• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên truyện: Lên giường với tôi thì phải cưới tôi.

Tác giả: Chó Sủa.

***

Chương 30: Đi Mĩ, ẩn mình một tuần.

Sau từ nước ngoài trở về, đúng lúc nhà Quách Ân xảy ra một số chuyện. Cho nên việc đến thăm Lục Tuyến Yên bị trực tiếp đẩy sang một bên.

Trước khi quay lại gặp cô bạn mình, Quách Ân quyết định một chuyện mà không nói cho Lục Tuyến Yên biết phòng hờ cô từ chối và ngăn cản. Cho nên bất quá phải liên hệ với cái người mà cô đã đắc tội kia, Khả Sanh. Chuyện này Quách Ân nghĩ rằng anh ta sẽ giúp được mình.

Trong phòng quan sát, Khả Sanh vẫn đàn rất chăm chú điều tra điều mà Mặc Băng Tước nói đến là ai đã rời khỏi phòng ăn và tầng một thì nhận được một cuộc điện thoại. Không hiểu sao khi vừa nhìn vào dãy số anh lập tức biết đó là ai.

Ban đầu vốn có ý định không nghe, nhưng vì lí do Quách Ân là bạn Lục Tuyến Yên nên anh quyết định nghe máy.

- Alo.

- Anh rãnh chứ?! Cho tôi một cuộc hẹn được không?

- Tại sao tôi phải hẹn với cô.

- Làm ơn! Coi như đây là một thỉnh cầu cho anh.

Khả Sanh im lặng một hồi sau đó tắt máy. Quách Ân bên kia cũng như vậy mà hạ tay xuống. Vậy là không được sao?! Quách Ân tự hỏi.

Bên này, Khả Sanh tạm thời bỏ qua việc của mình. Anh chỉ mới tóm gọn lại danh sách những người đã rời khỏi phòng ăn và phòng một. Cũng không nhiều lắm, chưa đến mười người nếu không tính Lục Tuyến Yên.

Đây cũng coi như là một khẩn cầu cho anh? Hôm nay không hiểu cô ta bị cái gì. Khả Sanh bỗng nhớ lại ngày hôm đó khi đến phòng nha của Quách Ân khám răng, không tin rằng hai người họ chính là một. Muốn biết ngày hôm ấy Quách Ân đã làm gì anh ư?!

Trầm ngâm thêm một hồi Khả Sanh quyết định gọi lại số đứng đầu nhật kí gần đây. Bên kia, Quách Ân vừa thấy số điện thoại ấy trên màn hình liền nhấn nút xanh bắt máy.

- Alo!!

Khả Sanh có phần hơi ngạc nhiên khi nghe ngữ điệu có phần hào hứng của Quách Ân.

- Cho tôi địa điểm.

Quách Ân vui vẻ đưa ra vị trí một quán cafe không xa đó lắm. Cũng không làm mất thời gian, Khả Sanh quyết định gặp Quách Ân ngay bây giờ.

Sau khi vào quán anh đảo mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh đã tìm thấy Quách Ân đang ở một góc kia tươi cười vẫy tay chào mình. Khả Sanh không cảm xúc bước đến và ngồi xuống.

- Cảm ơn anh vì đã đến.

- Cô muốn tôi giúp gì?

- Cho tôi vào Băng thị.

- Cô tưởng Băng thị là công viên à?!

- Không được sao?!

Quách Ân tỏ ra thất vọng. Bây giờ cô chỉ quen mỗi Khả Sanh trong Băng thị, Lục Tuyến Yên thì không thể để cậu ấy biết chuyện cô muốn vào Băng thị được. Nhất định sẽ bị từ chối ngay.

- Cô có thể nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc.

- Cái anh chàng đẹp trai đó sao?

- Cô biết?

- Tôi đã từng thấy qua. Làm cách nào để tôi gặp anh ấy?

- Tại sao cô lại muốn vào Băng thị?

Quách Ân có hơi lưỡng lự trước câu hỏi này của Khả Sanh. Chuyện này cũng vì Lục Tuyến Yên cả. Không biết quan hệ của cậu ấy và Khả Sanh như thế nào, nếu nói lí do này cho anh ta biết không biết có tác dụng hay không.

