• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 30

Không thân cũng chẳng quen?

Thịnh Hạ còn chưa kịp mặt đỏ tim đập lại ngây ngẩn cả người. Tại sao lại không thân cũng chẳng quen? Hai người bọn họ không phải bạn bè sao?

Chẳng… chẳng lẽ ở trong lòng nam thần, cô còn chưa đạt tới tiêu chuẩn bạn bè của anh?

Thịnh Hạ tức khắc liền có chút mất mát, ỉu xìu nhìn hai mắt anh, cúi đầu nói: “Vậy… vậy cậu cứ xem tôi như ngân hàng, vay tiền tôi là được rồi. Nếu thấy ngại thì sau này có tiền, cậu tính tiền lãi cho tôi… Cậu yên tâm, tôi… tôi chắc chắn sẽ lấy mà.”

Đợi nửa ngày cũng không thấy khuôn mặt đỏ thẹn thùng của cô gái nhỏ, chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ tràn đầy đáng thương, Lăng Trí: “…”

Lăng Trí trầm mặc trong chốc lát, cũng không biết đang xảy ra chuyện này, thế nhưng lại hiểu rõ cô đang nghĩ gì rồi. Anh không nói gì lại thấy buồn cười, không nhịn được mà giơ tay vỗ nhẹ đầu cô: “Nhìn kĩ lại thì mới thấy thật ngốc.”

Thịnh Hạ: “…?”

Làm bạn bè không được, làm ngân hàng cũng không được sao?

Cô mờ mịt nhìn anh, trong lòng càng thấy mất mát.

Lăng Trí nhìn đôi mắt đen lúng liếng của cô, bên trong là ánh sáng trong suốt phản chiếu hình bóng của mình. Trong nháy mắt, chàng trai chút nữa không kiềm được ngứa ngáy trong lòng.

Giây tiếp theo, khóe mắt liền thoáng thấy lắc tay mèo béo trêи cổ tay cô, chàng trai dừng lại, bỗng nhiên nhớ tới buổi tối chật vật đó.

Như một chậu nước lạnh đột nhiên tưới xuống khiến đầu óc anh tỉnh táo. Yết hầu của Lăng Trí khẽ nhúc nhích, ánh mắt để ở trêи khuôn mặt trắng trẻo mềm mại và cánh môi phấn nộn của cô gái nhỏ, cuối cùng vẫn kìm nén mà ngồi dậy, mở lời: “Chúng ta dù sao cũng coi như bạn bè? Thế nhưng cậu lại không biết xấu hổ mà kiếm tiền lợi ở tôi.”

Ngữ khí của anh lười biếng, mang theo chút ý tứ vui đùa, Thịnh Hạ nghe không ra, chỉ ngẩn người, sau đó đôi mắt bỗng chốc sáng lên: “Đương nhiên! Đương nhiên là bạn bè! Tiền lãi chỉ là tôi… tôi nói bừa thôi! Đều là nói bừa! Không cần tiền lãi! Một cọng lông cũng không cần!”

Cô nói xong liền không nhịn được mà cười ngây ngô, dáng vẻ mất mát và buồn bực vừa rồi cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Nam thần tự thừa nhận hai người bọn họ là bạn bè rồi!

Thế nhưng cô thật sự trở thành bạn bè của nam thần rồi!

Hì hì hì hi, cô vui đến nở mũi.

Chỉ có điều nam thần đã xem cô là bạn bè thì tại sao vừa rồi lại nói “Không thân cũng chẳng quen”. Thịnh Hạ không nghĩ nhiều nữa, chỉ cảm thấy anh đang nói giỡn với mình. Cô cũng không thèm để ý, sau khi cười xong thì đôi mắt lóe sáng hỏi anh: “Vậy cậu đáp ứng việc tôi nói sao?”

“Đương nhiên là không.”

Thịnh Hạ sửng sốt: “Hả?”

“Tôi không thích thiếu người khác, đặc biệt…” là cậu. Lăng Trí nhìn cô một cái, không nói hết, chỉ không chút để ý mà nói: “Còn mẹ tôi và hai đứa nhỏ nữa, tôi không thể mặc kệ bọn họ, càng không thể ném bọn họ cho người khác, cho nên công việc này tôi nhất định phải làm.”

Thịnh Hạ ỉu xìu nhưng cũng không quá bất ngờ. Đối với phản ứng của anh, trong lòng cô sớm đã có kết quả nhưng lại muốn thử vận may nên mới mượn cơ hội này thử xem.

Bây giờ nếu đã không được thì cô không thể, cũng không biết nên khuyên như thế nào, trong lòng nổi lên suy nghĩ nhờ giáo viên ra mặt giúp đỡ chuyện của anh. Chỉ là còn chưa suy nghĩ kĩ thì búi tóc nhỏ trêи đầu lại bị túm một cái.

“Tuy rằng không thể quay về trường nhưng tôi vẫn có thể tham gia thi đại học.” Lăng Trí nhìn cô gái nhỏ đang ngây dại một chút, khóe miệng nhếch lên: “Học đại học sẽ có nhiều thời gian hơn bây giờ, nếu thi đậu thì tôi sẽ nghĩ cách vừa học vừa làm. Nếu cậu thật sự muốn giúp tôi thì đi học nghiêm túc một chút, giúp tôi nhớ kĩ trọng điểm thầy cô giảng, giúp tôi tiếp tục ôn tập.”

Thịnh Hạ hoàn hồn, vui vẻ đến không chịu được, suýt nữa nhảy khỏi ghế, nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tôi nhất định sẽ học tập thật tốt! Không bao giờ ngủ đến phát ngốc trong giờ học nữa!”

Lăng Trí: “Ngủ, phát ngốc?”

Lúc này Thịnh Hạ mới phát hiện mình đã bị bại lộ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nhanh tay cầm bài thi bên cạnh che khuôn mặt nhỏ của mình: “Ai da phải… phải tiếp tục làm bài tập thôi!”

Lăng Trí nhịn không được cười ra tiếng, giơ tay kéo bài thi xuống, nói: “Viết cái mà gì viết, bài làm sai lúc trước còn chưa giảng lại đâu.”

“Ha ha.” Thịnh Hạ đỏ mặt cười mỉa hai tiếng, quay về trạng thái chăm chú lắng nghe.

Lăng Trí lại không lập tức giảng cho cô, giống như vô tình hỏi: “Lại nói tiếp đi, cậu muốn vào trường nào?”

Thịnh Hạ sửng sốt, hoàn hồn đáp: “Không biết nữa, chỉ cần gần nhà một chút, không quá xa là được.”

Cô chớp chớp mắt, tò mò hỏi lại: “Còn cậu?”

“Chắc là Nam Đại, vừa gần nhà lại là ngôi trường tốt.”

Nam Đại là trường đại học 985* duy nhất trong thành phố B của bọn họ. Thịnh Hạ vừa nghe thì liên tục gật đầu: “Thành tích cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ không thành vấn đề!”

*đề án 985 còn được gọi là đề án “Các trường đại học hàng đầu thế giới” tại Trung Quốc, hiện tại có 38 trường. Thanh Hoa và Bắc Đại là hai trong số 38 trường đó

Lăng Trí “Ừ” một tiếng, nghiêng đầu nhìn Thịnh Hạ: “Cậu cũng có thể.”

Cái gì? Nam Đại? Cô có mơ cũng không dám mơ!

Thịnh Hạ tự mình hiểu lấy mình mà lúc lắc tay nhỏ: “Thành tích này của tôi thì sao có thể chứ!”

Lăng Trí vỗ vỗ chồng tư liệu cao cao kế bên tay, hơi hơi mỉm cười với cô: “Nghiêm túc làm tất cả một lần, hiểu rõ những thứ không hiểu thì sẽ có khả năng.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ nuốt nuốt nước miếng, không dám tin tưởng mà nhìn anh: “Cậu… cậu đang nói giỡn với tôi đúng không?”

“Đương nhiên…”

Thịnh Hạ lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Lăng Trí mở khóe miệng: “… không phải.”

Thịnh Hạ: “…”

Thịnh Hạ: “??!!”

***

Lăng Trí có nói giỡn hay không, Thịnh Hạ rất nhanh sẽ biết.

Tối hôm nay, bị ép giải hai bài thi Số Học, còn phải xem lại những bài làm sai cả ba lần, hơn nữa phải lấy hoa hồng nhỏ bảo đảm lần tới sẽ không sai những bài đã sửa rồi thì nam thần đã biến thân thành ma quỷ mới buông tha cho cô.

Thịnh Hạ ôm búi tóc nhỏ sắp bị túm trọc của mình, cảm thấy rất không tốt.

Thất thần thì bị túm búi tóc, phát ngốc cũng bị túm búi tóc, làm sai cũng bị túm búi tóc, búi tó nhỏ của cô đã gây ra nghiệp gì chứ!

Còn nam thần nữa, rõ ràng trước kia chỉ yêu cầu cô tiến bộ mỗi ngày một chút, tại sao hôm nay lại hung tàn như vậy, một hai phải dùng tiêu chuẩn của Nam Đại đặt lên cô?!

Thịnh Hạ khóc không ra nước mắt nhưng lại không dám phản kháng, chỉ có thể đáng thương mà ôm một chồng lớn bài tập nam thần giao cho rồi chạy.

Lăng Trí muốn tiễn cô gái nhỏ về nhưng lại bị cô cự tuyệt. Mặt nam thần đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe những bạn học Nhiệt Nhiệt lúc này không có tâm tư thưởng thức, thậm chí cô lại xuất hiện suy nghĩ sau này sẽ không trở lại nữa…

Hu hu hu, không muốn học nữa, học tập thật khiến người ta tan nát cõi lòng mà!

Thịnh Hạ sống không còn gì luyến tiếc đạp qua màn đêm yên tĩnh chạy về nhà, mới vừa đi qua nhà Dư Xán lại đột nhiên thấy mẹ Dư đi ra khỏi cửa sắt màu đen của nhà mình.

Thịnh Hạ sửng sốt một chút, thấy mẹ Dư cúi đầu, một tay xoa mặt, như là đang khóc nên không khỏi có chút lo lắng. Tuy rằng đã khai đao bạn học học bá, Xán Xán cũng đã tỉnh lại nhưng cô ấy vẫn chưa gỡ bỏ khúc mắc với ba mẹ, mấy ngày nay vẫn luôn ở nhà Thịnh Hạ chứ không về nhà mình.

Mẹ Dư vẫn luôn muốn gọi Dư Xán về nhà nhưng Xán Xán căn bản không chịu gặp bà, hai mẹ con đã rất nhiều ngày không nói chuyện rồi.

Đương nhiên, quan hệ cha con thì càng… bây giờ Dư Xán vừa nghe tên ba cô ấy liền cảm thấy ghê tởm.

Hiện tại thấy phản ứng này của mẹ Dư, hẳn là Xán Xán còn chưa muốn gặp bà. Nhưng dù sao cũng là mẹ ruột, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách…

Thịnh Hạ liền có chút phát sầu nhưng vẫn bước nhanh đến chào hỏi mẹ Dư: “Dì, dì không có chuyện gì chứ?”

“Nhiệt Nhiệt?” mẹ Dư sửng sốt, nhanh chóng giấu vẻ mặt chật vật của mình: “Tại sao con lại ở chỗ này…”

“Con… con ra ngoài mua chút đồ ra.” Thịnh Hạ có chút chột dạ, vội vàng nói dối cho qua chuyện, “Dì… dì tới tìm Xán Xán sao?”

“… Đúng vậy, nhưng đứa bé kia vẫn không chịu gặp dì.” Ngắn ngủn mấy ngày, mẹ Dư đã gầy xuống một vòng lớn, khí chất trước kia đã không thấy đâu. Tuy rằng quần áo vẫn ưu nhã như cũ, cử chỉ tao nhã nhưng nhìn qua liền thấy rất tiều tụy. Loại tiều tụy này dù có tắt hết đèn đường cũng không che được.

Thịnh Hạ nhìn thôi cũng thấy đau lòng, do dự một chút rồi lấy hết can đảm nói: “Dì, dì cho Xán Xán một chút thời gian đi. Lần này dì và chú đã làm cậu ấy rất đau lòng.”

Mẹ Dư ngẩn ra, thống khổ mà khó hiểu: “Ba của con bé thì đúng vậy. Còn dì, dì làm như vậy đều là vì tốt cho nó! Tại sao con bé không thể hiểu cho dì?”

Thịnh Hạ nhíu mày, rất không thích những lời này, đây là những lời giấu sau lưng, mượn tiếng "yêu thương" để làm tổn thương con gái mình.

“Dì nghĩ làm như vậy là vì tốt cho Xán Xán nhưng dì có từng hỏi Xán Xán muốn cái gì chưa?” đối với nguyên nhân khiến Dư Xán đau lòng cô cũng không thể bình tĩnh, nói lời nói tận đáy lòng của mình ra: “Lúc học tiểu Xán Xán thích khiêu vũ, muốn đi học nhảy, hai người cảm thấy không phải việc đàng hoàng nên không cho cậu ấy đi. Lúc học cấp hai Xán Xán muốn cắt tóc, hai người lại cảm thấy tóc dài qua váy mới là bề ngoài con gái nên có nên không đồng ý.”

“Còn thành tích, thành tích của Xán Xán đã tốt hơn rất nhiều người, cậu ấy không muốn làm hai người thất vọng nên vẫn rất nỗ lực. Nhưng khi kiểm tra không tốt, dì và chú vẫn trách mắng cậu ấy không dùng hết sức, không nỗ lực… Con biết dì rất yêu Xán Xán nên mới nghiêm khắc với cậu ấy, cũng hi vọng cậu ấy có thể trở thành một người ưu tú, cuộc sống tương lai hạnh phúc và thuận lợi. Nhưng mà, Xán Xán là một con người, cậu ấy là một cá thể độc lập, có suy nghĩ riêng của mình, có những sở thích riêng, cũng có những thứ cậu ấy hiểu và không hiểu. Dì và chú, hai người không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên cậu ấy.”

“Ba mẹ con thường nói, con người chỉ sống được một đời, vui vẻ là quan trọng nhất. Con biết hai người chắc chắn cũng hi vọng mỗi ngày Xán Xán đều có thể vui vẻ. Chỉ có điều, không thể thích thứ mình thích, không thể làm những thứ mình thích, Xán Xán sao có thể vui vẻ? Dì có biết cậu ấy nói với con rất nhiều lần là cậu ấy rất hâm mộ con không? Không phải bởi vì ba mẹ con không nghiêm khắc, cái gì cũng chiều theo con. Mà là bởi vì bọn họ rất tôn trọng con, mỗi lúc con làm những chuyện không đúng, bọn họ cũng sẽ không lập tức phản bác con mà sẽ nỗ lực tìm hiểu chuyện này rồi cho con lời khuyên của người từng trải…”

Thịnh Hạ càng nói càng hăng hái, nói hết những lời chứa trong lòng ra: “Còn có học bá… bạn học Lưu, cậu ấy là một người rất ưu tú, thành tích tốt, nhân phẩm cũng tốt. Sau khi Xán Xán ở bên cậu ấy, mỗi ngày đều rất vui vẻ, thành tích học tập cũng tăng cao không ít. Vừa có thể giúp đỡ đối phương vừa có thể bồi dưỡng tình cảm như vậy, vì sao không thể được chúc phúc? Chỉ vì chúng con vẫn là học sinh cấp ba, vẫn là trẻ con sao? Con biết có thể dì thấy chúng con còn quá trẻ tuổi, sợ chúng con không hiểu rõ tình yêu, việc yêu đương sẽ khiến Xán Xán chịu tổn thương. Nhưng cho dù là như vậy thì dì không thể ngồi xuống và nói chuyện thật tốt với Xán Xán sao? Từ nhỏ đến lớn cậu ấy vẫn luôn rất hiểu chuyện, chưa từng làm ra việc gì khiến dì thất vọng nhưng dì lại… dì lại không muốn cho cậu ấy một chút lòng tin nào, còn lén cậu ấy đi tìm bạn học Lưu. Chuyện này không những làm tổn thương tình cảm giữa cậu ấy và bạn học Lưu, còn làm tổn thương tình cảm giữa dì và cậu ấy…”

Mẹ Dư nghe xong liền ngây ngốc.

Bà không nghĩ một Thịnh Hạ luôn luôn thẹn thùng sẽ đột nhiên nói nhiều như vậy, càng không nghĩ rằng những lời này của cô lại làm bà á khẩu không thể cãi lại.

Đổi lại là bà của trước kia, có lẽ chỉ thấy đây là lời ngụy biện của một đứa nhóc không hiểu chuyện, nhưng mấy ngày nay trải qua đả kϊƈɦ, đột nhiên bà lại có chút không không hiểu được.

Thật sự… bà đã làm sai sao?

Thịnh Hạ chưa từng nói nhiều như vậy trong một hơi, sau khi nói xong còn phải thở gấp, trái tim cũng đập bịch bịch. Nhưng mà cô cũng không hối hận, ngược lại còn thấy cực kì thoải mái. Cô đã sớm muốn nói những lời này, chỉ có điều chưa tìm được thời cơ thích hợp, hơn nữa đối phương lại là trưởng bối, lại luôn luôn nghiêm khắc, cô… có chút nhát gan.

Khụ.

Cũng xem như đã nói xong, Thịnh Hạ nhanh chóng liếc trộm mẹ Dư một cái, thấy bà ngơ ngác đứng tại chỗ cả nửa ngày, nhỏ giọng bổ sung một câu: “Chẳng qua dì cứ yên tâm, làm sao mẹ và con gái có thể thù qua đêm chứ, dì cho Xán Xán một chút thời gian, nhất định cậu ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là… chỉ là sau này, dì có thể hỏi cậu ấy muốn cái gì mới quyết định chứ?”

Mẹ Dư rõ ràng rất sợ cô gái nhỏ sẽ tức giận, vì Dư Xán mà lấy hết can đảm chất vấn thậm chí là chỉ trích bà, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Bà há miệng thở dốc, muốn nói gì nhưng lại đều nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng sờ đầu cô một chút, nói: “Cảm ơn con, dì… dì sẽ suy nghĩ lại thật kĩ.”

Nghĩa là đã hiểu rõ những lời cô nói?

Ánh mắt Thịnh Hạ sáng lên, liên tục gật đầu, sau đó liền nói ngủ ngon với mẹ Dư, xoay người chạy vào nhà.

Sau bức màn trêи lầu, Dư Xán xoay người dựa vào tường, xoa nước mắt nở nụ cười. Chờ Thịnh Hạ lên lầu, nhào qua ôm cô một cái thật chặt: “Tiếp tục chứa tớ mấy ngày, chờ tớ thấy bọn họ không đại nghịch bất đạo đến nỗi muốn mắng nữa thì tớ sẽ về nhà.”

Thịnh Hạ sửng sốt, hì hì cười ôm bả vai Dư Xán: “Thế thì không được, cậu ngủ lên giường tớ thì chính là người của tớ, sao có thể bỏ đi!”

Dư Xán vui vẻ: “Đi đi đi, tìm nam thần của cậu đi, tớ còn muốn gả chồng!”

Nam thần… gương mặt tươi cười của liền suy sụp: “Không muốn nói nữa, nam thần biến thành ma quỷ rồi.”

Nói xong liền kể chuyện Lăng Trí lấy thành tích của Nam Đại đặt lên cô, bắt cô phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày phải hướng về phía trước.

“Mẹ nó cậu ta lại muốn cậu thi cũng trường đại học! Này này này, không phải là thích cậu rồi chứ?!”

Dư Xán nghe xong lại có cảm giác không đúng lắm, Thịnh Hạ lại hoàn toàn không để ở trong lòng: “Ha ha ha cậu lại tổ chức ngày quốc tế nói giỡn à? Nam thần đang muốn giúp đỡ người nghèo, giúp đỡ người nghèo hiểu không? Tớ giúp cậu ấy vài lần nên trong lòng cậu ấy bứt rứt, do đó vẫn luôn nghĩ cách trả nợ… Có điều thi vào Nam Đại cũng quá khó rồi, với thành tích này của tớ sao có thể thi vào chứ!”

Dư Xán nửa tin nửa ngờ, nhìn mắt cô nói: “Học sinh mỹ thuật các cậu cũng không cần thành tích thi đại học, không phải điểm môn chuyên của cậu rất cao sao, nỗ lực ở các môn văn hóa nữa thì không chừng lại đậu đấy!”

Thịnh Hạ vẫn cảm thấy không thể nào, nắm tóc ỉu xìu nói: “Tớ cũng không muốn làm những bài tập đó nữa, quá khó làm…”

Những chuyện đã xảy ra đêm nay khiến cô hoàn toàn không muốn đi ăn lẩu thịt bò với nam thần rồi hu hu hu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK