Trần Lạc Sênh nghe thấy Lâm Bảo Bảo gọi tên chú của mình, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, bị vỗ yêu vào đầu một cái, sau đó nghe chị gái ôm mình hỏi: “Lạc Lạc có muốn đi cùng bọn chị không? Chẳng lẽ Lạc Lạc không sợ quái vật bên ngoài sao?”
Thấyý cười lấp lánh trong mắt cô, Trần Lạc Sênh nắm chặt quả đấm nhỏ, nói bằng giọng trẻ con: “Không sợ, Lạc Lạc sẽ cùng giết quái vật, Lạc Lạc sẽ giúp chú với chị Bảo, chị Linh, tuyệt không lùi bước ~~ “
Lâu Linh cũng bị hành động đáng yêu, vừa thân thiết lại hiểu chuyện của thằng bé chọc cười không ngừng, xoa đầu bé rồi móc hai viên kẹo trên bàn đặt vào tay bé, để cậu bé tự bóc vỏ ăn.
Lúc này các chàng trai đã ra ngoài hết, đến phòng khách của dị năng giả trả lại phòng, thanh toán tiền thuê nhà. Ngày mai họ sẽ xuất phát rời khỏi nơi này, Lâu Điện thuận tiện đi cùng để báo với Lôi Hồng Minh một tiếng. Ai có việc người ấy, để phái nữ ở nhà. Hoàng Chỉ Lăng vừa huấn luyện một buổi sáng, trở về phòng tắm rửa, ông Mạc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị mấy món dễ ăn trên đường đi, Mạc Oánh Oánh rất hiểu chuyện vào giúp ông, chừa lại ba người các cô ở phòng khách.
Lâu Linh nói: “Tối qua Trần Khải Uy tới tìm bọn mình, cậu ấy quyết định đi thủ đô cùng chúng ta.” Lâu Linh không nhắc tới lời thề của Trần Khải Uy lúc đó, mặc dù biết sau mạt thế rất nhiều chuyện không giống trước đây, việc kẻ yếu dựa vào kẻ mạnh là đương nhiên, cô cũng yên tâm với tính cách Trần Khải Uy thật thà chính trực, nhưng một số chuyện không tiện nói ra.
“Thế là Điện Hạ đồng ý?” Lâm Bảo Bảo kinh ngạc hỏi, không hiểu nổi. Cô thầm nghĩ, chẳng lẽ Lâu Điện đổi tính, bắt đầu có lòng tốt của đức cha? Lâm Bảo Bảo thích đắp nặn nên hình tượng của Lâu Điện là người đàn ông tốt, dịu dàng, biết chăm sóc, nhưng cô không phủ nhận cái loại tính cách vặn vẹo âm u đến cực hạn của anh. Nếu không có Lâu Linh, có lẽ anh chẳng quan tâm đến sống chết của bọn họ.
Lâm Bảo Bảo hiểu rất rõ, người tên Lâu Điện kia mang vỏ bọc một quý công tử, thực chất là gã đàn ông vừa điên cuồng lại đáng sợ. Mỗi khi không cẩn thận tiếp xúc với bản chất ghê rợn anh ta che giấu sau vẻ tinh khiết, nhã nhặn, thật khiến cho người ta kinh hoàng. Nếu không có sự tồn tại của Lâu Linh, sợ rằng kẻ tự mãn này sẽ đặt mục tiêu hủy diệt thế giới. Có thể nói, Lâu Linh tồn tại mang tính đặc thù chỉ để kiềm chế anh, trói buộc trái tim anh, trói buộc anh vào quy tắc của thế giới, chứ không phải luẩn quẩn trong lòng, sau đó làm tên ma đầu hủy diệt thế giới.
Lâu Linh nói: “Nhân phẩm Trần Khải Uy không tệ, hơn nữa vì nuôi lớn Lạc Lạc, cậu ấy đồng ý làm tất cả, Lạc Lạc chính là mạng sống của cậu ấy. Cho nên, giúp được bao nhiêu thì giúp. Anh mình bảo, sau khi đến thủ đô, chưa chắc anh ấy sẽ ở lại đó. Thủ đô chẳng phải nơi tốt đẹp có thể ở lâu dài.”
Lâm Bảo Bảo nghe xong lấy làm lạ, “Điện Hạ có ý kiến gì không, mau nói với mình để mình có chuẩn bị. Ôi trời, Linh Linh bạn sẽ không vứt bỏ mình đúng không? Hai chúng mình là ai cơ chứ? Là chị em tốt ở bên nhau cả đời. Có mình ở đây, hai người vĩnh viễn không cần lo thiếu nước uống, thiếu nước giặt, tắm. Hơn nữa mình nghe nói, dị năng giả hệ thủy sau khi lên cấp bốn, còn có chức năng chữa bệnh nhé, đến lúc đó bị thương khỏi cần lo thiếu thuốc.” Cô nàng đắc ý kể lể.
Lâu Linh đấm một cái vào vai bạn, cười bảo: “Lâu Điện không nói rõ, anh ấy bảo đến thủ đô sẽ nói sau! Nếu bạn muốn đi cùng bọn mình thì cùng đi nào ~~ chị em tốt, không nói hai lời.”
Hai người ôm nhau reo hò cười đùa, Lâm Bảo Bảo bá vai bá cổ Lâu Linh, trong bụng lại lo, chỉ sợ nếu Điện Hạ biết cô khăng khăng một mực muốn đi với họ, e rằng vẻ mặt sẽ rất khó coi. Có điều ngại gì chứ, chỉ cần Linh Linh đồng ý cho cô đi theo, dù trong lòng anh ấy tức lộn ruột, ngoài mặt sẽ không nói gì.
Hai người này đúng là khắc tinh của nhau. Nhìn bề ngoài Lâu Điện có vẻ bắt nạt Lâu Linh, coi cậu ấy như vật sở hữu của anh ta, ham muốn khống chế mạnh đến mức cậu ấy ngạt thở. Nhưng thực chất Lâu Linh mới là người khống chế anh ấy, gần như nắm trong tay mạng sống cùng mọi thứ anh ấy có, khiến anh không tự chủ chiều theo ý cô.
Trần Lạc Sênh ngồi cạnh bóc kẹo ăn, thấy hai chị gái cười vui vẻ, không nhịn được mà nhếch miệng cười rộ lên, có điều trong lòng lại nhớ đến điều chú nói với cậu bé sau khi trở về từ phòng của Lâu ca ca.
Tuy Trần Khải Uy là người thật thà nhưng không ngốc. Anh cũng không coi đứa cháu năm tuổi là con nít, thành khẩn nói với bé: “Lạc Lạc, hiện tại chú quá yếu, chỉ dựa vào một mình chú, e rằng không thể bảo vệ cháu chu đáo, thậm chí không có cách nào cho cháu ăn no mặc ấm. Cho dù chú phải đánh bạc cái mạng này, cũng giúp cháu bình an sống sót. Bởi vậy, chú bán mạng hai ta cho Lâu Điện. Lạc Lạc, cháu phải nhớ kỹ, trên thế giới này, chỉ có Lâu đại ca và chị Linh là đáng tin, không thể tin những kẻ khác, càng không được phản bội…”
Trần Lạc Sênh không biết vì sao chú nói như vậy, thậm chí bảo bé tận dụng mọi khả năng gần gũi chị Linh, dù chú không nói, bé cũng thân thiết với chị. Về phần anh Lâu… Bé luôn cảm thấy anh Lâu không thích bé tới gần chị Linh, mỗi lần ánh mắt nhìn bé trông thật đáng sợ.
Sau khi hi ha nói cười, nhận ra ông Mạc đã nhào gần xong bột trong phòng bếp, hai cô gái vội vàng đứng dậy giúp ông.
******
Phòng khách tòa nhà hành chính.
Lôi Hồng Minh hơi mệt mỏi, xoa mi tâm (1), xem văn kiện trên bàn, hồi tưởng lại báo cáo của cấp dưới. Trong nhiệm vụ này, dị năng giả gặp một con zombie biết phóng lửa, gần như tổn thất cả một đội dị năng giả ở nơi đó. Có người vất vả chạy về căn cứ lại vì vết thương quá nặng, cuối cùng chết.
(1) chỗ giữa hai đầu chân mày, giữa trán.
Zombie cũng tiến hóa, có dị năng.
Tin tức này, đối với nhân loại vốn đã sinh tồn khó khăn mà nói, khiến cho người ta tuyệt vọng. Thậm chí anh có thể tưởng tượng ra cảnh tương lai những người bình thường kia biết tin sẽ tuyệt vọng cỡ nào, thậm chí mất hết can đảm ra khỏi căn cứ an toàn, chứ đừng nói đến trực tiếp đối mặt với zombie. Chẳng lẽ nhân loại giống như động vật chờ bị làm thịt, bị nuôi nhốt trong căn cứ an toàn, trở thành đồ ăn cho zombie?
Zombie, thú biến dị, thiên tai, đều là mối đe dọa diệt vong đặt trước mắt nhân loại, nhưng anh ta có cảm giác con người không chỉ chịu uy hiếp từ mấy thứ đó, còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn. Chẳng qua chỉ riêng mấy thứ này cũng đủ khiến không gian sống của con người bị thu hẹp đáng kể.
“Thùng thùng !”
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời cũng làm ông hoàn hồn. Sau khi Lôi Hồng Minh nói mời vào thì giật mình khi thấy thân binh (2) của anh dẫn một người mặc cả cây đen – Lâu Điện, bước vào phòng.
(2) binh sĩ thân cận, cũng chỉ những người phục vụ sinh hoạt cho thủ trưởng.
Lôi Hồng Minh nhìn người đàn ông ung dung đi tới, khuôn mặt tuấn tú, cử chỉ tao nhã, khí chất tỏa sáng, thoạt nhìn giống như quý công tử được bồi dưỡng tỉ mỉ trong các đại gia tộc trước tận thế; năng lực, thủ đoạn, khí phách đều không thiếu, nhìn như vô hại mà chẳng hiền lành. Lôi Hồng Minh chưa bao giờ dám khinh thường người đàn ông này, cảm thấy anh ta còn đáng sợ hơn biểu hiện bên ngoài. Chỉ qua đôi mắt chưa bao giờ che giấu ý tàn ác, điên cuồng kia đủ biết anh ta luôn kìm nén bản thân, để dung hợp với thế giới người bình thường mà thôi. Tuy rằng sau tận thế không còn đạo đức, trật tự bị tan vỡ, nhưng trong căn cứ an toàn, vẫn có quy tắc nhất định ràng buộc hành vi của mọi người. Loại người tàn ác đến mấy, có lúc vẫn phải kiêng dè, chỉ có người đàn ông này cho anh ta cảm giác chẳng thèm nể nang.
May mắn còn có người có thể trói buộc được anh ta, hơn nữa anh tự nguyện chịu ràng buộc, kiềm chế hành động của mình. Chỉ cần có người kia ở đó, Lôi Hồng Minh cảm thấy anh chàng này chẳng đáng sợ tới vậy.
Đợi binh lính dâng trà lên rồi ra ngoài, hai người ngồi trên sô pha.
“Ngày mai bọn tôi sẽ đi, tới thủ đô, đến nói với anh một tiếng.” Lâu Điện trực tiếp vào đề.
Lôi Hồng Minh hơi giật mình, “Đi thủ đô? Vì sao?”
“Tìm người thân.”
Với lý do này, Lôi Hồng Minh không biết nói gì, dù ông rất hi vọng Lâu Điện ở lại căn cứ. Tuy anh không làm cái gì cả, nhưng có một kẻ mạnh canh giữ cũng an tâm. Có điều nếu người ta muốn đi thủ đô tìm người thân, cũng không thể ngăn anh. Thái độ của Lôi Hồng Minh với Lâu Điện chính là loại chỉ có thể quan hệ tốt, không thể trở mặt.
“Nếu thế, chúc ngài Lâu thuận buồm xuôi gió.” Lôi Hồng Minh thoải mái nói, “Không nói mấy chuyện thiếu thực tế nữa, lát nữa tôi sẽ dặn người đưa ngài Lâu ít đồ ăn để dùng trên đường.”
Lâu Điện lắc đầu, khéo léo từ chối lòng tốt của anh ta. Lôi Hồng Minh biết anh là dị năng giả không gian, bằng bản lãnh của anh đương nhiên không thiếu thuốc men, thức ăn, nên không khách sáo nữa.
Lâu Điện đứng dậy, gần ra khỏi cửa đột nhiên nói với Lôi Hồng Minh tiễn anh: “Bây giờ là năm thứ nhất tận thế, tin rằng anh đã nhận được vài tin tức. Bây giờ thời tiết rất kì lạ, khắp nơi chìm trong lũ. Chỉ sợ không lâu nữa, nước biển dâng, một số thành phố ven biển cũng bị ngập, hơn nữa trong biển còn có vô số sinh vật nguy hiểm. Mặc dù chúng không thể lên bờ, nhưng có thể uy hiếp tới căn cứ gần bờ biển. Dù không nói đến thiên tai mấy ngày qua, người và động vật đều biến dị thì e rằng thực vật rồi sẽ tiến hóa…”
Lôi Hồng Minh kinh ngạc nhìn anh, chỉ cảm thấy như rơi xuống hầm băng, cảm thấy lạnh lẽo hơn cả thời điểm lạnh nhất sau tận thế.
Lâu Điện mỉm cười, dựa vào thủ đoạn của Lôi Hồng Minh, chỉ cần anh ta tin tưởng, sẽ đi chứng thực. Miễn là anh ta làm tốt công tác chuẩn bị thì có thể chống chọi với đủ loại thiên tai cùng tai họa zombie, động thực vật biến dị mang đến vào năm thứ nhất sau tận thế. Lâu Điện xem trọng anh ta nên không hi vọng anh ta giống đời trước: tuy rằng cuối cùng thành công, nhưng con đường đó thật gian lao.
Sau một lúc lâu, Lôi Hồng Minh trịnh trọng nói: “Cám ơn lời nhắc nhở, tôi đã biết.”
Lâu Điện mỉm cười, đột nhiên nói nhỏ vài câu rồi tạm biệt.
****
Sau mười hai giờ, nhóm Lâu Điện trở về, việc cần làm đã làm xong, ngày mai có thể rời đi.
Ăn tối xong, mọi người ngồi trên sofa thảo luận lần chót, cuối cùng do Lâu Điện quyết định, ai muốn cùng đi thủ đô đều có thể đi theo.
Nghe rõ ý trong lời của anh, trên mặt ông cháu nhà họ Mạc mừng ra mặt. Tuy rằng ở lại căn cứ cũng tốt, không phải lo lắng, sợ hãi đối mặt với zombie bên ngoài, nhưng trước mắt, tất cả họ có đều do Lâu Điện cho. Nếu nhóm của Lâu Điện không ở đây, bọn họ chẳng là cái thá gì. Thay vì thế, không bằng liều mạng một phen, cùng tới thủ đô.
Ông Mạc sống hơn nửa đời người, ánh mắt nhìn người rất chuẩn. Ông biết Lâu Điện, qúa lạnh lùng, chẳng thèm để ý đến người hay việc khác, rất ít thứ có thể làm cho anh ta xúc động, cực kì phù hợp với hoàn cảnh tăm tối sau tận thế. Nhưng Lâu Linh có thể kiềm chế người kia, chỉ cần là chuyện Lâu Linh nói, nếu đã đồng ý thì anh ta sẽ giữ lời. Ông già rồi, chẳng sống được bao lâu, chỉ không bỏ được cô cháu gái duy nhất. Cháu gái sống cạnh anh em họ Lâu, có Lâu Linh dạy dỗ, ông biết cháu gái sẽ trưởng thành ở thế giới tàn khốc này, về sau sẽ sống rất tốt.
Lâm Bảo Bảo khá hăng hái nói: “Gặp gỡ là duyên phận, không bằng chúng ta tạm thời tạo thành một đội ngũ, để Điện Hạ làm đội trưởng, anh Tịch là đội phó. Đương nhiên, nói rõ ràng thì mất lòng trước được lòng sau, đội ngũ này chỉ có một yêu cầu: Không mong tin tưởng tuyệt đối, nhưng không thể phản bội!” Nói xong câu cuối cùng, trên khuôn mặt lolita của cô lộ vẻ tàn nhẫn, tích tụ nhờ giết chết zombie.
Nghe những lời này, Tịch Mộ Phong cùng Vệ Hiến tương đối hiểu, cùng nhìn về phía Lâu Điện.
Lâu Điện có thể không thèm để ý, nhưng Lâm Bảo Bảo đã nghĩ rất chu đáo, anh em họ Lâu là nỗi bận tâm duy nhất của cô, cho nên cô nói ra trước. Lâm Bảo Bảo biết lòng người dễ dàng thay đổi. Vì an toàn của cả nhóm chuyến này, trước hết đưa ra ba quy định, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cũng không trách được người khác.
Một lát sau, Tịch Mộ Phong nói: “Em Lâm nói đúng. Trên đường đi thủ đô chưa biết sẽ đụng phải cái gì, nhân tố nguy hiểm nhiều lắm, không thể phản bội là đúng.”
Những người khác không có ý kiến, Lâu Điện nắm tay Lâu Linh, từ từ vuốt ve, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.
Lâu Linh cẩn thận quan sát những người ngồi đây, biết băn khoăn của Lâm Bảo Bảo, thực ra cô ấy nói thế vì nhằm vào Tịch Mộ Phong. Lúc trước cô từng lén lút bàn với Lâm Bảo Bảo, đoán rằng sau khi trở lại thủ đô, Tịch Mộ Phong, Hoàng Chỉ Lăng, Vệ Hiến đều có người nhà. Hơn nữa từ chỗ Hoàng Chỉ Lăng biết gia tộc Tịch Mộ Phong ở thủ đô cũng có chút địa vị, không biết người trong gia tộc đó như thế nào, bọn họ cũng không muốn dính quá sâu tới chuyện này.
So với những người này, Lâm Bảo Bảo một thân một mình, Trần Khải Uy không có gánh nặng người nhà và hai ông cháu họ Mạc hiển nhiên đơn giản hơn, dễ đi theo Lâu Điện hơn.
Cuối cùng, bàn qua bàn lại, cả đoàn mới giải tán.
Lâu Linh kéo Lâm Bảo Bảo vào bếp tiếp tục giúp ông Mạc chuẩn bị thức ăn trên đường. Lâu Điện cũng phụ một tay, anh phụ trách thu cơm nắm, bánh bao, bánh bột, miếng thịt đã làm xong vào trong không gian. Bởi vì đống nguyên liệu đều là Lâu Điện lấy ra cho ông Mạc làm nên anh thu hết vào không gian cũng không hề gì.
Đến khi xài hết điện trong bình ắc quy, mười một giờ đêm, cả nhóm bắt đầu thu dọn đi ngủ.
Lâu Linh nằm ở trên giường, bám lấy người đàn ông bên cạnh nói: “Em bàn qua với Bảo Bảo rồi, tay nghề ông Mạc tốt như vậy, mang theo bên người cũng không tổn thất, ngược lại có thể làm ra rất nhiều món ngon cho chúng ta ăn, không cần anh cực khổ nấu nướng nữa. Oánh Oánh cũng là cô bé hiểu chuyện, cô bé rất nghiêm túc học cách giết zombie. Đợi cô bé lớn thêm tí nữa, có thể một mình phụ trách một phía. Nhân phẩm Trần Khải Uy đáng tin tưởng, có Lạc Lạc, cậu ta sẽ không phản bội, còn đáng tin hơn những người khác…”
Nghe cô lải nhải hồi lâu, khác với im lặng trước giờ, chân mày Lâu Điện nhếch lên, kéo cô lại gần, cúi đầu chặn miệng cô.
Chuyện mờ ám giữa cô và Lâm Bảo Bảo không thể gạt anh. Tối nay những Lâm Bảo Bảo nói cho thấy rõ ràng hai người đã thương lượng qua, khiến anh hơi buồn cười. Đối với Lâu Điện, người phản bội, chỉ có chết! Anh có tự tin tuyệt đối nghiền nát những kẻ phản bội, thậm chí có lòng tin mang lại cho cô cuộc sống tốt ở thời tận thế, sức mạnh áp đảo có thể nghiền nát tất cả âm mưu quỷ kế.
Đương nhiên, lần này đi thủ đô, anh khá nóng lòng, muốn giết sạch những tên phản bội kia một lần nữa!
Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Hi vọng mọi người ở cùng nhau, không có phản bội!
Mục tiêu Lâu Điện: Áp đảo em gái trước, lại nghiền nát bọn phản bội!