"Ngụy đại nhân, ta không phải đang nhằm vào ngươi." Mạnh Giai cố nén nhục nhã, chủ động yếu thế: "Người hại ông nội của ta là Bạch Khuynh Tâm, không phải ngươi, ngươi sao phải xuất đầu cho Bạch Khuynh Tâm?"
Ngụy Quân bĩu môi, khinh thường nói: "Phế vật, mệt ta còn tưởng rằng ngươi là một nhân vật, đầu đưa cho ngươi giết ngươi cũng không dám giết."
Mạnh Giai tức đến gấu mèo (vú) cũng lớn thêm một vòng.
Nhưng nàng thật sự không dám giết.
"Ngụy đại nhân nhục nhã ta có ý tứ sao? Ta không oán không cừu với Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân nhất định phải kết thù cùng ta?" Mạnh Giai tiếp tục yếu thế.
Ngụy Quân cười nhạo: "Ngươi tính là cái gì? Cũng xứng để cho ta kết thù với ngươi? Bản quan chỉ là nhìn không quen đám các ngươi đổi trắng thay đen, chỉ hươu bảo ngựa, còn khi dễ người của bản quan. Bạch đại nhân trước đây làm quan như thế nào, các ngươi trong lòng không rõ ràng sao? Một đám phế vật, thị phi chẳng phân biệt, nhiều năm như vậy, ta thấy các ngươi sách đều đọc vào bụng chó cả rồi."
Ngụy Quân là Trạng Nguyên Quốc Tử Giám đi ra, là kiêu ngạo của Quốc Tử Giám.
Ngụy Quân nhân phẩm đã trải qua quan phương chứng thực, là Chân quân tử không thể hoài nghi.
Cho nên Ngụy Quân nói lời này, là có tư cách.
Đương nhiên, khẳng định rất nhiều người không phục.
Đánh mặt đối phương, không có mấy người có thể chịu phục.
Huống chi rất nhiều đều là người trẻ tuổi, càng thêm trẻ tuổi khí thịnh.
"Ngụy học trưởng, ta kính ngươi là tiền bối, nhưng nói chuyện ngươi cũng phải giảng chứng cớ. Học trưởng làm quan, cũng bắt đầu quan lại bao che cho nhau sao?"
Ngụy Quân ánh mắt chuyển hướng một thư sinh mở miệng nói chuyện.
"Ngươi là ai?"
Đối phương ngạo nghễ hồi đáp: "Gia phụ Lại bộ Thị Lang."
Lại bộ, chưởng quản quan viên thiên hạ lên chức.
Lại bộ Thị Lang, tuyệt đối là một nhóm người có thực quyền nhất Đại Càn, cấp bậc cao hơn so với Ngụy Quân hiện tại.
Ngụy Quân gật gật đầu, "ồ" một tiếng, sau đó vẫy tay một cái, thượng phương bảo kiếm lại lần nữa về tới trong tay hắn.
Người tu hành làm việc chính là thuận tiện.
Cầm thượng phương bảo kiếm,
Ngụy Quân lại là một nhát đập mặt thẳng tay đối với người này.
Long bộ quân: "Ngươi điên rồi?"
Ngụy Quân lại cho hắn một phát nữa, mới cười lạnh nói: "Lại bộ Thị Lang thực rất giỏi sao? Thực xem Ngụy Quân ta làm việc là vì thăng quan? Công trùng mùa hè là không thể lên tiếng."
Ngụy Quân không trông cậy vào đám nhị đại này có thể mang đến nguy hiểm gì cho hắn.
Nhưng hắn hy vọng cha của hắn có thể xuất lực chút, đừng quên tính sổ sau thu.
Đương nhiên, đây là một bước cờ nhàn.
Trông cậy vào cha của hắn, còn không bằng trông cậy vào Mạnh Giai chịu không nổi nhục nhã muốn giết hắn, khả năng này lớn hơn.
Hắn nhìn ra, Mạnh Giai là thật không phục, hơn nữa thực lực của Mạnh Giai hiện ở trên hắn xa, thật sự có thể giết chết hắn.
Mạnh Giai quả thật không phục.
"Ngụy đại nhân đạo đức tốt, một thân chính khí, Mạnh Giai bội phục. Nhưng ông nội của ta thi cốt chưa lạnh, Ngụy đại nhân lại nhục nhã ta như thế. Ngươi ngày xưa chẳng lẽ không đi Tàng thư lâu đọc sách? Ngươi chẳng lẽ chưa từng nhận ông nội của ta chỉ điểm? Ngụy đại nhân, ngươi không làm thất vọng Bạch Khuynh Tâm, ngươi không làm thất vọng ông nội của ta sao?"
Tàng thư lâu là thánh địa Quốc Tử Giám, rất ít học sinh Quốc Tử Giám không đi qua.
Mà người thủ kinh là đại nho thủ hộ Tàng thư lâu, Mạnh lão là một đại gia giáo dục chân chính, dạy dỗ bất kể là ai, bình dị gần gũi, hơn phân nửa học sinh Quốc Tử Giám đều nhận ông ta chỉ điểm.
Ngụy Quân cũng không ngoại lệ.
Nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của Mạnh Giai, Ngụy Quân không có khách khí, cầm thượng phương bảo kiếm, cũng cho cô ta một nhát đập.
"Lần này là đánh thay Mạnh lão." Ngụy Quân âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói rất đúng, ta quả thật đã nhận qua Mạnh lão chỉ điểm, cho nên ngươi càng nên đánh."
"Ngụy Quân, ngươi không cần khinh người quá đáng." Mạnh Giai đã bị chọc giận muốn điên rồi.
Thằng nhãi này rõ ràng đã nhận qua ân huệ của gia gia ta, lại có thể còn muốn đánh ta.
Thực tế xác thực như thế.
Ngụy Quân đối với Mạnh Giai thật sự không cho chút mặt mũi nào.
"Mạnh đại nhân, ngươi là một trong tứ đại danh bộ, ta tin tưởng ngươi không phải kẻ ngu xuẩn. Vậy ngươi nói cho ta biết, Tàng thư lâu vì sao lại cháy?"
Mạnh Giai thân thể run lên, không nói gì.
Ngụy Quân nhìn chằm chằm ánh mắt Mạnh Giai, tiếp tục hỏi: "Người có tâm đều biết ta hôm nay sẽ đến lấy hồ sơ chiến tranh vệ quốc trong Tàng thư lâu về, kết quả Tàng thư lâu liền cháy, ngươi nói cái này có trùng hợp hay không? Chuyện càng trùng hợp còn ở phía sau, ta đoán hồ sơ có liên quan chiến tranh vệ quốc khẳng định đã bị thiêu. Người Lục Phiến môn đến trả lời ta, có phải như vậy hay không?"
Một bộ khoái Lục Phiến môn do dự một chút, vẫn mở miệng nói: "Vừa mới được tin tức, hồ sơ chiến tranh vệ quốc quả thật đều bị thiêu."
Nhìn Mạnh Giai sắc mặt đột nhiên biến đổi, Ngụy Quân khinh bỉ nói: "Đừng giả bộ, loại chuyện này ta còn có thể đoán được, ngươi thân là một trong tứ đại danh bộ, ngươi sẽ không đoán được? Mạnh Giai, ta hỏi ngươi, ông nội ngươi có phải người phóng hỏa giết hay không?"
Mạnh Giai cắn răng: "Phải."
"Người phóng hỏa là Bạch Khuynh Tâm sao?"
"Không phải."
"Người phóng hỏa là ai?"
Mạnh Giai hai đấm tay nắm chặt, thấp giọng nói: "Người không muốn để cho chân tướng chiến tranh vệ quốc bị viết vào sách sử."
Ngụy Quân khóe miệng tươi cười càng châm chọc: "Người không muốn để cho chân tướng chiến tranh vệ quốc bị viết vào sách sử đó là ai?"
Mạnh Giai không có trả lời.
Thân thể chỉ lâm vào run run kịch liệt, dùng sức cắn chặt môi của mình.
Ngụy Quân từng bước ép sát: "Mạnh Giai, thật ra ngươi cũng biết hung phạm giết chết ông nội của ngươi là người ngươi không thể trêu vào. Ngươi chính là một phế vật bắt nạt kẻ yếu, không dám đi trêu chọc hung thủ chân chính, chỉ dám phát tiết oán khí ở trên người Bạch đại nhân, bởi vì ngươi cảm thấy Bạch đại nhân dễ khi dễ hơn, dù sao Bạch đại nhân đã đắc tội với rất nhiều người.
"Dũng giả phẫn nộ, rút đao với kẻ mạnh hơn; kẻ khiếp sợ phẫn nộ, lại rút đao đối với kẻ yếu hơn. Có phải bị ta nói trúng rồi hay không? Có phải lại muốn giết ta diệt khẩu hay không? Đến, đến đi, giết ta, bằng không ta sẽ vẫn nói với ngươi, ngươi chính là một phế vật, ngươi ngay cả dũng khí báo thù cho gia gia ngươi cũng không có. Đến, giết ta đi."
Nhìn Mạnh Giai không khống chế được sát ý bản thân, Ngụy Quân cũng mười phần kích động.
Hắn cảm giác mình cách tử vong chỉ kém cuối cùng một bước.
Sau đó. . .
Mạnh Giai một quyền đập ở trên đất, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
"Ngụy đại nhân nói rất đúng, Mạnh Giai ta chính là một phế vật lừa mình dối người. Bạch tỷ tỷ, là ta có lỗi với ngươi. Ngụy đại nhân, cảm ơn ngươi đánh tỉnh ta. Ân hôm nay, Mạnh Giai ngày khác tất có báo."
Ngụy Quân: ". . ."
Cái đệch!
Trẫm bảo ngươi giết ta, không bảo ngươi tẩy trắng.
Đánh giá xấu năm sao!