• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chờ tại Bích Thanh viên một lúc lâu, mới thấy đám đệ trư cuối cùng đi ra. Vương Trùng cùng Tranh nhi thấy Hàn Nhuận Trác thì liền tiến lên nghênh đón.

“Thế nào? Ngươi viết xong không?” Vương Trùng hỏi.

Bọn họ đã biết, đề thi của mọi người đều như nhau.

Trên mặt Hàn Nhuận Trác là một mảnh đạm nhạt, nhẹ nhàng gật đầu, “Viết xong.”

“Ngươi viết xong!” Mọi người đều kinh ngạc, thời gian một nén nhang, ba nghìn chữ, thế nhưng có thế viết xong?

“Khụ khụ!” Hạ Đình đứng trên đình viện, nhìn thái độ từ trên cao nhìn xuống nhìn mọi người, chờ tất cả im lặng mới cao giọng nói, “Các vị tiên sinh cần bình luận văn, các ngươi có thể nghỉ ngơi ở nơi này, không được rời đi. Chờ các vị tiên sinh xem văn xong sẽ tới công bố thành tích.”

Hạ Đình vừa đi khỏi, mọi người tách tốp năm tốp ba ngôi trên chiếu, dù sao còn phải chờ thêm chút nữa, có thể tâm sự để giảm bớt áp lực trong lòng.

“Hàn học trưởng, ngươi viết văn ra sao?” Tranh nhi cũng rất ngạc nhiên, Tạ Thanh Trung bên cạnh cũng trợn tròn mắt, sùng bái nhìn Hàn Nhuận Trác. (hãy liên tưởng tới cún con ~~~~~~~)

Hàn Nhuận Trác thản nhiên nói, “Viết một bài vè.”

Vè? Ặc… Chưa từng nghe nói sẽ có người tại phòng thi viết vè đâu.

Hàn Nhuận Trác cười nhe, “Các đệ không thấy kỳ quái sao? Cuộc thi chỉ cho thời gian có một nén nhang, còn muốn làm ra một bài văn ba ngàn tự. Điều này là một chuyện cực kỳ khó khăn, hơn nữa, đề thi vừa rồi chính là “Luận thị phi”, trong cuộc thi còn có người treo đầu dê bán thịt chó, giám thị tiên sinh lại chẳng quan tâm, ta cuối cùng cũng cảm thấy cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân không thể như vậy được.”

“Đương nhiên, nếu như đây thực sự là cuộc thi nhập núi của thư viện Tùng Nhân, Hàn mỗ ta đây hôm nay sẽ rời khỏi thư viện.” Hàn Nhuận Trác lại nói tiếp.

Tranh nhi không nói gì, nó cũng cảm thấy cuộc thi nhập núi này có chút không đúng lắm, nhưng không thể nói rõ được.

Bích Thanh viện vốn đang ồn ào những tiếng tranh luận đột nhiên yên tĩnh lại, Tranh nhi nhìn về phia cửa, đi đầu đúng là sơn trưởng Tùng Nhân thư viện, Thẩm Huy. Phia sau hắn là vài phu tử, Tranh nhi có thể nhận ra hai vị, tứ thúc Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh.

Đám đệ tử tự giác đứng sang hai bên, tạo thành một con đường cho các vị tiên sinh. Chờ các vị tiên sinh đi qua rồi, lại tụ lại, đứng cùng nhau.

Thẩm Huy cùng vài tiên sinh đi lên đình viện, Hạ Đình cũng đi theo phía sau cùng các tiên sinh, chờ khi các tiên sinh đã ngồi xuống ghế, cung kính đứng bên cạnh bọn họ.

Thẩm Huy không ngồi, hắn đứng trước các tiên sinh, nhìn một vòng chung quanh, ánh mắt ôn hòa lại lộ ra vài phần nghiêm khắc, hắn trầm giọng nói, “Ta là sơn trưởng của thư viện Tùng Nhân, đầu tiên, ta muốn cảm ơn các đệ tử đã đến tham dự cuộc thi nhập núi của thư viện.”

Hắn nói xong dừng lại một chút, đưa mắt nhìn tất cả đệ tử. Tranh nhi lập tức cảm nhận được một loại cảm giác khẩn trương, đây là loại khẩn trương khi tương lai sắp được định đoạt, bờ môi bị cắn chặt, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào Thẩm Huy, sợ sẽ nghe thiếu bất kỳ câu nào của hắn.

“Kỳ thật cuộc thi nhập núi, ngay từ khi các ngươi tiến vào thư viện đã bắt đầu, nói cách khác, từ ngày các ngươi bước vào thư viện, mỗi lời nói cử đọng của các ngươi đều nằm trong phạm vi cuộc thi, cho nên… những người mua bán đề thi, không điểm.” Lời Thẩm Huy vừa nói xong, bên dưới hoàn toàn yên tĩnh.

Rất nhiều người đều oán hận đưa mắt nhìn những người không mua đề thi, cho rằng bọn hắn tố cáo mật.

Nhưng trong đám người con lại kia đã có người cao hứng, vô cùng đắc ý nhìn bọn họ, cười lạnh trong lòng.

Thẩm Huy nói tiếp, “Trong khi thi cử, những kẻ treo đầu dê bán thịt chó, không điểm. Người không hoàn thành bài thi, không điểm. Bài văn không đủ ba nghìn chữ, không điểm. Như vậy xem ra, cuộc thi vào núi lần này, không ai có thể đỗ, mời các vị trong đêm nay thu dọn hành lý, sáng sớm mai xuống núi rời đi.”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không ai đỗ?! Vậy chẳng phải tất cả những gì họ làm đều uổng phí sao?

Hàn Nhuận Trác cau mày, nhìn vị sơn trưởng trẻ tuổi này, tiến lên phía trước hành lễ, lớn tiếng hỏi, “Đệ tử có câu hỏi này, xin sơn trưởng có thể giải đáp.”

Thẩm Huy gật đầu với hắn, “Ngươi hỏi đi.”

“Xin hỏi sơn trưởng, ngài có thể trong thời gian một nén nhang hoàn thành một bài văn ba nghìn chữ không?” Hàn Nhuận Trác khí thế bức người, vừa nói đã đưa ra vấn đề sắc bén như vậy.

Thẩm Huy nhìn hắn, khẽ cười cười, sau đó lắc đầu, “Không thể.”

Phía dưới bắt đầu có tiền nói chuyện nho nhỏ. Hàn Nhuận Trác lại hỏi, “Vậy vì sao lại đưa ra cho chúng ta một đề thi không thể hoàn thành như vậy? Nếu yêu cầu này không thể nào hoàn thành, sơn trưởng ngay từ đầu đã không có ý định nhận chúng ta làm đệ tử phải không?”

Có người đi đầu, người bên dưới cũng bắt đầu tự hỏi, chậm rãi có những tiếng quát tháo dựa vào đâu, dựa vào đâu.

Thẩm Huy không trả lời, người lớn tuổi nhất trong các giám thị tiên sinh từ đầu tới cuối đều uống rượu, vuốt chòm râu dài của mình nói, “Thư viện là nơi thanh tĩnh, sao có thể tha thứ cho đám người huyên náo.” Bộ dáng hắn nhìn đã khoảng bảy mươi tuổi, nhưng giọng nói lại thập phần trung khí.

“Đệ tử trong thư viện đã nhiều, năm nay quả thực không muốn nhận đệ tử. Nếu các ngươi lại kêu gào, thư viện sẽ gửi thư, lấy tội danh gây rối thư viện tố cáo các ngươi đến các thư viện khác, để các ngươi sau này không thể nhập học thư viện nào nữa!”

Uy hiếp này cũng quá nặng đi! Mọi người đều giận mà không giám nói gì, thanh âm cũng dần dần nhỏ đi.

“Xin các vị tiên sinh cho chúng đệ tư một lời giải thích!” Hàn Nhuận Trác từng bước áp sát, lại hành lễ, trong mắt ngập tràn kiên cường.

Trong mắt lão tinh sinh chợt lóe ánh sáng, chậm rãi mở miệng, “Thậ là oa nhi quật cường! Còn có ai không phục giống hắn hả? Vậy nhóm các ngươi liền đứng chung một chỗ đi, lão phu muốn nhìn, xem có mấy oa nhi không phục!”

Phía sau Hàn Nhuận Trác nhất thời trống không, Hàn Nhuận Trác quay đầu, khinh miệt nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, trực tiếp vén áo bào quỳ xuống, rất có ý tứ nếu không được giải thích sẽ không bỏ qua.

Tranh nhi nắm chặt tay, tam thúc không phải từng nói để nó tới đây thử xem sao? Vì sao hiện tại lại nói không nhận đệ tử! Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đầu nó cố gắng hết sức để học để thi, lại gặp phải loại chuyện này!

Tranh nhi cảm thấy bản thân như tên hề trong gánh xiếc, cố gắng hết sức biểu diễn xong, lại bị mọi ngươi nói rằng, màn biểu diễn của ngươi rốt cuộc cũng chỉ là trò cười mà thôi!

Nó ngẩng đầu, vừa vặn chống lại ánh mặt Thẩm Nghị, lòng Tranh nhi chấn động, trong mắt tứ thúc… không có chỉ trích, chỉ có cổ vũ.

Tranh nhi vén áo bào, quỳ xuống phía sau Hàn Nhuận Trác, Hàn Nhuận Trác cười với hắn, Tranh nhi đáp lại một nụ cười, sau đó ngẩng đầu, nhìn các vị tiên sinh phía trước.

Bên cạnh dần dần có thêm vài người, Tạ Thanh Trung quỳ xuống bên cạnh hắn, mặc dù có chút nhát gan, nhưng vẫn quỳ xuống. “Cha… ta chỉ cho ta thi lần này thôi… cho nên… Dù sao cũng vậy mà… Không bằng để biết rõ rồi mới đi.” Nó dùng thanh âm thật nhỏ nói bên tai Tranh nhi.

Lão phu tử lạnh lùng quát một tiếng, “Một đám nhóc ranh không tự lượng sức mình! Hạ Đình, để bọn chúng viết tên của mình đi! Ngày mai lão phu sẽ đem danh tính bọn họ công bố, xem còn có thư viện nào sẽ nhận bọn chúng!”

Hạ Đình bưng giấy và bút mực tiến lên, Hàn Nhuận Trác dẫn đầu, không chút do dự viết tên của mình xuống. Hạ Dình nhìn như nhẹ nhàng cầm mảnh giấy kia rời đi, thực tế lại mang theo vận mệnh của họ đi rồi, mỗi người nhất thời đều khó có thể nói rõ cảm xúc của mình.

Tranh nhi nhìn qua tờ giấy kia, đại khái chỉ có hai mươi mấy cái tên.

Lão phu tử tiếp nhận tờ giấy nhìn lướt qua, đột nhiên nở nụ cười, lại đưa cho Thẩm huy, lớn tiếng cười nói, “Hàn Nhuận Trác này, không phải chính là đệ tử vừa viết vè châm chọc cuộc thi đó sao?”

Thẩm Huy nhìn những cái tên trên giấy, khi nhìn thấy tên Liêu Gia Tranh, trong mắt hắn hiện lên sự khen ngợi. Hắn nhìn đệ tử đứng bên cạnh, lại nhìn nhìn hai mươi mấy học sinh đang quỳ bên dưới, gật gật đầu, cao giọng tuyên bố.

“Các ngươi đứng lên đi, nhưng đệ tử viết tên trên tờ giấy này có thể lưu lại phân tới tứ viện, nhưng đệ tử khác, mời sáng sớm mai rời khỏi thư viện!”

Hả… Sao lại thế này? Sao có thể như vậy? Bọn họ không phải… không phải đều bị ghi lại tên tuổi, đều là những người không thể đến bất kỳ thư viện nào học tập hay sao?

“Các ngươi gian khổ học tập nhiều năm, hoặc vì công danh lợi lộc, hoặc vì phú quý của bản thân, đều không dễ dàng gì. Nhưng các ngươi cũng nên biết, điều gì là quan trọng nhất trên đời này chứ? Đức hạnh! Đức hạnh mới là thứ quan trọng nhất đó! Hạ Đình, giải thích cho bọn hắn nghe.” Thẩm Huy nói.

Hạ Đình mỉm cười, “Phần thi thứ nhất của cuộc thi nhập núi, dụ hoặc. Trương Tuấn Vĩ lộ đề, Lý Dịch Nhiên bán đề, đây là khảo nghiệm đầu tiên với các ngươi, khi đứng trước một chuyện tốt từ trên trơi rơi xuống, các ngươi có thể cưỡng lại dụ dỗ hay không? Cho dù đó có là cơ hội mua được bằng tiền tài, các ngươi không phải cũng sẽ được một bước lên tiên hay sao? Thật đáng tiếc, phần thi thứ nhất, rất nhiều người đã được không điểm.” Vẻ mặt hắn tràn đầy tiếc hận.

Trương Tuấn Vĩ đứng ra cười nói, “Ta vốn là đệ tử của Dương Xuân viện, cố ý lộ đề thử các ngươi thôi.”

Lý Dịch Nhiên vốn lẽ đã rời khỏi Sơ Nha viện cũng xuất hiện, khuôn mặt thanh tú của hắn hiện lên chút ngượng ngùng, “Kỳ thật ta không nói sai đâu, đề thi cũng đúng, thời gian không đủ cũng đúng, ta cũng đã sớm nói với các người rồi nha. Hơn nữa…” Hắn nhìn Hạ Đình, “Hắn thật sự là biểu ca ta, cũng là học thủ của Dương Xuân viện, thành tích của ta quả thật không bằng hắn, nhưng mà… ta cũng là đệ tử của Dương Xuân viện.” Hắn cười hắc hắc, đứng sau lưng Hạ Đình.

Hạ Đình hơi thở dài, “Thời điểm các ngươi giao tiền cho Lý Dịch Nhiên, các ngươi đã trượt phần thi thứ nhất. Phần thứ hai của cuộc thi nhập núi, luận thị phi. Đây cũng không phải đề thi yêu cầu quá đáng kia, mà là cuộc thi dành cho những người không mua đề thi, Vương Trùng hỏi các ngươi có muốn đi tố cáo hay không, thái độ của các ngươi chia làm hai nửa. Phần thi này, kiểm tra xem, trong lòng các ngươi, điều gì là đúng đắn, điều gì là sai trái. Trong lòng phận rõ trắng đen, các ngươi lại tiếp tục làm gì?”

Tranh nhi nhìn về phía Vương Trùng, Vương Trùng cười hắc hắc, lộ ta răng nanh trắng noãn, “Ta cũng là đệ tử của Dương Xuân viện.”

“Mặc kệ đối hôm đó các ngươi tố cáo bọn họ với sơn trưởng hay bất kỳ phu tử nào, làm lớn chuyện, hay lựa chọn trầm mặc không hé răng, các người đều đã trượt phần thi này. Bởi vì người lựa chọn điều thứ nhất, chẳng những không ngăn chặn đồng học làm những chuyện không đúng, lại còn làm những việc của kẻ tiểu nhân, tuy rằng có thể thành công ngăn cản nhưng không khỏi làm tổ hại đến tình nghĩa đồng môn, sẽ khiến cho những đệ tử đó không còn mặt mũi nào đối mặt với mọi ngươi. Chỉ là một cuộc thi mà thôi, lại thực hiện biện pháp không cho người khác đường lui như vậy quả thực quá tàn nhẫn rồi. Những người lựa chọn biện pháp thứ hai, vô thanh vô tức có thể coi như trợ Trụ vi ngược*, ngươi có thể cho rằng đây là tự bảo vệ bản thân, nhưng không thể dẫn người ta hướng đến cái thiện, cũng không điểm.”

(*trợ Trụ vi ngược: chỉ hành vi nối tay cho kẻ xấu, dựa trên điển tích về Trụ vương ngày xưa nha)

“May mắn, các ngươi đã lựa chọn biện pháp thứ ba, chính là nói cho ta biết về chuyện đề thi đã bị lộ, xin ta đi nhắc nhở các phu tử đổi đề thi mới. Không tố cáo bọn họ, cũng không để họ tiếp tục làm bậy, coi như không sai.”

“Mà đề thi yêu cầu quá đáng kia, cộng với hoàn cảnh hoàn toàn bất lợi cho các ngươi, vẫn lựa chọn kiên trì hay tìm kiếm cơ hội, đầu cơ kiếm lợi.”

Hạ Đình bình tính nhìn chúng đệ trư, mỗi người đều trợn tròn mắt.

Tất cả đều đã được tính toán từ trước sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK