• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bóng dáng mảnh mai đơn bạc chạy ra khỏi quán cà phê, xuyên qua dòng xe cộ ngược xuôi băng qua đường, tiếp tục, không ngừng nghỉ chạy trên đường dành cho người đi bộ, giống như một con báo cái còn nhỏ mà quật cường, nước mắt của cô vỡ vụn trong không khí.

Tô Noãn nhanh chóng chạy đi, cô quay đầu nhìn xe trên đường, muốn chặn lại một chiếc taxi, cô nghe thấy trái tim truyền đến tiếng đập dữ dội, tiếng đập này vọng ra vô cùng lớn, đến nỗi cô cũng không nghe được những thứ âm thanh khác.

Cô vẫn cho rằng số mệnh của mình mang theo sắc thái bi kịch, lại không biết là tàn nhẫn như thế, giày cao gót trên chân vấp một cái, ngã nhào trên mặt đất.

Lòng bàn tay xinh đẹp bị trầy rách da, ánh mặt trời sáng rỡ, cô nhìn thấy một vết xước dài, khe hở trong vết xước chảy ra một chút máu.

Băng gạc dính lên màu máu diêm dúa lẳng lở, Tô Noãn chỉ là cười cười, từ trên mặt đất đứng lên, chiếc váy trên người bị bám bụi bẩn, cô không rảnh đi lau sạch sẽ, liền bắt đầu chạy như bay.

Sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy trắng, không có một chút biểu tình nào, đôi mắt phượng trống rỗng kia chỉ là lập tức tìm kiếm chiếc xe có thể đưa cô đi khỏi nơi đây.

Đầu óc cô còn quanh quẩn hình ảnh mới vừa rồi, Niếp Hiểu Dĩnh ngồi đối diện cô, trong trẻo yên lặng nhìn cô, cùng với trong mắt phượng của bà chính là, ánh sáng lộng lẫy ướt át chớp động.

“Tuy rằng trong thân thể của cô chảy một nửa dòng máu của tôi, nhưng tôi thực sự hy vọng cô có thể biến mất hoàn toàn trên thế giới này.”

Niếp Hiểu Dĩnh vừa nói, nước mắt vừa chảy xuống, bà nhẹ nhàng lau đi, nước mắt còn sót lại trên mắt gắt gao nhìn vẻ mặt yên tĩnh của Tô Noãn.

Bà ước chừng cũng không cách nào dễ dàng tha thứ chính mình nói ra lời nói ác độc này, lại cuối cùng không thể đem nó chôn dấu dưới đáy lòng, 24 năm sau phải nhìn đứa bé này lần nữa, tất cả tối tăm trong trí nhớ của bà không chịu nỗi đều bị lần lượt ùa về.

“Năm đó thoả thuận với Tô Chấn Khôn, chỉ cần tôi sinh ra đứa bé trong bụng, anh ta sẽ để cho tôi rời đi, sẽ không trói buộc tôi ở cái nơi bần cùng đó.”

“Rõ ràng hai người không yêu nhau, tôi đã nói rõ với anh ta, tôi có người đàn ông mình yêu, nhưng anh ta vẫn ép buộc cưỡng bức tôi, để cho tôi mang thai, cho đến… sinh ra đứa bé đối với tôi mà nói là một loại sỉ nhục.”

Niếp Hiểu Dĩnh thân thể không ngừng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi còn chưa nói xong, nước mắt tựa như dòng suối chảy ra, không biết là bởi vì quá mức oán hận hay là vô cùng khổ sở.

Bà một chút cũng không che dấu chính mình đối với Tô Noãn chán ghét cùng thống hận, người đàn bà cao quý này thích thẳng thắn, nhất là đối với đứa bé trước mắt bị chính mình vứt bỏ mà nói, thẳng thắn phải gần như là tàn nhẫn.

“Thời điểm lúc cô sinh ra, tôi thiếu chút nữa lỡ tay bóp chết cô, may là không có, nếu như cô thật chết rồi, vậy Ninh Nhi bây giờ phải làm sao đây?”

Tô Noãn lẳng lặng nghe Niếp Hiểu Dĩnh nói xong những lời ngoan tuyệt kia, nhìn những giọt nước mắt rơi xuống đất, cô nghe nói thời điểm nước mắt từ trong thân thể chảy ra có tới mấy ngàn độ, cháy sạch một lòng phát đau, nhưng mà sau khi chảy ra, đã từ từ trở nên nguội lạnh.

“Có lẽ là ông trời trừng phạt tôi, trừng phạt tôi không chung thuỷ với tình yêu, cho nên bây giờ, Ninh Nhi thế nhưng lại cần máu của cô mới có thể sống sót.”

Niếp Hiểu Dĩnh giọng điệu buồn rầu hạ thấp vài phần, trong mắt giữa lông mày tràn đầy ưu buồn thù hận, bà thở sâu một cái, khôi phục tâm tình của mình, không cho phép chính mình thất thố lần nữa.

Tô Noãn khẽ tràn lên khoé miệng, nở nụ cười trong suốt, lại cực kỳ tĩnh mịch:

“Có lẽ năm đó bà nên bóp chết tôi đi, ít ra hiện tại bà không cần luôn ôm hy vọng, Ninh Nhi với tôi mà nói cái gì cũng không phải, cô ấy chỉ là con gái của bà, xin bà hãy nhớ kỹ điểm này, sau này không cần tiếp tục tới quấy rầy tôi.”

Tô Noãn lạnh lùng lướt qua người mẹ vĩ đại này, giống như một làn gió hư vô, Niếp Hiểu Dĩnh lại bắt lấy tay cô, cũng chỉ là kinh ngạc một chút, cả hai đều run rẩy, rồi sau đó nhanh chóng buông ra, khôi phục lại bình tĩnh.

“Tôi không thích người khác đột nhiên chạm vào tôi, hơn nữa lại là người xa lạ.”

Tô Noãn thản nhiên giải thích, mặt mày không thấy bất kỳ tâm tình gì, Niếp Hiểu Dĩnh nước mắt không còn chảy xuống nữa, mà là bị khô cạn trong không khí.

“Cô cho rằng cô có lựa chọn nào khác sao?”

“Không có thì thế nào, tôi sớm đã quyết định chấp nhận số mệnh của mình, cho dù là mang theo sắc thái bi kịch thì sao, con người một khi cam chịu số phận, sẽ trở nên không sợ gì nữa cả.”

“Trên thế giới này, Cù phu nhân cảm thấy được còn có cái gì có thể uy hiếp được tôi sao?”

Thanh âm lẳng lặng của Tô Noãn dường như muốn xuyên thấu linh hồn con người, ánh mắt của cô thực trong veo nhưng lạnh lùng, nhìn không thấy sống cũng nhìn không thấy chết, chỉ là nhìn Niếp Hiểu Dĩnh trên mặt thống khổ, rất tò mò đó là một loại cảm giác như thế nào.

Cô đã sớm ở trong sự quất mạnh và trôi qua của thời gian, quên mất cái loại miêu tả rõ ràng đó.

Tô Noãn cười cười, sau đó nhìn thoáng qua, liền nghe thấy thanh âm của Niếp Hiểu Dĩnh:

“Như vậy Tô Chấn Khôn thì sao, ông ta đối với cô mà nói, có phải hay không cũng không tạo được uy hiếp?”

————-

“Tô Chấn Khôn phạm tội nặng bị giam trong tù ở thị trấn F, mặc dù là bị ở tù chung thân, ít ra thì người vẫn còn sống, cô nên biết, vì Ninh Nhi cái gì tôi cũng có thể làm được.”

Cho đến khi chạy không nỗi nữa, Tô Noãn thở hồng hộc đứng ở ven đường, cúi người, hai tay chống đầu gối, nước mắt tích tụ trong hốc mắt tuôn ra, trong ngực tràn ra một đám gió lớn, tối tăm âm u lạnh lẽo.

Thật buồn cười biết bao, ba của cô thế nhưng vẫn còn sống, lại chỉ có mình cô là không hay biết gì, chẳng lẽ ba oán hận cô sâu đến nỗi không muốn tiếp tục nhìn cô một cái sao?

Không có khả năng, cho dù lúc trước cô đã làm sai chuyện, ba cũng không đối xử với cô như thế, ông chỉ là vì không muốn cô lo lắng mà thôi, chỉ là vì để cho sinh mệnh khổ nạn của cô không có bất kỳ vướng bận.

Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy…

Cô làm cho mình cười một chút.

Tô Noãn, cười lên.

Vì thế, liền thật sự cười rộ lên.

Cô lại chạy, ở ngã tư đường nhìn thấy một chiết xe thể thao quen thuộc, một khắc này, nội tâm trống vắng được vui vẻ lấp vào, cô nhân lúc chiếc xe thể thao khởi động chạy tới trước, ánh mắt cũng không nháy mắt một cái, liền xông tới.

Hai cánh tay dang rộng ra, ngăn lại chiếc xe thể thao màu xanh ngọc kia, xe dừng lại, chỉ cách cô khoảng 10cm, chợt thắng xe, vang lên tiếng rít gào thét gió, thổi bay làn váy cô.

Tô Noãn chui vào trong xe, đem toàn bộ tiền trong túi đổ ra, đặt vào tủ chứa đồ trong xe thể thao, tầm mắt mơ hồ nhìn không rõ khuôn mặt của tài xế:

“Phiền anh đưa tôi đến trại giam thị trấn F, tôi sẽ vĩnh viễn cảm kích anh!”

Đưa tay lau nước mắt sắp chảy xuống nơi khoé mắt, Tô Noãn mới nhìn rõ người đàn ông bên cạnh, là anh chàng con lai khôi ngô kia, anh ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, giống như có rất nhiều nghi vấn.

Tô Noãn nhàn nhạt cười, đẩy đống tiền tới trước mặt Thái Luân Tư:

“Tiền xăng tôi có thể trả, nếu như số tiền này còn không đủ, sau khi trở về tôi có thể trả lại cho anh, hiện tại, có thể lái xe nhanh hơn một chút không? Tôi vội đi gặp ba tôi.”

Thái Luân Tư thần khí sáng ngời chốc lát, nhìn giọt lệ gợn sóng trong đáy mắt Tô Noãn, mím môi một cái không đi hỏi nhiều, khởi động xe, liền chạy nhanh đi.

Hồi lâu sau, bên trong xe yên lặng nghe được thanh âm của Tô Noãn, cô vẫn quên nói một câu:

“Cám ơn.”

Thái Luân Tư vẻ mặt ngưng trọng bỗng trở nên thoải mái vài phần, anh đang liếc nhìn sắc mặt mệt mỏi của Tô Noãn qua kính chiếu hậu, chìa một bàn tay đem chút tiền lẻ để vào trong tủ chứa đồ.

“Không cần cảm ơn tôi, cô trả tiền xăng cho tôi không phải sao? Trại giam thị trấn F, cũng không gần đâu!”

Tô Noãn nhìn thấy Thái Luân Tư thực sự đưa tay ra lấy tiền thì tay cô hơi đấu tranh một chút, rốt cuộc vẫn phải lựa chọn buông ra, trơ mắt nhìn số tiền kia bị lấy đi.

Cô đem hết tiền đưa cho anh ta, trên người không còn đồng nào, cô vốn là ôm lấy tâm tính may mắn, nghĩ rằng người đàn ông lái xe thể thao đắt tiền như vậy, chắc là sẽ không cần số tiền kia, kết quả cô nghĩ sai rồi.

“Trên xe của anh không có máy đo lộ trình, sao anh biết số tiền kia không đủ?”

“Nếu chiếc xe này không có máy đo lộ trình, vậy tại sao cô còn muốn cản nó lại?”

Thái Luân Tư nghiêng đầu đánh giá Tô Noãn, sau đó tao nhã mà dí dỏm cười cười, màu xanh dương xám trong con ngươi Tô Noãn chỉ có bóng dáng một người:

“Xem ra tôi nghi ngờ là nên kiểm điểm lại mình, lần thứ ba, cô hình như vẫn không nhận ra tôi?”

Tô Noãn quay đầu nhìn người đàn ông từng có duyên cùng cô gặp qua hai lần, cô quả thực không nhớ nổi tên anh ta, mặc dù anh ta lần trước cố ý cường điệu qua, cô có thể nhận ra được chiếc xe này, bởi vì Lục Cảnh Hoằng từng lái qua.

Lục Cảnh Hoằng.

Trước mắt xẹt qua cái tên này, Tô Noãn cúi đầu nhìn chiếc váy một thân dơ dáy bẩn thỉu, cô nhớ lại hôm nay có ước hẹn, cô lại một lần nữa lỡ hẹn, với tính tình của anh, tất nhiên sẽ không vui, quá tam ba bận, cô lại để cho xảy ra lần thứ ba.

Lấy điện thoại ra lại phát hiện đã hết pin, cô không có thuộc số của Lục Cảnh Hoằng, cho dù mượn điện thoại khác cũng không làm được gì, lúc này đây, đúng là cô vẫn có lỗi với anh.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì, chỉ là quên mất một chuyện rất quan trọng.”

Thái Luân Tư cười cười, không có hỏi nữa, bởi vì anh nhìn ra được Tô Noãn cũng không nguyện ý nói cho anh nghe là chuyện quan trọng gì, liền nói sang chuyện khác:

“Vừa rồi chạy ra đón xe như vậy, chẳng lẽ không sợ sao?”

“Tôi hiện tại cái gì cũng không sợ, chỉ sợ ba không muốn gặp mặt tôi thôi.”

Tô Noãn cười đến có chút sáng lạn, lại có loại miễn cưỡng cười chua xót, Thái Luân Tư liếc mắt nhìn cô một cái, Tô Noãn bên cạnh giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn, liền nói:

“4 tiếng nữa xe mới đến thị trấn F, cô trước hết nên ngủ một chút đi, tới nơi tôi gọi cô.”

Tô Noãn lên tiếng, ở thời khắc cô quan tâm đến ba, vậy mà, trong não cô bất chợt xuất hiện bộ dáng của Lục Cảnh Hoằng, nhìn đường cao tốc ngoài cửa sổ, nếu như cô nguyện ý, hiện tại xuống xe vẫn còn kịp.

Chỉ là, giữa Lục Cảnh Hoằng và ba, cô cuối cùng lựa chọn vế sau, xe chạy nhanh trên đường cao tốc, Tô Noãn hai mắt nhắm nghiền, dựa vào lưng ghế ngồi, nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Thái Luân Tư:

“Dễ dàng tin tưởng người khác như vậy sao?”

Tô Noãn không mở mắt ra, trước khi ngủ trả lời anh một câu:

“Ai có thể làm gì tôi đây?”

Tuyệt không phải là giọng điệu kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn mang theo một tia thản nhiên ưu thương.

Dư quang khóe mắt của Thái Luân Tư liếc về phía Tô Noãn, dung nhan yên tĩnh ngủ của cô chiếu vào con ngươi anh, bởi vì một câu kia của Tô Noãn đã phá vỡ tâm không khỏi đau đớn vì cô gái yếu ớt này.

Anh nghĩ cũng không hẳn là anh đau lòng, chỉ cần là đàn ông, nhìn thấy sinh mệnh như vậy, đều cũng không tự chủ được đi thương hại, mà anh chỉ là một trong số đó.

Tới thành phố F Tô Noãn tự mình tỉnh lại, trước xe là một mảnh đất trống lớn, hoang cảnh tiêu điều làm chua xót ánh mắt cô, cô vừa quay đầu liền nhìn thấy trại giam ngoài cửa sổ xe, cửa sắt to lớn che lại cảnh tượng bên trong.

Tô Noãn lồng ngực khó chịu như bị thứ gì chặn lại, cô đẩy cửa xe bước xuống:

“Cám ơn anh, hẹn gặp lại.”

Cô chạy nhanh về phía chiếc cửa sắt cách đó không xa, tiếng gió thổi vào trong màng nhĩ tai cô, làm cho cô có một loại cảm giác áp bách đìu hiu, sau đó, bước chân của cô liền dừng lại.

Cảnh sát võ trang đứng nghiêm ở cửa ra vào ngăn cản đường đi của cô, khi nòng súng chỉ trước mặt Tô Noãn, cô sợ tới mức lùi lại một bước, gót chân vấp sau lưng một cái mém ngã xuống đất, lại được một đôi tay đỡ lấy.

Tô Noãn tò mò quay đầu, liền nhìn thấy Thái Luân Tư cười dài nháy mắt với cô mấy cái, sau đó đỡ cho cô đứng vững, buông cô ra, trực tiếp đi tới đàm phán với cảnh sát võ trang, khi anh quay trở lại thì cánh cổng sắt sau lưng cũng từ từ mở ra.

“Giờ thì có thể đi vào rồi, nhớ phải làm thủ tục ở cửa ra vào.”

Tô Noãn có chút giật mình sững sờ, cô không biết Thái Luân Tư dùng cách gì làm cho đối phương đồng ý mở cửa, cũng thật cảm kích cúi người cảm ơn Thái Luân Tư, rất nhanh chạy đi vào.

Cô từng ở trong trại tạm giam, nhưng chưa bao giờ tới nhà giam, tựa như hiện tại đi trên con đường vắng vẻ, lảo đảo theo sát phía sau quản giáo, cô không cách nào ngăn lại áp lực nội tâm nơm nớp lo sợ.

Thì ra thật sự có người tên Tô Chấn Khôn, nhưng mà, mãi tới hai năm sau cô mới biết được, vẫn là do từ trong miệng người mẹ hận cô không chết mà biết được.

Bốn phía bức tường ngục giam đều cao 7 mét, còn có lưới phòng hộ, Tô Noãn xuyên qua lưới phòng hộ thì liền nhìn thấy phạm nhân đang chơi bóng bên trong thao trường, đều là thanh niên ở đội tuổi 20 – 30, cũng không thấy phạm nhân tầm tuổi Tô Chấn Khôn.

“Phạm nhân hiện tại chắc là còn ở trong xưởng may quần áo, cho nên tôi trước tiên dẫn cô qua phòng tiếp đón ngồi chờ.”

“Được, cám ơn.”

Tô Noãn trên đường đi qua phòng tiếp đón, liền nhìn thấy mấy chiếc xe tải từ bên ngoài chạy vào, sau đó dọc theo đường đi của cô chạy đến một nơi, dừng lại trước một căn phòng chiếm diện tích tương đối lớn.

Quản giáo nhìn thấy Tô Noãn đi chậm, cũng không thúc giục, có lòng tốt giải thích nói:

“Đó chính là xưởng may quần áo, xe tải đó là tới vận chuyển quần áo, chờ sắp xong những thứ đồ đã tính toán sẽ tan tầm.”

Tô Noãn tim đập một chút, cô đi vài bước về phía xưởng may quần áo, liền bị quản giáo ngăn cản, không cho phép cô đi tiếp qua đó, nhưng Tô Noãn lại nhịn không được nhìn sang, cố gắng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc kia.

“Chốc lát nữa là có thể gặp được, bây giờ không cần thiết vội vã như vậy.”

Tô Noãn tràn đầy áy náy hướng quản giáo kiên nhẫn cười cười, nhưng cũng không có lập tức bước đi, đôi mắt còn đang dừng lại ở phạm nhân đi ra đi vào giữa xe tải và xưởng may.

Cô nhớ tới ba của mình, vô luận là xuất phát từ tình thân hay là áy náy, nếu ba còn sống, cô không thể làm được không quan tâm, cho dù ba luôn chìm đắm trong tình yêu như vậy, cô vẫn luôn thuỷ chung yêu ba.

Cô đã không có nhiều tình thương, trên đời này, đáng giá để cô toàn tâm tính nhiệm duy nhất chỉ có ba, cô cũng chỉ có thể yêu một người, đó là ba của mình.

Cho dù giờ phút này trong đầu cô, bỗng loé lên khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp kia, cô cũng cố ý không quan tâm, cô đem quy thành loại áy náy, là cô sai hẹn, cho nên mới thường xuyên nhớ tới Lục Cảnh Hoằng như vậy.

Trong lúc đang bị quản giáo lôi đi, khoé mắt Tô Noãn thoáng nhìn thấy một thân ảnh bên cạnh xe tải, hai chân của cô giống như có tưới ngàn cân nước như thế nào cũng không di chuyển, giống như nhớ lại hồi còn nhỏ, cô đứng ở phía xa xa, nhìn dáng vẻ cực khổ của ba ở ngoài đồng.

Bên cạnh xe tải, mấy phạm nhân trung niên đem thùng giấy nặng nề mang lên buồng xe, sau đó quay vào kho hàng mang ra thùng giấy khác, Tô Noãn nước mắt lại một lần nữa chảy xuống, cô đưa tay một phen lau đi, quản giáo đang nói cái gì bên tai, cô hoàn toàn không nghe thấy, chỉ là lẳng lặng nhìn, không muốn dời đi đôi mắt mình.

Tô Chấn Khôn mặc trên người đồng phục của trại giam, thở hổn hển, sau khi mang một thùng giấy lên xe, ông chậm rãi đi trở về bên cạnh kho hàng, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, hớp một miếng nước trong bình để cạnh cửa.

Thời tiết đầu tháng giêng rõ ràng rất lạnh, trên mặt của ông lại chảy ra lấm tấm mồ hôi, ông mới vừa kéo tay áo lau một cái, liền lần nữa đứng dậy đi dọn sạch thùng, một đầu tóc đen hai năm trước đã muốn hơi bạc, Tô Noãn thấy không rõ mặt của ông.

Xa xa nhìn lại, Tô Noãn nhìn ra Tô Chấn Khôn già đi không ít, mỗi lần mang lên một cái thùng, cô đều phát giác Tô Chấn Khôn dừng lại, ông sẽ đứng nguyên tại chỗ một giây, sau đó mới đi tới chiếc xe tải, bước chân rất nặng nề, trầm trọng đến nổi mỗi một bước phảng phất như giẫm đạp trong lòng cô, làm cho cô thấy khó thở.

“Tiểu thư, bọn họ sắp tan ca, cô như cũ chờ đi, nơi này không cho phép phạm nhân và người nhà gặp mặt.”

Tô Noãn nhẹ nhàng hạ xuống khoé môi, nở nụ cười rất miễn cưỡng, cô rất nhanh lau đi dấu vết giọt lệ lưu lại, trong tiếng thở dài của quản giáo, cùng đi theo đến phòng chờ, trước khi xoay người rời đi, ánh mắt vẫn là nhìn đến thân ảnh đang làm việc ở xa xa.

Sau đó, nước mắt của cô lại trào ra, lẳng lặng, cũng là trong suốt.

Cô có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi, cũng muốn hỏi Tô Chấn Khôn, người được gọi là ba của cô, tại sao tình nguyện để cho cô sống trong tự trách, cũng không nguyện gặp mặt cô một lần?

Chỉ là, khi ở phòng tiếp đón thực sự nhìn thấy Tô Chấn Khôn đi vào thì toàn bộ lời nói của Tô Noãn đều bị nghẹn lại, cô gắt gao cắn môi, không để cho mình nức nở ra tiếng.

Tô Chấn Khôn từ nhỏ không thích trẻ con yếu đuối, cho nên cô cũng không ở trước mặt ông mà khóc, cho dù có gào khóc, cũng sẽ chỉ nhận được một câu giáo huấn lạnh lùng, đó chính là ba của cô!

Tô Chấn Khôn trên người còn lưu lại mùi vị mồ hôi, tang thương trên khuôn mặt ngăm đen sớm trải rộng, khi ông nhìn thấy Tô Noãn cứng ngắc đứng bên kia cửa sổ thuỷ tinh thì nhíu mày, nhưng vẫn là đi tới.

Khi thật sự bị Tô Noãn phát hiện chân tướng này, ông cũng không có tiếp tục tránh né, mà là thản nhiên đối mặt, đi đến trước cửa thuỷ tinh ngồi xuống, cầm lấy điện thoại gác ở bên cạnh.

Tô Noãn cách một tầng thuỷ tinh, thấy được ba của mình, có chút luống cuống, nhưng vẫn là khi Tô Chấn Khôn cầm điện thoại lên thì cũng dùng cánh tay khẽ run nhấc điện thoại lên, đặt ở bên tai, nghe tiếng hít thở của ba.

Vừa rồi khi Tô Chấn Khôn nhíu mày thì cô liền nhìn thấy nếp nhăn rõ ràng trên trán ba, giống như là bị vô số gao dăm khắc thật sâu, bộ dạng thân thể cũng gầy đi, cho nên, giờ khắc này, chỉ có trầm mặc là tình cảm chân thật nhất của cô.

“Tay con bị thương.”

Thanh âm Tô Chấn Khôn rất nhẹ, cũng không xen lẫn mang theo cảm tình gì, giống như là một câu trần thuật trong một phần báo cáo, Tô Noãn ngẩng đầu, nhìn Tô Chấn Khôn cười ngọt ngào, quên tất cả đau thương.

“Con không sao, rất mau lành thôi, ba.”

Tất cả chất vấn cũng không có thốt ra, cuối cùng bất hoá chỉ biến thành lời đối đáp thông thường, trên thế giới này, ai cũng có thể chất vấn Tô Chấn Khôn, chỉ có cô là không thể.

Cô từ nhỏ đã chứng kiến Tô Chấn Khôn cực khổ cùng quyết tuyệt, biết ông mỗi ngày gian nan với nội tâm đau khổ, một người đàn ông như vậy, bị tình yêu vô vọng giày vò đến thể xác cùng tinh thần đều mệt mỏi, cô làm sao có thể yêu cầu ông ban cho tình thương yêu chiều của ba?

Cho dù ông với thân phận là một người ba đối xử lạnh lùng với mình, cô cũng không cách nào đi trách cứ, không đành lòng đi trách cứ.

Nhưng mà, Tô Noãn cho đến chính mình cũng không có vĩ đại như vậy, ngày qua ngày dùng những lý do này để làm tê liệt chính mình, trong lòng đã sớm có nút thắt, không muốn tiếp tục dối gạt bản thân.

Cô là mơ hồ oán hận Tô Chấn Khôn, nhưng mà phần oán giận mơ hồ này không bù đắp được tình yêu và lòng kính trọng dành cho ba, cho nên, khi cô đối mặt Tô Chấn Khôn thì vĩnh viễn cũng không làm ra được mất kiểm soát mà chất vấn.

“Ba biết cuối cùng có một ngày con sẽ biết được chân tướng, cũng biết con nhất định sẽ tìm đến, cho nên, mỗi ngày ở trong này ba đều chờ đợi, bởi vì ba biết rõ, không gặp một lần con chắc chắn sẽ không bỏ qua.”

Thanh âm của Tô Chấn Khôn sâu thẳm mà vắng lặng, Tô Noãn nắm điện thoại, cô nhìn ba không chớp mắt, nhưng mà trong ánh mắt tĩnh lặng kia của ba chỉ có trống rỗng vô tận, không còn tâm tình nào khác.

Không có vì gặp cô mà vui mừng, cũng không có khư khư cố chấp trách cứ cô giống như năm đó, chỉ có gợn sóng bất động lãnh đãm cùng bình tĩnh.

Tô Noãn cố gắng khống chế tâm tình của mình, không để cho mình bật khóc, cô không cho là vì quá vui mà khóc, gượng ép nhếch môi lên cười một chút:

“Ba, con chính là nhớ ba, chính là muốn nhìn xem ba sống như thế nào một chút.”

“Ba sống tốt lắm, cả đời ba cứ như vậy mà trôi qua, không có gì không tốt cả.”

Từ chỗ sâu nhất của yết hầu phát ra âm thanh tĩnh mịch, Tô Noãn rũ mắt xuống trầm mặc vài giây, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tô Chấn Khôn, thanh âm cùng ba một dạng an tĩnh:

“Nhưng con quả thực không tốt, hai năm qua vẫn luôn nghĩ tới ba, con còn tưởng ba đã…”

“Tù chung thân và chết vì tai nạn có gì khác biệt sao?”

Tô Chấn Khôn ngồi ở đối diện, nhìn thấy Tô Noãn đỏ hồng đôi mắt, không có tâm tình kích động, chỉ là lạnh nhạt nói:

“Đã gặp được rồi, bây giờ, con về đi, sau này cũng không cần đến đây.”

“Con là con gái ba, vì cái gì không được tiếp tục đến thăm ba?”

Tô Noãn âm thanh không khỏi cao lên, mang theo cố chấp cùng một ít chất vấn, tuy rằng một khắc trước đó cô còn cẩn thận tự hỏi, làm sao để ba không tức giận, chỉ là, hiện tại cô nhưng không cách nào làm ra được bình tĩnh.

“Ba không có gì đáng để nói, coi như con đã đến rồi, ba cũng sẽ không gặp lại con.”

Tô Chấn Khôn lẳng lặng nói xong, liền dứt khoát cúp điện thoại, đứng lên xoay người đi ra ngoài, cửa phòng tiếp đón nháy mắt mở ra, đồng phục phạm nhân trên người ông ở trong gió nhẹ nhàng mà thổi lên một góc.

Tô Noãn cầm điện thoại, đứng ở đầu bên kia kính thuỷ tinh, nhìn đạo bóng lưng không lưu luyến kia, hướng về phía Tô Chấn Khôn đã muốn đi ra khỏi phòng tiếp đón hét lớn:

“Con vẫn sẽ đến, mặc kệ ba có nguyện ý gặp con hay không, con vẫn sẽ đến!”

Tô Chấn Khôn bước chân không có chút dừng lại, trước sau như một đi thẳng về phía trước, giống như không có nghe được tiếng gọi của cô.

Ngồi trong góc tối bên ngoài ngục giam, Tô Noãn nước mắt từng mảng từng mảng rơi xuống, không thể ngăn chặn, cũng không để ý đi ngăn chặn, nếu khổ sở, vậy thì cứ khổ sở đi.

Mẹ của cô hận cô không thể lập tức chết đi, như vậy, thân thể của cô có thể để lại cho Ninh Nhi rồi, nếu cô thật sự chết đi, ba cũng sẽ không một giây đau lòng.

Một khi đã như vậy, cô dựa vào cái gì phải để lại cho Ninh Nhi, cho dù có chết đi, trước khi chết cô cũng sẽ huỷ diệt khối thân thể này, cô gặp đau khổ, không phải là lý do thành toàn cho Ninh Nhi.

Đã biết cô là con gái ruột của mình, chẳng lẽ lại không tra đến tình trạng thân thể của cô sao?”

Biết rõ cô đã từng làm phẫu thuật thay tim, nhưng vẫn là khăng khăng muốn cô hiến tuỷ, không để ý đến sinh mệnh an nguy của cô hay sao?

Ninh Nhi, thành tựu của cô chính là tạo được người mẹ vĩ đại nhất trên thế giới này, còn tôi, lại tạo ra trên thế giới này một người mẹ máu lạnh vô tình.

Buồn cười nhất chính là, mẹ của chúng ta lại cùng một người.

————-

Lục Cảnh Hoằng đứng ở dãy lầu cũ kỹ, cúp điện thoại.

“Lục bộ, Tô tiểu thư bị Cù phu nhân đưa đi, hiện tại đang ở trong quán cà phê Như Ngạn…”

Một câu nói giống như một cái gai hung hăng đâm vào tim anh, Lục Cảnh Hoằng giơ bó hoa màu lam lẳng lơ trong tay ném vào thùng rác bên đường, đoá hoa màu lam rơi xuống đất bay tán loạn, anh xoay người mở cửa xe ngồi xuống.

Xe chớp mắt liền phóng như bay ra xa vài thước, sau đó trong tiếng rít gào của động cơ vang lên, nhanh chóng lao đi cho đến khi biến mất.

Quán cà phê bố trí lịch sự tao nhã cửa phòng riêng bỗng nhiên bị đẩy ra, Niếp Hiểu Dĩnh bị tiếng vang lỗ mãng kéo lại thần trí, xoay người lại liền nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Lục Cảnh Hoằng ở cửa.

Đôi mắt đằng sau tròng kính lạnh lùng quét qua Niếp Hiểu Dĩnh đang ngồi ở sofa đối diện, sau đó lãnh đạm lạnh nhạt quay trở lại trên khuôn mặt Niếp Hiểu Dĩnh:

“Noãn Nhi đâu?”

“Noãn Nhi? Nếu tôi nhớ không lầm, Lục bộ trưởng và Tô Noãn thời gian quen biết nhau không tới hơn ba tháng đi.”

Niếp Hiểu Dĩnh lời nói tao nhã, chính là khó nén bất mãn với xưng hô của Lục Cảnh Hoằng, vặn lông mày, nhìn người đàn ông lỗ mãng xông vào này, bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cậu ta lỗ mãng như vậy, còn là vì một phụ nữ.

Nhớ tới Tô Noãn trước khi đi chống đối mình, Niếp Hiểu Dĩnh nhẹ nhàng phất nhẹ khoé mắt vụn vặt trong suốt, khẽ nhếch cằm nhọn, cánh môi hồng nhuận hé mở, lạnh lùng cùng tối tăm thuộc loại kiểu cách Trung Quốc:

“Tôi đã khai thông cho cô ta, Lục bộ trưởng cũng nên biết rõ thân phận chênh lệch của mình và Tô Noãn, cần gì phải muốn dùng trứng chim đi đập bể tảng đá, cuối cùng bị thương tổn chung quy vẫn là cô ta.”

Lục Cảnh Hoằng sắc mặt nhất thời âm u, giống như là dấu hiệu trước khi tuyết rơi, anh nhìn khuôn mặt tự cho là đúng của Niếp Hiểu Dĩnh, trên mặt đột nhiên nở ra nụ cười sinh động:

“Vậy Cù phu nhân rốt cuộc bỏ ra bao nhiêu tiền để làm cho cô ấy đoạn tuyệt quan hệ với tôi?”

“Đây không phải là chuyện của Lục bộ trưởng, Lục bộ trưởng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, không cần tiếp tục dây dưa với cô ta là được rồi.”

“Vậy Cù phu nhân ra giá đi, bao nhiêu tiền thì sau này không can thiệp vào chuyện của tôi nữa?”

“Cậu đây là ý gì?”

Niếp Hiểu Dĩnh chợt đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng, đôi mắt phượng híp lại kia thật giống với đôi mắt trong suốt của Tô Noãn, chỉ là trong mắt Niếp Hiểu Dĩnh đã không còn trong sáng như Tô Noãn nữa.

Cho nên đối với ánh mắt này của Cù phu nhân, Lục Cảnh Hoằng không sinh ra một chút cảm xúc khác thường nào, thậm chí tối thiểu đi hoà giải cũng không nguyện ý, với anh mà nói, phụ nữ chính là một loại sinh vật ngang ngạnh.

Đương nhiên, Tô Noãn đối với sinh mệnh của anh mà nói, là một nhân vật đặc biệt, cũng sẽ chỉ duy nhất một người như vậy, vậy đã đủ rồi.

“Cho dù có Tô Noãn hay không, tôi cũng sẽ không cùng Ninh Nhi ở chung một chỗ, thay vì Cù phu nhân hao tổn tâm cơ đuổi đi phụ nữ bên cạnh tôi, không bằng nên đi khuyên nhủ Ninh Nhi buông tay, không nên theo đuổi chuyện không có kết quả, chỉ sẽ hại người hại mình.”

“Cậu cho rằng chỉ cần cậu muốn là được rồi sao? Không nói tới giữa cậu và cô ta còn có Lục Thiếu Thần, chỉ riêng trưởng bối Lục gia của cậu thôi, sẽ cho phép một người bản thân cùng bối cảnh gia đình không trong sạch bước vào cửa sao?”

Đối mặt Niếp Hiểu Dĩnh hùng hổ doạ người, Lục Cảnh Hoằng chỉ là cười nhẹ một tiếng, trên mặt vẫn là thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Trưởng bối Cù gia năm đó có thể đồng ý phu nhân vào cửa, vì cái gì Lục gia lại không được, cũng bởi vì Cù phó tổng tham mưu trưởng hai lần kết hôn sao?”

“Tôi cùng Dịch Minh là thật tâm yêu nhau, chúng tôi có thể vì nhau mà bỏ qua tất cả, loại người đùa bỡn tình cảm giống như các người làm sao biết được!”

“Không thử nhìn một chút, làm sao biết chúng tôi không đùa bỡn tình cảm, tình yêu của phu nhân và tham mưu trưởng, tôi nghĩ nếu như không có chồng trước đã qua đời của Cù phu nhân thành toàn, giờ khắc này, e là phu nhân chỉ có thể giữ lấy vỏ bọc của tình yêu thôi.”

“Cậu phái người điều tra tôi?”

“Phu nhân không phải cũng làm như vậy sao, lại lấy lập trường gì đi chỉ trích tôi?”

Niếp Hiểu Dĩnh mắt lạnh nhìn Lục Cảnh Hoằng giằng co với mình, lạnh lùng cười cười, khôi phục ngồi trở lại ghế sofa, khép lại áo choàng trên người: “Cậu đã biết quan hệ của tôi với Tô Noãn?”

“Chuyện này quan trọng sao? Việc nhận lại mẹ của mình, đối với một đứa bé từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, căn bản là không cần, huống hồ, phu nhân căn bản không muốn nhận lại đứa bé, không phải sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh tay bưng ly cà phê uống dừng lại một chút, một giọt cà phê rơi xuống trên chiếc váy tới đầu gối, xúc giác ấm áp nhanh chóng lan ra da thịt, bà đem mép ly đưa tới bên môi, nhẹ hớp một ngụm: “Vì sao tôi phải nhận lại đứa bé này, nó tàn nhẫn đến nỗi không muốn cứu em gái của mình, nó thậm chí so với Tô Chấn Khôn còn lãnh huyết vô tình hơn, haizz, đứa bé như vậy cậu cảm thấy tôi nhận lại thì có lợi ích gì? Để cho nó cười nhìn Ninh Nhi từ từ chết đi sao?”

Khuôn mặt Lục Cảnh Hoằng sớm phủ lên một tầng băng mỏng, anh nhìn xuống Niếp Hiểu Dĩnh tao nhã tự xử, có thể tưởng tượng ra, vừa rồi ở đây, đã từng nói qua với người khác như vậy. “Như vậy, phu nhân vĩnh viễn sẽ không có cơ hội.”

Niếp Hiểu Dĩnh kinh ngạc nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng chỉ là xoay người mở cửa, trước khi đi thản nhiên lưu lại một câu: “Phu nhân đã đánh mất tư cách một người mẹ, nếu phu nhân là vì tuỷ trên người Noãn Nhi, như vậy, tôi quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn cô ấy, cho dù tôi có đánh cược tất cả, cũng sẽ không để cho người nào thương tổn cô ấy dù một sợi tóc.”

“Lục Cảnh Hoằng, cậu cho là cậu đấu thắng Cù gia sao?”

Lục Cảnh Hoằng thân thể dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn Niếp Hiểu Dĩnh khí thế oán giận, khinh miệt nhếch miệng: “Không thử làm sao biết? Không phải Cù phu nhân nói cho tôi biết, tình yêu thì không cần bâng khuâng bất cứ điều gì sao?”

Niếp Hiểu Dĩnh không dám tin nhìn Lục Cảnh Hoằng: “Cậu lại dám nói cậu yêu Tô Noãn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK