Tác giả: Chó Sủa.
***
Chương 39: Xem mắt (phần 2).
Mọi thứ lại bắt đầu với buổi sáng hôm sau. Lục Tuyến Yên sau khi mở mắt nhìn thấy Mặc Băng Tước trước mắt mình. Cô giật mình nhớ lại đêm hôm qua có chút tức giận vội trở mình thì cảm thấy toàn thân đau nhói. Thì ra bên dưới của hắn vẫn còn trong người cô.
Cùng lúc ấy, Mặc Băng Tước cũng mở mắt nhìn Lục Tuyến Yên. Hắn cảm nhận được sự tức giận của cô qua ánh mắt. Nhưng chắc chắn nó không giành cho hắn.
Lục Tuyến Yên nhìn hắn một chút nữa rồi hạ ánh mắt xuống một chút. Cô nhìn ngực hắn tựa đầu vào và nói.
- Hôm qua không phải là tôi...
Mặc Băng Tước cảm thấy cô có chút đáng thương. Nhìn cô dưới thân mình bé nhỏ như một cô bé đang cần người che chở, hắn không ngại cầm lấy cánh tay cô choàng qua eo mình. Hắn cho phép cô ôm hắn.
Hành động của hắn như thế khiến Lục Tuyến Yên như tìm được chỗ dựa mà ôm chặc lấy. Hắn bỗng cảm thấy lồng ngực có chút ẩm ướt. Thì ra là cô đang khóc. Hắn cũng không ngần ngại mà nói ra.
- Hôm qua tôi bỏ thuốc vào thức ăn. Thuốc đó lấy từ túi của Tô Lộ Minh. Và dám chắc hắn đã bỏ vào số thức ăn mà đem qua cho cô.
Lục Tuyến Yên giật mình ngước mắt lên nhìn hắn.
- Tô Lộ Minh?
Mặc Băng Tước không còn phản ứng gì nữa nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Tuyến Yên. Để cô có thể nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Được một lúc sau, Mặc Băng Tước nghe tiếng chốt cửa từ bên ngoài.
- Sư hyunh, đệ mua đồ ăn đến cho huynh...
Quách Ân mở cửa phòng liền thấy Mặc Băng Tước đang nằm trên giường và chắc chắn là khỏa thân. Cả Lục Tuyến Yên cũng thế, nằm trong lòng hắn thoải mái để hắn xoa đầu.
- Tôi... tôi để thức ăn trên bàn...
Nói rồi Quách Ân đóng cửa phòng ra bên ngoài. Cô đặt thức ăn lên bàn rồi bật lửa hâm nóng lại tất cả. Không hiểu vì những chuyênh gì lại rơi ra hai hàng nước mắt.
Ngay lúc đó tiếng chốt cửa một lần nữa vang lên. Khả Sanh bước vào liền nhìn thấy Quách Ân. Cô theo quán tính ngước lên nhìn đối phương, làm cho Khả Sanh nhìn thấy đôi mắt lấp lánh như viên ngọc kia. Cô vội xoay người lau đi sau đó xem như không có gì mà lấy túi rời đi.
- Đợi chút! Để tôi đưa cô đến công ty.
- Tôi có thể tự mình đi.- Quách Ân từ chối ngay lập tức.
Tiếng đóng cửa vừa cang lên đồng thời làm Lục Tuyến Yên giật mình mở mắt. Cùng lúc ấy điện thoại cô cũng vang lên. Cô nhìn dãy số có đôi chút do dự trả lời. Mặc Băng Tước thấy thế liền rời giường lấy số quần áo mà Khả Sanh mang đến cầm trên tay rồi kéo tủ quần áo Lục Tuyến Yên ra lấy cho mình một chiếc quần lót.
Lục Tuyến Yên ngạc nhiên ra mặt.
- ???
Hắn rời đi, lúc này cô mới bắt máy.
- Con còn muốn ta và Thiên Cung đợi đến bao giờ.
- Tôi còn có việc ở công ty.
Nói rồi Lục Tuyến Yên tắt máy ngay lập tức. Cô cũng rời giường tìm cho mình một bộ váy liền thân. Cuối cùng thì cô vẫn không thể không gặp Vũ Tường Minh. Bà ta có lẽ là rất nghiêm túc trong chuyện này.
- Em định đi đâu?
- Em đến gặp mẹ ruột của mình...- Lục Tuyến Yên chợt nhận thấy cách xưng hô của mình có chút kì lạ.- Tôi... tôi đi đây.
Vốn có ý định mượn xe của Mặc Băng Tước đến đó để có thể nở mặt một chút với Vũ Tường Minh. Nhưng, sống ẩn 20 năm nay không một dấu tích bà ta còn có thể lần mò được số điện thoại thì có lẽ chuyện cô ở trong một căn hộ chật hẹp cũng không ngoài vùng hiểu biết của bà ta.
Trên taxi, Lục Tuyến Yên ngồi hàng ghế sau tựa đầu vào cửa mà nhìn lên ánh mặt trời. Hôm nay bầu trời thật đẹp, những làn mây cũng nằm phồng phềnh rất đúng vị trí. Còn có những đàn chim bay đi vài vòng, những đôi chim sẻ gạ tình trên những sợi dây điện. Nhìn bọn chúng cô thầm nghĩ đôi khi soải cánh làm những chú chim còn thích hơn những con người đi xe hơi ở biệt thự. nhìn bọn chúng tự do cô bỗng nhìn lại bản thân mình, từ nhỏ đã bị xem như một thứ cặn bã mà bị bán đi.
Đến một nhà hàng sang trọng, có vẻ như nó rất là quen thuộc. Nơi này giống như cô đã từng được Mặc Băng Tước đưa đến mà gặp Tống Đăng Tường. Đi trên đôi cao gót lật đật bước vào trong, vừa vào đã rất nhanh nhìn thấy hình phòng một người phụ nữ rất trẻ trung đang cười nói với người đàn ông trước mặt mình. Bên cạnh còn có một người phụ nữ khác có vẻ trẻ trung hơn tầm 27 tuổi chỉ nhìn cười ngượng. Cô ấy có vẻ ăn mặc không thời thượng lắm, tóc thì búi lên cho qua loa, sắc mặt tái nhợt rõ rệt, miệng thì nhìn người đàn ông trước mặt cười cho qua loa. Đôi mắt cô ấy đảo lia lịa, như đang tìm hình bóng ai đó.
Lục Tuyến Yên thở hắc một hơi chầm chậm bước tới. Dáng người cao ráo chuẩn chu, Lục Tuyến Yên rất nhanh đã thu hút được ánh nhì của rất nhiều người. Vũ Tường Minh vẫn đang mải mê cười nói cũng vô tình bị thu hút bởi sự chú ý của cô. Bà ta còn không thể tin vào mắt mình cứ chớp chớp liên tục. Đến khi nhìn thấy Lục Tuyến Yên tiến đến bàn của mình đang ngồi mới vỡ lẽ, đây chính là đứa con gái năm kia bà đã bán đi ư.
Mất một lúc để lấy lại được bình tĩnh, bà nhẹ giọng nhìn cô mà âu yếm.
- Kìa, con bé đến rồi. Hoàng Tuyền, con mau ngồi xuống đây.
Người đàn ông từ nãy đến giờ cùng nói chuyện với Vũ Tường Minh cũng tò mò quay lại. Là Tống Đăng Tường?
Lục Tuyến Yên ngạc nhiên nhìn ông ta. Rồi nhìn sang Vũ Tường Minh và cô gái bên cạnh. Rốt cuộc bà ta gọi cô đến để làm gì, và tại sao lại có cả Tống Đăng Tường ở đây?
Lục Tuyến Yên ngồi cuống chiếc ghế được Vũ Tường Minh kéo ra không khách sáo. Cô để túi xách lên bàn nhìn vị trí đối diện. Hình như hôm nay ông ta đi một mình.
Cũng đã đến, Lục Tuyến Yên nghĩ mình cũng nên chào hỏi qua một chút.
- Tôi là Âu Dương Hoàng Tuyền, đại tiểu thư của Âu Dương gia.
Tống Đăng Tường nhìn cô có chút nhíu mày nhìn sang phía Vũ Tường Minh.
- Thì ra đây mới chính là đại tiểu thư của Âu Dương gia bị thất lạc hai mươi năm nay? Đúng là xinh đẹp xuất chúng, có đôi chút hơn với nhị tiểu thư. Vậy... chúng ta có thể vào vấn đề chính luôn nhé.
Vũ Tường Minh tươi cười trả lời.
- Con bé bị mất tích năm bảy tuổi và lưu lạc đến bây giờ. Tôi tìm được ra con của mình sau hai mươi năm xa cách thật sự tôi rất là vui mừng. Con bé bây giờ cũng 27 tuổi cũng đã qua thời thanh xuân của phụ nữ nhưng lại chưa có ai để che chở. Suốt bao nhiêu năm sống bên ngoài thiên hạ, bây giờ tôi chỉ còn cách này để đền đáp nỗi khổ mà con bé phải chịu. Nếu Hoàng Tuyền của chúng tôi được gả vào Tống gia, tôi rất mong nó sẽ có được một mái ấm hạnh phúc.
- Sao?
Lục Tuyến Yên trợn mắt lên tiếng. Vũ Tường Minh rất nhanh liếc sang hướng của cô, khiến cô buộc mình phải im lặng. Nơi này có rất nhiều người, khả năng cao còn có người của Mộ Vấn Lập. Nếu cô gây chú ý, sợ không thể toàn mạng mà quay trở về.
Nổi bực tức như muốn bùng phát. Cô miễn cưỡng xin phép mình vào nhà vệ sinh. Nhưng không hẳn là nhà vệ sinh, cô lên hẳn sân thượng ngắm nhìn khu phố bên dưới.
Chuyện quái gì đang xảy ra? Tống gia, mái ấm hạnh phúc? Hai mươi năm lưu lạc? Tìm kiếm? Chính tay bà ta bán cô cho Lục gia mục đích chính là chuột lợi, còn không quan tâm đến chuyện cô sẽ trở thành chuột bạch cho những thí nghiệm điên rồ của họ. Bà chỉ biết lúc ấy năm cô bảy tuổi cô là một con vịt mập mạp xấu xí. Là đứa con do bà cắt ruột đẻ ra nhưng bà lại xem cô như một cái gai trong mắt. Cô trái ngược hoàn toàn với Thiên Cung em gái song sinh của mình, từ khi sinh ra đã được nhiều người đồn đại là sẽ trở thành công chúa xinh đẹp trong tương lai.
- Chị... chị Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền? Cái tên này đã rất lâu không có ai gọi cô. Chắc cũng đã hai mươi năm rồi nhỉ. Từ khi về đến Lục gia cô hoàn toàn thay tên đổi họ và cũng mang luôn cái tên Lục Tuyến Yên từ lúc đó. Cô miểm cười không quay đầu lại vì nghe rõ ràng tiếng chân đang một ngày một to hơn.
Đó chính là cô gái ngồi bên cạnh Vũ Tường Minh. Cô ta bước đến bên lan can đứng bên cạnh Lục Tuyến Yên cũng nhìn xuống dưới. Cô ấy chính là Âu Dương Thiên Cung, là cô em gái cực kì đáng yêu cũng chính là người duy nhất mà cô xem là gia đình, và cũng chính Thiên Cung là người duy nhất xem cô như là một thành viên của Âu Dương gia.
Thiên Cung nhìn phố đầy ánh đèn một lúc miểm cười.
- Là chị đây sao? Chị thật sự xinh đẹp. Chị Hoàng Tuyền...
Lục Tuyến Yên nhìn sang cô em gái song sinh của mình mà lòng thấy xót xa. Một thiên kim tiểu thư duy nhất của Âu Dương gia, tại sao lại bị đối xử như vậy. Cô dang hai tay ôm lấy Thiên Cung, con bé bắt đầu ôm chặc Lục Tuyến Yên khóc sướt mướt. Dù cũng đã 27 tuổi, nhưng Lục Tuyến Yên vẫn xem Thiên Cung như đứa em gái bé bỏng của mình.
Được một lúc Thiên Cung lại mếu máo.
- Chị... - Thiên Cung rất muốn nói gì đó nhưng rồi lại hụt hẫng thôi đi.- Em không thể chống đối ý kiến của mẹ. Âu Dương gia bây giờ chỉ còn mình em... chỉ có em mới có thể thừa hưởng nó. Em... em thật sự không còn cách nào khác.
- Thiên Cung. Em bình tĩnh...
- Chị cố kéo dài thêm một chút, em sẽ dùng tất cả mối quan hệ của mình để tìm nguồn tài trợ khác cho Âu Dương gia.
- Em bị bệnh đúng không?- Lục Tuyến Yên bỏ ngoài tai những lời Âu Dương Thiên Cung nói cầm lấy bàn tay của em gái mình xem xét.
Ánh mắt Âu Dương Thiên Cung hơi chùn xuống. Cô nhìn xuống dưới đường phố đang lấp lánh ánh đèn.
- Bác sĩ bảo em bị nhiễm phóng xạ từ một chất độc không rõ nguồn gốc. Em có yêu cầu tìm hiểu nhưng ngày hôm sau thì họ không còn tiếp tục nghiên cứu về nó nữa. Cũng từ đó trở đi, họ xem trường hợp của em như một trường hợp bị lãng quên. Chỉ là mỗi tháng họ gọi em đến khám rồi kê thuốc. Nhưng có vẻ mọi thứ đã đỡ hơn.
- Em bị tình trạng như thế này từ bao giờ?- Là một người chị rất thương em, nghe Âu Dương Thiên Cung nói như thế Lục Tuyến Yên thật sự thấy mũi lòng.
- Sau một lần cùng ba đi gặp đối tác, em bị bắn.
Lục Tuyến Yên nhíu mày ngạc nhiên. Âu Dương Thiên Cung là em gái song sinh với cô. Tuy là không giống nhau nhưng đôi khi lại có nét giống. Không lẽ ngay từ đầu cô không phải là mục tiêu của bọn chúng mà chính là em gái cô, người duy nhát có nét không hoàn toàn nhưng khá giống cô.
Lục Tuyến Yên vẫn còn có một số điều muốn hỏi thêm từ Âu Dương Thiên Cung. Nhưng cô nghĩ như thế là đã quá đủ. Nếu không may lộ ra thân phận của cô ở Lục gia, không biết sẽ có bao nhiêu rắc rối. Vẫn là để cho Âu Dương gia nghĩ cô vẫn chỉ là một đứa trẻ được bán đi mà thôi.
- Chị nhận cuộc hôn nhân này.
Âu Dương Thiên Cung nghe thế thì bật khóc.
- Chị không cần phải làm vậy... em sẽ có cách mà.
- Thiên Cung, cũng đã 20 năm chúng ta mới gặp lại nhau. Xem như đây cũng chính là điều cuối cùng chị làm cho em. Chị bỏ rơi em hai mươi năm, khiến em cứ sống cô đơn một mình. Chị xin lỗi.
Điều này không phải Lục Tuyến Yên chưa nghĩ đến. Nhưng như thế này thì quá bất ngờ. Nếu cô chấp nhận cuộc hôn nhân này, vậy sau này cô và Mặc Băng Tước sẽ ra sao?
Nói rồi điện thoại Âu Dương Thiên Cung reo lên. Là Vũ Tường Minh gọi đến. Lục Tuyến Yên không nói gì tự động dìu Âu Dương Thiên Cung cùng xuống dưới.
Khi đến nơi thì Tống Đăng Tường đã rời đi mất. Lúc này trong lòng Lục Tuyến Yên nảy ra một chút lo sợ, liệu ông ta có nói chuyện này cho Mặc Băng Tước biết không. Nếu thật sự sẽ như thế thì cô biết phải làm sao để đối mặt với hắn trong thời gian sắp đến đây.
Luuc Tuyến Yên mặc dù đã nói rằng mình sẽ nhận lấy cuộc hôn nhân này. Nhưng cô cũng nên nghe được một lí do gì đó từ phía họ.
- Bà bán tôi cho Lục gia, hai mươi năm sau đó không lấy đến một lời liên lạc. Đến bây giờ bà gọi cho tôi và gán cho tôi cái hôn sự này. Bà nghĩ rằng tôi vẫn mãi là con bài trong tay bà hay sao?
- Đúng như vậy.- Vũ Tường Minh đắc ý nói.- Vì cô vẫn còn trong người dòng máu của Âu Dương gia, và cô không quang minh chính đại vẫn là đại tiểu thư của Âu Dương gia. Vì tương lai Âu Dương gia sau này, chúng ta đành phải hi sinh cô thôi.
- Một người như bà, còn dám nói ra những lời đó?- Lục Tuyến Yên tức giận hai tay nắm thành nắm đấm.
- Vũ Tường Minh ta bán con còn dám, thế còn chuyện gì cắn rứt lương tâm ta không dám làm?
- Mĩ nữ, có thể cho anh xin số điện thoại?
Từ xa bỗng nhiên có ai đó bước đến. Anh ta là một chàng trai cao ráo rất soái ca nhưng giọng nói vừa phun ra đã đậm chất tra nam. Lục Tuyến Yên ghê tởm một ngữ đuổi đi.
Người đàn ông đó không chịu chấp nhận bị bẻ mặt tại chốn đông người liền vồ người đến nắm lấy tóc Lục Tuyến Yên vật ra sau ghế. Hành động của hắn chứng tỏ rõ ràng hắn cũng không phải một nhân vật nhỏ bé gì. Nhưng đối với Lục Tuyến Yên này cũng chỉ là một tên tiểu tiết mà thôi.
- Đêm nay cô phải nằm chung một giường với tôi.
Lục Tuyến Yên rất bình tĩnh nhìn hắn cố ý để lộ một chút mát mẻ ở kẻ ngực. Hắn rất nhanh bị mê hoặc nới lỏng tay. Cô nhân cơ hội luồng tay vào cánh tay hắn bẻ nhẹ một cái. Rất nhanh cô đứng lên và lật ngược tình thế, còn cái đầu của người đàn ông thì bị đập mạnh xuống chiếc ghế đệm. Lục Tuyến Yên khinh thường đạo chân lên gáy hắn, hôm nay cô ăn mặc rất kín đáo, hoàn toàn không sợ bị lộ hàng.
- Ta là thiên kim tiểu thư, không phải là một người phụ nữ qua đường để ngươi trêu đùa.
Nố rồi cô một bước xoay người rời đi không một lần ngoái đầu. Hành động của cô khiến Âu Dương Hoàng Tuyền và Vũ Tường Minh có chút hốt hoảng nhưng bà cũng đã rất cố để lấy lại bình tĩnh.
- Tháng 8.
Lục Tuyến Yên thầm nhẩm. Cô còn 6 tháng bên cạnh Mặc Băng Tước.
Lục Tuyến Yên rời đi dưới tất cả những ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Nó cũng đánh dấu một bước ngoặc mới của cô. Nhà hàng này là nơi tụ họp những người có địa thế cao lớn, cô đã dám động vào họ, nhất định phải dám đối diện với họ.
Về nhà và thay đồ, Lục Tuyến Yên đến thẳng công ty. Vừa lên đến đã nhìn thấy Mặc Băng Tước đang vô tư xoay ghế. Nhìn thấy cô liền văng một xấp giấy vào mặt. Ra đó là vài tờ báo linh tinh. Vốn định kiếm chuyện để nói nhưng hân ta đã nhanh hơn.
- Trang nhất của báo chí tuần này.
Lục Tuyến Yên nghe theo lời hắn mà nhìn lên tin nổi bật nhất. Hinh ảnh đó, chính là cô đang dặm tên tra nam kia dưới chân mình. Đọc một chút thông tin lại biết thêm hắn chính là ông chủ tậo đoàn Lộ gia, là một đối thủ cạnh tranh cực lớn với Băng thị hiện giờ.
- ...
Lục Tuyến Yên nhíu mày, cô phải giải thích tình cảnh này như thế nào bây giờ. Những suy nghĩ khác nhau từ những chuyện khác nhau cứ ập đến làm cô cứ xoay cuồng.
- Tôi sẽ nghỉ việc ở Băng thị.
Lục Tuyến Yên thẳng thắn nói cho hắn nghe, vì chuyện này sớm muộn gì cô cũng sẽ làm mà thôi. Nghỉ sớm, cả hai cách xa nhau biết đâu thứ tình cảm giản đơn mà cô giành cho Mặc Băng Tước cũng phai dần.
Nhưng mọi chuyện không như cô nghĩ.
- Cô nghĩ Băng thị không có khả năng bảo vệ cho nhân viên của mình? Tôi không có khả năng bảo vệ cho cô?
***
Chương 40: Gây sự hay gây sự chú ý.