Thanh Lam chỉ biết cười cười qua loa cho xong chuyện. Biết được tên này không phải nam chính nhưng mà vẫn cảm thấy đáng ghét ấy. Có lẽ do con mụ tác giả xây dựng nhân vật quá chướng mắt đây mà.
Bách Tùng đặt đũa xuống, anh chậm rãi nói.
"Ngồi vào bàn."
Sơn Lâm lập tức buông tay khỏi vai Lam, ngoan ngoãn ngồi vào bàn như một đứa trẻ. Điều này làm Lam ngạc nhiên vô cùng. Quyền lực gì thế? Chỉ cần hô một tiếng đã có thể điều khiển yêu quái lăng nhăng ổn định vị trí luôn. Nể phục!
Lâm đặt mông xuống chưa được ấm ghế, ông Dũng đã nghiêm mặt hỏi anh ta.
"Hôm qua lúc anh Tùng làm lễ, con có vấn đề gì mà bỏ ra ngoài giữa chừng thế?"
Dì Tươi bưng món bún đặt trước mặt Lâm, anh ta còn chưa kịp động đũa. Lâm quay đầu đáp lời ba mình.
"Có chút chuyện đột xuất thôi ba, con cũng trở lại ngay mà." Giọng Lâm nhỏ xuống.
Bà Loan cảm thấy không khí bắt đầu theo chiều hướng căng thẳng, bà hắng giọng rồi nói: "Chuyện qua rồi, để con ăn sáng đi anh."
"Bao nhiêu năm qua vẫn không chịu buông bỏ, thiếu dứt khoát như vậy sau này làm sao có đủ bản lĩnh nắm quyền công ty?" Ông Dũng cau mày, giọng hơi đanh lại.
"Lâm có thể, nó tự biết giới hạn của mình mà. Con tin em có thể quản được công ty." Tùng lên tiếng đứng về phía Sơn Lâm.
Thanh Lam là người mới gia nhập gia đình này, cô nhất thời không biết phản ứng vụ này ra sao. Chỉ biết cúi đầu vờ như tai không nghe, mắt không thấy.
Sơn Lâm nhận được sự ủng hộ từ anh trai, anh ta ngẩng đầu nói: "Anh hai nói phải, con tự biết giới hạn của mình mà."
"Không phải ba nghiêm khắc với con, nhưng ba khuyên con nên buông bỏ đi. Đừng mãi tưới một hạt giống đã chết từ khi được gieo xuống đất. Thay vào đó trồng một cái cây mới, vun đắp và nhận quả ngọt. Con hiểu chứ? Đừng lãng phí thời gian nữa." Ông Dũng nâng mắt nhìn Lâm, lời nói đầy trọng lượng cùng với khí thế áp bức người khác. Lam còn cảm thấy khó thở thay Lâm.
Mẹ chồng cũng lên tiếng: "Ba nói phải đó con, ít tháng nữa mẹ cũng xếp cho con một mối hôn sự tốt."
"Chuyện tình cảm con tự quyết định!" Sơn Lâm lớn tiếng ngồi bật dậy, nhanh chân rời khỏi phòng ăn. Tô bún trên bàn chưa vơi miếng nào, vẫn còn nghi ngút khói. Bữa sáng của Lâm kết thúc trong nặng nề và cái bụng đói meo.
Thanh Lam len lén nhìn Bách Tùng, anh lặng im không lên tiếng về vấn đề này.
Chuyện quản lý cơ ngơi gia đình có có thể xen vào, đưa ra ý kiến hoặc hướng dẫn Lâm đường đi nước bước. Nhưng chuyện tình cảm anh tuyệt đối không xen vào. Lâm yêu ai, theo đuổi ai là chuyện của anh ta. Bởi yêu đương là tự do, mà bất cứ ai cũng có quyền được tự do. Mình đã tự do rồi, thì cướp đi tự do của người khác để làm gì? Thế nên chuyện tình cảm riêng tư không phải là vấn đề anh nên quản lý.
"Thằng nhóc đó tính tình như vậy đó con, lát nữa cũng mò vào bếp thôi." Bà Hường vỗ nhẹ vai Lam rồi nói.
Kết thúc bữa sáng.
Tùng cầm theo một cốc nước lọc, hướng thẳng phòng làm việc riêng mà bước. Chân anh dài nên bước rất nhanh. Lam leo cầu thang đuổi theo Tùng hụt cả hơi. Bao nhiêu thức ăn vừa nuốt ban nãy sắp trào ngược ra đến nơi.
"Chồng yêu, anh đứng lại chút."
Bách Tùng nghe thấy hai từ "chồng yêu" anh dừng bước lại ngay. Lúc vắng người cũng không cần gọi như thế mà. Tùng gạt đi suy nghĩ, anh ngoảnh đầu lại nhìn Lam đang ôm lan can thở hổn hển. Bách Tùng nhíu mày: "Cô chạy à?"
Lam mệt quá chỉ biết gật đầu.
"Ăn no thì đi cho nó từ tốn vào, sốc hông đó." Bách Tùng vừa dứt lời, trong đầu anh lập tức lóe lên một tia suy nghĩ. Tại sao anh lại quan tâm đến việc Lam ăn no chạy nhảy gây sốc hông nhỉ?
Cô bỏ qua câu nói của anh, vào thẳng vấn đề mà cô muốn hỏi.
"Chuyện đó tính thế nào đây?"
Tùng nghiêng đầu khó hiểu, "Chuyện gì?"
"Chuyến tuần trăng mặt đó!"
Ồ! Ra là chuyện tuần trăng gì đó. Anh không bận tâm lắm, sao cũng được hết.
"Có thích biển không?" Tùng hỏi.
Lam đáp ngay, "Có, thích chứ."
"Vậy thì đi."
_____________________________
Hôm sau.
Hiện tại là 5 giờ chiều và Lam đang đứng trước căn nhà... à không... biệt thự nằm ở đường xx thành phố B cùng với chồng mới cưới - Trương Bách Tùng.
Thanh Lam không dự liệu được chỉ cần đồng ý đi tuần trăng mật ở đây, hôm sau đã bị mẹ chồng ném lên sân và bay thẳng đến đây. Đây là địa điểm trong nước, thế nên Lam bay chỉ mất 30 phút thôi. Vốn nghĩ căn nhà mà ba chồng đề cập tới chỉ là căn nhà nhỏ cách xa bãi biển. Ai mà có ngờ nó là một căn biệt thự hoành tráng. Trong truyện có đề cập đến gia thế cực khủng của Sơn Lâm. Thanh Lam đã thử nhiều lần tưởng tượng, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy. Sự đồ sộ của căn nhà này làm cô choáng ngợp. Nghe mẹ chồng nói chỉ mới mua căn này tầm tháng trước thôi và mục đích là để cặp vợ chồng mới cưới có chỗ nghỉ dưỡng.
Bách Tùng lấy một tấm thẻ từ trong ví ra, anh quẹt lên khung nhận dạng ngay trên cánh cổng. Một tiếng "tít" vang lên, cánh cổng từ từ mở ra. Thanh Lam ngạc nhiên, công nghệ hiện đại thật. Anh để mặc cô đứng trơ mắt nhìn chăm chăm cánh cửa như một con ngốc. Tùng xách đồ đạc của của hai vào trong, không nói với cô lời nào. Lúc Lam hết "lúa" thì Bách Tùng đã vào trong mở đèn lên rồi.
"Chồng yêu, sao anh không gọi em!" Lam đuổi theo vào nhà. Thật sự mà nói cô không muốn thở ra hai từ "chồng yêu" một chút nào cả. Nhưng gọi ngọt ngào như thế biết đâu có một ngày hai từ này kèm với giọng cô nói có thể chui vào trái tim anh thì sao?
"Ở đây không có ba mẹ, đừng gọi như thế nữa. Tôi cũng biết sợ đó Lam." Bách Tùng không ngoảnh đầu lại, anh mang vali lên phòng cô và anh.
Đợi anh khuất bóng sau căn phòng, Lam mới khoanh tay bĩu môi xùy một tiếng.
Tôi cứ gọi đó!
Cả hai dọn đến đây tuần trăng mật quá gấp, thế nên trong nhà không có cô giúp việc nào cả. Chỉ có mỗi Tùng và Lam. Bách Tùng ít nói thế nên không khí trong nhà vô cùng vắng lặng. Chỗ này lại cách xa thành phố. Cảm giác trống vắng sự náo nhiệt này khiến người ta cảm thấy hiu quạnh.
Thanh Lam lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ là 5 giờ 15 phút. Cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. À há! Đây là cơ hội tốt để cô thể hiện mình chính là một người vợ đảm đang. Con đường đến trái tim nhanh nhất là con đường trải đầy món ngon. Người chồng nào có thể chối từ một cô vợ xinh đẹp, đứng bếp nấu những món thật ngon và ngọt ngào gọi anh ta là ông xã chứ!
"Chồng yêu! Tối nay anh muốn ăn món gì?" Lam vui vẻ gọi với lên trên.
Bách Tùng mở cửa phòng, anh khoanh tay tựa lưng vào vách tường. Đôi mắt màu hổ phách hướng xuống nhìn cô như đấng tối cao nào đó đang nhìn một sinh vật thấp hèn vậy.
"Món nào cũng được, miễn không phải cô nấu."
Nghe giọng điệu đáng ghét của anh, cô nhăn mặt: "Em nấu ngon lắm đó, chồng yêu muốn ăn món gì?"
"Cô định nấu mì gói loại nào nữa?" Bách Tùng đáp ngay.
"Không, lần này nấu ăn thật! Hãy tin em!" Lam vừa đáp vừa vỗ ngực tràn đầy tự tin. Ngoài nhan sắc ra, điểm thứ hai ở Lam khiến cô tự tin là tài nấu nướng 10 điểm của mình. Những lúc thế này Thanh Lam rất biết ơn mẹ, người đã cầm đũa bếp gõ tay cô tập từng bước nấu ăn. Mẹ ơi! Con gái sẽ quay về với mẹ sớm thôi!
Bách Tùng vẫn tựa người vào vách tường, anh hỏi.
"Thích nấu ăn đến vậy sao?"
Lam gật đầu.
"Vậy thôi cứ nấu đi."
Hai mắt cô sáng rực, cuối cùng cũng chịu để cô trổ tài. Thanh Lam xắn tay áo đầy nhiệt huyết. Được rồi, hôm nay sẽ trổ tài nấu vài món thật ngon. Để xem anh có cưỡng lại được không. Nghĩ là làm ngay, Thanh Lam bắt tay vào bếp. Mới bước vào bếp được nửa bước, Lam nhận ra ở đây không có trữ sẵn nguyên liệu.
Vừa nãy Lam có để ý, hình như trong biệt thự có garage để xe. Không biết bên trong có chiếc nào đi được không nữa. Có xe mới đi chợ được chứ.
"Chồng ơi, căn này có xe máy không vậy?" Lam vừa leo lên lầu vừa gọi anh.
Bách Tùng bước ra một lần nữa, anh vừa sắp xếp đồ xong. Chuẩn bị lên lầu trên sắp xếp phòng làm việc cho mình. Thấy Lam í ới gọi, Tùng cau mày: "Không có chiếc nào cả."
"Em thấy có garage mà?" Lam khó hiểu đáp.
"Garage chủ cũ xây đó, mà cô tính đi đâu?"
"Nhà không có trữ sẵn đồ ăn, nên em tính ra chợ."
Tùng trả lời Lam ngay: "Ở nhà đi."
Ở nhà thì lấy cái gì mà ăn hả thằng cha kia!
Lam nghiến răng mắng thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói.
"Lấy cái gì nấu ăn hả chồng?"
"Ở đây không nằm trong khu dân cư, bên ngoài vắng người đừng có hở tí lại đòi chạy đi. Gặp nguy hiểm thì sao? Nguyên liệu tôi đặt qua app rồi, mỗi món một ít thích nấu gì thì nấu."
Thịch...
Khoan đã có cái gì đó sai sai đối với cô.
Dường như... dường như... tim cô vừa có vấn đề thì phải?
Trời ơi! Lam ơi! Đừng có nói với tao là mày rung động chỉ vì một câu nói tầm thường như thế nhé?
"À... ờ..." Cô đáp qua loa cho xong rồi chạy ngay xuống lầu. Tiến thẳng vào phòng bếp. Cảm thấy mình đã khuất mắt Bách Tùng, Thanh Lam ngồi xuống bàn ăn. Ai mà có ngờ, người khô khan như Trương Bách Tùng lại chu đáo như vậy chứ! Anh lo nơi này vắng không muốn cô chạy ra ngoài một mình. Thế nên đã đặt nguyên liệu từ khi đồng ý để cô nấu bữa tối rồi. Thanh Lam lúng túng đưa tay đặt lên tim, vừa rồi hình như nó hoạt động lỗi thì phải. Chắc chắn là do leo cầu thang mệt quá nên mới như thế đấy. Chắc chắn rồi!