còn cười nói: “Cô muốn sẽ có bao nhiêu người nữa chết cùng chúng ta đây?”.
“Đủ rồi, Tống Ngọc Ngọc”, Lâm Hàn túm lấy tay cô ta, cầu khẩn, “Tôi cầu xin cô, hãy bỏ qua cho những người vô tội đó đi, chẳng phải cô chỉ muốn giết tôi thôi hay sao? Hãy ấn nút điều khiển đó luôn đi”.
Tống Ngọc Ngọc đưa tay bóp cổ Lâm Hàn, khuôn mặt trở nên cực kỳ hung dữ: “Hóa ra cô dùng chính vẻ mặt này để làm Hữu Đức dao động đúng không? Anh ấy đi với cô đến tận Bình Uyển bắc thôn mà cuối cùng cũng không nỡ xuống tay. Anh ấy thà chấp nhận giết chết chính mình mà cũng không muốn giết cô, lại còn giúp cô giết Trịnh Khắc nữa”.
“Khụ khụ..”, Lâm Hàn giằng tay Tống Ngọc Ngọc ra, hét vào mặt cô ta: “Tống Ngọc Ngọc, cô tỉnh lại đi. Cô có biết vì sao Hữu Đức lại chọn cái chết không? Ngay từ khi bắt đầu, khi làm hết việc này đến việc khác cho cô, anh ấy đều không muốn thế, nhưng vì cô là Tống Ngọc Ngọc, là người mà anh ấy yêu thương nhất, nên anh ấy mới chôn vùi tất cả cảm giác của mình xuống đáy lòng, quay lưng lại với ý nguyện của mình để từng bước từng bước đi tới gần cái chết”.
Lâm Hàn cảm thấy mỗi lúc một đau lòng hơn, nước mắt rơi ra ướt đầm trên má: ”Anh ấy giúp cô làm tất cả mọi việc như vậy, mỗi lần hai tay nhúng máu anh ấy đều cảm thấy đau đớn không muốn sống, nhưng vẫn cứ bất chấp tất cả để đi tiếp, cuối cùng còn một mình nhận trách nhiệm về cảm thấy những chuyện mà cô với anh ấy cùng làm, anh ấy chọn cách chết đi chỉ là để mong cô có thể tiếp tục sống, muốn cô sẽ có một cuộc sống mới hoàn toàn. Anh ấy chịu hết mọi tội lỗi một mình chỉ là để cho cô có thể sống một cách đàng hoàng dưới danh nghĩa Quý Giác mà thôi”.
Tống Ngọc Ngọc bị những lời nói của Lâm Hàn làm cho chết sững, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn. Cô ta sụp xuống, lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà anh ấy lẽ nào không biết, anh ấy chết rồi thì tôi làm sao có thể sống tiếp được đây?”.
Lâm Hàn thấy Tống Ngọc Ngọc không để ý đến mình, bèn lặng lẽ rút dần về phía Đường Triêu. Mới đi du9oc nửa đường, chỉ thấy Tống Ngọc Ngọc kêu lên một tiếng thảm thiết đằng sau: “Lâm Hàn”.
Pằng, pằng.
Hai tiếng súng vang lên, Lâm Hàn quay người lại, thấy Ngọc Ngọc đã nằm trên vũng máu, còn Đường Triêu thì lao tới đẩy Lâm Hàn ngã sấp xuống.
Song không hề có tiếng nổ vang lên như dự liệu.
Lâm Hàn đột ngột hiểu tất cả, đẩy Đường Triêu ra rồi đứng dậy chạy đến chỗ Ngọc Ngọc.
Hai phát súng đều nhằm vào đầu Ngọc Ngọc, máu ứa ra đầy mặt cô ta, song Ngọc Ngọc vẫn chưa chết ngay, chân tay vẫn còn giật lên khe khẽ trong vũng máu. Hai mắt cô ta mở to hơn bao giờ hết, khi nhìn thấy Lâm Hàn, con ngươi hơi dịch chuyển, miệng mấp máy muốn nói điều gì đó. Tay cô ta vẫn cầm chặt chiếc điều khiển từ xa màu đen với các con số hiện rõ trên bề mặt – chẳng qua chỉ là một chiếc điều khiển ti vi bình thường.
Khi đến đây, Ngọc Ngọc đã quyết kết liễu đời mình, chứ hoàn toàn không có ý định giết Lâm Hàn.
Cô ta đã lao tâm khổ tứ như vậy, chẳng qua chỉ để tìm một sự giải thoát nhẹ nhàng.
Tống Ngọc Ngọc cố gắng ngóc cổ lên trong cơn đau khủng khiếp, sự tuyệt vọng chan đầy trong mắt, miệng vẫn mấp máy như muốn nói.
Thấy cảnh tượng đó, Lâm Hàn không sao chịu nổi, khóc ầm lên, quỳ xuống bên cạnh, ghé tai đến sát miệng Ngọc Ngọc, nhưng chỉ nghe thấy những âm thanh yếu ớt – đến nói cô ta còn không nói nổi một lời.
“Nói” xong, Ngọc Ngọc đưa mắt nhìn Lâm Hàn chờ đợi, chưa chịu ra đi.
Lâm Hàn cầm lấy tay cô ta, nắm thật chặt: “Mình tha thứ cho cậu, bất kể cậu đã làm chuyện gì thì mình cũng vẫn từng coi cậu là người bạn thân thiết nhất”.
Lâm Hàn vừa nói dứt lời, mắt Tống Ngọc Ngọc đã nhắm nghiền, trên khóe miệng còn vương một nụ cười cô tịch.
Đã từng… chỉ là đã từng mà thôi.