• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phiên ngoại 3 – Chuyện cũ của Lang Lang và Hạo Dương.

Lúc năm tuổi……

Tiểu Thiên Lang mặc cẩm bào sáng loáng, trong yến tiệc trăm thần của phụ hoàng nhàm nhìn tới nhìn lui, mông xoay a xoay, chân đạp a đạp, rốt cục cũng ngồi không yên, lén lút nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, vừa chạy vừa cẩn thận quay đầu lại xem có ai phát hiện không, vì vậy không cẩn thận đụng phải một người.

“Nha……” Bị đụng phải cũng là một tiểu nam hài, mặc y sam màu bạc, lúc này đang dưới đất nhe răng xoa xoa đầu.

“Ngươi không sao chứ!” Tiểu Thiên Lang lấy tay kéo hắn.

Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn y một cái, trên y phục thêu Cửu Trảo Kim Long, nhớ tới lời phụ thân nói…… Vì thế “phốc” một tiếng quỳ trên mặt đất:“Tham kiến thái tử.”

“Đứng lên đứng lên.” Tiểu Thiên Lang một phen túm hắn dậy, khẩn trương nhìn xem xung quanh, rồi kéo tiểu nam hài chạy đến nơi không người mới buông tay, thấy tiểu nam hài nghiêng đầu nhìn mình, liền hỏi:“Ngươi tên là gì nha?”

“Lâm Hạo Dương, phụ tân ta là Lâm Diệu.” Tiểu nam hài tò mò đánh giá tiểu Thiên Lang:“Ngươi là thái tử nha, sao lại chạy loạn.”

“Bên trong buồn đã chết.” Tiểu Thiên Lang khổ mi giật nhẹ y phục.

Tiểu Hạo Dương gật đầu:“Ân, đúng nha, ta cũng không thích tham gia yến hội, ồn ào lại nhàm chán.”

Tiểu Thiên Lang cười tủm tỉm, đôi mắt tiểu nam hài này màu đen nhưng lại lấp lánh ánh sáng, giống như quả hạnh, khóe mắt nhọn, hảo đáng yêu nha, nhìn nhìn thì chợt nghe bụng hắn kêu rột rột……

“Ngươi đói bụng nha?” Tiểu Thiên Lang đưa tay xoa xoa bụng hắn.

“Ân.” Tiểu Hạo Dương thành thành thật thật gật đầu:“Buổi sáng dậy liền cùng cha ta đợi phía sau Thiên Điện, vẫn chưa ăn gì.”

“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn!” Tiểu Thiên Lang cảm thấy Hoàng cung là địa bàn của mình, dù sao cũng là chủ nhà, nên nắm tay kéo tiểu Hạo Dương trở lại cung Thái Tử của mình, phân phó xuống muốn ăn cơm.

Chỉ chốc lát sau, tiểu Hạo Dương nhìn các món ăn trên bàn đồ trợn mắt há hốc mồm:“Ngươi bình thường đều ăn cơm nhiều như vậy sao?” Trong lòng âm thầm bỉ a khinh bỉ —– Thùng cơm……

“Đương nhiên không phải!” Tiểu Thiên Lang biện giải:“Những món này rất ngon, ta muốn cho ngươi ăn nhiều món nên bảo bọn họ làm hết.”

Tiểu Hạo Dương bừng tỉnh đại ngộ, vừa nghĩ tới người ta cố ý làm cho mình ăn, mình nhất định phải hảo hảo ăn ngon mới được, vì vậy cầm chén nhỏ bắt đầu chậm rãi thưởng thức từng món gắp bỏ vào miệng , tiểu Thiên Lang nhìn cao hứng, liều mạng giúp hắn gắp thức ăn, đến lúc ăn tới món thứ mười, tiểu Hạo Dương buông đũa:“No rồi!”

“A? Nhanh như vậy liền no rồi nha? Còn dư nhiều như vậy đâu……” Tiểu Thiên Lang nhìn đồ ăn trên bàn, còn có rất nhiều món chưa có thử qua, nhưng món chân vịt ngó sen kia ăn rất ngon nha, thịt bò nướng mật ong cũng ngon lắm nha, còn có canh gạch cua, cuốn thủy tinh, với cả điểm tâm cũng chưa thử……

Tiểu Hạo Dương thấy tiểu Thiên Lang dẩu môi mặt mất hứng, cảm thấy mình hình như có chút không đúng, vì thế lại cầm đũa:“Ta ăn thêm chút nữa.”

“Ân ân.” Tiểu Thiên Lang mặt mày hớn hở.

Ăn xong một bữa, tiểu Hạo Dương gian nan nuốt xuống một ngụm điểm tâm cuối cùng:“Ta thật sự no lắm.”

“Ăn có ngon không?” Tiểu Thiên Lang vừa lòng, cao hứng phấn chấn chồm lại hỏi.

“Ăn ngon.” Tiểu Hạo Dương gật gật đầu, cảm thấy bụng bể rồi.

“Vậy ngươi sau này mỗi ngày đều đến ăn với ta được không?” Tiểu Thiên Lang vẻ mặt cầu xin.

“Không cần!” Tiểu Hạo Dương quá sợ hãi, mỗi ngày phải ăn như vầy, mình sẽ chết sớm.

Tiểu Thiên Lang thấy hắn không đáp ứng, ủy khuất mếu máo:“Ta không có bằng hữu, mỗi ngày chỉ ăn có một mình……”

Tiểu Hạo Dương tò mò:“Nhưng ngươi có rất nhiều ca ca nha, ta chỉ có một ca ca, mỗi ngày đều chơi đùa với ta rất vui.”

“Bọn họ không để ý tới ta.” Tiểu Thiên Lang càng ủy khuất, cúi đầu túm túm y phục, nước mắt lưng tròng .

“Được được được, ta cùng ngươi!” Tiểu Hạo Dương mềm lòng, nhanh chóng đáp ứng, nghĩ nghĩ lại do dự nói:“Vậy sau này ngươi không được bắt ta ăn nhiều như vậy!”

“Ân ân!” Tiểu Thiên Lang nghe vậy nín khóc mỉm cười, nắm tay tiểu Hạo Dương lắc a lắc.

Lúc bảy tuổi……

“Dương dương!” Tiểu Thiên Lang cầm một chuỗi đường hồ lô kích động chạy đến trước mặt Lâm Hạo Dương:“Nha, cho ngươi.”

“Không cần.” Tiểu Hạo Dương dẩu môi, mặt mất hứng.

Tiểu Thiên Lang không thuận theo không buông tha cứ giơ mứt quả hướng vào miệng hắn:“Ăn đi ăn đi, ăn xong liền vui vẻ !”

Tiểu Hạo Dương lắc đầu muốn tránh, lại làm mứt quả rớt xuống đất.

Tiểu Thiên Lang lòng đầy tiếc hận nhìn mứt quả trên mặt đất —– Thật vất vả mới tìm người lén ra ngoài cung mua về, cứ nghĩ sẽ dỗ được Dương Dương vui vẻ……

“Ngươi còn giận sao?” Tiểu Thiên Lang túm túm tay áo hắn:“Tỷ võ vốn có thua có thắng có thua mà.”

Tiểu Hạo Dương khịt mũi nhỏ giọng lầm bầm:“Lần nào cũng thua ngươi……”

“Có sao đâu, chúng ta hai người có một người lợi hại là được!” Tiểu Thiên Lang cả gan lén lút nắm tay tiểu Hạo Dương:“Dù sao chúng ta cả đời đều ở cùng một chỗ.”

“Nhưng tương lai ngươi phải làm Hoàng đế !” Tiểu Hạo Dương quay đầu nhìn y:“Làm Hoàng đế sẽ có rất nhiều chuyện phải làm, đến lúc đó ta cũng có chuyện của mình, không thể mỗi ngày ở cùng nhau.”

“Lúc ta làm Hoàng đế, liền phong ngươi kiêu ngạo quan! Ngươi cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày theo ta là được!” Tiểu Thiên Lang vỗ vỗ ngực.

Tiểu Hạo Dương chớp chớp mắt:“Mới không cần, cha ta nói ta tương lai phải giúp ngươi đánh giặc!”

“A?” Tiểu Thiên Lang há hốc mồm:“Nhưng đánh giặc phải đánh ở nơi rất xa, phải đi rất nhiều ngày.”

“Đúng a.” Tiểu Hạo Dương gật gật đầu.

Tiểu Thiên Lang cau mày rối rắm một hồi, liền kéo hắn tới luyện võ trường.

“Để làm chi nha?” Tiểu Hạo Dương mạc danh kỳ diệu.

“Luyện võ tiếp.” Tiểu Thiên Lang vẻ mặt nghiêm túc:“Ngươi phải đem võ công luyện được hảo hảo, tương lai đánh giặc mới không thiệt thòi!”

Lúc mười hai tuổi……

“Dương dương đi, dẫn ngươi chơi!” Hôm nay vừa cơm nước xong, tiểu Thiên Lang liền lôi kéo tiểu Hạo Dương chạy ra bên ngoài:“Hôm nay trong cung tuyển tú nữ, nhìn vui lắm!”

“Tú nữ có cái gì hay mà xem!” Tiểu Hạo Dương tránh thoát y:“Ta không đi!”

“Nhưng đại ca nhị ca bọn họ đều đi!” Tiểu Thiên Lang lưu luyến nhìn phương xa.

Tiểu Hạo Dương lấy tay kéo đầu y quay lại, hung dữ trừng y:“Không được nhìn!”

“Tại sao a?” Tiểu Thiên Lang trong lòng cảm thấy thật đáng tiếc, tuy rằng mình cũng không hiểu tuyển tú nữ rốt cuộc là cái gì, nhưng mà nhiều người xem như vậy, nhất định chơi vui lắm.

“Ta nghe đại ca nói, những tú nữ được tuyển tương lai sẽ làm tức phụ của Hoàng tử, ngươi đi làm gì?” Tiểu Hạo Dương không hiểu sao tức giận.

“Nhưng ta cũng là Hoàng tử a!” Tiểu Thiên Lang nháy mắt mấy cái.

“……!!!” Tiểu Hạo Dương quay đầu đi về:“Vậy ngươi đi xem đi, ta về nhà.”

“Không cần a!” Tiểu Thiên Lang sốt ruột, ôm cổ hắn:“Hảo hảo hảo, ta không đi .”

“Thật sự?” Tiểu Hạo Dương quay đầu nhìn y.

“Đương nhiên!” Tiểu Thiên Lang vỗ vỗ ngực:“Ta lại không muốn cưới vợ!”

Tiểu Hạo Dương nghiêng đầu:“Nhưng là trưởng thành đều phải cưới vợ .”

“Lớn lên ta cũng không thú!” Tiểu Thiên Lang mặt nhăn mày nhíu:“Nếu không ta thú ngươi là được, như vậy chúng ta có thể ở cùng một chỗ cả đời.”

“Nhưng mà chúng ta đều là nam!” Tiểu Hạo Dương thật khó xử, tuy rằng mình cũng rất muốn ở cùng y cả đời……

Hai nam nhân thì không thể thành thân sao? Không ý thức được điểm này tiểu Thiên Lang nhất thời mặt khổ qua, ngồi xổm dưới tàng cây khó xử, tiểu Hạo Dương cũng dẩu môi —– Nếu Lang Lang là tiểu cô nương thì tốt rồi……

Vì thế dưới nắng hè chói chang, hai tiểu bằng hữu sầu mi khổ kiểm chống má ngồi ở ngự hoa viên ngẩn người, cả hai đầy bụng tâm sự…… Nguồn :

Nhiều năm sau, mỗi lần hai người nhớ tới ngày hôm đó, đều nhịn không được mỉm cười, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, trong lòng ngoại trừ đối phương không còn tồn tại ai khác. Năm mười chín tuổi, dưới triều kim bích huy hoàng[1], dưới cái nhìn chăm chú của các văn võ bá quan, Lâm Hạo Dương vừa chinh chiến từ Đông Bắc về quỳ một chân trên đất, tiếp nhận đại ấn[2] tướng quân trong tay Hoàng thượng, từ nay về sau sau liền có thể hiệu lệnh tam quân, mang theo thiên quân vạn mã quay vần chém giết, dùng đao thương cùng máu giúp người mình yêu bảo vệ non sông bao la hùng vĩ này. Hoa Thiên Lang đứng bên cạnh, lưu luyến si mê nhìn chăm chú sườn mặt Lâm Hạo Dương, hai năm không gặp, gặp lại hắn vẫn như trước, tựa hồ bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ còn chưa kịp quay về, hắn đã trở lại bên cạnh mình. Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương khẽ quay đầu mỉm cười với y, cách biệt hơn bảy trăm ngày ngày đêm, đi qua đầm lầy đi qua Tuyết Sơn, không phải không vất vả, nhưng mỗi lần nhớ đến nụ cười của Hoa Thiên Lang, liền cảm thấy dù có khổ cực hơn nữa hết thảy đều đáng giá .

Kết thúc dạ tiệc, Lâm Hạo Dương cũng không gấp gáp về nhà, mà đi dọc theo con đường quen thuộc đến Thái Tử cung, còn chưa đi đến nơi đã bị Hoa Thiên Lang xông lên ôm lấy:“Dương.”

“Ân.” Lâm Hạo Dương có chút không được tự nhiên nhìn bốn phía:“Còn có người.”

“Chúng ta vào phòng!” Hoa Thiên Lang kéo Lâm Hạo Dương vào phòng, tỉ mỉ nhìn gương mặt hắn, luyến tiếc dời đi tầm mắt, ngứa ngáy nói:“Dương, ta rất nhớ ngươi.”

“Ta biết.” Lâm Hạo Dương lấy tay giúp y chỉnh lại tóc:“Hai năm qua những thứ ngươi đưa tới ta đều nhận được.”

“Vậy ngươi có nhớ ta không?” Hoa Thiên Lang kéo tay hắn hỏi.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của y, Lâm Hạo Dương đỏ mặt gật đầu:“Ân, ta cũng nhớ ngươi.”

Hoa Thiên Lang cười ngây ngô, nắm tay Lâm Hạo Dương không buông:“Đánh giặc có mệt hay không?”

“Cũng được.” Lâm Hạo Dương không muốn y lo lắng.

“Gạt người!” Hoa Thiên Lang trừng hắn:“Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ta đã hỏi qua binh lính, rất khổ!”

“Biết ngươi còn hỏi!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.

Hoa Thiên Lang khịt mũi, nghĩ thầm nếu ngươi nói mệt ta không phải có thể ôm ngươi an ủi sao, vận khí tốt nói không chừng còn có thể hôn nhẹ…… Trong bụng đưa đám, nắm tay hắn không nỡ buông ra, lắc qua lắc lại, lại nhìn thấy Lâm Hạo Dương cau mày khó chịu.

“Làm sao vậy?“Hoa Thiên Lang hoảng sợ, kéo tay Lâm Hạo Dương qua nhìn kỹ, sắc mặt lập tức thay đổi, các ngón tay vốn trắng nõn mảnh giờ lại đỏ sậm nứt da, còn sưng tấy, nhất thời đau lòng muốn chết, kéo hắn nhìn khắp nơi:“Còn chỗ nào? Trên người ngươi còn chỗ nào bị đông lạnh? Ta tìm Thái y cho ngươi!”

“Không sao.” Lâm Hạo Dương giữ chặt y:“Chỉ nứt da mà thôi, không có gì lớn!”

“Không được!” Hoa Thiên Lang sốt ruột:“Ai biết ngươi còn giấu diếm ta cái gì! Mau cởi y phục cho ta kiểm tra!”

“A?” Lâm Hạo Dương chấn động chạy ra ngoài:“Ta muốn về!”

“Quay lại!” Hoa Thiên Lang bay qua cài chốt cửa:“Không được đi! Cho ta xem!”

“Ta không sao, chỉ nứt da mà thôi!” Lâm Hạo Dương khẩn trương.

“Cho ta kiểm tra!” Hoa Thiên Lang không tin hắn, liền lấy tay túm y phục hắn, Lâm Hạo Dương tránh không kịp, vạt áo bị y xốc lên, không kịp che liền thấy Hoa Thiên Lang sắc mặt tái xanh, trong lòng không khỏi thầm kêu khổ, cẩn thận nói:“Ân, cái đó…… Không sao……”

Hoa Thiên Lang sửng sốt nhìn vết thương dữ tợn trước ngực hắn, hồi lâu mới chậm rãi giương mắt hỏi:“Tại sao không nói cho ta biết?”

Lâm Hạo Dương cúi đầu như đứa nhỏ phạm sai lầm:“Cũng đâu phải chuyện gì lớn.”

Hoa Thiên Lang cảm thấy trong lòng không ngăn được sợ hãi, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, liền đưa tay bế hắn đặt lên giường, đau lòng tiến lên liếm liếm đạo vết thương:“Bị thương khi nào?”

“Không lâu lắm, bị thương ở trận chiến cuối cùng, hiện tại đã không sao rồi.” Lâm Hạo Dương xoa xoa đầu y:“Ngươi đừng lo lắng a.”

Hoa Thiên Lang cười khổ, làm sao có thể không lo lắng, cúi đầu nhẹ giọng nói:“Buổi trưa ba mươi sáu ngày trước bị thương, đúng không?”

“Ân?” Lâm Hạo Dương nhíu mày ngẫm lại, hình như đúng thật, lại nghi hoặc:“Làm sao ngươi biết?”

Hoa Thiên Lang đem hắn ôm gắt gao trong lòng:“Nếu ta nói đúng canh giờ ngày hôm đó, tâm của ta đột nhiên đau đến chết, hoảng sợ chuyện gì cũng không làm được, trong đầu toàn là hình ảnh của ngươi, ngươi tin hay không?”

Lâm Hạo Dương ngây người, hồi lâu sau gật đầu:“Ta tin.”

Một đao kia đâm quá sâu, nếu chịch lên một chút nữa sợ là mười cái mạng cũng không giữ được, lúc rút đao ra mình đã muốn hôn mê, lại mơ mơ màng màng cảm thấy Hoa Thiên Lang đang ở bên cạnh mình, kéo cánh tay mình nói phải kiên cường.

Hoa Thiên Lang nhìn gương mặt tinh xảo hắn, trong lòng rung động, kìm lòng không được nhẹ nhàng lấy tay che mắt hắn, cúi người xuống hôn lấy đôi môi mềm mại, mang theo một chút bướng bỉnh cùng tùy hứng, dễ dàng cạy mở khớp hàm cắn chặt của hắn, tìm được đầu lưỡi có chút trốn tránh của hắn trằn trọc dây dưa, làm như muốn lấy đi hết sự ngọt ngào của hắn.

Chưa từng trải chuyện này Lâm Hạo Dương hoàn toàn ngây người, đầu óc mơ mơ hồ hồ bị hôn đến chóng mặt.

Hồi lâu sau, Hoa Thiên Lang mới lưu luyến buông hắn ra, chuyện suy nghĩ nhiều năm như vậy rốt cục được thực hiện, hạnh phúc không dám cầu nhiều hơn, nhìn người dưới thân biểu tình ngơ ngác, không khỏi cười khẽ:“Dương, bị ta hôn, chính là người của ta!”

Lâm Hạo Dương mặt đỏ bừng, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Đêm đó, dưới sự kiên trì của Hoa Thiên Lang, Lâm Hạo Dương ở lại Thái Tử cung, tắm rửa xong do do dự dự đứng ở một bên, lại bị Hoa Thiên Lang lao đến kéo lên giường.

“Uy! Không cho làm loạn!“Lâm Hạo Dương khẩn trương.

Hoa Thiên Lang bật cười, lại in một cái hôn lên môi hắn:“Nghĩ cái gì đó? Liên tục hành quân mười mấy ngày, khẳng định mệt muốn chết rồi, ta ôm ngươi ngủ ngon được không?”

Lâm Hạo Dương nhẹ nhàng thở ra, nếu để y nhìn thấy vết thương khác trên người mình, phỏng chừng đêm nay không cần ngủ nữa. Bản thân đích thực cũng mệt không chịu nổi, vì vậy ngoan ngoãn gối lên cánh tay y tìm tư thế thoải mái ngủ. Hoa Thiên Lang nhìn hắn chôn đầu trong hõm vai của mình, nhịn không được hôn hôn đầu của hắn mấy cái, hình ảnh quá mức đẹp đẽ, luyến tiếc hạnh phúc mà đi ngủ.

Ngày hôm sau, Hoa Thiên Lang có việc đi đến Ngự thư phòng, còn Lâm Hạo Dương thì thoải mái chạy tới dược lư, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Lãnh Tịch Chiếu đang quỳ gối trên mặt đất phân dược liệu.

“Tiểu ngốc tử!” Lâm Hạo Dương xách hắn từ trên mặt đất lên:“Có nhớ ta không?”

“Nha!” Lãnh Tịch Chiếu mừng rỡ, ôm Lâm Hạo Dương cọ cọ:“Sao ngươi lại tới đây, ta còn định hôm nay tới Lâm phủ tìm ngươi nha!”

“Không tệ nha, cao lên!” Lâm Hạo Dương hài lòng vỗ vỗ vai hắn, Lãnh Tịch Chiếu mắt sắc, nhìn thấy ngay vết thương trên tay hắn, nhíu mày nói:“Sao lại bị đông lạnh thành như vầy?”

Lâm Hạo Dương khiêu mi, cố ý khoe khoang trước mặt mọt sách:“Có một lần bão tuyết bị kẹt trong núi, vỏ cây rễ cỏ đều đã ăn qua, càng về sau thật sự kiên trì không được nữa, lão tướng quân đành phải hạ lệnh làm cho toàn thể quan binh đi mở đường, trên đường toàn là băng, lạnh vô cùng, có đôi khi đào hết một khối băng, tay có thể đông cứng thành một với cái xẻng!”

“Vất vả như vậy a?” Lãnh Tịch Chiếu nháy mắt mấy cái, nghĩ rằng may mà lúc trước không có luyện võ!!

“Này tính là cái gì!” Lâm Hạo Dương đắc ý dào dạt:“Đây đều là vết thương nhỏ, lúc ra trận giết địch mới là nguy hiểm, đao quang kiếm ảnh trước mắt, lơ là một chút là mất đầu như chơi!”

“Vậy ngươi không sao chứ?” Lãnh Tịch Chiếu lo lắng xoa xoa hắn.

“Không sao!” Lâm Hạo Dương lắc đầu:“Miệng vết thương cũng khép lại rồi. Đúng rồi, ngươi có dược gì trừ sẹo cho ta đi.”

Lãnh Tịch Chiếu tìm trên giá, đưa cho hắn một cái bình nhỏ bằng ngón út:“Đây, kì hiệu .”

“Chỉ nhiêu đây a!” Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Vết thương nhiều lắm, cho ta thêm đi, đúng rồi ngươi đừng nói cho Thái Tử!”

“Tại sao?” Lãnh Tịch Chiếu nghi hoặc nhìn hắn.

Lâm Hạo Dương thở dài:“Sợ y lo lắng, y đã đủ chuyện để phiền rồi, ta sao có thể làm y phân tâm, ta hỏi dược ngươi chính là không muốn y nhìn thấy vết thương trên người ta, bằng không một đại nam nhân cần gì trắng trẻo như vậy!”

Ngoài cửa Hoa Thiên Lang nguyên bản đến tìm Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy sửng sốt, suy nghĩ một chút vẫn không bước vào, xoay người yên lặng rời đi —– Dương, ngươi chịu khổ vì ta, tương lai chờ giang sơn này vững chắc, ta chắc chắn đền bù gấp trăm gấp nghìn lần cho ngươi.

. : .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK