Ánh nắng mặt trời giữa trưa quá nóng, song không ai bỏ đi.
Đến khi ngọn lửa bên trong đường hầm tắt, đợi dị năng giả tinh thần lực kiểm tra có bỏ sót ‘cá’ lọt lướt nào không, dị năng giả hệ thủy và dị năng giả hệ băng mới xua tan cái nóng bức cho mọi người.
Sau khi đường hầm được xác nhận là an toàn, mọi người chạy ào vào trong, tìm kiếm đồ đạc còn sót lại trong các xe chất đống trong đường hầm.
Vì mọi người chỉ đi ngang qua đường hầm, dĩ nhiên có mang theo thức ăn trong xe, đáng tiếc đa phần đã hư thối.
May mắn có một số thực phẩm hạn sử dụng tương đối dài, vì vậy bới qua bới lại họ cũng kiếm được kha khá.
Hơn nữa một số xe còn dư xăng, họ cũng lấy luôn.
Đám người Lâu Triển thờ ơ không nhúng tay.
Còn Lý Thượng, khi nãy hắn không biết tự lượng sức mình, muốn loại bỏ lá chắn tinh thần Lâu Điện bày ra, chẳng ngờ gieo gió gặt bão, lúc này hắn đã hôn mê.
Lưu Hâm là người phúc hậu, dĩ nhiên sẽ không ngăn cản mọi người đi thu thập đồ ăn.
Đương lúc mọi người bận rộn thì Lâu Điện đã lên xe nghỉ ngơi, trong xe bật điều hòa, thoải mái hơn bên ngoài nhiều.
Lâu Linh thiếu chút nữa nằm sấp trên người anh, cô tỉ mỉ kiểm tra xem dưới quần áo, trên mặt anh có vết thương không.
Lâu Điện đang uống nước, thấy vậy cười nói: “Đừng sốt ruột, chờ đêm nay nghỉ ngơi anh trực tiếp cởi sạch cho em xem đủ.”
Mặt Lâu Linh đen sì, lườm anh một cái, cuối cùng không sờ quần áo anh nữa, hỏi: “Có phải trước đó anh đã lên kế hoạch giết hết dơi biến dị ở đây không?” Tuy rằng cô cũng đồng ý việc diệt tận gốc đám dơi biến dị hút máu, nhưng cô sợ anh gặp nguy hiểm hơn.
Lâu Điện nhún nhún vai, “Dù sao chúng ở đây cũng là tai họa, không bằng diệt sạch, sau này cần đi qua đỡ phiền.”
“Đi qua?” Lâu Linh nghi ngờ nhìn anh.
Thấy đôi mắt của cô mở to tròn xoe, đôi mắt trong suốt phản chiếu ngược khuôn mặt bản thân, dường như cô giữ chặt hình bóng mình trong lòng, anh cực kỳ vui mừng, cúi đầu hôn lên đuôi mắt cô, nói: “Chuyện tương lai rất khó nói, có khả năng chúng ta sẽ còn đến các nơi khác.
Chẳng lẽ em không muốn tranh thủ khi trẻ tuổi, đi thăm thú sao?”
Lâu Linh nghe vậy sững sờ, sau đó đáp: “Nếu là thời bình, được đi du lịch khắp mọi miền rất tốt, nhưng bây giờ là tận thế, mọi thứ đều trở nên nguy hiểm…” Quả thật cô không phải người an phận.
Hồi đi học, nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, cô sẽ đi đến các danh lam thắng cảnh với bạn bè, có điều những nơi cô đặt chân tới không nhiều lắm.
Vào thời tận thế, cô đoán không thể tới mấy thánh địa du lịch kia nữa, không khỏi có chút đáng tiếc.
Lâu Điện sờ đầu cô, khóe môi mỉm cười, “Sau tận thế tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng không phải con người không thể chiến thắng.
Chỉ cần có thực lực, đi đâu chẳng được?”
Nghe xong, Lâu Linh hơi đăm chiêu gật đầu, cảm thấy lời này rất có lý.
Chẳng qua, rất nhanh, Lâu Linh lại cân nhắc sâu về lời anh.
Mặc dù có vẻ tự tin thái quá nhưng nó cũng cho thấy thực lực của anh bất phàm.
Sau tận thế, không chỉ có nhân loại tiến hóa trở nên mạnh mẽ, zombie, thú biến dị, thực vật biến dị trong quá trình tiến hóa cũng mạnh hơn.
Có lẽ hiện nay không ai dám khẳng định chắc chắn như anh, dù đi sâu vào núi cũng không người nào dám đảm bảo mình an toàn ra ngoài.
Bí mật của Lâu Điện… Rốt cuộc là cái gì?
Trong lòng quanh co vòng vèo, chẳng qua ngẩng đầu lên liền phát hiện ánh mắt anh đặt trên người mình trong trẻo, đầy dịu dàng, cô nở nụ cười đáp lại.
Đâu cần suy nhĩ nhiều, chỉ cần có anh mạnh khỏe là tốt rồi.
Uống nước xong, Lâu Điện lại nói: “Lúc trước anh lấy bốn chiếc xe tải bên trong đường hầm, trong đó có hai xe chứa hoa quả đóng hộp và thịt hộp.”
Lâu Linh nghe xong, cực kỳ vui mừng, đúng là một cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Tuy rằng bọn họ không cần quá nhiều thực phẩm, nhưng đến căn cứ Tây Bắc, có thể đưa cho bác cả Lâu.
Bác ấy là người phụ trách căn cứ, phải nuôi rất nhiều người, hàng hóa càng ngày càng khan hiếm, đến lúc đó để bác ấy phân phát.
Bận rộn hơn một tiếng, những người đó mới trở về.
Đại đa số trong lòng người thường ôm các loại bình chứa hoặc túi đựng thức ăn.
Còn đám dị năng giả sợ hãi nhóm người có dị năng ở đội Lâu Triển nên không dám cướp đồ của người thường, trong lòng họ phần lớn cũng ôm đồ ăn.
Nghiêm Cách chẳng thèm mấy thứ này, chỉ để đám Hoa Chử thu thập xăng.
Chờ bọn họ quay về, lấy được mấy thùng xăng, Lâu Triển ngó qua, nói với Lưu Hâm: “Các cậu cũng tốn sức, hai bên chia đôi chỗ xăng này.”
Lưu Hâm có chút thụ sủng nhược kinh, ngẫm lại lộ trình kế tiếp, quả thật rất cần xăng, cảm ơn anh rối rít rồi mới để dị năng giả không gian trong đội cất xăng.
Chẳng qua anh không lấy một nửa mà chỉ cần một phần tư, anh ta tự hiểu lấy, bọn họ có thể vào thu thập xăng bởi vì Lâu Điện tiêu diệt sạch lũ dơi biến dị, họ không cần ra tay nhiều.
Lâu Triển cũng bảo A Tân thu hồi chỗ xăng còn lại, sau đó hạ lệnh để mọi người xuất phát.
Danh Sách Chương: