Hiện tại, rốt cuộc hắn cũng tìm được cô!
Xương cột sống của Thiệu Phong khẽ run lên. Cứ nghĩ đến việc được gặp lại Hạ Kiều, được ôm cô vào lòng, hắn lại không cách nào kiềm được nỗi kích động trong lòng.
Thiệu Phong theo địa chỉ đã tìm được đi đến chung cư nơi Hạ Kiều đang sinh sống. Vừa đi, bộ não nhạy bén đã suy tính kế sách để có thể ăn nhờ ở đậu tại nhà cô.
...
Cuối tuần, Hạ Kiều đem Hạ Hoài giao lại cho anh trai Hạ Tuân của mình, sau đó mới trở về nhà dọn dẹp nhà cửa cũng như hoàn thành công việc được giao.
Hạ Kiều ghét phiền phức, cũng không hay giao lưu với những gia đình khác trong chung cư. Cho nên khi thấy bóng người xuất hiện trước căn hộ, cô không khỏi sửng sốt.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại. Ngay khi nhìn rõ đối phương, tâm trạng Hạ Kiều lập tức tụt dốc không phanh.
Cô hừ lạnh, cả khuôn mặt xinh đẹp như phủ một tầng khí lạnh lẽo.
"Sao anh lại ở đây?"
Thiệu Phong ngẩng đầu, đối diện với người phụ nữ mình nhớ nhung năm năm ròng, cũng là người năm năm trước hắn đã tàn nhẫn hắt hủi.
Miệng đắng lưỡi khô, phải nửa ngày sau hắn mới thốt lên lời: "Anh..."
"Anh về đi." Hạ Kiều nhàn nhạt đánh gãy lời nói của hắn: "Nơi này không chào đón anh."
"Kiều Kiều..."
"Câm miệng!"
Hạ Kiều tức đến mức bật cười thành tiếng.
Năm năm trước, cô nỗ lực không biết mệt mỏi chỉ vì sự quan tâm của người đàn ông trước mặt. Nhưng khi ấy, tất cả cố gắng của cô trong mắt Thiệu Phong chẳng là cái thá gì.
Trong suy nghĩ của Hạ Kiều lúc đó, Thiệu Phong là kẻ cô sẽ không bao giờ có được.
Vậy mà... bây giờ hắn lại đứng trước mặt cô, gọi cô một tiếng "Kiều Kiều" đầy da diết, nhớ nhung.
Thật nực cười.
"Thiệu Phong, anh không cảm thấy bản thân hiện tại rất buồn cười sao?" Hạ Kiều hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững lý trí: "Năm năm trước, chúng ta đã đường ai nấy đi rồi. Tôi buông tay anh rồi. Cho nên, anh cũng buông tha cho tôi đi."
"Kiều Kiều, anh không làm được..."
Thiệu Phong nghẹn ngào lên tiếng.
Hắn cảm thấy bản thân hiện tại thật vô dụng. Người hắn thương nhớ đang ở ngay trước mắt. Thế nhưng hắn ngay cả dũng khí để đối mặt với cô cũng không có.
Suốt năm năm, Thiệu Phong đã từng thử cố gắng quên Hạ Kiều, không phải một lần mà đến những mười lần. Nhưng chẳng có lần nào hắn buông bỏ được cô.
Bởi vì hắn phạm sai lầm, bởi vì hắn có lỗi với cô, cho nên đoạn tình cảm này đã trở thành chấp niệm, khiến hắn cố chấp không buông tay.
"Nhẫn cưới, anh vẫn luôn giữ..."
"Còn tôi đã sớm ném đi rồi."
Hạ Kiều hờ hững cất giọng dưới ánh mắt cả kinh của Thiệu Phong.
Cô vứt nhẫn cưới.
Cô vậy mà dám vứt nhẫn cưới, vứt cả đoạn tình cảm giữa hắn và cô?
Thiệu Phong không cách nào khống chế được cảm xúc bạo động trong lòng. Toàn thân hắn run rẩy, loạng choạng, yếu ớt như sắp đổ gục.
Thanh âm trở nên khàn khàn.
"Tại sao...?"
"Chúng ta đã ly hôn." Hạ Kiều cười mỉa một tiếng, hiển nhiên không đặt sự khổ sở của Thiệu Phong vào trong mắt: "Đừng quên, là anh đề nghị ly hôn."
Giọng nói của cô chậm rãi, tràn đầy bình tĩnh, nghe không ra vui buồn. Càng khiến cho Thiệu Phong cảm thấy bất an.
Hắn không dám chớp mắt, sợ rằng bản thân nhắm mắt, cô sẽ lại biến mất.
Hạ Kiều lùi lại một bước, ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng. Cô hất cằm, nhàn nhạt nói: "Anh về đi. Đừng tiếp tục làm phiền tôi nữa."