• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiền Khiêm Ích sưng mặt đứng ở dưới đèn, Bùi Quang Quang yên lặng nhìn hắn, lại nhìn Vi Viễn Thụy ở một bên cầm giấy bút, cắn cắn môi cũng không nói.



Ánh mắt Vi Viễn Thụy dạo qua một vòng giữa bọn họ, lại tinh tế nhìn nhìn nửa khuôn mặt bị sưng của Tiền Khiêm Ích, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, đem vật cầm trong tay nhét vào trong lòng ngực của hắn, tiến đến bên tai hắn cười nhạo nói: “Khuôn mặt này của Tiền huynh thật sự rất đặc sắc, sau này đi đường ban đêm vẫn là phải cẩn thận một chút.”



Sắc mặt Tiền Khiêm Ích hơi thẹn, nghiêng mắt nhìn hắn một cái, Vi Viễn Thụy vì thế lại cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Quên đi…… Tiền huynh tự cầu nhiều phúc đi.”



Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại rời đi.



Tiền Khiêm Ích nhìn bóng dáng bị ngọn đèn kéo ra thật dài của hắn, cuối cùng vái chào, cao giọng nói: “Đa tạ Vi huynh.” Dứt lời, lúc này mới xoay người nhìn Bùi Quang Quang nói, “Quang Quang, ta không lừa nàng.”



Bùi Quang Quang lúc này dời ánh mắt khỏi bóng lưng của Vi Viễn Thụy, nghe vậy liền trừng mắt hắn nói: “Sao huynh không gạt ta chứ? Huynh đều ở cùng Thư tiểu thư tốt hơn, lúc ấy ta trốn ở phía sau tảng đá bên ngoài đình, thấy rất rõ ràng!”



“Nàng trốn ở phía sau tảng đá?” Tiền Khiêm Ích sửng sốt.



“Ta không trốn đi chẳng lẽ còn chờ bị Thư tiểu thư bắt lấy sao?” Bùi Quang Quang hừ một tiếng, “Huynh tới trễ như vậy, ta đã đi vòng quanh đình mười vòng rồi, nhưng lúc huynh đến lại không chịu chờ ta, liền đi cùng Thư tiểu thư!”



Nàng càng nói càng ủy khuất, thật vất vả mới thu nước mắt trở về lập tức lại rơi xuống, vội vàng nâng tay áo lên.



Tiền Khiêm Ích cảm thấy trong lòng như bị nhéo, vừa hối hận vừa mắc cỡ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, đành phải đi đến trước mặt nàng nói: “Quang Quang, ta sai lầm rồi, nàng tha thứ cho ta được không?”



Bùi Quang Quang như thế nào cũng không nguyện để ý đến hắn, cuối cùng bị hắn cuốn đến phiền, dứt khoát dựa vào cây hòe già ôm đầu gối ngồi xuống, cúi đầu vờ không nghe thấy thanh âm của hắn.



Tiền Khiêm Ích thấy nàng thật sự tức giận, nhanh chóng tiến đến bên người nàng nhỏ giọng: “Quang Quang, từ nay về sau sẽ không phát sinh loại sự tình này nữa.” Hắn để giấy bút xuống mặt đất, lời thề son sắt nói, “Nàng tin tưởng ta được không?”



Bùi Quang Quang ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt ngấn nước long lanh trong suốt. Nàng cẩn thận nhìn Tiền Khiêm Ích, bỗng nhiên đưa tay đẩy ra, trực tiếp đẩy hắn ngã trên mặt đất, hô: “Mỗi lần huynh trở về đều bảo ta tin huynh, nhưng mỗi lần đều vào lúc ta tin tưởng huynh, huynh lại khiến cho ta khổ sở! Ta không bao giờ muốn tin huynh nữa, không muốn!”



Tiền Khiêm Ích nhất thời không phòng bị bị nàng đẩy ngã xuống đất, hai tay chống mặt đất, chỉ cảm thấy lạnh lẽo trên mặt đất từng chút từng chút xuyên qua bàn tay thấm vào trong lòng hắn. Hắn nhìn Bùi Quang Quang khóc giống như con mèo hoa, cuối cùng hạ giọng nói: “Quang Quang, lần này thật sự là một lần cuối cùng.”



Bùi Quang Quang hừ một tiếng, quay đầu đi.



Tiền Khiêm Ích nhìn cái ót của nàng, lại nói: “Quang Quang, ta đã nói rõ với Thư tiểu thư rồi.”



Hắn thật sự đã nói rõ ràng, khi hắn đưa Thư Tĩnh Nghi đến chân núi. Hắn nói cho nàng biết, mình lui tới với nàng, bất quá là nhìn trúng thân phận thiên kim Thừa tướng của nàng. Bởi vậy, hắn không ngoại lệ bị trúng một cái tát.



Bùi Quang Quang vẫn không muốn quay đầu lại, lòng Tiền Khiêm Ích dần dần trầm xuống, không khỏi vuốt nửa bên mặt sưng đỏ, tự giễu nói: “Quang Quang, ta tính toán nhiều chuyện như thế, nhưng lại không tính đến việc ta sẽ thích nàng đến vậy.”



Hắn vuốt ve khóe môi, nhẹ nhàng mà “tê” một tiếng, may mà lực tay của Thư Tĩnh Nghi không lớn, qua một tối cũng không còn đau.



Thân mình Bùi Quang Quang cứng đờ, vẫn không quay đầu, nhưng Tiền Khiêm Ích lại thấy sống lưng vốn thẳng băng của nàng đã mềm xuống. Hắn thầm thả lỏng, vì thế còn nói thêm: “Ngay từ đầu ta quả thật chỉ coi nàng là bạn bè, lúc không có chuyện gì làm có thể giải buồn. Nhưng mà sau này, ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, loại cảm giác này đã thay đổi.”



“Ta là thật tâm thích nàng, về sau lại biết nàng là nữ nhi của Thư Thừa tướng, khi đó cũng đúng lúc ta không trúng Nhất Giáp……” Hắn học bộ dáng của nàng dựa vào cây hòe già ngồi ôm đầu gối, càng nói về sau, hắn cũng hiểu được xấu hổ, rốt cuộc nói không nên lời, chỉ nói, “Chuyện nàng vào phủ Thừa Tướng sau này, liền hoàn toàn vượt qua kế hoạch của ta. Quang Quang, thực xin lỗi.”



Hắn chậm rãi nói xong, dứt một chữ cuối cùng, trong lòng đột nhiên thoải mái rất nhiều, như là đã tháo gỡ được gánh nặng đeo lâu ngày trên lưng.



Bùi Quang Quang lăng lăng nhìn đầu ngón chân, trong lòng trong đầu đã loạn thành một đống. Nàng bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào, những chuyện hắn nói đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của nàng.



Tiền Khiêm Ích thấy nàng vẫn không có phản ứng, trái tim cuối cùng chìm đến dưới đáy, kéo kéo khóe miệng tự giễu cười một tiếng, lúc này mới nói: “Quang Quang, ta vốn không muốn nói cho nàng biết điều này. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy được hẳn là nên nói cho nàng.” Hắn ngừng lại một chút, hai tay vô ý thức gảy bùn đất bên chân, lại nói, “Trước kia ta là tên khốn, nhưng bây giờ ta thật tình thích nàng, ta không nên gạt nàng.”



“Vậy huynh thực sự không có chuyện gạt ta?” Bùi Quang Quang chỉ cảm thấy trong mắt cộm cộm, xoa xoa ánh mắt, hít một hơi mới mở miệng nói.



Tiền Khiêm Ích chợt nghe nàng nói chuyện, trong lòng vui vẻ, phút chốc ngẩng đầu nhìn cái ót của nàng, nói: “Không có nữa, ta cam đoan!”



Bùi Quang Quang do dự trong chốc lát, mới chậm rãi xoay người, yên lặng nhìn hắn, nghĩ nghĩ mới nói: “Vậy sau này không cho phép huynh gạt ta.”



Tiền Khiêm Ích sửng sốt, lập tức tươi cười hiện lên khóe miệng, vội vàng gật đầu đáp ứng, “Ta sẽ không lừa nàng.”



“Cũng không cho phép tiếp tục lui tới với Thư tiểu thư.”



“Ta không bao giờ để ý tới nàng ấy nữa.”



“Còn có sau này không thấy ta, nhất định phải luôn luôn chờ ta; nếu huynh không đợi ta mà đi trước, ta sẽ không tốt với huynh; đương nhiên, nếu huynh như hôm nay theo đến đây giải thích với ta, ta nói không chừng vẫn sẽ tha thứ cho huynh, nhưng chỉ có ba cơ hội, huynh đã dùng xong một lần; còn có trong lòng ta là huynh, trong lòng huynh cũng chỉ có thể chứa ta; còn có……”



“Ta đều đáp ứng nàng.” Tiền Khiêm Ích không đợi nàng nói xong, liền giơ tay thề, “Trong lòng ta chỉ chứa nàng, không chứa người nào khác nữa.”



Trong lòng Bùi Quang Quang thấy thật ngọt ngào, nhìn mặt hắn sưng phù, lại hỏi: “Còn đau không?”



“A?” Tiền Khiêm Ích sửng sốt.



Bùi Quang Quang chỉ chỉ mặt của hắn, “Ta là nói, huynh bị nàng ấy đánh cho đau không?”



Tiền Khiêm Ích cười cười, bắt lấy tay nàng nắm ở trong lòng bàn tay, nói: “Đau! Nhưng là đây là báo ứng của ta.” Hắn để sát vào nàng một chút, xoa hai tay của nàng còn nói, “Có phải mới rồi nàng cũng buồn bực muốn đánh ta không? Vừa vặn, nàng ấy trút giận cho nàng.”



Bùi Quang Quang nói: “Đấy là nàng ấy, ta tức giận sẽ không đánh người đâu!”



“Đúng rồi, nàng là trực tiếp cắn người, hoặc là sẽ không nguyện để ý ta!” Tiền Khiêm Ích nói.



Bùi Quang Quang nhất thời lại nhớ tới lúc trước nàng cắn trên mu bàn tay hắn một cái, không khỏi nâng tay phải của hắn lên, nhìn thấy một dấu răng nhạt trên mu bàn tay nói: “Nơi này còn có dấu răng này.”



“Có thể thấy được lúc trước nàng hung hãn thế nào,” Tiền Khiêm Ích rũ mắt xuống nhìn thấy cái trán no đủ của nàng, nghĩ đến hai người một đường ở chung, không khỏi tươi cười càng sâu, nói, “Quang Quang, hai ngày nữa ta sẽ đi cầu hoàng thượng tứ hôn được không?”



Sắc mặt Bùi Quang Quang đỏ lên, như là bị chạm điện buông tay hắn ra, kéo mép váy cúi đầu nói: “Tùy huynh đó, dù sao ta cũng không vội……”



Tiền Khiêm Ích thấy nàng như thế, càng thêm chắc chắn kế hoạch trong lòng. Hắn nhịn không được nghĩ, hắn thích hợp cưới một người vợ giống Bùi Quang Quang, vừa ngoan vừa nghe lời, không cần hắn phải thật cẩn thận hầu hạ.



Bùi Quang Quang nhất thời không nghe thấy hắn đáp lại, không khỏi trộm ngẩng mắt lên nhìn hắn, liền nhìn thấy hắn yên lặng nhìn mình, trong mắt như hội tụ lốc xoáy, chỉ cần liếc mắt một cái, liền hút lấy nàng.



Nàng lại xấu hổ cúi đầu xuống, Tiền Khiêm Ích nâng tay giữ cổ nàng, giống như đang dụ một con mèo nhỏ. Bùi Quang Quang rụt cổ lại trốn tránh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy giấy bút bị hắn để trên mặt đất, vì thế nói: “Còn chưa cầu nguyện này.”



Nói xong, nàng liền dẫn đầu chạy đi, cầm lấy thứ gì đó trên mặt đất đưa cho hắn, lại nói, “Ta nói, huynh viết.”



Tiền Khiêm Ích nhìn giấy bút trong tay, nhớ tới lời nàng mới nói, liền cười trêu ghẹo nàng: “Vẫn là nguyện vọng vừa rồi?”



Bùi Quang Quang nghiêng đầu nghĩ nghĩ, biết hắn cố ý, vì thế quyệt miệng hừ một tiếng nói: “Chính là nguyện vọng vừa rồi, huynh viết đi!”



Tiền Khiêm Ích bị nàng chọc nở nụ cười, nâng tay phải lên xoa đầu của nàng, giống như làm yên lòng một con miêu đang xù lông, “Đổi cái khác đi, vừa rồi nguyện vọng kia nàng đã thực hiện được rồi.”



“Vậy viết cái gì?” Bùi Quang Quang cau cái mũi, quay mặt nhìn hắn. Tiền Khiêm Ích cười mà không nói, xoay người đi tới một bên tảng đá lớn, trải giấy xuống trước mặt nhấc bút viết xuống một câu.



Bùi Quang Quang tiến đến phía sau hắn xem, miệng cũng thì thầm theo: “Cái gì thượng tê song phượng, cái gì hoa gian lập tịnh cái gì…… Cái gì cùng cái gì vậy, bên trong có mấy người, cái chữ này ta cũng không nhận ra!”



Nàng thấy Tiền Khiêm Ích viết xong liền đem giấy cuốn lại, bỏ vào trong ống trúc nhỏ, nhịn không được đứng ở phía sau hắn oán giận. Tiền Khiêm Ích nắm ống trúc đi vào gốc cây, lại nghe nàng nói: “Huynh chính là khi dễ ta không biết mấy chữ, cố ý viết bài thơ khó như vậy, đại phôi đản……”



“Đây không phải thơ.” Tiền Khiêm Ích liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng tội nghiệp theo sát mình, vì thế giải thích nói, “Ngô đồng chi thượng tê song phượng; Hạm đạm hoa gian lập tịnh uyên
(1), đây là một câu đối.”



“Có ý nghĩa gì?” Bùi Quang Quang níu lấy góc áo hỏi hắn.



Tiền Khiêm Ích vừa tìm chỗ ném ống trúc, vừa không quay đầu lại đáp: “Chờ chúng ta thành thân ta sẽ nói cho nàng biết.”



“Lại phải chờ tới thành thân!” Bùi Quang Quang vốn là sắc mặt đỏ lên, lập tức liền nhịn không được oán giận, “Trước kia trong rừng trúc huynh cũng nói phải thành thân mới nói cho ta biết, hiện tại chỉ là một câu đối, huynh cũng phải chờ tới thành thân mới nói cho ta biết! Huynh chính là keo kiệt, khi dễ ta!”



Tiền Khiêm Ích lúc này đã tìm xong chỗ ném, hướng đến nhánh cây cao, dùng lực ném, ống trúc nhỏ thẳng tắp từ trên mặt đất bay lên, sau đó thuận thuận lợi lợi treo ở trên nhánh cây, lúc này mới quay đầu nói với Bùi Quang Quang: “Rất nhiều chuyện, sau khi thành thân nàng mới có thể biết, hiện nói với nàng nàng cũng không hiểu.”



Giờ phút này, lực chú ý của Bùi Quang Quang đã bị ống trúc kia hấp dẫn, nàng ngửa cổ nhìn ống trúc còn đang lắc lư, kéo lấy tay áo Tiền Khiêm Ích nói: “Nó sẽ không bị gió thổi xuống đây chứ?”



“Không biết.” Tiền Khiêm Ích cũng theo ánh mắt của nàng nhìn sang, còn nói, “Sau khi nàng gả cho ta, chúng ta sẽ lấy lại nó cầm về nhà cất chứa đi.”



“Vì sao?” Bùi Quang Quang kỳ quái nhìn hắn.



“Bởi vì ta còn muốn giải thích ý nghĩa câu đối của ta với nàng.” Tiền Khiêm Ích cười nói, “Giải thích xong, thì giữ nó lại, sau này đưa cho con của chúng ta xem.”



Trên mặt Bùi Quang Quang “bùm” một cái liền nóng lên, cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.



Tiền Khiêm Ích nghiêng đầu đã thấy mặt nàng đỏ bừng, mỉm cười, một tay để trên bả vai của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK