Từ lúc vào thang máy đi lên, quẹt thẻ vào cửa, Du Tâm Kiều vẫn nắm lấy Từ Ngạn Hoàn không buông, làm nhăn hết cả ống tay áo sơ mi của anh.
Cậu cũng không khóc, chỉ dẫn Từ Ngạn Hoàn vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng một tay. Rửa xong đóng vòi nước lại, Từ Ngạn Hoàn cầm khăn mặt đưa sang cho cậu lau. Lau xong, đuôi mắt Du Tâm Kiều lại đỏ hoe, cậu ngậm chặt hàm kiềm nước mắt, trông đáng thương như bị bắt nạt vậy.
Vừa nãy đi trên đường, Từ Ngạn Hoàn đã kể lại hết mọi thứ, cũng cố hết sức giản lược những dằn vặt và khốn khó năm ấy. Nhưng Du Tâm Kiều vẫn đau lòng không chịu được, nước mắt cứ tuôn liên tục, còn khóc nấc thành tiếng nữa, nói ngắt quãng: “Nếu… hức… nếu biết từ sớm, em sẽ không… hức… không kéo anh lại, em với anh cùng nhau… hức… đánh gã!”
Từ Ngạn Hoàn không nhịn được mà cong môi, Du Tâm Kiều trợn mắt: “Anh cười… hức… cười cái gì, đưa tay cho… hức… em xem!”
Lúc trước muốn xem vết thương mới, bây giờ là xem vết thương cũ.
Từ Ngạn Hoàn có một đôi tay đẹp không thua gì tay của nghệ sĩ dương cầm. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay khô ráo mà ấm áp, vậy nên nếu để lại bất kỳ khuyết điểm gì thì sẽ thật đáng tiếc.
Du Tâm Kiều nắm lấy tay Từ Ngạn Hoàn, bụng ngón tay nhẹ nhàng miết khẽ lên vết sẹo dữ tợn trên hổ khẩu, cậu ghé sát lại thổi thổi, y như dỗ con nít vậy.
Nhớ ra hồi vừa mới mất trí nhớ có hỏi anh vết thương này từ đâu ra, Từ Ngạn Hoàn bảo thái rau bất cẩn cắt trúng, rồi cả “trò lừa” ngày nào cũng hôn môi của anh, Du Tâm Kiều gom hết nợ mới nợ cũ lại phàn nàn: “Anh đúng là cao thủ lừa đảo gạt người mà không cần ghi nháp.”
“Ừm.” Từ Ngạn Hoàn hào phóng thừa nhận: “Số lần anh nói dối còn nhiều hơn em ăn kem.”
Du Tâm Kiều mở to mắt, nuốt ngược nước mắt vào trong: “Sao anh còn… tự hào như thế?”
Từ Ngạn Hoàn dùng tay còn lại lau khóe mắt Du Tâm Kiều: “Xin lỗi em.”
Xin lỗi vì đã lừa em, bảo rằng mình ghét em, dối gạt rằng anh mong em cách xa anh, gạt rằng anh không cần thứ không đáng tiền.
“Những lời nói ấy, không phải lời thật lòng.”
“… Em biết.”
Du Tâm Kiều hỏi: “Sao khi ấy, anh không nói em biết?”
Rằng Từ Ngạn Hoàn gặp phải cảnh khốn cùng, lại còn nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy.
Từ Ngạn Hoàn nói: “Không nên nói em biết.”
Con đường phía trước nguy cơ bốn bề, một mình anh đối mặt là được, em không cần phải gánh vác cùng anh. Huống chi, tất cả những gì em cho anh là ánh dương rực rỡ, sao anh nỡ nhẫn tâm để em thấy điều xấu xa của thế gian, sao có thể dắt em tiến vào vực sâu không thấy đáy.
Nhưng sự đau đớn và khổ sở khi ấy đều là thật. Du Tâm Kiều xị mặt bĩu môi, dường như vẫn còn bực bội.
Từ Ngạn Hoàn bèn đề nghị: “Hay là em cũng mắng anh, giống như anh đối xử với em hồi đó ấy.”
Anh đang cho Du Tâm Kiều cơ hội trả thù, để cậu được hả giận.
Du Tâm Kiều nghĩ một đằng nói một nẻo: “Em, em ghét anh lắm.”
Nói xong, cậu không chịu nổi trước, che mặt la lên: “Nối dối khó quá đi!”
Về tới khách sạn thì trời đã tối, Du Tâm Kiều khóc mệt không muốn đi ra ngoài, Từ Ngạn Hoàn gọi bữa tối mang lên tận phòng.
Thật ra chẳng ai có khẩu vị ăn uống. Bít tết được cắt sẵn, Du Tâm Kiều chỉ ăn vài miếng là bắt đầu đẩy vào miệng Từ Ngạn Hoàn, vừa đút anh vừa nói: “Sau này đừng nói xin lỗi nữa, anh không có lỗi. Xưa nay cách cư xử với kẻ ác luôn là dùng bạo lực để khống chế bạo lực. Gã không đáng để anh hy sinh cả cuộc đời của bản thân.”
Mãi đến khi nãy, Du Tâm Kiều mới hoàn toàn ngộ ra ý nghĩa của những lời mà Từ Ngạn Hoàn nói với Tiểu Hải hôm cậu bé định nhảy lầu.
May mà Từ Ngạn Hoàn không đi sai đường, may mà anh đã vượt qua.
Du Tâm Kiều nói y hệt lời Từ Ngạn Hoàn ngày ấy: “Tương lai vẫn còn vô số những cơ hội đang chờ anh.”
Tiếc rằng trình giả vờ làm người lớn của Du Tâm Kiều yếu quá, nói mấy câu ung dung như thế này y hệt ông cụ non giả vờ trầm lắng vậy. Từ Ngạn Hoàn nghe xong lại muốn cười.
Du Tâm Kiều lập tức dùng thịt bít tết chặn cái miệng của anh lại: “Anh nghiêm túc chút đi!”
Từ Ngạn Hoàn đành phải im lặng nhai kỹ thịt, đợi nuốt xuống xong mới nói: “Tiểu Kiều nói đúng lắm.”
Đây là lần đầu tiên Từ Ngạn Hoàn gọi Tiểu Kiều ngay trước mặt Du Tâm Kiều.
Khiến cho Du Tâm Kiều đỏ mặt ngay tại chỗ.
Cậu trộm nghĩ trong lòng, hóa ra yêu đương với Từ Ngạn Hoàn sẽ có cảm giác thế này.
Niềm hạnh phúc trong lòng, muốn cho cả thế giới biết.
Thế là cậu mở vòng bạn bè trên WeChat ra, định bụng đăng gì đó để “chiêu cáo thiên hạ”.
Đây là lần đầu tiên đăng vòng bạn bè sau khi cậu mất trí nhớ, nhất định phải thật thận trọng. Du Tâm Kiều mở camera lên, vốn định chụp một bức, nhưng nhìn thấy mục lựa chọn ở bên dưới, tự nhiên nhớ ra trong điện thoại còn có thứ tên là album ảnh.
Du Tâm Kiều không ngờ rằng, mình thông minh cả đời nhưng lơ mơ nhất thời, mất trí nhớ xong cậu có mở WeChat và hòm thư điện tử ra xem, thậm chí lên mạng tra mấy sự kiện lớn trong sáu năm nay, ấy vậy mà quên mất mở album ảnh ra xem thử.
Nhưng cũng may, Du Tâm Kiều 24 tuổi không bị đổi tính nết, không lưu tấm ảnh “xấu hổ” nào trong điện thoại. Một tay Du Tâm Kiều cầm điện thoại, tay còn lại che màn hình, chuẩn bị tâm lý đầy đủ để ấn vào mục video, bên trong lưu chừng mười mấy video, đều liên quan tới nhím Hoàn Hoàn.
Vừa hay thông qua mấy video này để chứng kiến quá trình từ chưa tới nửa kg mà ăn rồi ngủ tới những gần 2kg của nó, Du Tâm Kiều tặc lưỡi cảm thán, thầm nghĩ câu “lòng dạ thanh thản, thân thể khoẻ mạnh” quá là đúng, về nhà phải bắt nó chạy trên vòng chạy nhiều hơn mới được.
Lúc thoát ra, thoáng nhìn thấy hàng cuối cùng có mục album ẩn, Du Tâm Kiều giữ tinh thần ham học hỏi ấn vào, nhập mật khẩu.
Sau đó bị những tấm ảnh bày ra trước mắt làm cho trợn mắt há mồm.
Từ Ngạn Hoàn tắm xong đi ra, trông thấy Du Tâm Kiều nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Bị hỏi rằng đang xem gì, Du Tâm Kiều đáp: “Đọc tin tức vụ chiều nay trước cửa phòng hòa nhạc.”
Mở trang thời sự địa phương ra thì đúng như dự đoán, tiêu đề “Buổi hòa nhạc đầu tiên của nghệ sĩ biểu diễn dương cầm Du Tâm Kiều gặp sự cố liên tục” được hiển thị rất nổi bật.
Ấn vào xem, nội dung đưa tin cũng đúng theo thực tế. Bảo rằng bầu không khí ở hiện trường vô cùng nhiệt liệt, buổi biểu diễn cũng rất thành công, chỉ có điều tới phân đoạn phỏng vấn truyền thông sau khi kết thúc thì xảy ra sự cố. Tình cảnh khá hỗn loạn, còn để người không phận sự đi vào.
Cuối bài báo nói, người không phận sự lẻn vào hậu trường gây nên sự hỗn loạn đã được lực lượng cảnh sát tạm giữ. Kéo xuống dưới là ảnh chụp hiện trường, chỉ chụp được bóng dáng Từ Ngạn Hoàn che chở Du Tâm Kiều rời đi, và một bên mặt của Từ Chấn đang “nhe nanh múa vuốt” ở bên cạnh.
Rồi lại mở xem mấy trang báo khác, cũng không khác mấy, không có chi tiết nào để người ta đoán ra quan hệ giữa bọn họ, cũng không có tin tức về tình hình sau đó. Du Tâm Kiều thở phào: “May quá may quá, không chụp được hình anh đánh gã.”
Có điều…
“Nếu đã lên thời sự, vậy ba mẹ em…”
Nói chưa hết câu thì điện thoại của Du Tâm Kiều rung lên, trên màn hình bất chợt hiển thị: Phu nhân Diêu.
Du Tâm Kiều bày ra vẻ mặt “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay”, ra hiệu cho Từ Ngạn Hoàn im lặng, sau đó hắng giọng ấn nghe máy.
“Alo, mẹ ạ?”
“Con đang ở khách sạn sao? Giờ xuống tầng một chuyến đi.”
“…”
Ba phút sau, Du Tâm Kiều xuất hiện ở sảnh khách sạn cùng với Từ Ngạn Hoàn.
Diêu Quỳnh Anh bước lên trước kiểm tra xem Du Tâm Kiều có bị thương không, nhìn trên nhìn dưới mấy lần mới thoáng yên tâm: “Chuyện lớn thế mà không nói với ba mẹ tiếng nào, giờ cánh con cứng rồi nhỉ.”
“Cũng có gì to tát đâu ạ, cảnh sát giải quyết rồi mà.” Du Tâm Kiều cố gắng cười giỡn để được qua ải: “Ba mẹ ăn cơm chưa, nhà hàng này làm cơm Tây cũng ngon lắm.”
Có điều không đánh trống lảng được, bình thường Du Hàm Chương rất dễ tính, giờ đây cũng trở nên nghiêm túc: “Lần trước bị tai nạn xe đã nguy hiểm lắm rồi, lần này còn gặp phải chuyện như vậy…”
Nói xong Du Hàm Chương nhìn về phía Từ Ngạn Hoàn, trong ánh mắt chứa đựng sự biết ơn vì anh đã bảo vệ Du Tâm Kiều, lại có phần hơi lo lắng: “Nếu chú nhìn không nhầm, trên thời sự có nói tên côn đồ lẻn vào hậu trường là ba của cháu?”
Du Tâm Kiều sững sờ, đang định nói gì đó, Từ Ngạn Hoàn đã lên tiếng trước cậu, đáp: “Vâng, ông ta tên là Từ Chấn, sáu năm trước vào trại giam do cố ý gây thương tích, tháng trước vừa mới hết hạn tù.”
Thì ra, từ sáu năm trước ba mẹ Du Tâm Kiều đã điều tra bối cảnh gia đình Từ Ngạn Hoàn rồi.
Đây là chuyện lớn, Du Hàm Chương và Từ Ngạn Hoàn đổi sang nơi khác nói chuyện, Diêu Quỳnh Anh bèn kéo Du Tâm Kiều tới sô pha ở sảnh ngồi xuống, kể lại chuyện xảy ra sau khi Du Tâm Kiều trở về nhà ở thủ đô.
“Khi ấy con về nhà, tay còn có thương tích, mẹ hỏi con bị làm sao, con cứ không chịu nói. Mẹ sốt ruột quá bèn gọi điện cho phòng giáo vụ trường Trung học số 2, liên lạc với giáo viên chủ nhiệm của con. Thầy chủ nhiệm của con cũng không rõ tình hình, chỉ bảo con rất thân với học sinh tên Từ Ngạn Hoàn ở cùng lớp, thêm vào việc nghe ba con nói con đang theo đuổi một nam sinh trong lớp, nên mẹ tìm người điều tra cậu ta.”
Những chuyện này thuộc về phần ký ức bị thất lạc của Du Tâm Kiều, cậu hỏi: “Lúc đó con có tới mấy người bạn, ai cũng thân thiết, sao mẹ biết là anh ấy?”
Diêu Quỳnh Anh trả lời: “Vốn dĩ mẹ cũng chỉ đoán thôi, mãi đến khi nhìn thấy tên cậu ta trong quyển vở mà con mang về.”
Năm đó Du Tâm Kiều viết thư tình cho Từ Ngạn Hoàn, đã từng viết ra nháp rất nhiều lần.
Xác nhận người tên Từ Ngạn Hoàn là cậu trai mà Du Tâm Kiều theo đuổi, Diêu Quỳnh Anh cũng biết luôn tối hôm ấy Du Tâm Kiều khóc vì ai, mất hết ý chí vì ai, ròng rã một tháng trời về đến nhà cũng không mở miệng nói câu nào.
Xuất phát từ tấm lòng của người mẹ yêu con trai mình, Diêu Quỳnh Anh bực mình đi thẳng tới Tầm Thành gặp Từ Ngạn Hoàn.
Khi ấy là đầu xuân, đêm trước khi Du Tâm Kiều ra nước ngoài. Cổng trường Trung học số 2 Tầm Thành, Từ Ngạn Hoàn mặc áo khoác đồng phục bị giặt đến nỗi bạc màu, sau khi biết người phụ nữ đứng trước mặt là mẹ của Du Tâm Kiều, đầu tiên anh hơi sửng sốt, sau đó lễ phép nói: “Cháu chào cô.”
Trước đó Diêu Quỳnh Anh từng xem ảnh của Từ Ngạn Hoàn, cũng biết đây là cậu trai có ngoại hình không tồi. Người có tướng mạo tốt bình thường hay có mấy phần kiêu ngạo bẩm sinh, huống chi thành tích học tập của Từ Ngạn Hoàn lại xuất sắc như vậy, hoàn toàn xứng đáng là người tài giỏi trong nhóm bạn cùng lứa.
Nhưng điều khiến Diêu Quỳnh Anh kinh ngạc là, trên người Từ Ngạn Hoàn không hề có chút gì gọi là tự tin hoặc tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ. Anh có dáng người cao ráo, nhưng hình thể gầy đến mức có thể nói là tiều tụy, sắc mặt trắng bệch xanh xao, ánh mắt cũng trầm lặng không gợn sóng, hoàn toàn không giống thiếu niên 18 tuổi.
Diêu Quỳnh Anh nói: “Nghe nói ba của cậu ta là dân cờ bạc, vậy hẳn là mấy năm đó, hai mẹ con họ cũng chẳng dễ dàng gì.”
Nghe đến đấy, Du Tâm Kiều nuốt một hớp không khí: “Vậy mẹ, lúc ấy mẹ nói gì với anh ấy?”
“Trông thấy dáng vẻ đó của cậu ta, mẹ còn nói gì được đây?” Diêu Quỳnh Anh thở dài: “Cậu ta và con bằng tuổi nhau, mẹ cũng là mẹ, nào có ác độc như vậy.
Diêu Quỳnh Anh chỉ hỏi có phải Từ Ngạn Hoàn từ chối Du Tâm Kiều hay không, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Diêu Quỳnh Anh nói với anh vài câu, bảo anh nếu đã từ chối rồi thì đừng liên lạc với Du Tâm Kiều nữa, sau này ai đi đường nấy, đừng làm muộn màng đời nhau.
“Anh ấy đồng ý sao?” Du Tâm Kiều hỏi.
“Không, cậu ta không đồng ý cũng không từ chối, chẳng nói gì cả.” Nói đến đây, Diêu Quỳnh Anh lại nổi giận: “Năm ngoái con lại liên lạc với cậu ta, còn bảo muốn kết hôn, mẹ mới hiểu ra, thảo nào năm ấy thằng nhóc này không chịu đồng ý.”
Du Tâm Kiều: “…”
Tiếp theo, từ lời của Diêu Quỳnh Anh, Du Tâm Kiều biết được, sau khi cả nhà cậu ra nước ngoài, sở dĩ cậu không ở cùng với ba mẹ là vì biết được chuyện Diêu Quỳnh Anh đi tìm Từ Ngạn Hoàn, cảm thấy bà lo chuyện bao đồng nên mới giận hờn với bà.
Nhưng sáu năm ấy cậu vẫn thường lui tới, ngày lễ tết cũng về ở cùng ba mẹ. Vốn dĩ quan hệ với người nhà đã dịu bớt rồi, kết quả Du Tâm Kiều vừa mới về nước đã giáng thêm một quả bom nặng ngàn cân—— Con muốn kết hôn với Từ Ngạn Hoàn.
Làm cho Diêu Quỳnh Anh nổi trận lôi đình, la mắng ngay trong điện thoại: “Nếu con cứ khăng khăng cố chấp như thế, thì đừng có nhận mẹ là mẹ nữa!”
Du Tâm Kiều không quan tâm, thông báo đủ thông tin xong là cúp máy luôn.
Do đó, vụ tai nạn giao thông gây mất trí nhớ kia trái lại đã trở thành cơ hội để Du Tâm Kiều và ba mẹ “phá băng”.
Khiến người ta không khỏi cảm thán, quan hệ giữa người với người, mối liên hệ giữa quá khứ và hiện tại, có lúc lại vi diệu khó hiểu vậy đấy.
Cũng may, đối với phản ứng nhạy bén và thái độ đặt Du Tâm Kiều lên hàng đầu của Từ Ngạn Hoàn, Diêu Quỳnh Anh thấy rất đáng khen và tán thành, không những không khuyên hai người chia tay mà còn chủ động muốn gặp thông gia ăn một bữa cơm.
Tán gẫu xong về phòng, Từ Ngạn Hoàn mở laptop xử lý công việc.
Chủ yếu là chuyện của Từ Chấn. Du Hàm Chương lo rằng sau này Du Tâm Kiều sẽ bị vạ lây nên hỏi thăm Từ Ngạn Hoàn về án phạt của Từ Chấn năm đó, nhắc nhở Từ Ngạn Hoàn chú ý tới động tĩnh của Từ Chấn nhiều hơn.
Dù không nói ra, nhưng suy nghĩ của cả hai đều là muốn đưa Từ Chấn vào lại trại giam.
Làm việc xong gập laptop lại, Từ Ngạn Hoàn ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh nhìn mình của Du Tâm Kiều.
“Sao em chưa ngủ?” Từ Ngạn Hoàn đi tới bên giường.
Du Tâm Kiều nằm một bên giường, vỗ chỗ trống bên cạnh: “Đang đợi anh đó.”
Từ Ngạn Hoàn cởi áo khoác ra rồi nằm xuống.
Từ sáng sớm bận bịu đến tối muộn, hai người đều thấy khá uể oải. Nhưng một khi tâm tư sáu năm trước bị khơi dậy thì khó mà dằn xuống được.
Còn nhớ lần cuối gặp nhau năm ấy, tay trái của Du Tâm Kiều quấn băng gạc. Từ Ngạn Hoàn nắm chặt lấy bàn tay đang đặt trên ga giường của Du Tâm Kiều, giơ lên trước ánh đèn: “Tay em, bây giờ ổn rồi chứ?”
“Ổn rồi, trầy xíu da thôi, sưng mất vài ngày.” Du Tâm Kiều như đang tự thú: “Năm ấy vốn dĩ có thể tháo băng ra rồi, tại em không chịu tháo đó.”
“Vì sao?”
“… Vì muốn anh đau lòng.”
Tấm màn ngăn cách cuối cùng giữa hai người được tháo bỏ, Du Tâm Kiều cũng trở nên thẳng thắn vô tư như trước.
Tuy rằng vẫn hơi ngượng ngùng, Du Tâm Kiều nghiêng đầu nhìn lên trần nhà, thầm nói khách sạn này có mắt nghệ thuật thật đấy, trần nhà đẹp quá trời.
Không lâu sau, cảm nhận được làn da mềm mại chạm vào mình, cậu im lặng liếc nhìn trộm, là Từ Ngạn Hoàn nghiêng người sang, sáp lại phía trước, kề môi mình lên mu bàn tay cậu.
Tiếp theo là ngón tay, từ đầu ngón tay đến khớp ngón tay, anh trao cái hôn nhẹ tựa lông hồng. Rồi khi bàn tay tình cờ sượt lên chóp mũi, hơi thở ấm áp ấy hệt như cơn gió lướt qua.
Trái tim giật nảy lên, Du Tâm Kiều nhìn hàng mi run rẩy theo hơi thở, cùng với vẻ mặt thành kính kia của Từ Ngạn Hoàn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Hóa ra lúc Từ Ngạn Hoàn quý trọng một người sẽ có biểu hiện như thế này.
Hôn tay xong, Du Tâm Kiều vẫn thấy ngứa ngáy trong lòng, hất cằm lên giơ tay khác ra: “Tay này không bị thương, nhưng mà cũng… đau lắm.”
Từ Ngạn Hoàn cười một tiếng, nâng tay phải của cậu lên, hạ một nụ hôn xuống mu bàn tay.
Tiếp theo đó, anh duỗi tay ra ôm eo, cả người Du Tâm Kiều được anh kéo vào lòng. Khi Từ Ngạn Hoàn sát lại gần, vừa lúc cậu ngẩng đầu, đôi môi khẽ nhếch bị chiếm lấy.
Tại Tầm Thành – nơi mà lần đầu đầu tiên họ gặp nhau, hai người trao nhau nụ hôn cách những sáu năm.
Có hơi đắng, sau đó mới dần trở nên ngọt ngào. Khiến cho người sợ bị đau là Du Tâm Kiều phải trào nước mắt, hỗn hợp mặn chát biến thành đầy đủ năm vị.
Giống như những gì mà họ từng trải qua.
Hôn xong, Từ Ngạn Hoàn nâng mặt Du Tâm Kiều lên, nói: “Không sao nữa rồi, đừng khóc.”
Du Tâm Kiều cảm thấy tính mít ướt quá mất mặt, bèn nhắm mắt lại không dám đối mặt với anh nữa: “Em đâu… đâu có khóc.”
Bình tĩnh lại lần nữa, Du Tâm Kiều giơ tay xoa nhẹ lên khóe mắt, hỏi: “Năm ngoái lúc tụi mình gặp lại nhau, anh thật sự cho rằng em muốn trả thù anh sao?”
“Ừm.” Từ Ngạn Hoàn nói: “Là em nói, em thù dai lắm.”
Du Tâm Kiều thầm bảo trí nhớ anh tốt thật đấy: “… Anh gặp người nào trả thù như vậy chưa?”
Nhớ đến màn cầu hôn qua loa ở quán mì vằn thắn, Từ Ngạn Hoàn nở nụ cười khẽ: “Chưa từng thấy.”
“Vậy mà anh cũng dám đồng ý, không sợ em trả thù anh thật hả?”
“Tại sao không dám? Vào khoảnh khắc đồng ý với em, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để em xử lý.”
Từ Ngạn Hoàn nhìn Du Tâm Kiều: “Cùng lắm là, chết trong tay em.”
Du Tâm Kiều biết, “chết” trong lời Từ Ngạn Hoàn nói chính là giao ra hết thảy, không giữ lại chút gì.
Lúc ấy anh trói mình lại trên đài hành hình, chờ Du Tâm Kiều phán xử, dù Du Tâm Kiều trừng phạt anh ra sao, anh đều nghe theo tất.
Dù cho thực ra anh không hề nợ Du Tâm Kiều thứ gì, anh chỉ muốn bảo vệ Du Tâm Kiều, chỉ là để hy vọng cho tương lai, muốn chờ đến khi mình đủ lông đủ cánh mới tiến đến gần cậu lần nữa.
Trong một ngày cảm xúc lên xuống tận mấy lần, Du Tâm Kiều phát hiện mình vẫn còn nước mắt để chảy.
Cậu cắn răng nuốt nước mắt vào, khịt mũi, cầm lấy điện thoại di động để bên cạnh.
Mở album ảnh, mở khóa album, bắt đầu từ tấm thứ nhất, Du Tâm Kiều giơ điện thoại xem lần lượt từng tấm một.
Đều là ảnh của Từ Ngạn Hoàn, tất cả có khoảng năm sáu mươi tấm. Nhìn góc độ thì phần lớn là chụp trộm, bóng lưng và gò má chiếm đa số. Có tấm anh đang làm việc trước máy tính, có tấm anh hút thuốc ở ban công, có tấm anh nằm ngủ say trên giường, có cả ảnh anh đang cài cúc áo sơ mi, thậm chí có cả ảnh… anh vừa mới tắm xong còn ở trần.
Xem đến nỗi Du Tâm Kiều thấy ngượng ngùng, cậu bèn ho một tiếng, hỏi lại lần nữa: “Anh từng gặp ai trả thù thế này chưa?”
Từ Ngạn Hoàn nhìn những tấm ảnh này, mới đầu cũng thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức tỏ vẻ được khai sáng: “Thảo nào, ở nhà em cứ ôm điện thoại suốt.”
Không có được đáp án, Du Tâm Kiều cũng chẳng giận. Cậu quay lưng lại, chọn một tấm anh mặc quần áo chỉnh tề trong album, dời ra album bình thường rồi đăng lên vòng bạn bè.
Lúc viết trạng thái, nhớ ra Từ Ngạn Hoàn miêu tả với người khác rằng người anh yêu rất giỏi tiếng Anh, Du Tâm Kiều bèn dùng một câu ngoại ngữ luôn.
Nhanh chóng đăng lên rồi quăng điện thoại đi, Du Tâm Kiều kéo chăn lên che mặt, lúng búng nói: “Ngủ ngon nha.”
Ý là không cho anh xem.
Từ Ngạn Hoàn đành vơ lấy điện thoại của mình, mở vòng bạn bè trên WeChat ra.
Bài mới nhất là do Du Tâm Kiều đăng, trong ảnh là gò má ngủ say của Từ Ngạn Hoàn giữa phông nền tối, chỉ có tia sáng duy nhất được le lói vào từ ngoài cửa sổ.
Câu trạng thái cũng rất ngắn gọn dễ hiểu——
My Love.
My Moonlight.
Hết chương 38.
Dư Trình: Sau đó Du Tâm Kiều bị Từ Ngạn Hoàn bới ra khỏi chăn rồi hôn một trận thật dữ dội:D