• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vệ Quốc cầm giẻ lau lau dọn toilet nam trên tầng 3, chính tại nơi đây, Đơn Nhất và giáo sư già so sánh UU1001-từ-ngữ-thay-thế với nhau, chính tại nơi đây, Đơn Nhất đã tiết lộ tên tài khoản baidu của cậu, cũng chính nơi đây, hai người đã có được mối liên hệ với nhau…

… mối liên hệ đó, cũng đã đến lúc cắt đứt rồi.

Vệ Quốc chầm chậm bước ra toilet nam, từ từ đi vào toilet nữ bên cạnh.

Trong toilet nữ, một bức tượng “David” màu vàng kim đứng đơn độc bên cạnh chỗ rửa tay, khiến anh nhớ đến “The thinker” do Đơn Nhất hóa trang trong lần gặp gỡ đầu tiên giữa anh và cậu.

Nhưng giờ đây “The thinker” không còn xuất hiện nữa rồi.

Thở dài, anh bắt đầu lau dọn bàn rửa tay.

Cô đơn quá.

~~**~~

_ Anh là , UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ phải không?

Nghe thấy giọng nói này, Vệ Quốc mở to mắt ngạc nhiên.

Trước mặt anh là khuôn mặt của “David” đang được phản chiếu trong gương.

Vệ Quốc lập tức xoay người lại, bức tượng “David” vốn dĩ phải đứng ở bục kê giờ lại xuất hiện trước mặt anh.

Ở ngang eo “David” vàng kim được quấn một chiếc khăn nho nhỏ, cũng như ngày hôm đó, ngang eo của “The thinker” vàng kim cũng quấn một chiếc khăn y như vậy.

Lần này thì anh không hét lên, anh đẩy “David” ra, bước ra phía cửa. Ngay lúc tay anh vừa định chạm vào tay nắm cửa thì “David” đã nắm lấy anh kéo lại.

_ Anh, rốt cuộc có phải là UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ không?

~~**~~

_ Không phải! – Vệ Quốc hét lên – Tôi không phải là UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ của cậu!

“David” vàng kim, à không, Đơn Nhất vàng kim đẩy anh vào tường, một tay nắm lấy hai tay của anh ấn lên trên, một chân thì len vào giữa hai chân của anh, động tác y chang như lúc hai người lần đầu gặp nhau.

_ Nhìn vào mắt tôi này, nói tôi biết, anh rốt cuộc có phải là UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ hay không?

Vệ Quốc ngẩng đầu lên nhìn cậu hét:

_ Tôi không phải! Tôi không phải!

Đơn Nhất cười nhạt.

_ Được, vậy thì để tôi kiểm chứng xem, anh rốt cuộc có phải là UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ không!

~~**~~

Nghe thấy lời Đơn Nhất vừa nói, Vệ Quốc không khỏi mừng thầm trong lòng — anh không bao giờ mang di động theo lúc làm việc cả, nên dù Đơn Nhất có muốn tra di động thì cũng không có để mà tra.

Nhưng anh không ngờ rằng, Đơn Nhất một tay xé toạt chiếc áo lao công màu xanh của anh, rồi cởi thắt lưng anh ra cái kịch, tiếp đó kéo quần anh xuống cái xoẹt, cuối cùng là nắm lấy UU1001-từ-ngữ-thay-thế của anh đưa ra.

Đơn Nhất nhìn vật đang nằm trong tay mình, cười đắc chí.

_ Cưng xem, UU1001-từ-ngữ-thay-thế của cưng nhỏ thế này, cưng còn dám nói cưng không phải là UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ nữa không?

~~**~~

_ Sh*t! Cậu thì UU1001-từ-ngữ-thay-thế to lắm ấy!! – Vệ Quốc hận nhất chính là cái tên UU1001-từ-ngữ-thay-thế nhỏ, lần này có cơ hội đương nhiên anh phải phản bác lại cho bằng được.

_ Không sai. – Đơn Nhật cười rất chi là tự hào, tay kéo chiếc khăn nho nhỏ quấn ngang eo xuống, lộ ra UU1001-từ-ngữ-thay-thế của cậu – UU1001-từ-ngữ-thay-thế của anh đương nhiên là to rồi.

Vệ Quốc tức muốn hộc máu, tuy tư thế hiện giờ khó mà vận lực, nhưng anh vẫn cố hết sức bình sinh đẩy Đơn Nhất ra.

_ OK! So xong UU1001-từ-ngữ-thay-thế rồi, cậu có thể đi được rồi đó!

Nói xong, anh quay người chuẩn bị rời đi.

_ Đợi đã, ta nói chuyện chút! – Đơn Nhất kéo Vệ Quốc lại, nhưng bất ngờ nhận lấy một cú đá từ anh – trúng . ngay . mục. tiêu .giữa . hai . chân!!

Đơn Nhất tức khắc mất hết sức lực, ngã xuống đất.

Vệ Quốc quay người, chân bước đi.

Một bước.

_ Nho… nho nhỏ! Đừng đi!

Hai bước.

_ Cưng quay lại đi! Tại sao cưng lại bỏ anh mà đi!

Ba bước.

_ Nếu có đi, thì cũng phải cho anh một lý do chứ!

Vệ Quốc dừng lại.

_ Còn muốn tôi cho cậu lý do sao? Chẵng lẽ cậu còn không hiểu à? – Vệ Quốc trầm giọng nói.

_ Anh không hiểu! Anh không đủ tốt chỗ nào chứ? – Đơn Nhất thành khẩn nói – Nếu như cưng không chịu tên tài khoản, ta đổi tên khác! Nếu cưng có ý kiến về chuyện anh làm dơ khăn choàng, thì từ rày về sau anh sẽ tự giặt! Nếu cưng muốn tiền thù lao của bài thi cuối kì, anh đưa cưng! Cầu xin cưng mà, đừng rời xa anh được không?

Vệ Quốc quay ngoắt người lại.

_ Cậu nghĩ cái tôi cần là những thứ đó sao? – Anh bước nhanh đến trước mặt cậu, cúi người xuống, nói – Cậu là sinh viên thiên tài của học viện nghệ thuật, là nhà nghệ thuật tương lai, tiền đồ xán lạng rạng rỡ! Còn tôi? Chẵng qua chỉ là một thằng lao công kiêm thợ điện quèn của tòa nhà này mà thôi, về sau có lẽ cũng chỉ có thể làm mãi công việc này! Hai ta là người của hai thế giới khác nhau! Sao có thể bên nhau được! Cậu đâu cần gì phải ở bên tôi!

_ Cưng cho anh linh cảm! Anh có thể tìm thấy hằng hà sa số linh cảm từ cưng! Nếu như không phải vì cưng “hiến thân” trong tiết vẽ phác họa, thì anh cũng không nghĩ ra được tác phẩm đó! Nếu không có cưng, anh biết tìm ai hàn nối đây? Là cưng mang cho anh thành công!

_ Mang thành công đến cho cậu không chỉ có mình tôi! Chỉ cần có người mẫu khỏa thân, cậu đều có thể thiết kế ra tác phẩm của mình! Chỉ cần có thợ hàn, ai cũng có thể giúp cậu thành công! Cho dù bây giờ tôi đối với cậu rất là quan trọng, nhưng còn sau này? Sau này thì sao hả? Đàn ông luôn vì có người vợ thứ nhất mà gặt hái được thành công, nhưng chính vì có thành công rồi nên lại đi có người vợ thứ hai, thứ ba! Tôi không muốn là người “thứ nhất” bị cậu hắt hủi bỏ rơi, tôi cũng có lòng tự tôn của mình!

_ Anh hèn nhát, nên vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm mãi một công việc, yêu mãi một bà xã mà thôi!

Nghe thấy lời này, Vệ Quốc không còn lời để nói, anh ngồi bẹp xuống đất nghẹn ngào.

_ M* nó đừng nói mấy lời như thế! Chuyện tương lai, ai có thể bảo đảm được cơ chứ!

_ Anh có thể bảo đảm! – Đơn Nhất run rẩy (tại sao run thì chắc mọi người đều biết nguyên do rồi ) quỳ dậy nói – Anh chỉ cần cưng thôi!

Vệ Quốc đẩy Đơn Nhất ra, đứng dậy.

_ Tôi già rồi (?) cậu vẫn còn rất trẻ, tổ quốc tương lai vẫn còn đang chờ cậu xây dựng! Tôi không thể hủy hoại mầm non quốc gia!

Nói xong, Vệ Quốc quay người bỏ đi.

Đơn Nhất ở phía sau kêu gào thảm thiết:

_ Một trái tim đang đi trên đường, bỗng nó hét lên ‘Tôi đau lắm!’ !! Anh chính là trái tim đó, anh đau lắm!

Cuối cùng Vệ Quốc vẫn không nén được, quỳ trên đất khóc nức nở.

Đơn Nhất cố nén cái đau xé lòng ở giữa hai chân, từng chút từng chút ráng lết đến bên Vệ Quốc, nắm lấy gấu áo anh nhỏ giọng nói.

_ Phòng kỹ thuật của công ty ba anh luôn tuyển thợ điện, thợ hàn cấp cao, lương căn bản mỗi tháng là sáu ngàn, lương thưởng còn tùy… nếu là thợ điện, thợ hàn cấp đặc biệt, lương căn bản là tám ngàn, cũng có thưởng thêm… nếu chuyên đi công tác xa thì lương là mười hai ngàn, có thư ký riêng, xe đưa rước, nếu có đi công tác nước ngoài, đều là ngồi hạng ghế vip, mỗi ngày có thêm năm trăm đồng hỗ trợ… Cưng không phải đã là thợ điện cấp 1 rồi sao, thi lên cấp đặc biệt, cưng cũng trở thành bạch lĩnh rồi…

_ Shit… tôi đây còn chưa đồng ý sống chung với cậu… mà m* nó cậu đã sắp đặt tương lai cho tôi rồi…

_ Gia đình anh có hai căn nhà, ba nói trong đó có một căn là cho anh dùng để lấy vợ…

_ Shit, nhà cũng có luôn rồi…

_ Mẹ anh nói, đợi anh tốt nghiệp, mẹ sẽ tặng anh một chiếc xe…

_ Shit… m* nó sao bỗng dưng tôi thành trai b*o rồi…

_ Cưng không phải trai b*o, anh là … trai b*o còn khuyến mãi thêm công việc nhà cửa xe hơi… nhanh chân thì còn chậm chân vẫn còn!

_ Ba mẹ cậu chắc chắn sẽ không đồng ý!…

_ Ba mẹ anh không quản đâu! Anh chỉ lo ba mẹ cưng không đồng ý thôi!

_ Tôi không có ba mẹ, tôi lớn lên ở cô nhi viện!

_ Hả?

_ Nếu không thì mắc mớ gì một đứa sinh sau năm 80 như tôi lại đi gọi là “Vệ Quốc” cơ chứ! Tôi vừa mới sinh ra đã bị quấn trong một cái mền rách quẳng ngay trước cửa cô nhi viện rồi! Chỉ có mỗi chữ “Lữ” được thêu trên áo yếm mặc trên người!

……….

………………..

…………………………

Bốn cô nữ sinh vừa nói vừa cười bước vào toilet nữ ở tầng 3, thì thấy giữa toilet là một nam nhân vàng kim với một nam nhan xanh lục quỳ ngay đó.

Bốn người khựng lại, xoay người bước ra toilet nữ.

_ Bốn người đó… là ai vậy? – Vệ Quốc đơ đơ hỏi.

_Cưng không biết sao? Mấy người họ rất có tiếng ở trường ta đó, biệt danh của bốn cô là : Lưu ngực to, Bạch đại mĩ, Tôn răng thô, Thượng miệng rộng! Nghe nói là phó hội trưởng của hội đam mỹ gì gì đó ở trường!

_ Hội đam mỹ?… phó hội trưởng?…

_ Ừ, 4 cô đều là phó hội trưởng! Hội đam mỹ!

_…. shit…

………………………

……………

………

“Theo nguồn tin tiết lộ bí mật của trường ta, Đơn Nhất đã cùng người tình bí ẩn của cậu “quấn quýt” bên nhau trong toilet nữ cách đây không lâu!!”

Tiêu đề phụ “Mối tình cấm kỵ đầy can đảm!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK