Lâm Gia Gia thực có nghĩa khí tuyên bố cùng đi hiện trường giúp một tay, mặc dù Tô Noãn nghĩ, người chân chính mua sách sẽ không nhiều, một nhiếp ảnh gia nhỏ bé giống như cô vậy, nếu có thể bán ra một rương cũng là kỳ tích.
Người phụ trách của nhà xuất bản đã đem những thứ liên quan đến ký tên bán sách đưa đến dưới sân rộng trong cao ốc Cường Thịnh, Tô Noãn tới nơi thì nhìn thấy ở ngay cửa dựng một tấm bảng tuyên truyền, là giới thiệu về cô.
Đương nhiên đối với cô mà nói chuyện này có cũng được mà không có cũng không sao, Tô Noãn nhìn thấy Kiều đứng bên cạnh bảng tuyên truyền, anh cười như không cười hướng Tô Noãn gật đầu, hình như là đang chờ đợi cô.
“Tô tiểu thư, Lục bộ có vài việc cần phải xử lý, cho nên kêu tôi tới trước giúp một tay.”
Khoé mắt Tô Noãn nhìn lên cao ốc Cường Thịnh, mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ tới cô lại một lần nữa hành động như đứa ngốc, liền cảm thấy muốn chui xuống đất, có thể có đôi khi muốn tự hỏi một chút, liền lại nghĩ thông, cô ở trước mặt Lục Cảnh Hoằng vốn không có chút chí khí gì, giống như giờ phút này, tất cả của cô đều nương nhờ vào anh.
Mấy vị bảo vệ dáng người khôi ngô đang theo chỉ huy của Kiều bố trí hiện trường ký tên bán sách, Tô Noãn nhận ra được hai người trong đó, chính là chàng trai mấy hôm trước đã đem cô xách ra khỏi Cường Thịnh.
Từ lúc bắt đầu ký tên bán sách, đã kéo gần giữa trưa, Tô Noãn ngẩng đầu đón ánh mặt trời mãnh liệt, híp mắt lại, người đến người đi đường vội vàng bước qua, có rất ít người dừng lại bước chân hỏi thăm.
Hơn một giờ trôi qua, cũng chỉ bán được le que mấy quyển, Tô Noãn vô cùng buồn chán dựa vào bên cạnh bàn, Kiều luôn cung kính đứng sau lưng cô, người bên ngoài nhìn vào, cô chính là công chúa được hầu hạ.
Tính tình Lâm Gia Gia sớm đã không chịu nổi, sau đó kéo cái ghế vào góc bàn ngồi ngủ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng ngáy rất nhỏ, cũng làm cho bầu không khí ký tên bán sách trở nên không vắng vẻ.
Tô Noãn tiện tay cầm một quyển sách ảnh trong rương lên, từ từ lật xem, ảnh chụp bên trong kia không biết là chụp lúc nào, cô đã muốn không có ấn tượng, bên chân chất đống 4 rương, mấy ngàn quyển sách, nhìn qua dưới ánh mặt trời loé lên lấp lánh.
Tô Noãn khép lại sách liền nhìn thấy Kiều không ngừng xem đồng hồ, trên khuôn mắt tuấn tú hiện lên nhàn nhạt lo lắng.
“Kiều thư ký, anh có việc thì về trước đi, dù sao thì cũng không có người nào, tôi và Gia Gia hai người có thể ứng phó rồi.”
“Như vậy sao được, Lục bộ dặn tôi phải chờ cho đến khi ký tên bán sách kết thúc, đem mấy thứ này thu thập lại, mang về nhà xuất bản.”
Tô Noãn nghiêng người nhìn thấy thái độ nghiêm cẩn của Kiều, thực ôn hoà nở nụ cười, Kiều cách Tô Noãn rất gần, liền nhìn thấy rất rõ ràng, không khỏi cũng có chút thất thần, ở trong ký ức của anh, Tô Noãn rất ít có dáng vẻ tươi cười như vậy.
Không có tự giễu, không có buồn bã, chỉ là cười rất đơn thuần, mang theo từng đợt từng đợt ôn nhu, lúc này, ngay cả ánh mắt đều mang theo dịu dàng, anh đột nhiên cũng hiểu ra rồi, tại sao hai người đàn ông Lục gia này đều chung tình với cô.
Kiều dời đi tầm mắt, khoé miệng chứa đựng nụ cười thấu hiểu, cầm lấy sách ảnh trên bàn vừa định lật xem, khoé mắt liền bị một đạo bóng dáng quen thuộc ở cửa quãng trường hấp dẫn.
“Tô tiểu thư, Lục bộ tới.”
Tô Noãn nghe thấy Kiều mỉm cười thông báo thì theo phương hướng ám chỉ của Kiều nhìn lại, thấy Lục Cảnh Hoằng đang đi về phía bọn họ, anh giống như vừa trở về từ một buổi tiệc, ăn mặc rất chỉnh tề cũng rất anh tuấn.
Nhất là khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp khi nghiêm túc, trang trọng đứng ở nơi đó, cũng đủ khiến cho phụ nữ điên cuồng lao vào, nhìn thế nào cũng cảm thấy tốt đẹp vô cùng.
Tô Noãn đang cầm quyển sách ảnh, trên võng mạc càng phát ra ngũ quan rõ ràng, không nhịn được cảm động, trên thế giới không có vị nhiếp ảnh gia nào đối với “cái đẹp” lại thờ ơ.
Tỉ lệ vóc người Lục Cảnh Hoằng chỉ sợ là càng hấp dẫn điêu khắc gia hơn, một ngày nào đó cô cũng muốn được chụp lại, Tô Noãn không chuyển mắt nhìn chằm chằm bộ quần áo hoàn mỹ được thợ may khéo léo trên người Lục Cảnh Hoằng, màu bạc cao nhã, ống tay áo lộ ra nửa đoạn tay áo sơ mi được khảm lên một viên thuỷ tinh màu đen.
Hàm xúc xa hoa, chất phác cao quý, Tô Noãn nhìn thấy bên trong cổ áo rộng mở của Lục Cảnh Hoằng, xương quai xanh như ẩn như hiện, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu: một ngày nào đó, cô nhất định phải chụp một tấm trần truồng.
“Đang suy nghĩ gì mà chuyên chú như vậy?”
Lục Cảnh Hoằng vẫn như cũ âm thanh một bộ lành lạnh tựa như sương, cho dù đối với người trên danh nghĩa bạn gái là cô cũng chưa thấy bao nhiêu dịu dàng, Tô Noãn khẽ hé miệng nhìn anh, sau đó cô nghe thấy âm thanh nuốt nước miếng của chính mình.
Cô thế nhưng vừa vặn đang ảo tưởng một người đàn ông trần truồng.
Tô Noãn xấu hổ ho nhẹ một tiếng, liền dời ánh mắt đi chỗ khác không nhìn Lục Cảnh Hoằng nữa, xoay người cúi đầu giả vờ sửa sang lại đồ trên bàn, sau đó, dưới mí mắt của cô xuất hiện một hộp bánh ngọt.
Vỏ hộp là của khách sạn cao cấp năm sao Lôi Địch, cánh tay thon dài đem cái hộp đặt ở trên bàn, liền thu về, cô liếc thấy Lục Cảnh Hoằng đi tới ghế dựa bên ngoài rồi ngồi xuống, tư thế ngồi thực tự nhiên, anh cầm lấy một quyển sách nhìn vào.
Tuy nhiên chân mày anh nhíu lại cùng một chỗ, không biết là bởi vì xem không hiểu, hay là cảm thấy được cô chụp còn quá kém.
“Tô tiểu thư, bận đến bây giờ còn chưa có ăn cơm trưa, ăn trước một chút lót dạ đi.”
Kiều đã mở hộp ra, một hồi hương thơm thức ăn xông vào mũi, bụng Tô Noãn đúng lúc kêu lên, cô nhìn Lục Cảnh Hoằng, anh giống như là không quan tâm đến, ngay cả khoé mắt cũng không còn liếc cô một cái.
Tô Noãn khoé miệng hiểu rõ nâng lên, cô nhận lấy cái bánh Cookie nướng Kiều đưa qua, nhớ tới Lâm Gia Gia cũng còn chưa ăn cơm, liền tiến lên nhẹ nhàng đẩy thân thể tròn tròn của cô ấy một cái.
“Gia Gia, Gia Gia, tỉnh tỉnh, ăn một chút gì đi.”
Lâm Gia Gia mơ mơ màng màng ngẩng đầu, chú ý tới người ngồi bên cạnh, kinh ngạc quay đầu, nhất thời không bắt bẻ, một giọt nước miếng trong suốt từ khoé miệng chảy ra dính lên cánh tay, từ góc độ Tô Noãn nhìn thấy, chính là Lâm Gia Gia thèm nhỏ dãi nhìn sắc đẹp của Lục Cảnh Hoằng.
Lục Cảnh Hoằng vừa khéo ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng lờ mờ của Lâm Gia Gia, nếp uốn giữa lông mày sâu hơn, bên tai nghe được một tiếng hì hì, quay đầu lại, liền nhìn thấy bộ dáng Tô Noãn cười sặc sụa.
“Có gì đáng cười sao?”
Khi ánh mắt lãnh đạm của Lục Cảnh Hoằng quét tới thì Tô Noãn nhếch miệng, vừa muốn nói gì, bỗng nhiên một người phụ nữ còn trẻ tuổi đi tới, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
“Tô tiểu thư, có thể giúp tôi ký tên không?”
Tô Noãn liếc mắt một cái liền nhận ra người phụ nữ này, các cô từng gặp mặt nhau một lần, Tô Noãn tầm mắt dừng trên cánh môi phúng phính gợi cảm của cô ấy, là người phụ nữ cùng Cố Lăng Thành hôn môi ở cửa sau khách sạn lần trước.
Cô ấy cầm trong tay một quyển sách ảnh của Tô Noãn, mái tóc ngắn màu đen rất gọn gàng sạch sẽ, bóng mắt được tô màu xanh dương sáng, hướng về phía Tô Noãn mim cười, Tô Noãn không bỏ lỡ lúc cô ta nhìn mình liếc mắt về hướng Lục Cảnh Hoằng.
Bản thân Lục Cảnh Hoằng chỉ lo cúi đầu thưởng thức những bức ảnh kia, ngay cả liếc một cái cũng không muốn bố thí, người phụ nữ kia cũng không có để ở trong lòng, ngón tay sơn móng tay chỉ lên một cái tên trên trang sách:
“Tô tiểu thư giúp tôi ký ở đây đi.”
Tô Noãn khách sáo cười cười, cầm bút lên thật nhanh ký tên, mới phát hiện đầu ngón tay cô gái vừa chỉ vào chính là vị trí tên Lục Thiếu Thần, khi Tô Noãn đưa sách lên thì cô gái gật đầu cười cười, lã lướt quyến rũ.
“Tô tiểu thư, có thể ký tên hết hai rương này luôn không?”
Tô Noãn hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn theo tay cô gái, liền nhìn thấy hai cái thùng giấy thật to bên cạnh cô, bên trong chất đầy sách ảnh của cô, nhất thời, cảm thấy có chút choáng váng.
“Người trong toà soạn chúng tôi đều rất thích Tô tiểu thư a, đều là người yêu thích chụp ảnh, tôi liền tự động xin đi giết giặc tới đây mua một chút, Tô tiểu thư sẽ không cho là quá mệt mỏi chứ?”
Cô gái trong trẻo cười, Tô Noãn lại cảm thấy không khí hết sức căng thẳng, nắm chặt cây bút trong tay, trên mặt nhưng vẫn là thân thiện mỉm cười, trái ngược với Lâm Gia Gia đang mờ mịt, Kiều hiển nhiên cũng nhận ra được khác thường.
“Đương nhiên có thể, Gia Gia, giúp mình đem sách qua.”
Mặt trời đã bắt đầu chuyển về phía Tây, Tô Noãn cứ như vậy bán sách cho vài người, không khí cũng rất quái dị, cô từ lúc ký tên bắt đầu có chút mệt mỏi đau đớn, cổ tay tựa hồ như muốt cắt đứt, chỉ là sau đó nghĩ đến sách được bán đi không ít, vẫn là nhịn xuống.
Khi cô ký gần hết nửa rương sách thì một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, cũng lấy bút ra khỏi tay cô, Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng đứng ở bên cạnh bàn, cầm cây bút, mắt lạnh nhìn cô gái mô ngực dựa vào thân xe.
“Tôi cuối cùng cũng hiểu được Tô tiểu thư có thể thuận lợi xuất bản sách như vậy, đó nhất định là có quý nhân tương trợ đi?”
Cô gái nhíu mày liếc mắt nhìn Tô Noãn ký tên, cười nói.
Tô Noãn nhíu nhíu mày, cũng đứng lên, lạnh nhạt mỉm cười chống lại ánh mắt của cô gái:
“Tôi còn nghĩ cô là người ái mộ tôi, bây giờ nghĩ lại, hình như có sai lầm rồi.”
Cô gái tán đồng gật đầu, nụ cười khéo xinh đẹp làm sao:
“Sự thực đúng là như thế.”
“Phụ nữ không nên quá sắc bén.”
Thanh âm của Lục Cảnh Hoằng thản nhiên vang lên, anh cầm một quyển sách ảnh trên bàn đưa cho Kiều đang đứng một bên:
“Để cho người chuyên đóng dấu ở quầy phía bên kia đường làm, đóng trên mặt chương có ký tên.”
“Đây cũng là cách tiết kiệm công sức, nhưng cũng không đủ thành ý không phải sao, Tô tiểu thư?”
Tô Noãn thật ra thì cũng cảm thấy ý kiến của Lục Cảnh Hoằng rất hay, nếu không có người ngoài tại đó, cô nhất định sẽ kéo anh xuống mà hôn, xem như là phần thưởng giúp đỡ, đương nhiên, trên thực tế, cô không dám làm càn như vậy với Lục Cảnh Hoằng.
“Nếu tiểu thư đồng ý chờ, tôi không ngại trước rạng sáng sẽ từ từ ký xong đống sách này.”
Cô gái nhẹ nhàng cười giễu một cái, cười đến xinh đẹp động lòng người, đôi mắt được tô vẽ bóng mắt khéo hiểu lòng người kia khẽ chớp chớp, ngón tay mảnh khảnh cào cào sợi tóc:
“Hôm nay tôi không có vấn đề gì, không ngại bồi Tô tiểu thư vượt qua đêm nay.”
“Cho tới nay, ở Trung Quốc, tôi mới thấy qua cô là người đầu tiên dám trắng trợn nói ra như vậy, con gái nửa đêm vẫn chưa về nhà.”
Lục Cảnh Hoằng lạnh lùng trong trẻo phun ra một câu, trên khuôn mặt tuấn tuấn không có biểu tình gì nhiều, cô gái sửng sốt, lập tức thản nhiên cười, xoay người thân thể dựa vào bên cạnh xe, đôi chân thon dài duyên dáng hơi vân vê:
“Vậy đây có được xem là vinh hạnh của tôi?”
Tô Noãn nhìn thấy hai người anh một câu tôi một câu, lại không thể nói xen vào, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không được thoải mái, cô nói không nên lời đây là loại cảm giác gì, cô nhìn gò má góc cạnh rõ ràng của Lục Cảnh Hoằng, siết chặt chân mày.
“Cũng không phải tất cả đàn ông đều thích phụ nữ chủ động bò lên giường, cảm giác như vậy…”
Lục Cảnh Hoằng nhìn thấy sắc mặt cô gái trở nên đen thui, sau đó không chút kiêng kỵ nói tiếp:
“Giống như là ly Cappuccino thêm vào bọt sữa đã muốn thối rửa.”
Cô gái lãnh trào đón nhận ánh mắt rét lạnh của Lục Cảnh Hoằng, đôi môi thoa sơn bóng màu cam nhẹ kéo ra độ cong xinh đẹp, nhàn nhạt phát biểu quan điểm của mình:
“Cũng vậy thôi, tôi cho là người đàn ông như anh đến tận lúc này rất muốn tìm niềm vui từ phụ nữ.”
Ngược lại, đem ánh mắt ném tới Tô Noãn hơi có vẻ yếu ớt bên cạnh Lục Cảnh Hoằng, khẽ cười, thanh âm tràn đầy vui mừng cười khẽ:
“Tô tiểu thư ánh mắt quả nhiên khác với người thường, tôi cho là, Tô tiểu thư thích nhất chính là dịu dàng săn sóc, hiểu được cách lấy lòng phụ nữ của đàn ông.”
“Bàn chải đánh răng cũng như đàn ông không thể xài chung, tôi không làm được đúng lý hợp tình giống như cô, ánh mắt nhìn đàn ông của chúng ta đương nhiên cũng không thể ở cùng giai cấp.”
Cô gái nghe xong Tô Noãn lạnh nhạt đáp lễ, vân vê đồ ttrang sức trang nhã trên mặt lại càng cười đến hớn hở, cô gật gật đầu, giống như là đồng ý với lời Tô Noãn nói, kỳ thực cũng là 1 phen nói khác đi:
“Người đàn ông giống như Cố Lăng Thành vậy, không nên chỉ thuộc về một phụ nữ.”
Sau khi Tô Noãn giật mình sững sờ trong chốc lát, vẫn là thản nhiên, không hề cảm xúc cười:
“Trên thực tế, thực sự là anh ta không chỉ thuộc về một phụ nữ, không phải sao?”
Nhìn thấy cô gái chợt bừng tỉnh cười cười, mang theo vài phần kiều mỵ kiêu ngạo, Tô Noãn bổ sung thêm:
“Cố Lăng Thành thích trình diễn màn phụ nữ chốn hậu cung ganh đua sắc đẹp, đó là chuyện của anh ta, những lời này của cô hẳn là nên đi tìm ‘Chánh cung’ mà nói, mà không cần phải nói với một người vô liên can như tôi.”
Cô gái ánh mắt khẽ nheo lại, độ cong mí mắt làm cho người ta mê muội, hơi ngước cằm nhọn lên, nhíu chặt chân mày liếc xéo Tô Noãn, mỉm cười gật đầu:
“Lời Tô tiểu thư nói, tôi đại khái đã hiểu, chỉ là, Tô tiểu thư, thật đã muốn buông bỏ quá khứ rồi sao?”
Tô Noãn hai hàng lông mày nhăn càng chặt hơn, cô không biết cô gái này muốn làm cái gì, chẳng lẽ bởi vì cô trùng hợp bắt gặp chuyện của cô ta cùng Cố Lăng Thành, mà muốn thử trí nhớ cô sao?
Tô Noãn vừa định tìm lời nói phản bác, Lục Cảnh Hoằng vốn đang trầm mặc bên cạnh lại mau hơn cô một bước, nhíu lại mi tâm lạnh lùng nghiêm khắc nói:
“Phụ nữ 30 tuổi đều ồn ào giống như cô vậy sao?”
“Cái gì?”
Cô gái có chút phản ứng không kịp, vì Lục Cảnh Hoằng nói toạt ra suy nghĩ, cũng vì anh châm chọc không chừa đường lui, chỉ sợ đây là lần đầu tiên cô gặp được người đàn ông vô lễ với phụ nữ như vậy.
“Có cô gái nào nói qua anh rất không lịch sự chưa?”
“Không phải là cô đã nói rồi sao? Con gái tự cho là đúng luôn vì lời nói và việc làm của cô ta mà trả giá thật lớn, nếu không sự ngu xuẩn của cô ta sẽ càng tệ hại hơn.”
“Hả? Thế vị tiên sinh này muốn tôi trả giá cao thế nào?”
Cô gái nhấp nháy hàng mi dưới cười nhạt, một đôi mắt xinh đẹp không bỏ qua bất kỳ tín hiệu nào trong mắt Lục Cảnh Hoằng, thanh âm của cô ta mị hoặc đến nỗi khiến Tô Noãn không vui buồn nôn, không khỏi nhích qua bên cạnh nửa bước, đứng gần sát bên cạnh Lục Cảnh Hoằng.
Cô gái giống như nhận thấy được Tô Noãn mờ ám, tươi cười giống như đoá hoa nở rộ ở khoé môi, hai tay vây quanh trước ngực, có chút hăng hái nhìn hai người đối diện.
Lục Cảnh Hoằng mím bờ môi, cúi đầu liếc mắt nhìn Tô Noãn kề bên cánh tay mình, trên khuôn mặt tuấn tú không hiện ra chút gợn sóng nào, nhưng thật ra mắt lạnh nhìn cô gái đối diện mình cảm giác tốt đẹp:
“Cô thử xem không phải sẽ biết sao?”
“Quả nhiên không có tình thú.” Cô gái khinh xoẹt một tiếng, vẫn như cũ cười: “Tôi rất ngạc nhiên làm thế nào Tô tiểu thư lại ở chung cùng anh?”
“Dù sao tuyệt đối cũng không đối đãi với phụ nữ giống như Cố phó thị trưởng kia, trả lời như vậy không biết cô hài lòng chưa.”
Tô Noãn giễu cợt một câu đổi lấy sự chú ý của cô gái, cô ta lẳng lặng cùng Tô Noãn đối diện vài giây, sau đó dời tầm mắt, thế nhưng xoay người không tiếp tục cùng Tô Noãn tranh cãi nữa.
Cô gái này am hiểu nhất là dùng ngôn ngữ mờ ám để chọc tức đối thủ, từ cuộc đối thoại ban nãy Tô Noãn đã nhận ra điểm này, so với Doãn Thuỵ Hàm, cô gái trước mắt này sợ rằng càng khó đối phó hơn một chút.
Cô không hiểu, Cố Lăng Thành có vẻ như đều thích loại phụ nữ trông tươi mới trên thế giới này, có lẽ, cái anh ta đang đeo đuổi chính là cái loại quan hệ nam nữ tràn đầy tính toán này chăng?
Anh ta và cô đã từng có thời gian ở cùng một chỗ, có lẽ khi nhớ lại đó chính là quãng đời đen tối bần cùng vô vị nhất trong cuộc đời anh ta, cô cảm thấy Cố Lăng Thành hung hăng làm tổn thương mình, kỳ thật, Cố Lăng Thành cũng trả một cái giá nhất định.
Bọn họ trong lúc đó, nếu như không có Thiếu Thần và cha, sớm đã huề nhau, là bởi vì sinh mệnh mất đi, cõi lòng của cô có một đạo vết sẹo vĩnh viễn không thể tiêu trừ được.
“Đúng rồi.” Cô gái mở cửa xe, một chân dài bước vào xe, lại nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại, xoay eo nhỏ nhắn động tác phong thái vô hạn:
“Lại nói thật ra thì, tôi coi như là học tỷ của Tô tiểu thư, Nam Giản Tâm tốt nghiệp khoá 02 ngành nhiếp ảnh của trường nghệ thuật lớn Sâm Diễn, thật vui khi có thể quen biết Tô tiểu thư.”
Xe khởi động, Tô Noãn đưa mắt nhìn xe gầm thét mà đi, nghi hoặc di động ở đáy mắt, cô nhớ mang máng chính mình đã nghe qua cái tên này, khi Nam Giản Tâm nói ra tên trường đại học cùng khoá học, Tô Noãn chỉ có thể nghĩ đến một cái tên – Lục Thiếu Thần.
Sau khi xe Nam Giản Tâm rời đi không bao lâu, một chiếc xe vận tải mui trần liền chạy tới, đem hai cái rương to Nam Giản Tâm chỉ định chở đi, điều này cũng có nghĩa là buổi ký tên bán sách của Tô Noãn tới đây chấm dứt.
Lục Cảnh Hoằng từ sau khi Nam Giản Tâm xuất hiện, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, luôn lạnh như băng ngồi ở một bên, khi Tô Noãn cùng Kiều và Lâm Gia Gia cùng nhau thu dọn xong sân bãi, anh cũng vẫn không nhúc nhích, tựa như một toà pho tượng.
“Đi thôi, đi ăn cơm chiều, tôi mời!”
Tô Noãn duỗi ra cánh tay đau nhức, mệt mỏi nở nụ cười, Lâm Gia Gia vui mừng trợn to đôi mắt nhỏ hẹp, vui vẻ chạy tới, khoác lấy Tô Noãn:
“Chúng ta đi ăn thịt nướng được không?”
Tô Noãn vừa định đồng ý, liền nghe được một tiếng ho nhẹ, sau đó liền nhìn thấy Kiều đột nhiên tiến lên, khiêm tốn cười:
“Tô tiểu thư, ở trên đường Duyên An có một tiệm bán thịt nướng rất nổi tiếng, vừa vặn tôi có được hai phiếu, nếu không chê, chúng ta có thể qua đó ăn.”
“Thế còn Tiểu Noãn thì sao?”
Lâm Gia Gia lộ vẻ mặt khó xử, bang khuâng khó xử giữa tình cảm bạn bè và thức ăn, Tô Noãn sờ sờ đầu của cô ấy, mà Kiều đã cho ra một câu trả lời tránh làm cho Gia Gia lo lắng:
“Tô tiểu thư và Lục bộ có thể cùng nhau đi ăn ở gần đây a, Lâm tiểu thư không cần lo lắng.”
“Nếu vậy… Kiều tiên sinh, chúng ta đi nhanh đi.”
Nhìn Lâm Gia Gia chuồn mất không bóng dáng, Tô Noãn bất đắc dĩ cười cười, đem một quyển sách ảnh còn lại trên bàn bỏ vào trong túi, khi xoay người lại Lục Cảnh Hoằng đã đứng sau lưng cô, sắc mặt so với mới vừa rồi khá hơn không ít.
“Đứng ở cửa quãng trường đợi anh… anh xuống bãi đậu xe lấy xe.”
“Ừ.”
Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng rời đi, đi tới lề đường bên cạnh quãng trường, cô ngồi chờ ở cái ghế gỗ, một chiếc Maybach màu đen từ bãi đậu xe đi ra, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe quay xuống, Tô Noãn nhìn thấy, liền thấy nửa gương mặt của Cố Lăng Thành, “Noãn Noãn.” Giọng anh trầm thấp gọi ra tên cô.
Tô Noãn sợ run lên, cảm giác đói bụng xông lên đại não, trong dòng xe cộ mờ mịt, cô nhàn nhạt cười một tiếng, đó là lần đầu tiên cô cười như vậy với anh trong vòng 2 năm qua, rất thuần khiết và trong sáng, thoáng như mới gặp nhau.
“Thì ra là Cố thị trưởng.”
Giọng nói của cô lại đạm mạt giống như nước lọc, Cố Lăng Thành hé miệng cười, lộ ra lúm đồng tiền bên má, anh nói một câu “Thật là đúng dịp”, Tô Noãn thế nhưng không quan tâm đến đề tài, cô nghiêng đầu nhìn về phía bãi đậu xe.
Nhìn thấy chiếc xe Champagne chạy ra thì liền không thân thiện khách sáo nói “Xe của tôi tới rồi, hẹn gặp lại.”
Tô Noãn không để ý đến nét mặt của Cố Lăng Thành, xoay người chạy về phía chiếc xe đang từ từ dừng lại, khi Lục Cảnh Hoằng dừng xe thì lập tức ngồi vào trong.
“Làm sao vậy?”
Lục Cảnh Hoằng vặn chân mày nhìn Tô Noãn động tác nhanh nhẹn, Tô Noãn chỉ là nhàn nhạt cười cười với anh, thắt chặt dây an toàn, tựa vào chỗ ngồi, giống như con chuột hoa vừa mới chạy trốn khỏi miệng mèo.
“Tiên sinh, nếu như anh không lái xe, tiểu thư xinh đẹp sẽ không đi ăn tối với anh đấy.”
“Anh chưa bao giờ cảm thấy cái từ xinh đẹp này có thể gán lên cho em.”
Xe chạy trên con đường lớn, nghe thấy Lục Cảnh Hoằng trả lời, Tô Noãn thản nhiên bĩu môi, từ chối cho ý kiến, cô ghé vào cửa sổ xe, giữa lẫn nhau trầm mặc thoáng qua, cô bỗng nhiêu quay đầu nhìn Lục Cảnh Hoằng đang lái xe, khoé mắt thản nhiên sáng lên.
Lục Cảnh Hoằng chuyên chú lái xe, Tô Noãn nhìn không chớp mắt quan sát gò má anh tuấn, nhìn kỹ xuống dưới, không thể không cảm thán: ở trước mặt anh, bàn về xinh đẹp chỉ biết tự rước lấy xấu hổ.
“Theo như anh nói, em xem như cái gì cũng không giống phụ nữ, vậy anh vì cái gì còn muốn qua lại với em?”
Lục Cảnh Hoằng chỉ là liếc mắt nhìn Tô Noãn khiêm tốn thỉnh giáo:
“Nếu em có tất cả ưu điểm của anh, anh cũng không cần phải đi theo đuổi một người phụ nữ giống anh 100% như vậy, để mình phải rước thêm phiền toái.”
“Cho nên, bình thường là ok.”
Lục Cảnh Hoằng chỉ là khẽ động khoé miệng bên dưới, thoáng hiện lên một chút tươi cười không thể nhận ra, Tô Noãn cảm thấy được, đánh giá của Nam Giản Tâm đối với Lục Cảnh Hoằng cũng không chính xác, anh cũng không phải không có tình thú, chỉ là khó chịu một chút.
Tô Noãn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng bảo Lục Cảnh Hoằng dừng xe ở ven đường, cô nhìn thấy ven đường có cửa hàng bách hoá, liền vội vàng xuống xe, bảo Lục Cảnh Hoằng đợi cô một lát, chính mình chạy đi.
Cô không còn phim để chụp ảnh, nên cần phải đi mua một ít để dùng, đi ngang qua nên thuận tiện muốn mua, khi Tô Noãn vừa để cuộn phim vào trong túi xách, vừa đi về phía cửa thang máy thì không cẩn thận đụng vào một người phụ nữ đang đi tới.
“Đại tiểu thư cẩn thận!”
Tô Noãn nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi, sau khi cô đứng vững liền nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm đang được một bảo mẫu béo lùn chắc nịt đỡ lấy, lòng vẫn còn sợ hãi ôm ngực, mà rơi xuống nền đất chính là đồ đạc dùng cho trẻ em.
“Tôi nói cô đi đứng có nhìn đường không vậy, nếu đứa bé trong bụng tiểu thư nhà tôi có gì ngoài ý muốn, cô bồi thường nổi sao?”
Doãn Thuỵ Hàm sau khi nhận ra Tô Noãn, thoáng kinh ngạc, sau đó nghe thấy bảo mẫu quở mắng và răn dạy Tô Noãn, liền nhẹ giọng nói với bảo mẫu sốt ruột bảo vệ cho chủ:
“Thím Trương, con không sao, không thể trách Tô tiểu thư, là con mới vừa rồi không chú ý tới phía trước có người.”
Khi bảo mẫu Trương nghe Doãn Thuỵ Hàm nói như vậy thì không nói thêm gì với Tô Noãn nữa, Tô Noãn xổm người ngồi xuống nhặt những đồ đạc bị rơi tán loạn lên, động tác mây trôi nước chảy, không có thời gian tranh thủ nhặt xong hết trả lại cho Doãn Thuỵ Hàm:
“Vừa rồi không cẩn thận đụng vào cô, thực xin lỗi.”
Tô Noãn thản nhiên nói xin lỗi xong, Doãn Thuỵ Hàm nhìn cô, nhu tình nở nụ cười, một bàn tay đặt ở chỗ bụng:
“Tôi không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tô Noãn xoay người rời đi, lại bị Doãn Thuỵ Hàm gọi trở lại, quay đầu lại liền nghe thấy giọng nói điềm tĩnh ôn nhu của Doãn Thuỵ Hàm:
“Tô tiểu thư hình như hôm nay tổ chức ký tên bán sách ở quãng trường Cường Thịnh đúng không? Nếu như tôi nhớ không lầm, cao ốc Cường Thịnh hẳn là của chồng chị hai của Lục bộ trưởng tập đoàn Long thị.”
Tô Noãn yên lặng chờ đoạn sau.
“Trước kia bởi vì chuyện của Lục Thiếu Thần mà đối với tiểu thư vẫn luôn rất áy náy, dù sao cũng là bởi vì hôn lễ của tôi và Lăng Thành mà gián tiếp xảy ra tai nạn xe cộ cho Lục Thiếu Thần…”
Tô Noãn tay áo hạ xuống có chút nắm chặt, cô ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt có chút áy náy của Doãn Thuỵ Hàm:
“Muốn nói cái gì cô cứ nói rõ ra đi, không cần phải quanh co lòng vòng.”
Doãn Thuỵ Hàm mờ mịt cười, giống như không hiểu Tô Noãn nói gì, tính tình yên ổn như cũ, ôn nhu mở miệng:
“Tô tiểu thư có thể cùng Lục bộ trưởng ở chung một chỗ, tôi thực sự vui mừng thay Tô tiểu thư, cho nên Tô tiểu thư nhất định phải hạnh phúc, tôi nghĩ chỉ cần Lục bộ trưởng kiên trì lựa chọn Tô tiểu thư, về phía Lục gia cũng sẽ đồng ý, dù sao Lục Thiếu Thần mất cũng không thể đem trách nhiệm quy toàn bộ lên người Tô tiểu thư.”
Tô Noãn chân mày nhíu lại, bởi vì suy nghĩ xoay tròn mà có chút trầm mặc, lời nói của Doãn Thuỵ Hàm dường như chứa đầy thâm ý, mà cô cũng rõ ràng đã nhận ra có gì đó không đúng, Tô Noãn còn chưa hoàn toàn nghĩ thông suốt, liền lần nữa nghe thấy Doãn Thuỵ Hàm một chút bối rối:
“Đừng nói là Tô tiểu thư còn chưa biết Lục bộ trưởng cùng Lục Thiếu Thần có quan hệ đi?”
Lục Cảnh Hoằng, Lục Thiếu Thần, đều là họ Lục, cô chậm chạp cho đến nay mới phát hiện trong chuyện này có liên hệ, hai người xa lạ làm sao sẽ có đôi mắt màu hổ phách giống nhau như vậy?
Cô không dám nhớ lại tất cả mọi chuyện về Lục Thiếu Thần, cho nên không có phát hiện Lục Cảnh Hoằng cùng Thiếu Thần có chỗ tương tự, bởi vì trốn tránh nội tâm thống khổ của chính mình, do đó xem nhẹ chân tướng chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu rõ.
Tô Noãn sắc mặt có chút tái nhợt, trước khi Doãn Thuỵ Hàm còn chưa nói ra lời nói tàn nhẫn nhất, cô đã đi vào cửa thang máy vừa mở ra, chỉ là trong đầu óc toàn là lời nói tao nhã mà tàn khốc của Doãn Thuỵ Hàm.
Sau đó, khi khoảnh khoắc cửa thang máy khép lại, bên trong thang máy vang vọng câu nói của Doãn Thuỵ Hàm:
“Chuyện Lục bộ trưởng là chú của Lục Thiếu Thần, chẳng lẽ Lục bộ trưởng chưa nói qua với Tô tiểu thư sao?”