Sau khi lấy lại sức, “cậu nhỏ” của Vệ Quốc lại lần nữa tươi hồng rạng rỡ đứng dậy, hùng dũng khoe tấm thân bé bỏng xinh xắn của mình trước người “anh em to to” của Đơn Nhất.
Ta nói, Đơn Nhất không thẹn là trung khuyển mờ, khoảng thời gian từ lúc hai người trần trụi đối diện nhau cho đến khi Vệ Quốc hồi sức lại, trong nửa tiếng đó cậu hoàn toàn không đụng đến “anh em to” của mình lần nào, không thể không nói cậu đã lĩnh hội một cách sâu sắc tinh túy của một trung khuyển công – Chủ nhân nói gì, bản thân làm nấy.
Thấy rằng “cậu nhỏ” của Vệ Quốc đã khôi phục “tinh thần” trở lại, hai người bèn bắt đầu H tiếp.
Đơn Nhất khéo léo sử dụng đôi tay mơn trớn phía trong đùi và dưới háng của Vệ Quốc , động tác tràn đậy sự khiêu khích gợi t*nh của cậu cuối cùng cũng khiến anh thả lỏng người ra, một tia sáng lóe qua mắt cậu — thời cơ là đây!
Tức thì, Đơn Nhất không mảy may do dự, liền dùng ngón giữa lần vào trong “đóa cúc nhỏ” mềm mại yếu ớt của Vệ Quốc, khiến anh hét lên:
_ F**k! ….
Dù có trung khuyển đến đâu, thì bản chất của “trung khuyển” vẫn là công ….
_ M* nó cậu lấy ra cho tôi! Không bôi trơn cứ thế trực tiếp vào, cậu m* nó muốn đau chết tôi hả?!!!!
Vệ Quốc đau đến toàn thân co giật, lúc này Đơn Nhất mới sực nhớ ra bôi trơn, thứ được nhấn mạnh trong sách rất nhiều lần. Sao cậu lại có thể đi quên một điều quan trọng như thế này chứ?
Đơn Nhất gần như là run rẩy khi rút ngón tay ra, cậu như lo sợ ngón tay vừa rút ra thì sẽ có một lượng máu lớn trào ra ngoài, dẫn đến “cúc hoa nhuộm máu” thì lúc đó không phải chuyện đùa đâu.
~~**~~
Vệ Quốc đau đến nỗi toàn thân co rúm lại, anh như cảm thấy đóa “cúc nhỏ” của mình đã biến thành đóa cúc tàn rũ rồi.
Nhưng Vệ Quốc không hổ là một tiểu thụ trời phú bẩm sinh, trừ việc có chút đỏ ửng thì chả có tí chuyện gì nữa cả, nhưng anh lại cứ cảm thấy ở chỗ đó đau như bị mắc bệnh ung thư trực tràng vậy.
“Người anh em to” của Đơn Nhất vẫn đứng đó diễu võ dương oai, và đang trong tình trang căng thẳng nghiêm trọng đến mức cần phải được giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu không được giải quyết ngay thì rất có thể cả đời về sau cũng không cần giải quyết nữa làm gì.
Đơn Nhất thấu hiểu tình cảnh 5 ngón tay “an ủi” 1 “anh em to” nó thê lương như thế nào, nên quyết không chịu sự “an ủi” này, vậy nên nếu muốn giải quyết vấn đề nan giải hiện nay chỉ còn cách trông nhờ vào “đóa cúc nhỏ” của anh mà thôi.
Đơn Nhất vội vàng nhảy xuống giường, từ dưới gầm giường kéo ra một chiếc thùng nhỏ, quỳ dưới sàn nhỏm mông lên lục lọi.
Mò mẫm bên này ─ Loảng xoảng.
Lục lọi bên kia ─ Lộp bộp.
Vệ Quốc cuộn người nằm trên giường , không biết Đơn Nhất đang mần trò gì mà bên tai cứ mãi nghe mấy tiếng “Lộp bộp loảng xoảng” không dứt.
Anh ráng nén đau thẳng người dậy, thì thấy cậu y như Bé dễ thương, đầu chúi vô một cái thùng giấy, và từ chiếc thùng giấy đó cứ phát ra những âm thanh rất chi là ám muội.
Vệ Quốc hỏi:
_ Đơn Nhất, cậu đang làm gì đó?
Đơn Nhất như không nghe thấy, vẫn ở đó lẩm bẩm:
_ Ở đâu nhỉ? Ở đâu?…
Vệ Quốc nâng cao âm lượng lên chút:
_ Đơn Nhất! Cậu đang tìm gì vậy hả?
Có biết là cả hai đang làm gì không, mà cậu ấy lại lơ anh trên giường như thế này?
Đơn Nhất vẫn không nghe thấy:
_ Haiz… chạy đâu mất rồi? Sao tìm không thấy ta?
Anh phát bực, nói:
_ Đơn Nhất, m* nó rốt cuộc là cậu đang tìm cái quái gì thế!
Lúc này Đơn Nhất mới nghe thấy, luống cuống ngồi thẳng người dậy, lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
_ Đem lên đây, tôi với cậu cùng tìm!
Vệ Quốc đã đưa ra quân lệnh, dù không muốn nhưng Đơn Nhất vẫn phải chấp hành vương lệnh mang thùng cạc-tông lên giường.
Đến khi nhìn rõ những thứ được chứa trong thùng, Vệ Quốc đơ người ra.
~~**~~
Vệ Quốc dùng ngón cái và ngón giữa nhón lấy một vật dài mỏng từ thùng cạc-tông ra.
_ Roi da?
Đơn Nhất câm lặng không dám nói lời nào.
Anh nhíu mày, cầm roi lên, cổ tay dùng sức phất một phát, làn roi xé không khí phát ra tiếng “chíu”.
Đơn Nhất hoảng hồn vội gật đầu.
_ À, là roi.
Hai tay Vệ Quốc đùa giỡn chiếc roi trong tay, rồi lại đổi góc độ khác nhìn chiếc roi:
_ Bao nhiêu tiền?
_ 150….
_ 150?
_ 150.
Vệ Quốc nhếch môi cười nhạt.
_ Mua hớ rồi. Nếu tôi mà đi lấy hàng, có thể lấy với giá rẻ hơn phân nửa.
Đơn Nhất ngớ người ra.
Khóe môi Vệ Quốc nhếch lên gian tà, anh nói:
_ Nhớ khi đó lão gia ta đây đi chào bán “đồ chơi dành cho người lớn”, loại nào mà chưa chơi qua? Mấy món này rành đến nỗi không thể rành hơn được, nếu giờ ta mà đi lấy hàng, dám cá là còn được chiết khấu với mức giá rẻ nhất nữa kìa.
Đơn Nhất tròn mắt nhìn anh, không biết nên tiếp lời ra sao.
Anh ném chiếc roi trong tay đi, rồi lại lôi từ thùng giấy ra một d**** v**giả.
_ Đồ chuyên dụng dành cho nữ giới? Hiệu này thì tần số rung không đủ cao.
Ném d**** v** giả đi, lại cầm một ball gag lên.
_ Ball gag này không đủ tròn và trơn, là hàng giả!
Vứt.
_ Loại love egg này là hàng cũ, không còn dùng từ đời tám hoắng nào rồi!.
Ném
_ Đồ bịt mắt? Thứ này lỏng quá, khẽ vùng vẫy là sút ra ngay!
Quăng
_ Đèn cầy này không phải loại đèn cầy nhiệt thấp, nếu xài thế nào cũng xảy ra án mạng cho coi!
Liệng.
_ Đồ kẹp nhũ? Loại đồ chơi bất nhân tàn ác này cậu cũng mua?
Vứt.
_ Mắt thẩm mỹ của cậu là gì thế hả? Loại vòng cổ nhảm như vầy mà cậu cũng thích?
Ném.
…..
………….
…………………..
Đến khi Vệ Quốc bình phẩm hết một lượt tất cả bảo bối thu thập được của Đơn Nhất, thì trên đất đã la liệt đủ mọi loại, mọi kiểu dáng “đồ chơi tình yêu dành cho người lớn”.
Lúc này anh mới thắc mắc hỏi:
_ Mà Đơn Nhất này, rốt cuộc là cậu muốn tìm gì hả?
_ À ừm… – Đơn Nhất gãy gãy đầu – … thuốc bôi trơn.
Nghe xong, chân mày anh khẽ nhếch lên.
_ Thuốc bôi trơn? Thế cậu m* nó còn không mau đi tìm?!
Vừa nhận được lệnh, Đơn Nhất liền nhảy lên, trực chỉ tủ áo mà tiến, định bắt đầu tìm ở đó trước.
Vệ Quốc vội chặn cậu lại.
_ Thôi được rồi, cậu đến ổ của Bé dễ thương tìm thử xem sao!
………………………………….
…………………….
…………
5 phút sau, Đơn Nhất trần như nhộng, tay cầm mà thanh màu trắng hí ha hí hửng chạy về hồi báo.
_ Bà xã, cưng quả là liệu việc như thần!
~~**~~
Thanh thuốc bôi trơn đã bị Bé dễ thương “dùng” qua thì có đánh chết Vệ Quốc anh cũng không đời nào chịu bôi nó vào đóa “cúc nhỏ” của anh, cuối cùng Đơn Nhất hết cách, đành lấy hộp Durex loại 7 sắc cầu vồng mới mua ra, mở từng cái một, rồi quết lấy thuốc bôi trơn trên 10 cái BCS đó bôi lên “đóa cúc nhỏ” của Vệ Quốc và “người anh em to” của cậu.
Durex quả không hổ là durex, thuốc bôi trơn dùng cũng là loại cực tốt, thuốc trên 10 cái BCS khiến cho toàn bộ phần mông của anh phải nói là trơn như đổ mỡ, đến khi Đơn Nhất “cầm kiếm xông trận” thì không ngờ “anh em to” của cậu do trơn quá mà trượt ra khỏi mông của Vệ Quốc và suýt chút nữa là trẹo luôn mô cương (xin hãy tham khảo từ “trẹo lưng”, chỉ là ở đây không trẹo ở lưng mà trẹo ở chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-chỗ-gì-đấy )
Đơn Nhất ức chế, còn Vệ Quốc thì câm lặng.
Cậu lại lần nữa chuẩn bị tư thế sẵn sang, hai tay giữ lấy mông của anh (suýt chút nữa trượt tay), lúc này mới đẩy “người anh em to” tiến vào trong.
Tuy trước đó đã bôi trơn và khuếch trương rồi, nhưng anh vẫn đau đến xanh cả mặt, hai ta níu chặt cánh tay của Đơn Nhất, cố hết sức hét:
_ F**k f**k f**k F**k f**k f**k…………
Mặt của Đơn Nhất cũng tái xanh, cậu thương lượng với anh:
_ Anh nói này, cưng có thể đừng f**k nữa được không?
Vệ Quốc không thèm đoái hoài đến cậu, miệng vẫn không ngừng “phun châu nhả ngọc” từ f**k.
Vẻ mặt Đơn Nhất sầu thảm:
_ Bây giờ là anh đang thật sự f**k cưng, mà cưng cứ suốt ngày ở đó f**k tới f**k lui, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát huy của anh đó…
Vệ Quốc ngừng lại, vẻ mặt khó chịu:
_ Tôi dừng lại, để cậu f**k tôi à?
Lúc này thì cậu thông minh ra, không đáp trả lại, mà đẩy mạnh hông lên trước rồi bắt đầu cử động, từng cú từng cú ấn vào, khiến anh nói không ra hơi.
Nhưng Vệ Quốc không chịu lùi bước, vẫn cố gắng rặn ra mấy chữ:
_ Fư… uk…!! Fư…. uk!!!!…………
Cuối cùng, Đơn Nhất không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, cậu chặn lấy đôi môi của anh – bằng cách lãng mạn nhất của người bình thường.
Danh Sách Chương: