• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

30, Huynh đệ

Đại quân Thiên Lang Quốc hành quân đã được mấy ngày, buổi tối lúc ăn cơm Lâm Hạo Dương thấy Hoa Thiên Lang hình như có chút không yên lòng, vì vậy ngồi cạnh y hỏi :“Hoàng Thượng, chiếu theo tốc độ hiện tại ba ngày sau có thể đi ngang qua Vân Sát Bảo……Người có muốn đến đó xem một chút hay không?”

Hoa Thiên Lang trầm tư một chút :“Ngươi cảm thấy Vân Sát Bảo rốt cuộc là địch hay là bạn?”

Lâm Hạo Dương nghĩ nghĩ, nói: “Vân Sát Bảo tuy là giang hồ đệ nhất bang, nhưng những năm gần đây không có tham dự thế sự, lão Bảo chủ Thần Sơn lúc còn sống cũng là bằng hữu của một vài vị trọng thần trong triều, đương nhiên là trung thành với Thiên Lang. Tân Bảo chủ Dạ Lan San đương kim đệ nhất võ lâm trước đó còn giúp triều đình bắt được vài tội phạm quan trọng, nghe nói là người không màng danh lợi thích sống tự tại. Có phải là bạn hay không không thể nói rõ, nhưng khả năng làm địch thủ với chúng ta không lớn.”

Hoa Thiên Lang gật đầu :“Nói là nói như vậy, nhưng ta vẫn muốn đến Vân Sát Bảo một chuyến, chính mắt nhìn thấy bọn họ, đêm nay truyền lệnh xuống sáng mai mọi người cứ theo tốc độ bình thường mà đi, còn ngươi và ta thì đi đến Vân Sát Bảo trước, lúc sau sẽ cùng đại quân hội hợp thẳng tiến Mạc Bắc!”

Rạng sáng ngày hôm sau, Hoa Thiên Lang liền cùng Lâm Hạo Dương cưỡi khoái mã một đường rong ruổi, vượt qua đại quân đi đến Vân Sát Bảo, nhìn đại môn cao ngất trước mắt cùng những tảng đá sắp xếp thành thành lũy uốn lượn thấp thoáng xa xa, Hoa Thiên Lang nói với Lâm Hạo Dương: “Đi nói với đại ca ngươi, nếu đã đến đây thì cùng nhau vào thôi, đừng gây chuyện là được.”

Lâm Hạo Dương lắc đầu nhìn Lâm Hạo Phong phía sau, trong lòng có chút khó chịu, từ nhỏ đến lớn đại ca hắn luôn là một người đã nói là làm, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, đã sớm bị cả nhà chiều hư. Từ khi nào thì trên mặt đã xuất hiện vẻ mặt bi thương ẩn nhẫn như thế này, vì vậy thở dài quay đầu ngựa đi qua vỗ vai của y, nói:“Đại ca, nếu đã đến đây thì đi vào đi, cũng đến lúc kết thúc mọi chuyện. Giống như Lạc Cẩm nói, trời đất bao la sẽ luôn có người nguyện ý chờ ngươi, lúc này đem chuyện xử lý rõ ràng rồi hãy nói.”

Lâm Hạo Phong mày nhíu thật sâu, yên lặng đi theo phía sau Hoa Thiên Lang.

Bên trong Vân Sát Bảo mọi người đang cơm trưa đột nhiên có thủ vệ chạy vào thông báo :“Bảo chủ, có vị công tử họ Hoàng cầu kiến, nói là đến cảm tạ Gia Cát tiên sinh lúc trước ở Thịnh Kinh điều trị cho cố nhân của y.”

Đoạn Tinh cười cười, quay đầu nói với Gia Cát:“Ngươi đoán trúng rồi, thật đúng là đến đây.”

“Theo tin tức có được thì đại quân Hoa Thiên Lang mấy ngày nữa mới đến…… Xem ra Hoàng đế này tính cũng nôn nóng.” Dạ Lan San cười cười, quay đầu thấy Thần Tử Việt đang nhìn mình chớp mắt, nhìn cái miệng nhỏ ăn đến bóng lưỡng đầy dầu không khỏi vui vẻ, tay gắp thịt viên đút cho hắn:“Muốn đi theo ta nghênh đón Hoàng Thượng hay không?”

Thần Tử Việt gật đầu:“Ân, đương nhiên là muốn, mọi người cùng đi!”

Nhóm người Hoa Thiên Lang đang đứng chờ ở bên ngoài tường thành, chỉ thấy xa xa trên núi có sáu người đi xuống, đều tuổi trẻ khí vũ bất phàm, trong lòng không khỏi thầm than. Lúc trước nhìn thấy Gia Cát liền cảm thấy y có chút tiên phong đạo cốt, sau lại thêm một Đoạn Tinh không phải phàm phu tục tử, hiện tại nhìn thân hình những người khác lại cảm thấy quả thật là lợi hại, giang hồ đệ nhất bang này quả nhiên là danh bất hư truyền.

“Hoàng công tử.” Dạ Lan San tiến lên cùng mọi người ôm quyền nói:“Sao không thông báo trước, chúng ta tiếp đón chậm trễ .”

Hoa Thiên Lang cảm thấy mình cũng là một cao thủ, nhưng vừa nãy Dạ Lan San mở miệng nói chuyện y liền cảm nhận được nội lực người này rất kinh người, lại nhìn khuôn mặt tuấn lãng không kiêu ngạo không siểm nịnh của y, không khỏi thấy đáng tiếc. Người này nếu vào triều làm quan thì Thiên Lang Quốc xem như đã nhặt được bảo vật. Vì thế cũng ôm quyền:“Dạ Bảo chủ quá khách khí, ta cũng chỉ là đi ngang qua nơi này, cảm tạ Gia Cát tiên sinh thuận tiện tìm Dạ Bảo chủ thương lượng một chút sự tình mà thôi.”

“Hoàng công tử, thỉnh.” Dạ Lan San đứng sang một bên, cùng Hoa Thiên Lang vào phòng nghị sự của Vân Sát Bảo, phất tay cho người đóng cửa phòng lại.

“Dạ Bảo chủ, nói vậy ngươi cũng đã biết lần này trẫm đến Vân Sát Bảo có mục đích gì đi?” Thấy Dạ Lan San cho hạ nhân lui xuống, Hoa Thiên Lang cũng không giấu diếm thân phận của mình nữa, đơn giản đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, Vân Sát Bảo là thần dân của Thiên Lang quốc, quyết sẽ không cùng Gia Luật Thanh có liên quan gì.” Dạ Lan San cam đoan.

“Chỉ là không giúp đánh Mạc Bắc? Nếu trẫm muốn Vân Sát Bảo đồng loạt phát binh hỗ trợ trẫm san bằng nghịch tặc thì sao?” Hoa Thiên Lang nhìn thẳng Dạ Lan San.

Dạ Lan San cười nhẹ, không né không tránh đối diện cùng Hoa Thiên Lang: “Thần đã nói Vân Sát Bảo là thần dân Thiên Lang quốc, Hoàng Thượng muốn trưng binh*, thần đương nhiên không có khả năng kháng chỉ. Nhưng mọi người trong Vân Sát Bảo nhàn tản đã quen, nếu muốn cho bọn họ đánh giặc, thì cũng phải để bọn họ học quân quy.”

*gọi nhập ngũ

Hoa Thiên Lang nghe vậy cười nói:“Trẫm lần này dẫn theo năm mươi vạn đại quân, cũng không kém mấy vạn người của Bảo chủ…… Huống hồ Gia Cát tiên sinh lần trước diệu thủ hồi xuân cứu Tư Không Chiếu tướng quân, bằng hiểu biết của lão tướng quân đối với Tây Bắc cũng có thể chống đỡ thiên quân vạn mã. Đạo lý tri ân báo đáp trẫm luôn biết. Ta hôm nay đến chính là muốn nói cho Dạ Bảo chủ, trẫm sẽ không bắt buộc Vân Sát Bảo làm bất cứ chuyện gì, nhưng Dạ Bảo chủ nếu dám đối với Thiên Lang quốc xuất hiện ý nghĩ khác, trẫm sẽ tự mình mang binh, san bằng toàn bộ Vân Sát Bảo!”

Dạ Lan San nhìn Hoa Thiên Lang trước mắt, nghĩ rằng người này nhìn qua quả là một đế vương có tài, cũng cao giọng nói:“Thỉnh Hoàng Thượng yên tâm, Vân Sát Bảo chí không ở triều đình, quả quyết sẽ không làm ra uy hiếp gì đối với vận mệnh quốc gia Thiên Lang.”

Hoa Thiên Lang gật đầu, bước lên vươn tay phải ra, Dạ Lan San cũng cười sảng khoái cùng y đập tay ăn thề, nếu như thay đổi, thiên địa không tha.

Sau khi đập tay mới thấy áp lực không khí vừa rồi lắng xuống, trong lòng Hoa Thiên Lang và Dạ Lan San đều có chút tiếc hận —– Nếu không phải ngại thân phận của đối phương nói không chừng người trước mắt này có thể kết giao thành bằng hữu.

“Đúng rồi Hoàng Thượng.” Thần Tử Việt đột nhiên nói: “Quân đội của người đại khái ngày mai mới đến, không bằng trước ở lại Vân Sát Bảo? Buổi tối mời mọi người ăn dê nướng nguyên con!! Hương vị chắc chắn hoàn toàn khác trong cung! Hơn nữa Vân Sát Bảo còn có lễ vật tặng cho người!”

Nghe vậy, mọi người nghi hoặc nhìn về phía Thần Tử Việt —– Ngươi muốn đưa cái gì cho Hoàng đế?

Hoa Thiên Lang cũng nhìn Thần Tử Việt, thấy ánh mắt hắn nhìn mình là ánh mắt tươi cười đơn thuần, vì vậy gật đầu cười nói: “Hảo!”

Thần Tử Việt cũng cười:“Vậy sau khi ra ngoài chúng ta vẫn là gọi người là Hoàng công tử đi, miễn cho thân phận Hoàng Thượng bị phát hiện. Đúng rồi, nhị vị này xưng hô như thế nào?”

“Tại hạ Lâm Hạo Dương, vị này là đại ca của ta Lâm Hạo Phong.” Lâm Hạo Dương đáp, thuận tay kéo nhẹ Lâm Hạo Phong vẫn đang xanh mặt.

“Đều là Lâm công tử, lúc gọi thật khó phân biệt.” Thần Tử Việt nhíu mày khó xử.

Lâm Hạo Dương bật cười —– Vị tiểu thiếu gia của Vân Sát Bảo này nhìn qua thật giống một con thỏ nhỏ.

Dạ Lan San cười xoa xoa đầu Thần Tử Việt, đối Hoa Thiên Lang nói:“Hoàng Thượng, thần thuở nhỏ sống ở Tây Bắc đối với phong thổ ở đây có chút hiểu biết, không biết Hoàng Thượng có hứng thú nghe thần nói hay không, dân phong Tây Bắc bưu hãn không thể so với Thịnh Kinh, nên tránh được thì tránh sẽ tốt hơn.”

Hoa Thiên Lang gật đầu đáp ứng, cùng Dạ Lan San đi đến thư phòng.

Nhìn bọn họ đi rồi Mộc Tiên Nhiên mới nói:“Hoàng đế này và Lâm Hạo Dương xem như bình thường, bất quá cái tên Lâm Hạo Phong kia là xảy ra chuyện gì, lúc nào cũng trầm mặt?”

“Đúng vậy đúng vậy, giống như chúng ta thiếu tiền y……” Thần Tử Việt liên tục gật đầu, quay đầu lại nghi hoặc hỏi:“Di, Gia Cát ngươi sao sắc mặt khó coi như vậy?”

Gia Cát cười cười:“Ta hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi một chút.”

Đoạn Tinh lo lắng nhìn y, nhấc chân đuổi theo.

Bạch Nhược Manh lắc đầu đẩy Thần Tử Việt một cái:“Bình thường ngươi thông minh lắm mà, sao lần này lại nhìn không ra?”

Thần Tử Việt bĩu môi nói:“Ai nhìn không ra, cái tên mặt đen kia thích Gia Cát!”

“Cái gì?” Mộc Tiên Nhiên chấn động.

Thần Tử Việt khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói:“Y ngay từ đầu đã nhìn chằm chằm Gia Cát không tha, còn ánh mắt Gia Cát thì luôn trốn tránh y, Đoạn Đoạn lại đứng trước người Gia Cát chắn cho y. Hiển nhiên chỉ có hai lý do, hoặc là y thích Gia Cát, hoặc là Gia Cát thiếu tiền y, ngươi cảm thấy cái nào có khả năng lớn hơn?”

“Ách…… Cái trước.” Mộc Tiên Nhiên thành thật trả lời.

Thần Tử Việt cười vỗ vai của hắn:“Trẻ nhỏ dễ dạy……”

Mộc Tiên Nhiên dở khóc dở cười.

“Gia Cát.” Bên trong phòng, Đoạn Tinh nhìn Gia Cát đứng trước giường ngẩn người, thật cẩn thận mở miệng:“Ngươi lo lắng y?”

Gia Cát xoay người lại ôm lấy Đoạn Tinh, đem đầu chôn vào trong lòng hắn “Ân” một tiếng :“Ánh mắt y nhìn ta hôm nay…… Ta áy náy, trong lòng khó chịu.”

“Cũng không phải lỗi của ngươi.” Đoạn Tinh nghe giọng Gia Cát rầu rĩ mà đau lòng, ôm y ngồi lên ghế nói:“Chúng ta đã thành thân, y chỉ là còn có chút luẩn quẩn trong lòng mà thôi.”

“Y là người tốt, nên có người thương lo cho y.” Gia Cát cau mày.

Đoạn Tinh cúi đầu hôn nhẹ y, nói:“Một thời gian sau, sẽ có người thích hợp xuất hiện…… Lấp đầy khoảng trống trong lòng y, lúc này ra chiến trường cùng Hoa Thiên Lang giết địch cho hả giận…… Đêm nay Tiểu Việt Việt mở tiệc mời bọn họ ăn dê nướng, nếu không ta tìm y nói chuyện?”

Gia Cát suy nghĩ, lắc đầu:“Ta tự mình đi, ta gây họa thì sẽ tự đi giải quyết.”

Đoạn Tinh gật đầu đáp ứng:“Cũng được, dù sao đi nữa cũng đừng làm khó bản thân.” Nói xong lấy tay xoa xoa mái tóc thẳng mượt của y, thấp giọng: “Ngươi nhìn y rồi buồn, có biết nhìn ngươi như vậy ta càng đau lòng hay không.”

Gia Cát sửng sốt, tay ôm Đoạn Tinh càng chặt.

Dạ Lan San và Hoa Thiên Lang ở trong thư phòng hàn huyên suốt bốn canh giờ, cho đến khi Thần Tử Việt chờ không nỗi nữa đi lên gõ cửa thì bên trong mới giật mình phát giác, lúc này mặt trời sáng tỏ ban ngày đã xuống núi, thay bằng vầng trăng khẽ cong trên màn trời đêm.

Thần Tử Việt gõ cửa, liền nhìn thấy Hoa Thiên Lang và Dạ Lan San cười vui vẻ đi ra, Lâm Hạo Dương đi phía sau vẻ mặt cũng mỉm cười cùng Lâm Hạo Phong sắc mặt tái xanh như trước, trong lòng không khỏi nghi hoặc —– Trò chuyện gì mà thành như vậy?

Mặc người khác nghĩ như thế nào, lúc này trong lòng Dạ Lan San và Hoa Thiên Lang đều có hận ý vì gặp nhau quá muộn. Dạ Lan San vốn cảm thấy người Hoàng gia đều rất khó kết giao, Hoa Thiên Lang này tuy là minh quân nhưng nhất định cũng giống như các hậu duệ quý tộc hoàng thất tự đại cao ngạo, lại không ngờ rằng y thế nhưng cùng người trong giang hồ không có gì khác nhau, làm người hào sảng không câu nệ tiểu tiết. Hoa Thiên Lang trong lòng cũng âm thầm cao hứng, cứ tưởng rằng Vân Sát Bảo thâm căn cố đế có thế lực khổng lồ, khó tránh khỏi sẽ tạo thành uy hiếp đối với triều đình, lại không ngờ rằng người trong giang hồ như Dạ Lan San hoàn toàn không có ý nghĩ khinh thường người quan phủ, còn đề cử vài vị quan tốt địa phương lên. Hai người nguyên bản chỉ là đàm về quân sự dân phong, lúc sau lại bắt đầu trò chuyện nhàn sự uống rượu, càng nói càng thấy hợp ý.

“Tiểu Hắc Tiểu Hắc, ngươi cùng Hoàng Thượng nói gì mà cao hứng như thế?” Thần Tử Việt nhịn không được vừa đi vừa hỏi.

Dạ Lan San cười, tay xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, nói:“Ta suy nghĩ, nếu y lần này chinh phạt Mạc Bắc thật sự gặp khó khăn ta nhất định sẽ đi cứu y!”

“Đó là đương nhiên, y là Hoàng đế nha.” Thần Tử Việt vẻ mặt đương nhiên.

Dạ Lan San lắc đầu, cười nói:“Lúc trước là vì y là Hoàng đế, hiện tại là vì huynh đệ.” �

“Hmm?” Thần Tử Việt kinh ngạc, sao mới hàn huyên một chút mà có thêm một huynh đệ rồi?

Thanh âm hai người nói chuyện theo tiếng gió rơi vào tai Hoa Thiên Lang xa xa, không khỏi làm y cong khóe môi. Y lúc còn nhỏ cũng có huynh đệ, chỉ là sau khi lớn lên các chí thân huynh trưởng vì ngôi vị Hoàng đế mà không tiếc phái người giết chết mình, trong Hoàng cung khắp nơi là cạm bẫy làm cho bản thân cũng biến thành lạnh lùng. Đã sớm nhận định trừ bỏ Lâm Hạo Dương ra thì ai đối tốt với mình là đều có ý đồ, thói quen thiếp lập tầng băng giáp xung quanh bản thân, đã quen để người khác ngẩng đầu ngưỡng mộ, lúc này nghe được câu huynh đệ của Dạ Lan San trong lòng Hoa Thiên Lang không khỏi có chút ấm áp.

Đến sau núi, Thần Tử Việt chỉ vào lửa trại cao ngất trời kêu lên:“Lại đây lại đây, bao các ngươi, có lộc ăn nha!”

Mọi người xung quanh cười tiến lên, uống rượu ăn thịt rất khoái hoạt.

Gia Cát nhìn Lâm Hạo Phong một mình đứng ở xa, khẽ thở dài, tùy tay cầm một vò Trúc Diệp Thanh ngon nhất đi lại phía y.

. : .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK