• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trinh nương nôn rất nghiêm trọng, nôn ngén kinh người, ăn cái gì nôn cái đó, người cũng gầy đi trông thấy.

Thẩm Nghị rất sốt ruột, vậy mà hắn lại còn phải đi dạy, một ngày thì có hơn một nửa thời gian là không ở nhà. Diệu nhi lại vẫn còn là đứa nhỏ cần phải chăm sóc, nhờ Hứa tẩu tử tới chăm sóc hộ vài ngày liền nhờ người mang thư đưa tới cho Thẩm Phong. Thẩm Phong nhận thư không nói hai lời liền đưa Hỉ nhi tới.

“Tranh nhi đã lớn, cũng có thể giúp đỡ tẩu tẩu đệ ôm Khâm nhi. Tẩu tẩu đệ bảo mang Hỉ nhi tới chăm sóc các đệ, đây là đứa nhỏ đầu lòng, phải chăm sóc cẩn thận một chút.”

Hỉ nhi so với lúc trước khi mua về Thẩm gia đã béo lên không ít, vì vậy so với nhìn một đứa nhỏ gầy như que củi vẫn tốt hơn nhiều.

“Thỉnh an Tứ lão gia, Tứ nãi nãi.” Hỉ nhi quy củ quỳ xuống dập đầu.

Thẩm Phong đến còn mang cho không ít thứ linh tinh, khiến Trinh nương cao hứng nhất là một lọ mơ muối, vừa cầm vào nhà liền mở bình ăn luôn.

Thẩm Nghị đang lo Trinh nương mấy ngày nay không ăn được cái gì, giờ thấy Trinh nương ôm bình ăn mơ muối cũng yên tâm được một chút.

Thẩm Phong nhìn gật gật đầu, chỉ vào bình nói, “Tẩu tẩu đệ nói mang thai đứa nhỏ, nữ nhân đều thích ăn cái này, kêu người làm rồi bảo ta mang đến. Đệ muội nếu cảm thấy thích, ta trở về trấn trên nhờ người làm thêm. Lúc tam đệ muội mang thai đứa nhỏ cũng đã gửi tới một bình mơ muối rồi. Tam đệ viết thư nói nàng rất thích ăn nên mới làm thêm một ít, may vừa đúng lúc mang cho tứ đệ muội.”

Thẩm Phong cũng không ở lại lâu, ngồi lại một chút liền muốn đi. Thẩm Nghị muốn giữ hắn lại ăn cơm nhưng hắn không muốn.

“Dù sao qua năm mới cũng lại về rồi, cửa hàng còn có việc…”

Thẩm Nghị không còn cách nào, đứng dậy đưa Thẩm Nghị ra cửa.

Trước khi lên xe, Thẩm Phong lặng lẽ cười nói với Thẩm Nghị, “Chua trai cay gái, nhất định là mang thai tiểu tử a.”

Thẩm Nghị cười hơ hớ gật đầu, “Nhất định rồi, nhất định rồi.”

Hỉ nhi đến đây, Thẩm Nghị thoải mái không ít, cầm một ít thức ăn Thẩm Phong đem đến đưa tới tặng cho thôn trưởng và cảm tạ Hứa tẩu tử.

Hỉ nhi làm việc cũng nhanh nhẹn, chỉ một chút đã ở trong phòng Diệu nhi thu dọn thỏa đáng giường cho mình . Diệu nhi kích động vui vẻ mang Hỉ nhi đi khắp nơi cho quen thuộc hoàn cảnh.

Thẩm Nghị vào nhà đã thấy Trinh nương ôm bình ăn không ngừng, cười cười cởi giày trèo lên giường ôm lấy Trinh nương vào lòng, lấy tay đặt lên trên bụng nàng hỏi, “Rốt cục cũng có thứ nó thích ăn, cũng không làm khổ nàng nữa.”

Trinh nương lại cầm một hạt mơ muối bỏ vào miệng, ăn với vẻ mặt hạnh phúc, ở trong lòng Thẩm Nghị cọ cọ, cầm một hạt đưa tới bên miệng hắn, “Ăn rất ngon đó, chàng cũng ăn một viên nhé?”

Thẩm Nghị liền lấy mơ muối từ trong tay nàng, nháy mắt liền đau khổ ha ha nói, “Mơ muối này sao lại chua như vậy chứ?”

Trinh nương kỳ quái nhìn hắn, “Không phải rất chua đâu a, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon mà.” Thẩm Nghị miễn cưỡng cau mày nhìn hạt mơ muối lắc đầu không ăn.

Hắn nhìn Trinh nương đang không ngừng ăn mơ, ôn nhu vỗ về mái tóc dài của nàng, “Vất vả cho nàng.”

Trinh nương lấy tay xoa xoa bùng mình, nhẹ nhàng nói, “Ta cảm thấy rất tuyệt không biết lý do vì sao, ta cảm thấy hiện giờ cứ như nằm mơ vậy. Một đứa nhỏ đang ở trong bụng ta dần dần lớn lên.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mờ ảo, nhưng lại lộ ra nét hạnh phúc khôn cùng. Nàng ngửa đầu nhìn Thẩm Nghị, rất vui vẻ hỏi hắn, “Chàng thích nữ hài tử hay tiểu hài tử?”

Thẩm Nghị nghĩ nghĩ, “Đứa nhỏ đầu lòng vẫn nên là con trai thì hơn,” thấy sắc mặt Trinh nương dần dần trầm xuống liền vội giải thích, “Không phải ta không thích nữ nhi, chỉ là đứa nhỏ đầu lòng là nam hài, sau này sẽ là ca ca, về sau có thêm nữ nhi, ca ca có thể bảo hộ được muội muội.”

Nhờ thế sắc mặt Trinh nương mới thoáng hơn nhiều, nàng nhìn cái bụng vẫn chưa nhô lên của mình, “Ta cũng hy vọng đứa đầu lòng là nam hài tử, cha mẹ lúc trước chỉ vì không có con trai mà khổ rất nhiều. Tuy rằng có nữ nhi thì ta cũng không hẳn là không vui nhưng vẫn hi vọng có thể là nam hài tử.”

Thẩm Nghị nâng cằm nàng lên, thật lòng thật dạ nói với nàng, “Trinh nương, mặc kệ là nam hài hay nữ hài, đều là con của chúng ta. Nàng không phải là mẫu thân nàng, ta cũng không phải phụ thân nàng, những khổ đau mà bọn họ phải chịu chúng ta sẽ không phải chịu. Ta hứa với nàng sẽ bảo vệ nàng, thương yêu nàng, ta đã nói nhất định sẽ làm được, sẽ không bởi vì đứa nhỏ là nam hay nữ mà thay đổi.”

“Cho dù ta chỉ sinh nữ nhi, làm cách nào cũng không thể sinh được nam nhi, chàng cũng không ngại sao?”

Thẩm Nghị bật cười, ấn ấn cái mũi nhỏ nhắn của nàng, “Nàng cũng không phải heo mẹ, làm sao mà sinh được nhiều như vậy chứ. Chúng ta chỉ sinh hai đứa nhỏ là tốt rồi, mặc kệ là nam hay nữ, chỉ sinh hai đứa. Thẩm gia đã có trưởng tôn rồi, ta không cần phải cố gắng nhiều như vậy nữa.”

Hốc mắt Trinh nương có chút đỏ, nép người vào trong lòng Thẩm Nghị làm nũng, Thẩm Nghị yêu thương vuốt ve mái tóc dài của nàng, không khí xung quanh hai người tràn ngập ấm áp.

“Ta đói bụng, ta muốn ăn trứng xào!” Trinh nương đột nhiên ngẩng đầu vô cùng có tinh thần nhìn nhìn Thẩm Nghị, cái gì mà không khí ấm áp, nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

Thẩm Nghị ngơ ngác ngây ngốc nhìn Trinh nương, “A? Nàng nói nàng muốn ăn cái gì?” Đột nhiên phản ứng lại, cao hứng hỏi Trinh nương. Đã nhiều ngày nay, Trinh nương đều không hề muốn ăn cái gì.

“Ta muốn ăn trứng xào, ta rất đói rất đói a, hiện tại ta rất muốn ăn.” Trinh nương đáng thương nhìn Thẩm Nghị. Hiện tại nàng cảm thấy rất đói, đặc biệt đặc biệt muốn ăn trứng xào, mùi trứng xào trong trí nhớ giờ quanh quẩn trong đầu nàng.

“Tốt, tốt, được! Hỉ nhi, Hỉ nhi…” Thẩm Nghị nhanh chóng đi giày, chạy ra gọi Hỉ nhi đi làm trứng xào.

Hỉ nhi đang ở trong sân giặt quần áo, nghe thấy Thẩm Nghị nói Trinh nương muốn ăn trứng xào, liền lưu loát đáp lời. Lấy tay lau trên người, rất nhanh chạy vào phòng bếp lấy hành lá xào lên với trứng gà, làm chút canh, còn dùng thịt băm nhỏ sao với cơm đưa tới phòng chính rồi mới tiếp tục đi ra ngoài giặt quần áo.

Cơm bưng lên, Thẩm Nghị đơn giản dọn dẹp giường, cũng không muốn để Trinh nương xuống giường. Nhưng Trinh nương nhìn cơm lại đột nhiên không có khẩu vị, cầm chiếc đũa chọc chọc vài cái, “Ta lại không muốn ăn nữa…”

Thẩm Nghị gắp một ít Trứng gà đưa đến bên miệng nàng, dỗ nàng mở miệng, “Ngoan, ăn một miếng thôi được không?”

“Không ăn!”

“Ngoan, một miếng thôi.”

“Không ăn mà!”

Trinh nương liềm cảm thấy ủy khuất, hốc mắt liền đỏ lên, “Ta chỉ là không muốn ăn thôi… Tại sao chàng lại ép ta ăn, ta ăn không nổi!” Nói xong liền khóc nức nở.

Thẩm Nghị không nói gì, tay cầm chiếc đũa có ít trứng xào thu cũng không được mà không thu cũng không được, bất đắc dĩ hít vào một hơi rồi buông đũa, ôm lấy Trinh nương vào lòng dỗ dỗ, “Không ăn thì không ăn, ngoan nào, muốn ăn thì lại ăn vậy.”

Đều nói phụ nữ có thai tính tình kỳ quái, tiểu nương tử nhà mình vốn là người thi thư đạt lễ, ôn nhu hiền lành nên có thay đổi cũng không đến mức không phân rõ phải trái.

Nhẫn nại dỗ dành cuối cùng cũng khiến Trinh nương dừng khóc, Thẩm Nghị từ trong bình lấy ra một hạt mơ muối đưa tới bên miệng nàng, thở dài nói, “Nàng mãi cũng không ăn cơm cũng không phải là chuyện tốt a, có thể ăn vẫn nên ăn một chút, nếu không đối với đứa nhỏ không tốt.”

Trinh nương ăn mơ muối trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn, gật gật đầu, “Ta biết rồi.”

Thẩm Nghị nhìn một bàn đầy cơm, bất đắc dĩ nói, “Ta đi xem Diệu nhi và Hỉ nhi có muốn ăn chút nào hay không. Cơm trưa vừa ăn xong, cũng không biết bọn họ còn muốn ăn hay không.” Nói xong liền quay người đi ra ngoài.

Hỏi một vòng, quả nhiên Diệu nhi và Hỉ nhi không muốn ăn. Thẩm Nghị ủ rũ trở về phòng, xem ra cơm này phải do chính hắn giải quyết rồi.

Vừa mới đi vào phòng liền trợn mắt há mồm nhìn Trinh nương vừa rồi còn nháo lên nháo xuống nói không muốn ăn cơm đã bắt đầu ăn từng miếng từng miếng lớn, thấy Thẩm Nghị đi vào, Trinh nương nuốt một miếng cơm, nhăn nhó ngượng ngùng nói, “Ta đột nhiên lại muốn ăn…”

Nữ nhân mang thai còn lớn hơn trời! Phụ nữ mang thao tính tình kỳ quái, ngươi phải quan tâm nàng, tùy nàng muốn như thế nào thì làm như thế ấy, nàng muốn ăn ngươi phải mang cơm cho nàng ăn, không muốn ăn cũng không được ép nàng ăn. Thẩm Nghị nhớ tới lời Hứa tẩu tử, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Mang thai mấy tháng việc nôn ọe cũng đã qua, tinh thần Trinh nương dần dần tốt lên, Thẩm Nghị cũng có thể an tâm dạy học cho đến qua năm mới.

Ít nhiều có Hỉ nhi, từ khi Hỉ nhi đến đây, việc nhà cơ bản là do nàng làm, Trinh nương và Thẩm Nghị đối với Hỉ nhi đều rất vừa lòng.

Đợi cho đến khi phải quay trở về trấn trên, vẫn như trước gọi xe bò, đem đồ đạc đóng gói cho tốt mang về, Trinh nương hiền hòa ôm cái bụng đã hơi nhô lên đứng bên cạnh nhìn, Hỉ nhi quy củ đứng bên cạnh nàng một tay giữ lấy Diệu nhi, một tay đỡ nàng, trời lạnh, đường trơn, Trinh nương nếu có điều gì sơ xuất, nàng đảm đương không nổi a.

Đồ đạc đều đã thu dọn xong, gà của Diệu nhi lại trở thành vấn đề.

Thẩm Nghị lúc trước từng vài lần muốn giết gà, nó sống chết không cho. Hiện tại phải về trấn trên, không biết bố trí gà này như thế nào.

Diệu nhi khóc nháo ầm lên, giãy ra khỏi tay Hỉ nhi chạy đến trước chuồng gà không đi, “Đệ không muốn tách ra khỏi gà của đệ! Đệ không đi! Oa… Đệ không đi!”

Hỉ nhi muốn chạy qua kéo Diệu nhi đi, lại không thể bỏ lại Trinh nương, khó xử đứng một bên.

Thẩm Nghị đi qua khuyên nó, “Nếu không chúng ta đưa gà cho Tiểu Vũ đi. Nhà bọn họ nuôi nhiều như vậy, đem tụi Bạch Bạch đưa cho Tiểu Vũ đệ cũng có thể yên tâm.”

Ai ngờ Diệu nhi khóc càng thêm thương tâm, “Đệ không muốn! Đệ không muốn! Cha Tiểu Vũ là người giết gà, hắn sẽ giết Bạch Bạch của đệ! Đệ không muốn!”

Cha Tiểu Vũ đến tiễn Thẩm Nghị nghe thấy xấu hổ sờ sờ cái mũi, nuôi gà để giết, vốn là chuyện hợp lý hợp tình, tại sao qua lời Diệu nhi lại trở nên xấu xa như vậy chứ?

Thẩm Nghị khuyên nhủ hồi lâu, Trinh nương cũng khuyên, Diệu nhi vẫn nhất mực không nghe, sống chết không chịu đi, khóc hô, “Đệ muốn mang theo chúng nó! Đệ muốn mang theo chúng nó!”

Cuối cùng không còn cách nào, đành phải tùy theo ý Diệu nhi, đem sáu con gà nhốt vào trong lồng sắt mang đi.

Diệu nhi nhìn Hoa Hoa, Bạch Bạch được ôm lên trên xe bò, liền chạy đến bên dười tàng cây lê, nhìn đất dưới tàng cây cắm bốn cái que nhỏ trên mấy cái mộ be bé, khóc nói, “Ta phải đi, ta sẽ nhớ các ngươi,… Sau này ta sẽ quay về thăm các ngươi…”

Thẩm Nghị nhìn nó một lúc mới ôm nó lên xe. Hỉ nhi cũng giúp Trinh nương ngồi lên xe. Vẫy vẫy tay chào người trong thôn, giữa tiếng khóc nháo của lũ trẻ, một nhà Thẩm Nghị ly khai cuộc sống gần một năm ở thôn Bạch Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK