• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách thật xa, Ngụy Quân đã nhận được Thượng Quan Tinh Phong truyền âm: "Ngụy huynh, đi Diệu Âm phường một chuyến."

Ngụy Quân rất muốn để thằng nhãi này lăn xa mình càng xa càng tốt.

Nhưng đưa tay không đánh người mặt tươi cười.

Hơn nữa thằng nhãi này nói không chừng sẽ tiếp tục tìm phiền toái đến cho mình.

Nghĩ đến đây, Ngụy Quân quyết định cho Thượng Quan Tinh Phong một cơ hội.

Hy vọng hắn tìm cho mình một con đường chết.

. . .

Ngụy Quân không quen đối với Diệu Âm phường, đi lại chốn cũ, cũng không có ý tưởng gì đặc thù.

Nhưng hắn phát hiện các cô nương Diệu Âm phường ánh mắt nhìn hắn có chút không thích hợp.

"Hắn chính là Ngụy Quân tử?"

"Là hắn."

"Quả nhiên tuấn tú lịch sự."

"Gái lại phát xuân rồi, Ngụy Quân tử là Trạng Nguyên, ngươi không xứng đâu."

"Ta lại không nghĩ thiên trường địa cửu, nếm thử tư vị Trạng Nguyên công không tốt sao?"

. . .

Ngụy Quân: ". . ."

Thật ra hắn đều nghe được.

Dù sao Hạo Nhiên Chính Khí đã dưỡng thành, hắn cũng bước vào cửa lớn người tu hành.

Thính lực tự nhiên tăng lên trên diện rộng.

Loại nói nhỏ khe khẽ này, không thể giấu được hắn.

Nhưng Ngụy Quân đối với loại lén nghị luận này thật ra không có cảm giác gì, bởi vì hắn đã quen.

Kiếp trước hắn cũng thường xuyên bị rất nhiều phụ nữ lén xàm xỡ như vậy, trong đó không thiếu nữ thần trong mắt rất nhiều người.

Không có biện pháp, đàn ông quá ưu tú, sẽ thừa nhận phiền não như vậy.

Ngụy Quân ở phương diện này, luôn luôn phiền não rất nhiều.

Nhưng làm Thiên đế sắp đăng cơ, Ngụy Quân đối với dong chi tục phấn bình thường căn bản là xem thường, cho nên hoàn toàn không có ý tưởng vũ thương lộng bổng.

Ở thời điểm Ngụy Quân đang tự hỏi phải cự tuyệt những người nữ này như thế nào, một thị nữ đi tới trước mặt hắn hơi hơi khom người: "Ngụy công tử, mời ngài vào bên trong, Mộng cô nương đang ở phòng chờ ngài."

Ngụy Quân không biết thị nữ này có phải Thượng Quan Tinh Phong đã sắp xếp hay không, cho nên trả lại một câu: "Mộng cô nương giá rất cao, ta chỉ sợ tiêu phí không nổi."

Hắn nói thực thản nhiên.

Ngụy Quân vốn chính là một quỷ nghèo, dù sao cũng chỉ vừa mới có quan chức.

Cho dù muốn làm tham quan, cũng còn chưa kịp.

Thị nữ hé miệng cười cười: "Ngụy công tử ngài cứ nói đùa, Mộng cô nương dặn dò qua, về sau ngài là khách quý ở Diệu Âm phường chính, không thu phí dụng gì của ngài."

Ngụy Quân nhíu mày.

Bản thân cũng có đãi ngộ như Liễu Vĩnh à.

Nhưng Liễu Vĩnh năm mươi tuổi mới khảo trúng tiến sĩ, mình một phát nhập hồn, lại trúng Trạng Nguyên, phương diện này Liễu Vĩnh kém xa so với mình.

Đương nhiên, liễu vĩnh là bằng vào viết thi từ cho các cô gái thanh lâu để đổi lấy đãi ngộ, cũng xem như làm chuyện tốt, người tốt có báo tốt.

Trên bản chất vẫn không giống như vậy.

Ngụy Quân cũng không khách khí: "Vậy đi trước dẫn đường."

"Ngụy công tử mời."

Thị nữ trực tiếp đưa Ngụy Quân vào phòng Mộng cô nương.

Ở trong phòng Mộng cô nương, Ngụy Quân quả nhiên thấy được Thượng Quan Tinh Phong.

Hắn nháy mắt đã phản ứng lại.

"Xem ra ngày đó hai người hợp diễn một tuồng kịch, là vì gạt ta."

Mộng cô nương mang theo ý cười đứng dậy, đi đến trước mặt Ngụy Quân, rất thành ý nói lời xin lỗi.

Mọi người đều biết, có thành ý xin lỗi đều phải lộ ra gấu mèo (ý chỉ lộ ngực).

Mộng cô nương hiển nhiên rất có thành ý.

Đáng tiếc, điều kiện bản thân nàng không được.

Quá giàu có.

Tuổi còn trẻ, đã có được một cái sân bay.

Ngụy Quân không thấy cái gì cả.

Thất vọng.jpg.

Nhưng Ngụy Quân cũng không có ý tưởng so đo cùng Mộng cô nương, hắn hiện tại chỉ muốn chết cho nhanh, không nghĩ tới phụ nữ.

"Mộng cô nương khách khí rồi, đều đã qua, ta coi như là không đánh không quen biết với Thượng Quan công tử." Ngụy Quân nói.

Lời này thật sự là trái với lương tâm.

Ngụy Quân thực không muốn quen biết với Thượng Quan Tinh Phong.

Nhưng Thượng Quan Tinh Phong là rất muốn quen với hắn.

"Ngụy huynh, đến, ta kính ngươi một ly. Biểu hiện của ngươi ở Hàn Lâm viện ta đều nghe nói, giáp mặt trách mắng Minh Châu công chúa cùng Đại vương, quả nhiên là phong phạm danh sĩ."

Thượng Quan Tinh Phong cực kỳ bội phục.

Mộng cô nương cũng cực kỳ bội phục, chủ động châm rượu cho Ngụy Quân.

Lại là hai chó liếm.

Ngụy Quân trong lòng lầm bầm, nhưng vẫn chạm ly cùng Thượng Quan Tinh Phong.

Hắn nghĩ vạn nhất trong rượu này có độc thì sao?

Tuy khả năng không lớn, nhưng làm người mơ mộng là phải có.

Đáng tiếc, quả thật không có độc.

Thất vọng? ×2.

"Ngụy huynh, về sau ta có việc tìm ngươi mà nói, sẽ hẹn ngươi tới Diệu Âm phường gặp mặt, Mộng cô nương sẽ che giấu cho chúng ta, như vậy cũng dễ giấu không cho người khác biết." Thượng Quan Tinh Phong nói.

Ngụy Quân liếc mắt nhìn Mộng cô nương một cái.

Xem ra Thượng Quan Tinh Phong có giao tình sâu với Mộng cô nương.

Nhưng căn cứ kinh nghiệm của hắn cho thấy, Mộng cô nương mi tâm chưa tán, vẫn là tấm thân xử nữ.

Cho nên cái giao tình này có sâu cũng thâm không đến đâu.

Đối với đề nghị này của Thượng Quan Tinh Phong, Ngụy Quân căn bản không để ý, sảng khoái đáp ứng.

Dù sao cho dù để lộ bí mật, hắn cũng không quá lo lắng.

Thượng Quan Tinh Phong hình tượng sụp đổ, liên quan gì đến hắn?

Hắn chỉ muốn chết.

"Ngươi hôm nay tìm ta có chuyện gì? Sẽ không chỉ nói mấy cái này chứ?" Ngụy Quân hỏi.

"Đương nhiên không phải, ta là có chính sự muốn kính nhờ Ngụy huynh, việc này có thể sẽ có chút khó xử, sẽ làm cho Ngụy huynh đắc tội không ít người."

Một câu của Thượng Quan Tinh Phong đã làm cho Ngụy Quân hưng phấn.

Đắc tội với người là rất tốt.

Ta là thích đắc tội với người.

Nếu người đắc tội có thực lực giết chết ta thì càng tốt.

Thượng Quan Tinh Phong lần này không có làm cho Ngụy Quân thất vọng, thật sự cung cấp cho hắn một lựa chọn có thể giết chết hắn.

"Ngụy huynh, ngươi sẽ chấp bút cho mười năm chiến tranh vệ quốc, sẽ cần tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc điều tra rõ chân tướng. Việc này không phải lực một người là có thể làm được, ngươi cần một đoàn đội đến giúp ngươi."

Ngụy Quân gật gật đầu.

Đây là bình thường.

Chiến tranh vệ quốc đã kết thúc.

Ngụy Quân muốn viết sách sử, đương nhiên phải công bình công chính công khai, chuyện năm đó cần phải điều tra rõ ràng, sau đó mới có thể đưa ra định luận.

Việc này, một mình hắn tự nhiên là không làm được.

"Ngươi đề cử một nhân tài cho ta?" Ngụy Quân nghe rõ ý tứ của Thượng Quan Tinh Phong.

Thượng Quan Tinh Phong gật đầu: "Người này ở phương diện tra án là xử án như thần, tuyệt đối là cao thủ đứng đầu, chỉ là người mà nàng đắc tội hơi nhiều, người muốn nàng ta chết cũng rất nhiều. Ngụy huynh nếu dùng nàng mà nói, rất có khả năng sẽ liên lụy đến ngươi."

Nói xong lời cuối cùng, Thượng Quan Tinh Phong có chút xấu hổ.

Nhưng Ngụy Quân còn không thèm suy xét, đã trực tiếp nói: "Người này ta muốn."

Hắn là thích giao bằng hữu với loại người cừu nhân khắp thiên hạ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK