Trong căn nhà hoang, mọi thứ đều êm đềm thì có một người đàn ông mặc âu phục đen đi tới bên cô nói:
– Nhật Hạ, tỉnh dậy đi con!- Người đó là ba của cô
Cô từ từ mở mắt và nhìn thấy bóng dáng của người bố thân quen của mình đang gọi mình
Nhật Hạ vui cười nói:
– Ba ba, con nhớ ba lắm!- Giọt nước mắt đẫm hàng mi đã rơi xuống
– Nhật Hạ, ba ba biết con rất khổ sở nhưng ba không thể ích kỉ đem con theo bên mình, con còn có tương lai, mơ ước của mình!- Giọng nói của người đàn ông ấy êm đềm rất du dương bên tai
– Ba ơi, con muốn đi theo người! Con không muốn sống ở trêи thế giới này nữa.
Ở đây nó thực sự quá đáng sợ, nó không còn mang một hồng khi con ở bên người nữa mà nó có màu đen, nguy hiểm!- Cô đứng nhìn người bố của cô mà khóc rồi nói
– Con không thể yếu đuối như vậy nữa! Con gái nhà họ Hoàng không được yếu đuối.- Người đàn ông ấy dù rất đau lòng nhưng không thể để mắt con gái của mình phải khóc suốt quãng đời còn lại.
– Cuộc sống này thực sự quá đáng sợ.
Con phải đối mặt với kẻ thù giết dòng tộc cuả mình đang đứng nhở nhơn ngoài vòng pháp luật, con không thể!- Cô ngã nguỵ xuống đất
– Trong giới xã hội ngầm này không có pháp luật đâu con, nó chính có màu đỏ của máu người.
Đây là nghiệp báo của ba vì đã sát hại nhiều người bằng ma tuý.
Lâm Hoàng Thiên không phải là một người dễ đùa! Anh ta đứng vững trong giới cho tới ngày này thì cũng đã phải trải qua bao nhiêu đau thương và quyết liệt giữa các cuộc đấu tranh máu me! – Ông ấy bước tới đỡ cô rồi giải thích cho cô
– Nhưng con không thể trơ mắt nhìn hắn ta ngoài vòng pháp luật.
Anh ta dùng đủ thủ đoạn để đoạt được thứ mình mong muốn.
Anh ta không nghĩ tới tình kiếp vợ chồng của con với anh ta mà không ngại bẽ gãy gân chân con!- Cô vẫn chưa quên cái cảnh mà anh dùng đôi tay của mình bẽ gãy gân chân của cô khiến cho cô đau như muốn chết.
Ánh mắt của Hoàng Thiên sắc lạnh của anh làm cho cô rất sợ.
– Ta biết, sẽ có người cứu con đi khỏi Hoàng Thiên! – Ông ta chùi nước mắt của cô nói
– Nhưng ai sẽ là người dám cứu con chứ? Một người chỉ cần xưng tên đã làm cho cả giới hắc bạch lưỡng đạo phải khϊế͙p͙ sợ! Con đã từng thử qua nhiều cách nhưng con không tài nào thoát được!- Cô không còn niềm hy vọng nào thoát ra được nữa, nó chỉ có thể là khi cô chết đi.
– Nhật Vy Vy sẽ là người cứu con ra khỏi chỗ này! – Ông ấy đã có một ý định trong đầu
– Nhưng Nhật Vy Vy là ai? – Cô cảm thấy rất lạ vì từ trước đến giờ ba của cô chưa bao giờ tin cậy ai cả mà lần này đã dám đưa chuyện của cô cho người này.
Chắc chắc người này rất uy tín với ba cô.
– Ba không thể nói cho con nghe được! Sẽ có ngày ba sẽ kể lại mọi chuyện cho con nghe!- Vừa dứt lời thì bóng dáng ấy mất dần đi.
Chỉ còn lại sương mù mịt.
– Ba ba … người đừng đi … ba ba người nói cho con biết người ấy là ai đi ạ!- Cô kêu gào trong cơn vô vọng.
– Nhật Hạ, em bị cái gì vậy?- Hoàng Thiên ngồi bên giường lo lắng chăm sóc cho cô.
Anh biết rằng là anh đã sai khi bẻ gãy gân chân của cô, chỉ vì nhất thời anh nghe được tin cô muốn dẫn Bối Bối đi tới một nơi xa bên người đàn ông khác ngoài anh.
Anh rất tức giận khi cô có ý định muốn rời xa anh.
Cô tỉnh lại, thì ra đó chỉ là giấc mơ.
Nhưng lời nói của ba cô rất thật nó như một điềm báo mộng.
Người ấy sẽ giúp cô thoát khỏi đây.
Trước tiên cô phải đi tìm người ấy cho bằng được.
– Anh … tránh xa tôi ra!- Cô hất tay anh ra khỏi người cô, lãng tránh đi ánh nhìn quan tâm của anh dành cho cô.
– Nhật Hạ, anh biết là anh đã sai khi anh làm như vậy với em.
Anh xin lỗi nhưng em đừng có ý định rời xa anh được không? Anh và em chung sống với nhau hơn bảy năm bây giờ chúng ta còn có Bối Bối không thể nói đi là đi được.
– Đây là lần đâu anh nói hai từ ” xin lỗi” chỉ có người khác nói với anh hai từ này chứ chưa bao giờ anh nói hai từ này nhưng cô thì khác
– Hức … xin lỗi … anh bẻ gãy gân chân của tối rồi nói hai từ xin lỗi.
Anh có cảm thấy hai từ ấy quá nhạt nhẽo không so với những việc anh làm với tôi và gia đình của tôi!- Cô nằm trêи chiếc giường bệnh cao cấp giận dữ nói.
– Anh biết em rất đau nhanh thôi nó sẽ được bình thường lại trong ba tháng.
– Anh biết cô đang tức giận nên không muốn nói nhiều thêm nữa.
– Bối Bối đâu tôi muốn gặp con bé!- Cô không quan tâm đến những gì anh làm cho cô mà chỉ hỏi Bối Bối
– Con bé ở nhà em đừng lo nữa! – Anh đứng dậy rót ly nước.
” Cốc … cốc ….
cốc …”
Tử Vương đứng ở ngoài cửa nói:
– Cậu hai, bên ta đã xâm nhập vào được công ty của Alan rồi ạ!- Tử Vương lạnh lẽo nói.
– Tốt! Tiếp tục làm!- Anh đứng bên bàn nước nói ra ngoài
– Anh … anh chẳng phải đã nói với tôi là sẽ không làm gì anh ấy nữa sao?- Cô vừa bất ngờ vừa tức giận.
– Anh chẳng có làm gì cả chỉ là công ty của anh ta bị mất chủ tịch hội đồng quản trị nên anh lên làm thay thôi!- Anh thản nhiên nói
– Anh là quân tử hay tiểu nhân lại sử dụng trò bỉ ổi của những kẻ hạ đẳng vậy? – Cô biết cách làm việc của anh.
Chỉ cần ra lệnh thì lập tức các cổ đông trong công ty Alan sẽ tự động rút vốn ngay.
Một kẻ có quyền lực, có tiền tài như anh muốn gì mà chả được.
—————– Tâm sự mỏng ———-
Nếu các bạn thấy hay thì cho mình một cái like và chia sẻ dùm mình nhé!.
Danh Sách Chương: