Trước nửa đêm cậu không ngủ được, sau nửa đêm lại ngủ quá sâu, lúc tỉnh dậy cậu chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, cả người nặng nề.
Bụng cậu cũng hơi khó chịu, có lẽ liên quan đến việc tối qua ăn uống lung tung. Du Tâm Kiều chạy vào nhà vệ sinh hai lần, lúc về thì xụi lơ trên ghế, cảm thấy mình đã thành một người tàn tật.
Đúng lúc này, Từ Ngạn Hoàn ngồi ở bàn bên đọc sách đứng dậy.
Du Tâm Kiều ngồi thẳng ngay lập tức: “Tôi nghỉ thêm một chốc nữa rồi đi ngay, tôi đã gọi điện cho thợ mở khoá rồi.”
Từ Ngạn Hoàn thờ ơ nhìn cậu một cái, anh quay người đi đến bên bồn rửa, lấy một cái cốc ra khỏi tủ đựng phía trên, rửa hai lần dưới vòi rồi rót nước ấm vào trong.
Sau đó anh đi qua, đặt cốc trên bệ cửa sổ trước mặt Du Tâm Kiều.
Hoá ra không phải đuổi cậu đi.
Du Tâm Kiều ngượng ngùng nói: “Cảm ơn nhé, từ hôm qua đến hôm nay toàn là cậu chăm sóc tôi.”
Cậu không thích nợ người khác, đợi khi cơ thể dễ chịu hơn thì lập tức ra ngoài mua sắm. Từ đồ dùng sinh hoạt đến bánh kẹo quà vặt, gần như mua hết một lượt hàng hoá có bán trong tiệm.
Xách hai túi ni lông quay về, Du Tâm Kiều lấy từng món đồ ra ngoài.
“Cái quầy ăn vặt kia trông thì nhỏ mà hàng hoá cũng đầy đủ phết… Giấy lau mặt mua năm tặng hai, tôi lấy luôn một chồng… Táo cũng rẻ lắm, nhiều thế này mà chỉ hai mươi… Cái khăn này bù cho cậu, tôi mang cái khăn đã dùng hôm qua đi nhé… À phải rồi, tôi mượn dùng bồn rửa một lát được không? Hôm nay tôi vẫn chưa đánh răng.”
Nhà Từ Ngạn Hoàn không có bàn chải thừa, hôm qua cậu chỉ súc miệng.
Cậu dùng luôn cái cốc uống nước ban nãy, lông bàn chải mới khá cứng. Du Tâm Kiều chỉ sợ không đánh sạch nên lực đánh rất mạnh, đánh đến nỗi cả miệng toàn bọt vẻ mặt dữ tợn, chừng như thứ cậu đang ngậm trong miệng không phải bàn chải đánh răng mà là khoan điện.
Đánh được một nửa thì nhớ ra gì đó, Du Tâm Kiều nhổ bọt, lúng búng nói: “Tôi thấy trong tủ đông của quầy ăn vặt có nhiều Cornetto loại bình thường lắm, sao hôm qua cậu bảo không có?”
Bàn tay lật sách thoáng ngừng lại, giọng điệu của Từ Ngạn Hoàn vẫn bình thản: “Có lẽ là hàng mới nhập hôm nay.”
Du Tâm Kiều:?
Mùa thu nhập kem, chủ tiệm quyết đoán ghê.
Bữa trưa cũng ăn ở nhà Từ Ngạn Hoàn.
Hôm nay Bạch Vi làm ca ngày, mới sáng sớm đã ra ngoài. Du Tâm Kiều đặt món ở nhà hàng Quảng Đông, mời Từ Ngạn Hoàn ăn cùng.
Lúc đồ ăn đến vẫn còn nóng, xuất phát từ thói quen nên Du Tâm Kiều định tìm đồ lót bàn. Cậu nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một cuốn từ điển dày bèn giơ tay lấy đi.
Bị Từ Ngạn Hoàn cản lại giữa đường.
Anh rút cuốn từ điển khỏi tay Du Tâm Kiều, đặt lại trên bệ cửa sổ rồi dời một chồng sách đè lên trên.
Du Tâm Kiều: “Cậu không giấu gì trong đó đâu… nhỉ?”
Nghe nói có con trai sẽ cắt hình gái đẹp mặc đồ bơi trên tạp chí kẹp trong sách.
Từ Ngạn Hoàn liếc cậu một cái, giống như đang nói — Liên quan gì đến cậu.
Du Tâm Kiều bĩu môi, quay người tách đôi đũa dùng một lần rồi gõ vào nhau, thầm nói rằng tính nết cậu tệ thật, sau này ai yêu đương với cậu chắc thảm lắm.
Buổi chiều Từ Ngạn Hoàn ra chợ đầu mối làm việc, Du Tâm Kiều rảnh rỗi cũng đi theo.
Cửa hàng của ông chủ Hoàng nhập mấy cây đàn piano, Từ Ngạn Hoàn giúp dỡ hàng, Du Tâm Kiều chơi đàn trong phòng.
Thấy gần đây hai người cứ đi cùng nhau mãi, ông chủ Hoàng cười híp mắt hỏi: “Yêu nhau rồi à?”
Từ Ngạn Hoàn phủ nhận: “Chưa.”
“Vậy là thằng bé vẫn đang theo đuổi hả?” Ông chủ Hoàng cảm thán: “Bây giờ chẳng thấy được mấy người trẻ kiên trì như vậy nữa.”
Theo sự phát triển của thời đại và sự cởi mở trong quan niệm yêu đương, giờ đây đa số đều coi yêu đương như trò đùa vậy, hôm nay vẫn yêu đến chết đi sống lại, ngày mai đã oán thán có chết cũng không qua lại với nhau. Ngay cả học sinh cũng vậy, ngày trước nghe nói có cậu học trò viết một bức thư tình in ra mười bản đưa cho mấy nữ sinh khác nhau, nói hoa mỹ một xíu là “quăng lưới lớn”, chắc chắn sẽ có cá cắn câu.
Trái lại xác suất gặp được người chung thuỷ cố chấp như Du Tâm Kiều rất thấp.
Từ Ngạn Hoàn vờ như không nghe hiểu, chuyên tâm chuyển hàng.
“Cháu định kéo dài vậy hả?” Ông chủ Hoàng không dễ bỏ qua mà hỏi đến cùng: “Lỡ dở người ta như vậy cũng không tốt đâu.”
Mím môi, Từ Ngạn Hoàn nói: “Cháu không lỡ dở cậu ấy.”
“Vậy là muốn để thằng bé từ bỏ hả?”
Từ Ngạn Hoàn không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
Đối diện với Du Tâm Kiều, anh nhận ra mình ngày càng không có cách nào nhẫn tâm từ chối.
“Vậy cháu đợi đó, chú hỏi giúp cháu.”
Ông chủ Hoàng đặt thùng các tông trong tay xuống, vỗ hai tay rồi vào cửa hàng, tựa vào đàn piano hỏi Du Tâm Kiều: “Chú hỏi cháu một chuyện, trong tình huống nào thì cháu sẽ từ bỏ việc thích một người?”
Du Tâm Kiều bị hỏi cho chẳng hiểu quái gì, nhưng vẫn nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Nếu người ấy không giống với tưởng tượng của cháu, có thể cháu sẽ từ bỏ.”
Ông chủ Hoàng “chậc” một tiếng: “Câu trả lời của cháu như không trả lời vậy.”
“… Cháu nói nghiêm túc.”
“Không nói chuyện với mấy đứa nhóc các cháu nữa, mệt.” Ông chủ Hoàng xua tay: “Tối nay ở lại ăn cơm đi, ba mặn một canh tiêu chuẩn, đồ uống tự cấp.”
Du Tâm Kiều bật cười: “Dạ được!”
Cuộc sống của lớp 12 căng thẳng hơn lớp 11 nhiều, ngay cả học sinh nghệ thuật như Du Tâm Kiều cũng bị bài kiểm tra lớn nhỏ mỗi dăm ba bữa làm cho kiệt quệ cả thể xác và tinh thần.
Trong nháy mắt đã bước vào thời gian cuối thu, đám con trai không khoe khoang vẻ đẹp trai nữa, đám con gái cũng không mặc đồng phục mùa hạ lộ chân nữa, mọi người không hẹn mà cùng bắt đầu nhét áo bông trong đồng phục, dán túi sưởi trong đồ mùa thu.
Mùa thu ở phương bắc luôn vắng lặng đến lạ, hôm nay trên đường đến trường Du Tâm Kiều đã giẫm lên hai mươi hai phiến lá rụng, vừa lật lịch đã phát hiện cách sinh nhật cậu chỉ còn bốn ngày.
Cậu đã nói việc này cho bạn bè thân thiết từ lâu, mấy ngày nay Lương Dịch cứ ra vẻ thần bí, cậu ta nói đã chuẩn bị bất ngờ cho cậu. Thẩm Đạt Dã cũng giúp giấu giếm không chịu tiết lộ thiên cơ, Vương Côn thì bận chơi bóng không tham dự vào cả quá trình, hứa rằng đến lúc đó chắc chắn sẽ mang quà đến tham gia.
Vốn dĩ Du Tâm Kiều không mấy để tâm đ ến sinh nhật mình, nhưng cậu nghĩ rằng đến lúc đó cậu đã đủ mười tám, là một người lớn chân chính nên khó tránh khỏi chờ mong trong lòng.
Hiển nhiên cũng khéo léo đánh tiếng cho Từ Ngạn Hoàn.
Lần trước sau khi bị nhốt trong nhà vệ sinh, Du Tâm Kiều tự nhận ít nhất cậu đã nảy sinh đôi chút tình hữu nghị cách mạng cùng Từ Ngạn Hoàn, dù gì hai người đã là quan hệ từng ngủ chung một giường, cùng tắm rửa cơ mà.
Nguyên văn cậu nói thế này: “Ngày 22 tháng này cậu rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm nhé. Không cần mang quà, mang theo miệng là được.”
Nhận ra còn có ý nghĩa khác, Du Tâm Kiều bổ sung: “Không phải có ý bảo cậu hôn tôi đâu.”
Từ Ngạn Hoàn không trả lời rõ ràng mà hỏi ngược: “Sinh nhật cậu à?”
Du Tâm Kiều vui vẻ: “Sao cậu biết?”
Từ Ngạn Hoàn buông mắt: “Thẩm Đạt Dã nói cho tôi biết.”
Khóa học bổ túc vẫn đang tiếp tục.
“Được rồi.” Du Tâm Kiều hơi thất vọng: “Vậy đến lúc đó cậu rảnh không?”
“Không chắc.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Đến lúc đó rồi nói.”
Du Tâm Kiều ghét chuyện “đang trong quá trình quyết định” nhất, cậu dốc sức cả một đời để bóp ch ết mọi thứ “không chắc” từ trong nôi.
Cậu đi tìm Thẩm Đạt Dã, năn nỉ cậu ta dời tiết dạy kèm Toán vào thứ Ba tuần sau. Thẩm Đạt Dã không giỏi nói dối, bị Từ Ngạn Hoàn hỏi tại sao phải đổi giờ, cậu ta lắp ba lắp bắp: “Tôi đoán, có khả năng thứ Ba tuần sau, tôi sẽ bị bệnh.”
Du Tâm Kiều nghe xong thì cạn lời một lúc lâu: “Cậu ta dạy kèm cho cậu hơn hai tháng rồi, sao cậu vẫn sợ thế này?”
“Làm sao không sợ cho được.” Thẩm Đạt Dã xụ mặt: “Mỗi lần cậu ta giảng rồi hỏi tôi hiểu chưa, hễ tôi không trả lời ngay lập tức, cậu ta sẽ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn kẻ thiểu năng, giống như đang nói— Phải đần đến mức nào mà ngay cả cái này cũng không hiểu.”
“…” Du Tâm Kiều nói: “Do cậu hiểu lầm thôi, ánh mắt cậu ấy nhìn ai chẳng giống nhau.”
Tóm lại chuyện có thể làm đều làm cả rồi, chỉ thiếu nước giăng một dây biểu ngữ “Xin bạn Từ Ngạn Hoàn đừng kháng cự mà hãy nhanh nhanh tham dự tiệc sinh nhật của bạn Du Tâm Kiều”, phần còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời.
Vào ngày 22, Du Tâm Kiều mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng bắt mắt bên trong áo khoác đồng phục trường, chuông vừa reo lên cậu đã cởi áo khoác đồng phục ra ngay, gọi bạn bè ra ngoài ăn mừng.
Quà đám Lương Dịch chuẩn bị cho Du Tâm Kiều là một bữa cơm.
Không phải cơm bình thường, nghe đâu bàn tiệc ở nhà hàng này khó đặt trước lắm, vì họ đều sử dụng nguyên liệu thuần tự nhiên hoang dã. Trên đường đi Du Tâm Kiều bị cả đám nói cho sững sờ, cậu hỏi: “Không có cái loại động vật thuộc diện bảo vệ quốc gia đấy chứ?”
Đến nơi mới biết nào có động vật gì, nhìn tới nhìn lui toàn là thực vật sinh trưởng trong đất.
Đủ các loại rau dại quý báu trên núi mà bình thường không nhìn thấy, gì mà cúc chỉ thiên, đảng sâm dại, ngưu đại lực, và cả các loại nấm dại. Trước thế trận hiện tại, vịt gà cá thịt đều biến thành món phụ hết.
Dầu gì cũng dùng cách thức nấu nướng và hình thức trang trí hiếm thấy, bữa cơm này họ ăn rất vui vẻ. Lương Dịch nói quá lên mà rằng bữa ăn này phải tràn trề năng lượng đến tận khi thi đại học kết thúc, cũng chỉ có Thẩm Đạt Dã tin.
Nói tóm lại bữa cơm này bổ quá, bổ đến mức trên đường về nhà Du Tâm Kiều bị chảy máu mũi. Cậu cuộn khăn giấy nhét vào lỗ mũi, về đến nhà máu mới ngừng chảy.
Quà Vương Côn tặng là nến thơm, do Hà Đường Nguyệt chọn giúp.
Còn vì sao do Hà Đường Nguyệt chọn… Du Tâm Kiều về đến nhà, đốt nến lên, tắt đèn, hai tay chống cằm nhìn ánh lửa nhảy nhót, ánh mắt mơ màng mà nghĩ rằng, chẳng phải hôm nay là sinh nhật cậu ư, tại sao lại bắt cậu xem người khác thể hiện tình cảm?
Cặp đôi đầu tiên của lớp 12 – 3 đã ra đời, cặp thứ hai vẫn không biết tung tích.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể nào là Du Tâm Kiều x Từ Ngạn Hoàn.
Ngày đầu tiên của tuổi 18, Du Tâm Kiều đã biến “cam chịu số phận” thành môn học bắt buộc, hy vọng rằng rồi sẽ có một ngày có thể buông bỏ được cái người “xa không với tới” kia.
Vậy nên khi “quy luật thường ngày” xuất hiện “biến số”, Du Tâm Kiều sững sờ trong phút chốc, cậu còn tưởng rằng nấm cậu ăn trong bữa cơm ban nãy có độc nên mới xuất hiện ảo giác.
Hơn mười giờ đêm, Từ Ngạn Hoàn gọi điện thoại cho cậu, nói anh đang ở ngoài cửa, hỏi cậu có rảnh ra ngoài một chuyến không.
Du Tâm Kiều nhảy phắt lên, suýt nữa lộn ra ngoài cửa sổ. Mở cửa ra, cậu nhìn thấy bóng dáng khiến cậu ngày đêm mong nhớ đang đứng dưới ngọn đèn đường bên kia.
Nhớ nhung cả một ngày trời, rốt cuộc cũng được như ý.
Du Tâm Kiều chạy như bay qua đó, thở hổn hển hỏi rằng: “Sao không gõ cửa luôn?”
Từ Ngạn Hoàn thấy hai vệt đỏ hây hây không rõ nơi gò má cậu: “Cửa sổ tối đen, tưởng cậu không ở nhà.”
Du Tâm Kiều ngượng ngùng nói cho anh biết cậu đốt nến thơm chơi trong nhà: “Thế cậu có muốn vào ngồi không?”
“Không cần.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Tôi chỉ đi ngang qua, chốc nữa tôi đi.”
Dù rằng thực tế cũng không phải là đi ngang qua.
Tháng trước, Bạch Vi vừa đệ đơn ly hôn lên toà dưới sự giúp đỡ của đồng nghiệp. Hôm qua Bạch Vi nói anh biết gần đây đi làm hay tan tầm đều cảm thấy có người theo dõi sau lưng, không biết có phải là Từ Chấn đã lâu chưa xuất hiện hay không.
Từ Ngạn Hoàn không yên tâm, hôm nay nhân lúc không cần dạy kèm cho Thẩm Đạt Dã, trước khi đón Bạch Vi tan làm, anh đến sòng bạc ngầm mà Từ Chấn thường lui tới để nghe ngóng. Sòng bạc đó đã bị hốt trọn hai lần, bây giờ việc làm ăn tiêu điều, chủ sòng cũng nói đã rất lâu rồi không thấy Từ Chấn, chắc là chạy qua thành phố khác đánh bài rồi.
Gần đây bên cho vay nặng lãi cũng hiếm khi gây khó dễ, chắc là đòi hoài cũng mệt, cũng biết cô nhi quả phụ bọn họ lấy đâu ra tiền, lần nào cũng dò hỏi hướng đi của Từ Hoán theo lệ cũ. Có lúc họ còn trò chuyện cùng Từ Ngạn Hoàn hai câu, khen tài nghệ của anh đỉnh đấy, hỏi anh có muốn nhập bọn với họ hay không.
Câu trả lời của Từ Ngạn Hoàn mãi mãi là “không”.
Anh nhớ đến lần làm công trong quán bar bị khách hàng sàm sỡ, ánh mắt Du Tâm Kiều nhìn anh lúc đó, ngoại trừ vẻ ngạc nhiên không thể ngờ còn có cả một cảm giác như chán nản thất vọng.
Anh không thể sa ngã nữa, không thể làm cậu thất vọng.
Giờ đây, một lần nữa đối diện với đôi mắt sáng trong chân thật ấy, sau khoảnh khắc Từ Ngạn Hoàn tự chán ghét bản thân, thì cõi lòng anh càng thêm kiên định.
Nhưng Du Tâm Kiều không biết mọi suy nghĩ của anh mà chìm vào nỗi buồn “anh phải đi ngay”. Cậu kéo cao cổ áo khoác lông vũ, vùi nửa cái đầu của mình vào trong, giọng nói tiu nghỉu: “Sao ngày nào cậu cũng bận rộn thế này.”
Từ Ngạn Hoàn nói thật một nửa: “Đón mẹ tôi tan làm, hôm nay bà làm ca đêm.”
Lý do này vừa hay đã khiến Du Tâm Kiều xấu hổ.
Cậu nghểnh cao cổ hơn một chút, cái miệng lộ ra ngoài: “Vậy thì đành chịu. Tiếc thật, mấy món hôm nay đều là mấy món cực bổ.”
Mặc dù Từ Ngạn Hoàn không cảm thấy tiếc chút nào nhưng anh vẫn nương theo lời cậu mà rằng: “Ừ, tiếc thật đấy.”
Hai người ngồi trên băng ghế dựa dài.
Ngày nào Du Tâm Kiều cũng ngang qua con đường này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngồi ở đây.
Càng vào cuối thu, trời càng lạnh hơn đôi phần. Cậu uốn éo mấy cái trong vô thức, trong đầu thì đang suy nghĩ rằng bình thường chẳng có ai lau chùi cái ghế này thì bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một hộp quà hình chữ nhật bị đẩy vào trong phạm vi tầm nhìn của cậu.
“Là quà hả?”
Mắt Du Tâm Kiều bừng sáng lên trong tích tắc, cậu nhận lấy cái hộp rồi mở ra, bên trong là một đôi găng tay năm ngón.
Màu xanh mực, chất liệu lông cừu sờ vào rất mịn màng, với Từ Ngạn Hoàn mà nói hẳn đã tốn một khoản tiền không nhỏ.
“Cảm ơn cậu.” Du Tâm Kiều nói một cách chân thành: “Thực ra cậu không cần chuẩn bị quà cho tôi đâu, cậu nhớ được là đủ rồi.”
Từ Ngạn Hoàn “ừ” một tiếng, giống như đồng ý với cách nói của cậu: “Không phải tôi cố tình chuẩn bị, nhặt được trên đường đến thôi.”
Gương mặt vừa cười rạng rỡ của Du Tâm Kiều rạn nứt trong phút chốc, cậu cười khan hai tiếng ha ha: “Vậy tôi khuyên cậu vẫn nên trả về chỗ cũ đợi người mất đến tìm thì hơn.”
“Không cần.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Tôi hỏi một lượt rồi, chẳng ai cần.”
“…”
Thỉnh thoảng cũng có thể get được sự hài hước cảm lạnh khi Từ Ngạn Hoàn nghiêm túc nói nhảm, mặc dù không những nghe chẳng buồn cười mà còn cực kỳ ngứa đòn.
Du Tâm Kiều lấy găng tay ra, cẩn thận đeo vào tay: “Không ai cần thì tôi cần, gần đây tôi dùng tay quá độ, vừa hay cần găng tay.”
Cậu không nói nguyên nhân dùng tay quá độ cho Từ Ngạn Hoàn, rồi cậu lại nghĩ may sao họ không vào nhà, dụng cụ và viên đá thô mới mài được một nửa còn bày trong phòng khách, nếu biết trước thì chẳng còn là bất ngờ nữa rồi.
Từ Ngạn Hoàn cũng không hỏi, anh lặng im nhìn cậu đeo găng tay, ngón tay vốn thon dài được sợi len bao phủ đã trở nên tròn ú, ấy vậy mà có đôi phần dễ thương đầy ắp.
Khiến người ta rất muốn nắm lấy.
Chỉ nghĩ vậy thôi, bỗng nhiên bàn tay đeo găng tay chìa qua, phủ lên mu bàn tay anh.
“Ấm quá à.” Du Tâm Kiều thoải mái đến độ híp cả mắt: “Sao cậu không nhặt cho mình một đôi?”
Tim Từ Ngạn Hoàn thình lình treo cao, dường như bàn tay ấy đã chạm vào mạch đập của anh, nếu không phải đang cách một lớp găng tay chắc đã làm anh mất kiểm soát bỏ trốn.
Đúng lúc này, hình như Du Tâm Kiều cảm nhận được gì đó, đầu mày nhíu lại. Từ Ngạn Hoàn cũng nhìn thấy một vệt đỏ thẫm từ từ chảy xuống dưới mũi cậu.
Trong nháy mắt bầu không khí màu hồng bị phá vỡ.
Du Tâm Kiều vội vàng cúi đầu tìm khăn giấy trong túi áo nhưng không tìm thấy. Đương lúc cậu do dự có nên lau bằng tay hay không thì cằm đã bị ngón tay ấm áp giữ lấy. Vừa ngẩng lên, một tay khác của Từ Ngạn Hoàn đã đưa qua, ngón tay cái nhẹ nhàng lau vệt máu mũi, bàn tay anh xòe ra, chỗ hổ khẩu che lên mũi cậu.
Lần này, máu mũi chẳng còn chỗ này để chảy, ngay cả hít thở cũng không thông.
Du Tâm Kiều chỉ đành hé miệng hít thở, đối miệng với lòng bàn tay của Từ Ngạn Hoàn bằng một tư thế giống như bị “khoá mũi”.
“Xem ra không phải vì quá bổ.” Bấy giờ Du Tâm Kiều mới chập chạm nhớ ra: “Chỉ cần vừa vào thu, tôi sẽ dễ chảy máu mũi.”
Mùa lạnh ở phía Bắc hanh khô, ngày trước còn sống ở thủ đô, cậu phải mở máy tạo ẩm mới qua được mùa đông.
“Trước hết đừng nói gì.”
Từ Ngạn Hoàn bịt cho cậu một lúc, anh đổi sang chiếc găng tay vẫn chưa đeo vào rồi tiếp tục bịt.
Du Tâm Kiều cố gắng ngăn cản trong vô vọng, cậu trơ mắt nhìn găng tay dính máu, tim cũng đang rỉ máu: “Đó là quà sinh nhật của tôi mà…”
Từ Ngạn Hoàn chẳng hề do dự nói: “Đổi cho cậu cái khác.”
Du Tâm Kiều lập tức bắt lấy cơ hội được voi đòi tiên: “Vậy cậu chấp nhận sự theo đuổi của tôi đi.”
Từ Ngạn Hoàn: “…”
Phản ứng như dự đoán, Du Tâm Kiều đã quen từ lâu nên cũng không nản lòng, cậu dứt khoát đổi sang cái khác: “Thế thì tôi muốn biết, tại sao hôm đó cậu hôn tôi.”
Hỏi xong thì thấy hối hận.
Thực ra Từ Ngạn Hoàn đã cho cậu đáp án ngay lúc đó rồi, bây giờ lại hỏi lại, kiểu gì cũng làm người ta thấy khó xử.
Vả lại, Du Tâm Kiều cũng sợ nghe thấy câu trả lời còn tổn thương người khác hơn cả “miễn phí”.
Lời đã ra khỏi miệng như nước đổ ra ngoài, không thể nào thu hồi giống như tin nhắn trên WeChat, Du Tâm Kiều chỉ đành dùng phương pháp vật lý, giơ tay, lòng bàn tay đè lên miệng Từ Ngạn Hoàn.
Khung cảnh hơi khôi hài, một người bị bịt mũi, một người bị bịt miệng, giống như đang thực hiện lễ cúng bái nào đó vậy.
Nhưng Du Tâm Kiều không cười nổi, cậu nói: “Đừng nói gì cả, xem như tôi chưa hỏi.”
Hơi thở của Từ Ngạn Hoàn âm ấm, từng hơi một phả lên mu bàn tay. Mắt anh lộ ra ngoài, anh nhìn Du Tâm Kiều không chớp mắt, giống như biển khuya, cùng vô số hòn đá ngầm ẩn giấu bên dưới con sóng.
Khiến người ta cảm thấy khó gần, rồi lại giống như không có khoảng cách, như bây giờ vậy, giơ tay là có thể chạm đến.
“Từ Ngạn Hoàn.” Du Tâm Kiều gọi tên anh rất khẽ: “Cậu đừng nói những câu làm tôi khó chịu nữa được không?”
Một lúc lâu sau, Từ Ngạn Hoàn gật đầu, Du Tâm Kiều dần buông lỏng tay.
Máu mũi đã ngừng chảy, găng tay che trên mũi cũng bị lấy ra, Du Tâm Kiều hít sâu một hơi, hô hấp thông thoáng làm cậu thấy nhẹ nhõm.
Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi kết thúc, trước khi tạm biệt, Du Tâm Kiều cầm găng tay dính máu khô cứng nhìn cậu thiếu niên vẫn đang mặc đồng phục mỏng manh trước mặt mình, cứ cảm thấy anh còn rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng khi mở miệng chỉ còn một câu.
“Sinh nhật vui vẻ.” Từ Ngạn Hoàn nói.
Âm thanh ấy rất trầm, tựa như tần số của chú cá voi cô độc trong biển sâu.
Tựa như anh còn khó chịu hơn cả Du Tâm Kiều —
________________
*Dư Trình: Nếu không có gì ngoài ý muốn thì phần hồi ức lần này còn lại một chương (dài). Phần hồi ức lần này không có chia ly.
*Lời beta: Cái chi tiết em Kiều hay bị chảy máu mũi vào mùa khô í, mọi người có nhớ là trong nhà anh Hoàn cũng lắp máy tạo ẩm không khí không ạ:)))