Nhưng vì muốn vào Băng thị, Quách Ân chấp nhận kể cho anh ta nghe. Dù sao lời nói ra cũng không thể rút lại, mà chuyện này nếu là một chàng trai thì đơn giản sẽ không hứng thú. Nếu anh ta bơ đi và cho qua thì đơn giản chỉ là quê độ một chút thôi mà.

Sau khi nghe Quách Ân bày tỏ lí do dù không được rõ ràng lắm và biết được quan hệ của Lục Tuyến Yên và cô ấy không phải là bạn bè bình thường. Cho nên, anh cũng không ngại nói ra những gì mình vừa điều tra. Và còn về vết axit trên mặt Lục Tuyến Yên nữa. Khả Sanh biết nó cũng vì vô tình bắt gặp cuộc trò chuyện của Lục Tuyến Yên và Mặc Băng Tước ở phòng làm việc.

Khi nghe xong, Quách Ân như trở thành con người khác cảm ơn anh một lần nữa rồi rời đi. Chinh là đến thẳng căn hộ mà Lục Tuyến Yên đang ở. Cô có chìa khóa, bây giờ có muốn trốn nữa cũng không được.

Lục Tuyến Yên không ngờ Quách Ân đến mà không báo trước như thế này. Và tất nhiên cái vết băng gạt trên mặt cô rất nhanh đã bị Quách Ân nhìn thấy. Lục Tuyến Yên chết trân đứng đó nhìn cô bạn hùng hổ tiến đến phía mình mà không quan tâm bên cạnh là Mặc Băng Tước.

Hắn đứng bên cạnh nhìn sắc mặt tức giận của Quách Ân cứ nghĩ rằng Quách Ân sẽ mắng Lục Tuyến Yên một trận với tư cách là một người bạn. Nhưng mà Quách Ân sau khi tiến đến vẻ tức giận trên mặt rất nhanh đã biến mất. Một tay cô đặt lên cái má bị thương của Lục Tuyến Yên hai mắt rưng rưng.

- Tại sao cậu lại không nghe lời tớ. Dư Vỹ chỉ mới về đây đã khiến cậu ra nông nỗi này.

- Không!! Không phải là do Dư Vỹ mà.

Lục Tuyến Yên vẫn rất kiên quyết tiếp tục bác bỏ ý định này của Quách Ân. Quách Ân có nhận ra những gì bạn của mình làm, cũng tất nhiên hiểu ý nghĩa sâu sa của nó. Chắc chắn Lục Tuyến Yên biết chuyện này có liên quan đến Dư Vỹ và tại Dư Vỹ bản thân mình mới như thế nhưng vẫn cố gắng bao che. Là tại quá khứ cả, tại cái chết của Lâm Tuệ Mẫn vẫn rất ám ảnh trong tâm trí của Lục Tuyến Yên.

- Còn muốn chối?

Bỗng nhiên Mặc Băng Tước lên tiếng khiến cả hai giật mình. Lục Tuyến Yên quên mất hắn cũng đang ở đây.

- Không, không phải.

- Em nghĩ tôi không thể tìm ra những người đã khiến em thành như thế này sao? Và họ sẽ điên rồ đến nỗi bao che cho một người đẹp hơn mình? Và được nhiều đàn ông chú ý hơn mình.

- Anh... định làm gì Dư Vỹ chứ?!

- Còn hỏi?

- Tổng giám đốc!!- Quách Ân rất nhanh bắt âm tiếp theo của câu nói Mặc Băng Tước.- Dư Vỹ cứ để tôi giải quyết.- Cô nói rất nhỏ, không hề có ý định cho Lục Tuyến Yên biết.

Sau khi lấy chìa khóa và biết rằng Quách Ân sẽ ở lại, Mặc Băng Tước yên tâm rời đi. Quách Ân biết là Lục Tuyến Yên chỉ bị thương ở mặt còn lại tất cả đều rất bình thường nhưng cô nhất quyết không cho Lục Tuyến Yên động chân động tay. Vì cô rất hiểu tâm trạng bạn mình bây giờ như thế nào. Đại học đã một lần, lúc ấy vô tình bị búng nước sôi lên mặt Lục Tuyến Yên đã rất sợ bị hủy hoại dung nhan mà khóc thét hết cả một buổi. Đó cũng như một nỗi đau khá lớn về tinh thần. Quách Ân cũng biết vết thẹo này cũng sẽ được biến mất đi.

Ngoài gia đình Lục Tuyến Yên ra, Quách Ân cũng biết về bí mật của Lục Tuyến Yên.

Lục Tuyến Yên ngồi bên giường nhìn Quách Ân bên cạnh sắp xếp đồ đạc cho mình mà cảm thấy ấm lòng. Nó làm cô nhớ đến mẹ của mình lúc nhỏ đã rất lo lắng khi lần đầu cô phải xuất ngoại.

- Ngày mai ai sẽ đưa cậu đi?

- Là tổng giám đốc.

- Ha!! Quan hệ hai người đến mức này rồi à?!

Không ngoài dự đoán Lục Tuyến Yên lập tức thẹn thùng đỏ mặt.

- Không phải như cậu nghĩ, cũng chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Tớ là trợ lí của anh ta, anh ta phải bảo vệ cho cánh tay của mình chứ.

- Haha!! Rồi rồi.

- Tại sao cậu lại cười.

- Chẳng phải cậu hiểu nhất sao?- Quách Ân lại tiếp tục ghẹo.

- Tớ đã nói là không phải rồi mà.

- Đã bao nhiêu tuổi rồi hả đại sư huynh?Hahaha!!

Thú vui tiêu khiển của Quách Ân khi căng thẳng đó chẳng gì khác ngoài trêu chọc Lục Tuyến Yên. Vì bản thân Lục Tuyến Yên bề ngoài là một cô gái mạnh mẽ nhưng thực chất lại rất đáng yêu. Là vì hoàn cảnh cậu ấy mới như thế, chứ nếu không thì đã có thể sống một cuộc đời thanh xuân rạng rỡ rồi.

...

Vào xe, Mặc Băng Tước rất nhanh khỏi động máy rồi bật định vị. Bản đồ 3D cũng được kích hoặc, dấu chấm đỏ trên màn hình càng ngày càng nhấp nháy dữ dội hơn.

Hắn đưa thiết bị liên lạc không dây lên tai.

- Băng, đằng sau cậu!!

Khả Sanh rất nhanh bắt được vị trí của Mặc Băng Tước và cũng nhận ra ý định của đối phương không phải chỉ là đoạt lấy lại chiếc đồng hồ mà còn muốn một lần thủ tiêu luôn Mặc Băng Tước để có thể an toàn đoạt lấy những chiếc đồng hồ còn lại. Nhưng hắn giấu nó ở những vị trí khác nhau, số lượng lên đến cả trăm cái, muốn tìm mỗi cái cũng như đang truy tìm kho báu vậy.

Mặc Băng Tước quẹo ra đường lớn đi vào quốc lộ sau đó tăng tốc tối đa. Ba bốn chiếc xe đằng sau vẫn không nhường bước mà tiếp tục nhấn ga. Nhưng làm sao có thể bằng tốc độc xe hắn?

Và thế là một trong chúng rốt cuộc không ngăn nổi phấn khích mà chúi đầu ra khỏi xe cầm xúng nhắn vào bánh xe Mặc Băng Tước. Ông chủ đã nói chỉ cần bắt sống hoặc giết hắn sẽ được thưởng rất nhiều tiền.

Bằng!!

Đằng sau không ngờ vẫn còn người của Mặc Băng Tước. Khả Sanh đưa một tay ra khỏi đó, chân đều đặn xoay bánh lái còn bản thân chúi người ra khỏi cửa sổ bắn vào đầu tên có ý định tấn công. Và thế là sự chú ý của chúng đa phần đều dồn về Khả Sanh. Vì anh có súng.

Khả Sanh chạy xe mui trần. Anh giơ tay lên cao giơ hai ngón ra hiệu. Nhưng con đua đằng sau cứ tưởng là những người bình thường lại rất nhanh phóng lên cầm súng nả đạn vào bọn chúng. Không thích bắn vào bánh xe, chỉ một khắc bắn vào đầu chúng thôi.

Đối phương sợ hãi vì số lượng bên Mặc Băng Tước bỗng nhiên tăng lên cho nên rất nhanh đã bị bắn hạ hết. Khả Sanh nhấn ga chạy bằng hắn.

- Không sao chứ?!

Để không gây sự chú ý cả hai vẫn dùng bộ đàm để liên lạc. Vì không biết người của Hạ gia có còn ở đây không.

- Là người của Hạ gia. Nhưng chúng ta không thể giết hết bọn chúng. Chúng có sự chống lưng của Mộ Vấn Lập.

Lại là Mộ Vấn Lập, cái tên hắn nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần nhưng lại chẳng biết hắn là ai. Mặc Băng Tước đơn giản nhíu mày.

- OLBT190 còn an toàn không?!

- Đã được chuyển vị trí cất giấu.

Bí mật về việc làm của Mặc Băng Tước sẽ được đề cập đến vào từng chương.

...

Sáng hôm sau, Mặc Băng Tước rất sớm đã có mặt ở nhà Lục Tuyến Yên. Còn vào lúc mà cả hai còn đang ôm ấp nhau trên giường. Hắn vì vẫn còn giữ chiếc chìa khóa của Lục Tuyến Yên nên có thể tự do ra vào.

Hắn vào tủ lạnh, trống không. Cả đồ ăn cũng chẳng còn. Có lẽ phải dời giờ bay, vì nếu bây giờ đi ăn cũng không kịp.

Vẫn còn đang mê man trong cơn mơ ngủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng khao khao chén dĩa trong bếp. Lục Tuyến Yên và Quách Ân cùng nhau mở mắt nhìn nhau. Cô thì lấy cây gậy chích điện đầu giường còn Quách Ân thì ra sau lấy một đoạn cây hút bụi tháo láp mà mang đi.

Cả hai rón rén mở cửa và bước ra ngoài. Sáng sớm mà, chắc tên trộm ấy vì đói nên mới lục tung cái bếp ra đây mà. Nhưng hôm qua, cô và Quách Ân máu đến nỗi đồ gì còn trong tủ lạnh đều mang ra chế biến qua loa mà ăn. Cho nên bây giờ chẳng còn gì trong đó nữa cả. Haha, cười thay cho số phận tên trộm.

Khịt khịt!!

Mũi Lục Tuyến Yên rất thính, rất nhanh đã ngửi được cái mùi hương kì lạ phát ra từ cửa bếp. Cô liền thả lỏng tay mình xuống, cái tình huống này cực kì quen thuộc.

- Băng?!

Lục Tuyến Yên tò mò vào phòng bếp mà không hề có phòng bị. Và chính xác là Mặc Băng Tước đang ở đó.

- Dậy rồi?

- Anh đến đây làm gì?

- Tôi đặt vé rồi.

Lục Tuyến Yên lập tức câm nín nhìn hắn. Cả thân người cô không nhúc nhích như bị cả tấn đá đắp lên, nhìn bóng lưng hắn từ phía sau, không hiểu sao lại ấm áp đến lạ thường. Lục Tuyến Yên nhắm mắt thở nhẹ vài lần, bây giờ mới thật sự cảm thấy, những câu nói và hành động của hắn thật sự là ăn sâu vào tâm can của cô. Không lẽ... yêu hắn thật rồi.

Huýt!!

Quách Ân bắt gặp cái cảnh đứng như tượng của bạn mình thì phì cười, rõ ràng là có tình cảm với người ta mà lại chối.

- Trễ rồi đấy. Vào nhà vệ sinh đi.

...

Mặc Băng Tước dùng xe mình đưa cả Quách Ân và Lục Tuyến Yên đến theo đường sân bay. Nhưng giữa đoạn Quách Ân lại đề nghị xuống xe không biết làm gì. Vì thời gian dùng bữa sáng quá đà nên Lục Tuyến Yên cũng không truy cứu miểm cười tạm biệt Quách Ân.

Đến sân bay, Mặc Băng Tước rất nhanh mang vé đến và đưa tận tay cho Lục Tuyến Yên. Cô cầm lấy nó mà lòng thật sự cảm thấy rung động. Đúng là tạo điều kiện để cô được ở bên hắn, nhưng như thế này còn giống gì tạo điều kiện? Trong mắt Lục Tuyến Yên và cả người khác, cả hai có khác gì tình nhân đâu?

Phút giây tạm biệt nhau trên sân bay Lục Tuyến Yên thật sự không biết nên nói gì với tảng đá như Mặc Băng Tước. Cho nên cô chỉ một lời cảm ơn rồi đi mất hút. Còn bảo rằng những khoản tiền đó hãy trừ vào lương của mình.

Còn hắn, đứng cả buổi trong im lặng chỉ chờ câu nói "Tôi đi đây" mà khó khắn quá.

***

Chương 31: Lục tiểu thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK