Tần Vũ dừng bước, nhìn về phía cửa, chậm rãi nói: "Sao vậy? Hình như tôi nghe thấy tiếng có người kêu cứu." Người đàn ông vội vàng xin lỗi, cười nói: "Vừa rồi là con gái của tôi, nó... đùa giỡn thôi, cũng đã muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi đi thôi." Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Mở cửa." Người đàn ông không nói hay cử động. "Ầm!" Tần Vũ không nói nhảm nữa, anh đá bay cánh cửa ra, cánh cửa sắt to dày có thể ngăn cản hơn chục thây ma dưới một cước của Tần Vũ bèn đổ sập xuống,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.