• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời vừa dứt, điện thoại của Nguyễn Du vừa bật nguồn đã liên tục nhận được hàng loạt tin nhắn, từng cái đến dồn dập, thông báo nhiều đến mức gần như làm máy bị đơ.

Lật qua, có đến hàng trăm cuộc gọi nhỡ, tin nhắn WeChat, thông báo tin tức, lượng thông tin quá tải khiến cô nhất thời ngơ ngác.

Cô xem không kịp: “Sao mọi người gọi cho tôi nhiều thế?”

Trên xe, Lâm Thanh bật một video, đưa máy tính bảng cho cô: “Chị Tiểu Du, chị xem cái này trước đi.”

Nguyễn Du nhận lấy, đồng thời điện thoại lại đổ chuông, cô vừa xem video vừa bắt máy.

“Tiểu Du, vừa ghi hình xong chương trình phải không?” Đầu dây bên kia là Nguyễn Chính Bình, giọng ông hòa nhã: “Bố xem livestream của con rồi, mệt không?”

“Không mệt chút nào, còn rất vui nữa.”

Nguyễn Chính Bình thở dài, như muốn nói gì đó lại thôi: “Được, con vui là tốt rồi. Sau này nếu cảm thấy quá mệt, chúng ta sẽ không làm nghệ sĩ nữa, về nhà, bố nuôi con… Hai ngày tới nghỉ ngơi cho tốt, nếu thấy chuyện gì không vui thì về nhà, có bố ở đây rồi.”

Chuyện không vui gì chứ—

Nguyễn Du ngạc nhiên đứng hình.

Cô vừa xem vừa chậm chạp nhận ra Lâm Thanh đang đưa cho cô thứ gì.

Video rõ ràng là cảnh đại tiểu thư Nguyễn thời cấp ba, mái tóc vàng nhạt đầy ngổ ngáo, đẩy mạnh bạn học rồi rời khỏi lớp học, bỏ học còn chửi thề. Cả đoạn video chỉ 30 giây, hoàn toàn khắc họa một chữ "ngông".

Nguyễn Du hoàn toàn không nhớ mình đã cúp máy lúc nào. Sau khi đọc hết tin tức lùm xùm về vụ bạo lực học đường rầm rộ cách đây hai ngày, trong đầu cô chỉ còn trống rỗng.

"Tôi....trời ơi?!!"

Phản ứng đầu tiên của cô là hoảng loạn, lúng túng đến mức không biết làm gì. Trước giờ cô chỉ biết mình là đại tiểu thư họ Nguyễn, tính tình kiêu căng, khó gần, chuyện ép cưới hay tranh giành những thứ không thuộc về mình cũng không phải là hiếm. Nhưng cô c.h.ế.t cũng không ngờ rằng trước đây mình từng bắt nạt bạn học! Những lời tố cáo từ một bạn học cũ trên diễn đàn ẩn danh, từng chi tiết, từng câu đều giống như thật.

Với một người nổi tiếng, đây chắc chắn là một vết nhơ không bao giờ xóa sạch. Thậm chí, có thể sẽ bị đưa lên cả bản tin xã hội trên đài truyền hình quốc gia!

Nhưng đó vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất.

Nếu Hạo Hạo biết chuyện, anh ấy sẽ nghĩ gì? Người hâm mộ sẽ nhìn nhận cô ra sao? Yêu thích một nghệ sĩ có vết nhơ như vậy, chắc chắn họ sẽ thất vọng vô cùng, đúng không?

Không. Không đúng.

Lâm Thanh lo lắng nhìn biểu cảm của cô: “Ý của An tỷ là, thời gian này chúng ta nên tránh đi, không tham gia các chương trình cần xuất hiện công khai nữa. Đợi qua một thời gian, khi dư luận lắng xuống, có lẽ mọi người sẽ quên mất… Dù sao thì bằng chứng cũng chỉ có một đoạn video. Cùng lắm thì bảo đó là chuyện hồi xưa quan hệ với bạn học không tốt, mấy tin đồn khác chúng ta không thừa nhận là được.”

Nguyễn Du: “Không phải là không tham gia chương trình, mà là chẳng còn chương trình nào mời đúng không.”

“Đúng vậy, quảng cáo, hợp đồng đại diện, lời mời tham gia chương trình thực tế, tất cả đều không còn.” Diệp Mộng Mộng đỏ mắt nói.

Nguyễn Du tái mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi từ từ bình tĩnh lại.

“...Có gì đó không đúng.”

Đúng là đại tiểu thư họ Nguyễn khó gần, vì thế trong suốt nhiều năm qua, trên mạng xã hội của cô không hề có bất kỳ dấu vết nào về việc liên lạc với bạn học cũ. Nhưng thử hỏi, ai lại khơi lại chuyện cũ sau từng ấy năm yên ổn? Người đó không sợ cô nhận ra là ai sao? Không sợ cô trả thù sao?

Nếu không sợ bị trả thù, thì gia thế của người đó chắc chắn không kém nhà họ Nguyễn. Nếu vậy, sao trước đây lại chịu sự ức h.i.ế.p của đại tiểu thư này?

Nhưng người đó không sợ.

Vì rất có thể mấy chuyện kia đều là bịa đặt!

Nghĩ đến việc cơn sóng gió này nổ ra đúng vào lúc cô tham gia chương trình thực tế… lại còn là chương trình cô và Đoàn Lâm cùng ghi hình, Nguyễn Du gần như chắc chắn kẻ đứng sau giở trò là ai.

Hiểu rõ mọi chuyện, cô cố kìm nén cơn giận, hỏi Lâm Thanh: “Mấy ngày tới tôi không có lịch trình nào hết đúng không?”

“Không có, mấy lịch trình ban đầu cũng bị hoãn rồi.” Lâm Thanh chợt nhớ ra: “Đúng rồi, tập cuối của 'Nghề Nghiệp Ngụy Trang' phát sóng hôm qua. Đạo diễn chương trình từng liên lạc, muốn các khách mời đăng bài cảm nhận hoàn thành, đồng thời quảng bá cho mùa hai… Nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, hay thôi đừng đăng nữa?”

Nguyễn Du: “Đăng, tại sao không đăng?”

“Trên mạng không phải đều nói tôi mang vốn vào chương trình, hậu kỳ còn cố tình cắt dựng tăng thời lượng hình ảnh cho tôi sao? Nếu không đăng, chẳng phải càng giống như tôi đang cố né tránh à.” Cô bật cười, giọng mỉa mai đạt mức tối đa.

Lâm Thanh vội vàng ngăn lại: “Tổ tông ơi, đừng ——”

Không cản được. Nguyễn Du mở Weibo, mím môi, viết một bài cảm nhận dài về trải nghiệm ghi hình 'Nghề Nghiệp Ngụy Trang', tham khảo cách viết của Giang Tinh Thuần và những người khác. Cuối bài, cô còn gắn thẻ tất cả khách mời cùng tài khoản chính thức của chương trình.

Bài đăng vừa được đăng chưa bao lâu, bình luận đã đổ về như thác lũ, tin nhắn riêng, lượt chia sẻ đều bùng nổ.

Cư dân mạng thấy bài đăng mới của Nguyễn Du, suýt nữa không tin nổi. Ai nấy tức đến bật cười.

Cô nàng bạo lực học đường này không ngoan ngoãn nằm im chịu trận, còn dám làm như không có chuyện gì xảy ra mà nhảy nhót sao? Có hậu thuẫn thì cũng đừng kiêu ngạo như vậy chứ? Cô chưa bị chửi đủ hay sao?

Chủ đề về bài đăng của Nguyễn Du nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, và phần bình luận dưới bài viết toàn là những chữ “cút” đầy phẫn nộ. Fan ít ỏi của cô hoàn toàn không thể chen vào.

Trong lúc dư luận đang sục sôi, chẳng ai dám đứng ra nói lời tốt đẹp cho Nguyễn Du.

Bài đăng trên Weibo của cô, tài khoản chính thức của chương trình không dám chia sẻ lại, các khách mời khác cũng chẳng dám tương tác. Những người muốn tương tác đều bị quản lý của mình cứng rắn ngăn cản.

Lúc này, bất kỳ ai tương tác với cô đều bị coi là chọn phe, mà chọn phe chính là ủng hộ hành vi bạo lực học đường. Ai lại dại dột tự hủy hoại sự nghiệp của mình như thế?

Khi trở lại phòng khách sạn, Nguyễn Du mở WeChat và bất ngờ khi thấy vẫn có người nhắn tin quan tâm cô.

Bác sĩ tâm lý Cao: 【Giữ vững tâm lý, có chuyện gì thì đặt lịch tái khám.】

Giang Tinh Thuần: 【Chị không sao chứ? Nếu tâm trạng không tốt thì có thể tìm tôi chơi game. Tôi tin tưởng chị。】

Chao ôi, Crush nhỏ của cô còn gửi kèm theo một sticker chú chó đáng yêu đang cố gắng động viên.

Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Nguyễn Du vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc này cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa. Cô cúi đầu dụi mắt, hít sâu một hơi rồi đáp lại:

【Đang hồi sinh trong bồn tắm, cảm ơn cậu nhé -v-!】

Trên mạng, những lời chỉ trích nhắm vào cô không ngừng nghỉ. Người hóng hớt và anti-fan ùn ùn kéo đến như thể đang trừng trị nhân vật phản diện. Giữa lúc các fan của các ngôi sao khác đều đứng ngoài xem, fan của Đoàn Lâm phát hiện Weibo của anh đã online.

Fan của anh, đặc biệt là nhóm fan trung thành "Lăng Giác", lập tức lo lắng đến thót tim. Họ chợt nhớ lại rằng trong bài cảm nhận của Nguyễn Du, cô có nhắc đến Đoàn Lâm, dù chỉ là một câu đơn giản: "Cảm ơn các diễn viên từng đóng chung với tôi đã không vạch trần tôi trong lúc ghi hình". Trong tình hình này, ngàn vạn lần mong anh đừng ngốc nghếch mà tương tác với cô ta!

Nhưng ngay giây sau, Đoàn Lâm đã chia sẻ lại bài viết của Nguyễn Du. Không thêm bất kỳ lời nào, chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Chia sẻ"

A a a a a, bọn họ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Nguyễn Du!!!

Lăng Giác nghiến răng nghiến lợi: Chắc chắn là Nguyễn Du ở bên cạnh khóc lóc cầu xin anh chia sẻ giúp! Đây chỉ là hợp tác vì chương trình thôi, rất có thể là ekip quản lý đã sử dụng tài khoản của anh để đăng!

Lúc này, Nguyễn Du đang uống nước để bình tĩnh lại. Khi nhìn thấy từ khóa "Đoàn Lâm chia sẻ bài viết của Nguyễn Du" leo lên top 3 hot search, cô suýt nữa sặc nước.

Anh ta làm cái gì vậy?!!

Dưới bài hot search, fan của Đoàn Lâm vẫn duy trì phong thái điềm tĩnh, đồng loạt đăng bài kiểm soát bình luận với thông điệp: "Chia sẻ thông thường, đừng suy diễn". Ảnh kèm theo là thống kê các hoạt động từ thiện và số tiền quyên góp của Đoàn Lâm trong những năm qua, thể hiện rõ lập trường rằng: " Chúng tôi không chung hội với cô tiểu thư độc ác chuyên bắt nạt người khác".

Bỗng nhiên, chuông cửa vang lên.

Nguyễn Du ra mở cửa, bên ngoài là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa – trợ lý điều phối tổng thể của chương trình "Hý Du Kí".

“Chào cô, chương trình muốn mời các khách mời đi ăn khuya, đạo diễn Vương bảo tôi đến hỏi cô có muốn đi không.”

“Mọi người cứ đi đi, tôi không đi đâu.” Lúc này cô mà đi thì cũng chỉ thêm ngượng ngùng. Nguyễn Du ngừng lại một chút rồi hỏi, “Đoàn Lâm có đi không?”

Trợ lý đáp: “Không, không, anh ấy không ở khách sạn. Vừa quay xong chương trình là anh ấy đã chạy ra sân bay ngay, chắc lịch trình gấp lắm.”

Lịch trình của anh ấy có gấp hay không cô không biết, nhưng tại sao lại chia sẻ bài đăng Weibo của cô để nhảy vào vũng nước đục này thì cô thực sự rất muốn biết.

Nguyễn Du đóng cửa lại, trong đầu nhảy ra hàng trăm dấu hỏi chấm.

Đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên, là một số điện thoại bàn gọi đến.

Tối nay thật chẳng được yên thân. Cô nhấc máy: “Alo.”

“… Cô hài lòng rồi chứ?”

Du Ngọc không nhận ra giọng nói: “Cô là ai?”

“Cô nghĩ tôi là ai?” Người phụ nữ cười khẽ, “Đương nhiên là người đã giúp cô nổi tiếng trong một đêm.”

Giọng Nguyễn Du lập tức lạnh đi: “Đoàn Hân.”

Nghe được sự giận dữ kìm nén trong lời nói của cô, tâm trạng Đoàn Hân rất tốt, nhưng vẫn đầy tiếc nuối: “Tôi không ngờ mọi chuyện lại làm ầm lên như vậy, cô vẫn có thể ghi hình xong chương trình. Nhưng cũng chỉ lần này thôi, sau này, e là sẽ không có cơ hội xuất hiện trước ống kính nữa.”

Cố nén ý định muốn xé xác người đàn bà ngớ ngẩn này, Nguyễn Du mở ứng dụng ghi âm, buộc mình bình tĩnh lại.

“Vậy nên… cô tung tin đồn tôi bắt nạt bạn học trên diễn đàn ẩn danh, còn cố tình đăng video để dẫn dắt dư luận, chỉ để tôi không thể tiếp tục hoạt động trong giới giải trí?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Nguyễn Du nghĩ, quả nhiên cô đoán đúng. Nhưng ngay giây sau, Đoàn Hân lại nhẹ nhàng đáp:

“Cô muốn tôi trả lời thế nào đây? Sao, muốn ghi âm làm bằng chứng à?”

Nguyễn Du: “…” Chết tiệt.

Đoàn Hân: “Cô có từng bắt nạt bạn học hay không, ai mà biết được. Tôi chỉ biết một điều,” giọng cười của cô ta lạnh đi, “là cô nên tránh xa anh ấy.”

Đối phương cảnh giác như vậy, xem ra chẳng thể ghi âm được bất kỳ bằng chứng nào để giải oan.

Nguyễn Du tức đến cực điểm, nhưng bỗng nhiên lại bình tĩnh: “Ồ, cô muốn tôi rời khỏi giới giải trí, tránh xa Đoàn Lâm à?”

Đoàn Hân không trả lời.

“Cũng đúng, giờ tôi đang dính đầy tin xấu, danh tiếng thì thối hoắc, chẳng thể làm nghệ sĩ được nữa. Nhưng cô có biết khi tôi không làm nghệ sĩ nữa, tôi sẽ đi đâu không?” Nguyễn Du mỉm cười, “Tôi sẽ tiếp tục làm tiểu thư nhà họ Du, trở thành Đoàn phu nhân. Khi đó, cô có thể hẹn tôi đi uống trà chiều, gọi tôi một tiếng ‘chị dâu’, rồi nghe tôi kể chuyện làm thế nào để ở nhà dạy con, chăm chồng.”

“Rầm” – một tiếng vỡ chói tai, dường như đối phương tức đến nỗi làm vỡ một chiếc ly thủy tinh.

Đoàn Hân thở gấp, một lúc sau, lạnh lùng đáp: “Cô đừng quên, tôi vẫn còn giữ video đó. Cô nghĩ anh ấy sẽ cần một người phụ nữ bị đàn ông khác chạm vào như cô sao?”

Nghe đến hai chữ “video”, ánh mắt Nguyễn Du lập tức trở nên lạnh lẽo.

Thật sự không nhịn được: “Mới qua Tết được mấy ngày mà cô đã phát điên thế này sao?”

“Điên ư?” Đoàn Hân cười, “Tôi không dễ chịu, cô cũng đừng mong dễ chịu.”

Đồng thời tại nhà họ Đoàn.

Cúp điện thoại, Đoàn Hân ngồi trên thảm mà không đứng dậy, đôi mắt xanh lục ánh lên vẻ thất thần, nhớ về ngày hôm đó.

Ngày mà cô và Nguyễn Du tranh cãi trong nhà vệ sinh, bị Đoàn Lâm bắt gặp.

Anh ấy nghe thấy đoạn sau cuộc nói chuyện của họ, nghe thấy chuyện video, thậm chí nghe được cô chính miệng thừa nhận đã lên kế hoạch vụ bắt cóc.

Ngày hôm đó, sau khi người nhà họ Du rời đi, bất kể cô giải thích thế nào, phủ nhận ra sao, Đoàn Lâm vẫn ép cô phải nói rõ.

Ép đến cùng, cô hoang mang, bất lực, sững sờ nhìn anh rơi nước mắt: “Anh không có chứng cứ, anh hai. Em thật sự không làm gì cô ta, chúng em chỉ nói chuyện tức giận thôi. Anh đừng… đừng nghĩ em xấu xa như vậy.”

Đoàn Lâm nhíu mày, khuôn mặt luôn lạnh nhạt của anh giờ đây càng lạnh lẽo hơn.

“Chuyện này tôi sẽ tạm thời không nói với ông nội. Khi nào cô muốn thú nhận, hãy tự đến tìm tôi.”

“Anh hai…”

Đến cửa, Đoàn Lâm dừng lại, ngoảnh đầu nhìn cô, ngừng một chút, bình thản nói: “Còn nữa. Tôi và cô là điều không thể.”

Đoàn Hân ngồi sụp xuống đầu giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Tấm kính mà cô cẩn thận giữ gìn nhiều năm qua, cuối cùng cũng bị đập nát.

Khoảng thời gian này, Đoàn Lâm nhốt cô ở nhà họ Đoàn, bảo rằng khi nào cô muốn thú nhận thì mới được ra ngoài.

Anh ấy, thật sự để tâm đến chuyện của Nguyễn Du như vậy.

Nhưng đời nào có chuyện dễ dàng như thế.

Thứ cô không có được, người khác cũng đừng hòng có được.

Tối quay xong chương trình Hý Du Kí, Nguyễn Du nghỉ một đêm ở khách sạn, sáng hôm sau rời Tô Châu, trở về Bắc Kinh.

Trước khi ra khỏi sân bay, Diệp Mộng Mộng đội mũ bucket lên đầu Nguyễn Du, tháo khăn quàng cổ của mình, quấn kín cô ba vòng.

“Còn cái này nữa, kính râm và khẩu trang, đều phải đeo vào.” Lâm Thanh lo lắng nói, “Chị An đã thuê bảo vệ cho chị, lát nữa chúng ta sẽ đi lối VIP, phóng viên săn tin sẽ ít hơn một chút.”

Nguyễn Du ngoan ngoãn đeo lên, lẩm bẩm: “Sao cảm giác giống tội phạm quốc tế bị truy nã thế này?”

Cũng chẳng khác là bao.

Dù đi lối VIP, nhưng ra khỏi sân bay vẫn có một nhóm phóng viên đứng chờ, vừa thấy cô xuất hiện liền lao tới với vẻ mặt đầy phấn khích, đặt ra hàng loạt câu hỏi sắc bén. Dù có hàng rào chắn, máy quay vẫn suýt chĩa vào người cô.

Nguyễn Du thầm chửi thề.

Tình huống này, ngay cả khi cô nổi tiếng cũng chưa từng gặp phải!

Bảo vệ hộ tống cô lên xe, không đưa cô về căn hộ mà thẳng tới công ty.

Tại văn phòng cấp cao của Truyền thông Thương Ảnh, An Trác Tây đưa tập tài liệu trong tay cho Nguyễn Du: “Hai ngày nay chị đã rà soát lịch trình gần một tháng qua của em và làm một bản kế hoạch tiếp theo, em xem thử.”

Xem kỹ, những lịch trình như quay quảng cáo, chụp ảnh tạp chí, thử vai phim mới được sắp xếp vào cuối tháng 3 đều bị đánh dấu đỏ với dòng chữ “hoãn”.

Có nghĩa là, trong khoảng một tháng tới, cô gần như không có lịch trình nào.

Nguyễn Du hít sâu một hơi, cầm tài liệu lại: “Cảm ơn chị An, làm phiền chị rồi.”

“Bây giờ trên mạng đang náo loạn như thế này, nói cho cùng cũng chỉ là một vài lời đồn về việc em bắt nạt người khác. Chưa có bằng chứng gì thực sự để đánh gục chúng ta, thì vẫn còn đường xoay chuyển. Tóm lại, khoảng thời gian này em cứ nghỉ ngơi một chút, tránh xa sóng gió.” An Trác Tây cau mày. “Nhưng cái video chửi người kia... rốt cuộc là thế nào?”

Video đó là thật, không thể giả được, mà Nguyễn Du cũng không giải thích nổi.

Thấy cô chần chừ, An Trác Tây coi như ngầm thừa nhận, thở dài một hơi, xoa thái dương: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Chuyện này chị sẽ nghĩ cách.”

Tối hôm đó, Nguyễn Du chẳng làm gì cả, nằm trên giường, mắt dán lên trần nhà, thả hồn trống rỗng.

Từng chút một, cô gỡ rối trong đầu.

Cho đến hiện tại, mọi người đều không biết rằng việc bắt nạt này có khả năng toàn là do Đoàn Hân bịa ra. Chỉ biết rằng một người bạn học cũ đã lên diễn đàn ẩn danh tố cáo cô bắt nạt bạn bè thời đi học, kể lại sinh động như thật, còn đưa ra bằng chứng từ trường cũ. Để chứng minh cô từng có thái độ ngạo mạn trong trường, họ còn tung ra một đoạn video.

Điểm bùng nổ của sự việc chính là đoạn video này.

Nguyễn Du bật dậy khỏi giường, bắt đầu lục tìm đồ cũ trong phòng sách.

“Tôi mượn cơ thể của cô chỉ để sống lay lắt thêm vài năm. Đã dùng tài nguyên của cô, thì việc giúp cô dọn dẹp hậu quả là điều nên làm, tôi chấp nhận.” Cô lẩm bẩm. “Huống chi giờ tôi còn có fan...”

Bỗng nhớ lại khoảng thời gian quay ‘Cuộc đời đưa bạn vượt sóng’, có một cô gái đứng ngoài phim trường, đỏ mặt hô lớn: “Chị Nguyễn Du cố lên!”

Cô ấy cũng là fan.

Nguyễn Du hiểu cảm giác khi thần tượng mình yêu thích dính phải scandal như thế này, điều fan mong chờ nhất sẽ là gì.

Nếu thực sự đã từng bắt nạt người khác, thì cần chân thành xin lỗi. Nhưng nếu không làm, cô không chấp nhận nhận tội.

Cuối cùng, Nguyễn Du lục ra một quyển album ảnh từ góc khuất, kẹp trong đó là ảnh tốt nghiệp cấp ba của cô tiểu thư nhà họ Nguyễn. Cô nhận ra cô gái trong video bị đẩy ra và bị chửi “cút” từ tấm ảnh tập thể, rồi lật sang trang sau, đối chiếu được tên.

Lưu Thái Vi.

Cô thử tìm kiếm trên mạng, quả nhiên, đó là con gái của chủ một công ty thực phẩm nào đó. Hiện đang học cao học tại một trường kinh doanh ở Mỹ, ngoài ra còn mở một văn phòng kinh doanh riêng, có để lại thông tin liên lạc.

Cô bấm số gọi, giọng nữ ở đầu dây vang lên: “Hello?”

“Chào bạn, mình là Nguyễn Du.” Nguyễn Du hơi căng thẳng, không muốn khơi gợi ký ức tồi tệ trong quá khứ của người khác, cố gắng giữ giọng điệu thân thiện nhất có thể. “Lâu rồi không gặp, gần đây bạn có thời gian gặp mặt không?”

Từ khi tin Nguyễn Du bị bóc mẽ bắt nạt bạn học nổ ra, dư luận đã sôi sục. Chỉ cần cô không ra mặt xin lỗi nhận lỗi, cư dân mạng sẽ không dừng những cuộc khẩu chiến.

Trên top tìm kiếm của Weibo, có đến hai ba chủ đề liên quan đến bắt nạt học đường.

An Trác Tây không phải không thử dùng chiêu trò truyền thông để đánh lạc hướng dư luận, nhưng lần này không hiệu quả. Thân phận tiểu thư của Công ty Thương Ảnh lại càng làm bùng nổ cơn giận dữ của đám đông, khiến mọi người la ó “chiến thắng quyền lực tư bản”, đẩy lên hot search, tạo chủ đề bàn tán, thậm chí còn làm cả meme chế giễu.

Diệp Mộng Mộng lo Nguyễn Du ở một mình sẽ suy sụp tinh thần, xách vali đến ở chung, nhất quyết không rời khỏi căn hộ của cô, suốt ngày túc trực lo lắng, chỉ thiếu điều tự tay ngắt mạng internet của cô.

Không thể ngắt, vì cô còn phải vote cho idol của mình.

Tâm trạng của Nguyễn Du chưa sụp đổ, cô dùng tài khoản phụ để vote cho Siêu Thoại của Kỷ Lâm Hạo, vote xong còn tiện tay like vài bức ảnh đẹp của anh. Vô tình lướt qua một bài đăng trên Weibo, ôi trời, chẳng phải chính mình sao?!!

Có một anti-fan cắt vài khung hình của cô trong chương trình thực tế, làm thành meme.

Hình cô cắt tóc ngắn thay đổi phong cách trong Nghề Nghiệp Ngụy Trang: 【Chị đại ra đường.jpg】

Nhìn vào camera cười: 【Bà đây là tiểu thư Thương Ảnh, đại diện cho bạo lực học đường.jpg】

Lại gần ống kính: 【Cút cút cút cút cút.jpg】

...

Cô bật cười vì tức: “...Chết tiệt, họ cũng khá sáng tạo đấy chứ?”

“Chị Tiểu Du, đừng xem nữa.” Diệp Mộng Mộng lo đến chết.

Nguyễn Du xua tay: “Không sao. Mai tôi sẽ ra ngoài, em cứ ở nhà, không cần đi theo đâu.”

“Đi, đi đâu?”

“Thượng Hải, xem concert.”

Nhóm nhỏ trong lòng cô năm nay tổ chức lưu diễn toàn quốc, buổi diễn đầu tiên vào tháng ba được tổ chức ở Thượng Hải. Tết năm ngoái, Giang Tinh Thuần đã gửi vé concert cho cô rồi. Vé hàng ghế đầu khu vực trung tâm, ngay ngày mai.

Năm ngoái đã hứa với anh, không thể không đi.

Hôm sau, Nguyễn Du trang bị kín mít đi Thượng Hải, bắt taxi thẳng đến trung tâm thể thao Hoàng Long.

Ngoài sân vận động, fan chen chúc đông như kiến, fan nhóm phát vật phẩm cổ vũ của “W&W”, còn một nhóm fan cá nhân phát banner hỗ trợ riêng. Cô không dám đến nhận, nửa khuôn mặt giấu sau khăn quàng cổ, hòa vào đám đông chờ kiểm vé rồi vào sân.

Hoàng hôn buông xuống, ghế ngồi trong sân vận động gần như chật kín, tiếng hét của fan dồn dập không dứt, biển đèn cổ vũ lung linh rực rỡ.

Không ai có thể cưỡng lại bầu không khí của concert, đặc biệt Nguyễn Du lại ngồi ở hàng ghế đầu khu vực trung tâm, quá sức lôi cuốn. Cô hết mình vẫy gậy cổ vũ, bao nhiêu u uất tích tụ những ngày qua đều tan biến.

Hu hu hu hu hu các em trai nhóm nhạc đẹp trai quá! Mẹ mãi yêu các con!! Nhóc nhỏ của tôi biểu diễn như thiên thần giáng trần, vừa ngầu vừa đáng yêu ah ah ah!!!

Một bài hát nhảy của nhóm kết thúc, đèn sân khấu chìm vào bóng tối. Đột nhiên, tiếng hét của fan vang lên khắp khán đài.

Ánh sáng bắt đầu sáng lên.

Đến phần solo của Giang Tinh Thuần, anh tháo một bên tai nghe, bước thẳng ra rìa sân khấu.

“Muốn nghe giọng của mọi người.” Anh mỉm cười, giọng còn hơi thở dốc.

Chết thật, Nguyễn Du suýt bị tiếng hét của fan làm điếc tai.

Chỗ cô ngồi gần sân khấu đến mức không thể gần hơn, ngẩng đầu lên nhìn, Crush nhỏ chỉ cách rìa sân khấu khoảng mười mét, như thể đang nhìn quanh khu vực này. Trên màn hình lớn, anh mím môi cười, lộ hai lúm đồng tiền cạn, mang theo chút vẻ ngượng ngùng.

“Ah ah ah sao cậu ấy lại ngại ngùng thế kia ah ah ah—”

“Mẹ yêu Thuần Thuần!!”

“Chị đợi em lớn ah ah ah!!!”

Giang Tinh Thuần: “Hôm nay muốn hát một bài, tặng cho các bạn, cũng dành tặng một người bạn đặc biệt có mặt tại đây tối nay.”

“Là ai? Là ai cơ?!”

Màn hình lớn chuyển sang một góc khán đài, dừng lại trên khuôn mặt của một người trong đám đông. Fan nhìn kỹ, bật cười, chẳng phải là Lữ Hàn sao! Anh ấy từng tham gia chương trình “Nghề Nghiệp Ngụy Trang” cùng với Giang Tinh Thuần đấy!

Giang Tinh Thuần quay lại trung tâm sân khấu, ngồi xuống cạnh chiếc piano, thử micro: “Ca khúc ‘Ngoại lệ’ trong album thứ hai, mình hát tặng bạn.”

Một bài hát rất nhẹ nhàng, không phải phong cách chủ đạo của nhóm, nên hiếm khi được biểu diễn trong các tour diễn trước đây.

Lời bài hát rất đơn giản:

Trái đất xoay tròn/ Đảo lộn trắng đen

Chỉ khi gặp em/ Là ngoại lệ của đời anh

Muốn em làm cô gái của anh/

Sợ rằng nơi góc tối, em sẽ tổn thương…

...

[Xiaosi]

Khi buổi biểu diễn gần kết thúc, chủ đề “Giang Tinh Thuần hát tình ca cho Lữ Hàn” đã leo lên hot search, khiến mọi người cười nghiêng ngả. Phía dưới đều là bình luận hài hước của cư dân mạng:

“Xem ra mối quan hệ giữa các khách mời trong Nghề Nghiệp Ngụy Trang rất tốt, Lữ Hàn thậm chí còn đến xem concert của Giang Tinh Thuần và được tặng hẳn một bài tình ca. Sao lại đáng yêu thế này! Mùa thứ hai nhất định phải mời các khách mời cũ trở lại làm khách mời đặc biệt!”

Bàn tán một hồi, mọi người lại nhắc đến Nguyễn Du.

Hiện tại, nhắc đến cô ấy là toàn lời chỉ trích, thỉnh thoảng có fan của cô lên tiếng bênh vực, cũng bị chửi đến hàng trăm bình luận.

Dưới hot search, có một bình luận nổi bật:

【@Du cùng bạn đi đến cuối đời: Tôi thấy kỳ lạ thật đấy, giờ ngay cả dưới những chủ đề không liên quan cũng bắt đầu chửi Nguyễn Du sao? Cô ấy nói một câu “cút” thôi mà bị gán cho cái mũ bắt nạt học đường? Không thể là do tâm trạng không tốt à? Bạn học nói cô ấy từng bắt nạt, chặn bạn học trong nhà vệ sinh, tát tai, xé vở bài tập, thế bằng chứng đâu? Diễn đàn nặc danh nói bừa, chỉ có mấy người a dua mới tin.】

Bình luận này bị hàng trăm phản hồi đẩy lên đầu.

【Hừm, fan giống chủ, mở miệng ra là chửi người khác là chó.】

【Vậy thì cô ấy ra mà thanh minh đi?】

【Tôi hăm dọa, chửi tục, trốn học, nhuộm tóc, nhưng tôi là một cô gái ngoan? Buồn cười c.h.ế.t mất.】

Có người chửi, thỉnh thoảng cũng có vài cư dân mạng hoài nghi:

【Nói thật, cái video đó không chứng minh được cô ấy bắt nạt học đường mà?】

【Haiz, chờ một ai đó đứng ra tố cáo đích danh mà thôi.】

Cuối cùng, chủ bình luận đáp lại:

【Chỉ nói một câu, bạo lực mạng cũng là một dạng bắt nạt đấy. Các người với bộ mặt này chẳng khác gì những người các người ghét.】

Lúc này, ở hậu trường, Giang Tinh Thuần đang cúi đầu xem điện thoại.

Mười phút trước, Nguyễn Du gửi tin nhắn cho anh:

【Concert cực kỳ hay! Sân khấu solo của cậu siêu đỉnh! Tình hình tôi đang đặc biệt, không đến gặp cậu được, tôi về trước nhé.】

Anh cúi đầu, mím môi, đôi mắt cún con cong lên đầy vui vẻ.

Định nhắn lại thì nghe quản lý, anh Trần, gọi: "Ơ, Tinh Thuần, bài cậu hát vừa nãy lên hot search rồi."

Giang Tinh Thuần: “Cái gì?”

“Không phải công ty mua đâu, chắc là phía Lữ Hàn mua đấy. Cậu hát tình ca tặng Lữ Hàn, chủ đề này đúng là đỉnh thật, đội của họ nghĩ ra hay ghê!” Anh Trần lướt lướt, bỗng dừng lại: “Nhưng mà, dưới đó sao lại có người chửi Nguyễn Du nữa?”

Nụ cười vừa nở của Giang Tinh Thuần dần tắt.

Anh cụp mắt, nghĩ một lúc, rồi xóa dòng chữ vốn định nhắn trong ô thoại: “Là hát tặng chị đấy.”

Giang Tinh Thuần: 【Đi đường cẩn thận nhé.】

Hai ngày nay, Nguyễn Du không hề nghỉ ngơi đàng hoàng.

Từ Thượng Hải xem xong concert, cô vội vàng trở lại Bắc Kinh, sáng sớm hôm sau, lại ra ngoài gặp người.

Trong một nhà hàng trà kiểu Hong Kong, trang trí tinh tế và trang nhã.

Lưu Thái Vi được nhân viên phục vụ dẫn vào, đẩy cửa phòng riêng ra.

Trong phòng được sưởi ấm đầy đủ, một bóng người quấn kín mặt mũi bằng khăn quàng cổ và khẩu trang, còn mặc áo lông dày như quả bóng tròn.

Lưu Thái Vi: “... Cậu không thấy nóng sao?”

Cái bóng kia thấy cô đến, suýt nữa mừng phát khóc. Đợi nhân viên rời đi rồi, mới khó khăn lắm gỡ được nửa khuôn mặt ra khỏi khẩu trang và khăn quàng cổ. Là Nguyễn Du: “Hu hu, nóng c.h.ế.t mình rồi.”

Lưu Thái Vi: “...”

“Cậu vừa về nước hôm qua đúng không? Mình mời cậu ăn đồ ngon, thực sự ngon, không lừa đâu.” Nguyễn Du không hề ngại ngùng, vội vàng mời cô ngồi.

Lưu Thái Vi cũng không ngờ rằng, có một ngày, cô lại ngồi đối diện Nguyễn Du để cùng ăn cơm.

Thậm chí còn có chút cảm giác được ưu ái.

Món ăn được mang lên đầy đủ, Nguyễn Du vốn đang tán gẫu linh tinh, đột nhiên ngừng lại. Cô đứng dậy kiểm tra cửa phòng riêng đã đóng kín chưa, sau đó đi đến trước mặt Lưu Thái Vi.

Lưu Thái Vi: ... Cô ấy định làm gì?

Chưa kịp nghĩ thêm, Nguyễn Du cúi đầu khom lưng, vẻ mặt thành khẩn, cúi chào một cách nghiêm chỉnh.

Dọa Lưu Thái Vi đứng bật dậy: “Cậu, cậu làm gì vậy?”

“Trước đây có lẽ mình đã làm những chuyện khiến cậu rất ghét, mình muốn xin lỗi cậu. Xin lỗi.”

“...” Lưu Thái Vi ngơ ngác, không tự nhiên ho một tiếng: “Cũng không sao... Ý cậu là cái video đó à? Cái đó không phải do mình đăng lên mạng đâu.”

Nguyễn Du gật đầu: “Mình biết.”

“Thật ra chuyện trong video mình quên lâu rồi,” thấy Nguyễn tiểu thư bây giờ tính tình dịu dàng hơn nhiều, Lưu Thái Vi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng dám nói: “Mặc dù hồi đó cậu... tính cách khá tệ, cũng không được mọi người yêu thích, nhưng các bạn học chúng mình chắc chắn không ai nghĩ cậu là kiểu người như trên mạng đồn đại đâu, cậu đừng để tâm quá.”

Nguyễn Du ngẩn người: “Hả?”

“Mình cũng không biết tại sao lại bị lan truyền thành như thế, có phải cậu đắc tội với ai không? Nếu là bạn học cũ của chúng mình, thì chắc hẳn họ phải biết tại sao hồi đó cậu lại tính khí nóng nảy như vậy. Lúc đó chẳng ai dám nói chuyện với cậu cả.”

“Tại sao?”

Thấy vẻ mặt Nguyễn Du không quá để tâm đến chuyện cũ, Lưu Thái Vi mới giải thích thêm: “Hồi đó cậu chẳng phải vừa xin nghỉ bệnh về sao? Còn cạo trọc đầu, thường xuyên trốn học, với ai cũng tỏ thái độ khó chịu, bọn mình đoán chắc là do... vụ bị bắt cóc đúng không.”

Cái gì cơ?!!!

Thông tin quá lớn, Nguyễn Du nhất thời không biết nên hỏi cái nào trước.

Cô ngớ người: “Cạo trọc? Mình chẳng phải có tóc à?!”

Lưu Thái Vi cũng ngớ ra: “Chẳng phải đó là tóc giả sao?”

"Bắt cóc?"

"Phải, chẳng phải là vì vụ bắt cóc đó mà cậu xin nghỉ ốm một thời gian dài hay sao..."

Nguyễn Du c.h.ế.t lặng, xác nhận lần nữa: "Hồi trước mình là cái loại chặn nữ sinh trong nhà vệ sinh, tát người ta, xé vở bài tập của họ à?" 

Lưu Thái Vi bị câu tự mắng mình của cô làm nghẹn: "Bọn mình chưa từng nghĩ về cậu như vậy." 

Vậy nên, hoàn toàn không hề có chuyện bắt nạt! Ngay cả đoạn video chửi thề cũng là vì lý do hoàn toàn chính đáng!

Nguyễn Du ngồi đó tự mình tiêu hóa sự thật một lúc lâu, thì điện thoại vang lên.

Cô bắt máy, giọng Lâm Thanh ở đầu bên kia vô cùng lo lắng: "Chị Tiểu Du, chị đang ở đâu?"

"Vẫn đang ăn cơm, có chuyện gì sao?"

Chị có biết một người tên là Đoàn Hân không? Là nhà thiết kế thời trang rất nổi tiếng ấy!"

Trong lòng Nguyễn Du nhảy dựng lên, nhíu mày: "Biết." 

Lâm Thanh gần như phát điên: "Cô ta nói cô ta là bạn học cấp 3 và đại học của chị! Vừa rồi cô ta đã đăng một bài viết trên Weibo! Đích thân chỉ trích chị...bắt nạt học đường." 

Ngoài dự đoán của Lâm Thanh, Nguyễn Du chỉ "ồ" một tiếng, bình thản đáp: "Được, chị biết rồi"

Vậy là chị Tiểu Du thừa nhận sao?

Lâm Thanh không thể tin nổi, nhìn màn hình điện thoại vừa bị cúp máy.

... Xong đời.

Ở phía bên kia, Lưu Thái Vi nhìn Nguyễn Du, có chút trầm ngâm.

Thật ra ban đầu cô không muốn đến buổi gặp mặt này. Quan hệ của Nguyễn Du trước giờ không tốt, lại xảy ra tin đồn như vậy, bạn học cũ chưa chắc đã ra mặt giúp cô.

Nhưng bây giờ nhìn cô ấy, bỗng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.

Lưu Thải Vi: "Cậu có việc gấp sao? Là vì mấy lời đồn gần đây à? Thật ra mình có thể giúp cậu làm sáng tỏ" 

Chỉ làm sáng tỏ thì chưa đủ.

Giận đến cực điểm, Nguyễn Du lại càng cảm thấy đầu óc mình trở nên rõ ràng hơn.

Cô gật đầu: "Cảm ơn cậu, vậy phiền cậu giúp mình một việc." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK