Vết thương nơi cánh tay và bả vai Thiệu Phong đã hoàn toàn bình phục. Nhưng vì khuôn mặt quá mức dọa người, hắn không đi tìm việc mà ở lì trong nhà. Ngay cả Hạ Kiều cũng không biết hắn ở nhà làm trạch nam là có mục đích gì.
Lúc này, tại nhà Thiệu Phong.
Cuộc họp trong Google Meet đã bắt đầu được gần nửa tiếng.
Mạc Đình Cảnh, người đàn ông từng trải, dày dặn kinh nghiệm lên tiếng: "Mày qua Đức hơn hai tháng rồi còn chưa hốt được người ta? Kém cỏi! Nghe tao, hạ thuốc, đem lên giường, gạo nấu thành cơm là xong!"
Thiệu Phong chán nản: "... Đã nấu gạo, nhưng quên bật nút nồi, chưa thành cơm được."
Mạc Đình Cảnh:???
Tống Khương xoa cằm, vẻ mặt hết sức đăm chiêu. Ngay cả vụ gạo nấu thành cơm trong truyền thuyết cũng không được, xem ra người kia của Thiệu Phong rất cứng rắn. Nghĩ ngợi một lúc, Tống thiếu mới lấy vợ được hai tháng cho ý kiến.
"Các cụ có câu, phụ nữ nếu không thích tiền thì chính là thích rất nhiều tiền. Hay mày thử tặng cô ấy mấy thứ đồ hàng hiệu sang chảnh đi."
Thiệu Phong lắc đầu, rầu rĩ: "... Toàn bộ tài sản của tao đều đứng tên em ấy, nhưng vẫn chưa thấm vào đâu. Với lại, em ấy giàu không kém gì tao."
Tống Khương: "..." Mẹ, bạn thân mình đụng phải hợp kim cứng nhất thế giới hả?
Tống Khuyết Dương nhìn ba người đàn ông lớn đầu mà chỉ nghĩ được mấy cách cổ hủ, trong lòng thầm khinh thường một tiếng. Thằng bé rút điện thoại ra, nhanh chóng gửi một vài đường link cho Thiệu Phong.
Tinh, tinh!
Xong xuôi, Khuyết Dương nhếch khóe miệng, cười đầy ẩn ý: "Chú, cháu chỉ có thể giúp chú đến đây thôi. Vận dụng được bao nhiêu phần của bí kíp thì phải dựa vào bản lĩnh của chú rồi."
Nói xong, thằng bé rời khỏi cuộc họp, quay lưng rời đi như một sát thủ vô tình.
Thiệu Phong cúi đầu, mở một đường link.
Tiêu đề: Làm thế nào để giành được sự chú ý của phái nữ?
Chuyên gia về mặt tình cảm cho hay đàn ông tuổi ba mươi là người có sức hấp dẫn nhất với phái nữ. Phụ nữ thích đàn ông có chính kiến, có tự chủ, có sự nghiệp, tinh tế, tử tế, kinh tế và lãng mạn.
Thiệu Phong vừa đọc vừa suy tư.
Đàn ông ba mươi tuổi? Hắn đã ba mươi hai rồi, làm tròn thành ba mươi, không thành vấn đề.
Chính kiến, tự chủ, sự nghiệp, những thứ này Thiệu Phong đều có. Nhưng lãng mạn và tinh tế thì không! Vì đây là lần hắn theo đuổi một người. Trước kia đều là người khác bám lấy hắn, lấy lòng hắn. Cho nên kinh nghiệm tán gái của hắn bằng không.
Thiệu Phong ngẩng đầu lên hỏi: "Làm thế nào để thể hiện bản thân là người lãng mạn?"
Tống Khương, Mạc Đình Cảnh: "Tặng hoa!"
Thiệu Phong thấy cũng đúng. Nhưng tặng hoa gì, hắn lại không biết. Trước đây, hắn chưa lần nào để tâm Hạ Kiều thích gì, ghét gì. Sau này, Hạ Kiều đi rồi, Thiệu Phong có muốn cũng không còn cơ hội tìm hiểu nữa.
Mang tâm trạng loạn thành một đống rời khỏi cuộc họp, Thiệu Phong tự rót cho mình một cốc nước, sau đó ngồi trên ghế sofa suy tư nửa ngày trời.
Hắn muốn tặng hoa cho Hạ Kiều, nhưng nếu tặng không đúng loại hoa khiến cô không thích, hắn sẽ cảm thấy khó xử. Chi bằng...
...
Ngày hôm sau.
Kính koong!
"Tới liền."
Hạ Kiều mở cửa liền trông thấy một anh shipper cầm theo một bó hoa hồng vừa to vừa đẹp, được gói đầy tinh xảo. Anh shipper đưa hoa cho cô, sau đó mới nói: "Chúng tôi nhận được đơn hàng nên đến giao cho cô. Tiền đã được thanh toán rồi ạ."
Hạ Kiều cầm hoa ngơ ngác:???
...
Năm ngày sau.
"Lại là tôi đây. Hôm nay là hoa cẩm chướng. Cô ký nhận giúp tôi nhé."
Hạ Kiều quen đường quen nẻo cầm bút ký tên. Trong lòng như đã có câu trả lời. Việc tặng hoa lặp đi lặp lại, chứng tỏ người tặng có mục đích nào đó. Mỗi lần đều tặng một loại hoa khác nhau, chứng tỏ người tặng muốn thăm dò cô. Hơn nữa, phải ở gần cô để quan sát.
Nhà giàu, nhiều tiền, ở gần cô, có ý với cô thì chỉ có duy nhất một người thôi.
Hạ Kiều cười đầy ẩn ý. Thiệu Phong thích tiêu tiền như vậy, cô tạo điều kiện cho hắn tiêu!
...
Một tháng sau.
"Ồ, lần này là hoa tulip. Cô gái à, rốt cuộc cô thích loại hoa nào vậy?"
Hạ Kiều mỉm cười không nói, kí nhận rồi cầm hoa rời đi. Cô muốn xem xem, Thiệu Phong có thể kiên trì đến khi nào.
...
Hai mươi lăm ngày sau.
"Lần này là Tử Đinh Hương, mời cô kí nhận." Anh shipper quen đường cũ dâng hoa lên lạy Hạ Kiều một cái: "Cô gái à, hay cô nói ra đi. Đừng giày vò tôi nữa."
Hạ Kiều: "..." Cô cũng mệt!
Cô đâu nghĩ Thiệu Phong sẽ kiên trì đến vậy!
Tối hôm đó, Hạ Kiều đành phải gửi cho Thiệu Phong một email nặc danh với nội dung: "Cô ấy thích hoa cúc vạn diệp."
Thiệu Phong chỉ nghĩ là anh shipper kia đã hỏi được Hạ Kiều, cho nên đoán email này là anh ta gửi.
Một giờ sáng, Thiệu Phong vui đến mức không ngủ nổi, liền gọi điện cho trợ lý: "Cậu đi mọi cửa hàng hoa mua hoa cúc vạn diệp ngay. Còn nữa, tìm một lô đất tốt, thu mua rồi trồng loại hoa đó cho tôi."
Trợ lý một giờ sáng bị làm phiền:???